Gần đây Cẩn quý phi đều ở hoàng miếu dâng hương, lần này sao lại đi ra ngoài thành xa như vậy? Đông Lý Phong càng nghĩ càng thấy không hợp lý, vì thế thúc ngựa chạy càng nhanh.
Đông Lý Phong mệt mỏi chạy tới hương phòng phía sau chùa, hỏi thị vệ giữ ngoài cửa: "Nương nương ở bên trong?"
"Vương Gia cát tường, chủ tử đang trong hương phòng cùng một vị cô nương ôn chuyện." Thị vệ giữ cửa hành lễ với Đông Lý Phong, cung kính chân thực hồi báo.
"Cùng một vị cô nương ôn chuyện? Ở đâu ra một cô nương?" Đông Lý Phong nghe xong trong lòng cảm thấy có cái gì đó không hợp lý, đang êm đẹp đâu ra một vị cô nương? Mẫu phi hắn bình thường trừ thường xuyên cho cữu mẫu và biểu muội Nam Cung Nhược Lâm vào cung tâm sự với nàng, hắn chưa từng nghe nói, mẫu phi hắn còn nói chuyện phiếm với những cô nương?
Nhưng bây giờ thị vệ lại nói không phải nói chuyện phiếm mà là ôn chuyện, vậy rõ rầng trước kia đã nhận thức, chẳng lẽ là Nhược Lâm cùng đi?
"Nam Cung tiểu thư tới cùng nương nương sao?"
"Không phải, chủ tử mới vừa trong chùa nhận thức một vị cô nương." Thị vệ lắc đầu một cái.
Nghe vậy, mặt Đông Lý Phong lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng đưa tay vừa gõ cửa, vừa nói: "Mẫu phi, người đang ở đây sao? Phong nhi tới đón người."
"......" Trong hương phòng hoàn toàn yên tĩnh, một lúc lâu, cũng không nghe Cẩn quý phi đáp lại.
Đáy mắt Đông Lý Phong hiện lên nồng đậm bất an, không đợi bên trong trả lời, liền nóng vội tự mình phá cửa. Hắn đứng ở trước cửa phòng đưa mắt nhìn Triêu Hương trong phòng, lại nhìn thị nữ mềm nhũn té xuống đất, cửa sổ mở phanh, hắn không khỏi ngây người.
Hàng loạt thị vệ canh giữ trong phòng mẫu phi bỗng nhiên không thấy, Đông Lý Phong bước nhanh tiến vào, đưa chân dùng hết lực đá vào trên người thị nữ trên đất. Hai thị nữ bị đau tỉnh lại, mở đôi mắt lim dim, nhìn Đông Lý Phong lửa giận ngập trời, gương mặt kinh ngạc đến ngây người.
Họ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra? Họ rõ ràng đang ở trong hương phòng phục vụ chủ tử, sao lại trong nháy mắt thấy Vương Gia vẻ mặt tức giận ngồi ở trước mặt các nàng?
Chủ tử? Lúc này họ mới phát hiện ra mình đang ngồi dưới đất, giật mình ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện không thấy bóng dáng của chủ tử, lập tức luống cuống. Vội vàng quỳ xuống trước mặt Đông Lý Phong, không ngừng dập đầu, cả người phát run cầu xin tha thứ.
"Vương Gia, nô tỳ mới vừa rồi vẫn còn hầu hạ chủ tử, chúng ta thật sự không biết chuyện gì xảy ra? Cầu xin Vương Gia tha mạng!"
Đông Lý Phong nhìn hai thị nữ vẫn đang dập đầu, cầu xin tha thứ, lại hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nhịn không được nổi giận đá bọn họ một cước. Hai người thị nữ lập tức giống như diều đứt dây đập vào trên tường, lại từ trên tường bắn ngược xuống.
"Phanh, phanh." Hai tiếng bạo liệt, hai thị nữ không để ý đau đớn trên người, vội vàng bò đến trước mặt Đông Lý Phong, vừa dập đầu, vừa nói: "Vương Gia tha mạng! Nô tỳ luôn ở trong phòng phục vụ chủ tử, khi đó chủ tử đang cùng hai cô nương nói chuyện phiếm."
"Cô nương gì?" Lời nói của Đông Lý Phong giống như từ địa ngục truyền đến, lãnh liệt làm cho người ta không rét mà run.
Hai thị nữ run rẩy hạ thân, tranh nhau nói: "Hai người giống như một chủ tử và một nữ tỳ, nhưng mà,trên mặt tiểu thư kia vẫn luôn dùng một cái khăn che mặt, chúng ta không thấy rõ diện mạo của nàng."
Một người thị nữ khác suy nghĩ một chút, vội vàng bổ sung, nói: "Đúng rồi, hình như chủ tử gọi cô nương che mặt kia là Mộng nhi. Chủ tử giống như có quen biết mẫu thân vị cô nương kia, chủ tử vẫn luôn nắm tay cô nương kia, rơi lệ, nói gì tìm họ mười mấy năm rồi."
Mộng nhi? Tìm mười mấy năm rồi?
Đông Lý Phong bị lời nói của hai thị nữ này làm cho rối tung, mẫu phi hắn tìm người ta mười mấy năm? Tại sao có chuyện như vậy? Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói?
Thời điểm Đông Lý Phong vỗ trán vuốt lông mày, đau đầu không dứt, ngoài cửa phòng đột nhiên có động tĩnh, sau khi bọn thị vệ hô to một tiếng, đã khôi phục lại yên lặng. Một thị vệ từ ngoài cửa đi vào, cầm trong tay một phong thư, đi tới trước mặt Đông Lý Phong, hành lễ, tay dâng thư lên: "Vương Gia, vừa rồi bên ngoài không biết người nào bay tới đưa một phong thơ, trong thư viết rõ là gửi cho Vương gia."
Đông Lý Phong vội vàng nhận thư, mở thư ra, lông mày không khỏi càng nhíu chặt.
Lá thư này là mẫu phi viết cho hắn, trong thư nói hắn gạt phụ hoàng chuyện nàng mất tích, phái người thông báo cho phụ hoàng, nói hôm nay nàng rút một hung ký, muốn ở trong chùa niệm kinh ba ngày mới có thể phá giải điều xấu. Trong thư còn nói hắn ở vương phủ yên lặng chờ tin tức của nàng, bảo đảm nàng sẽ không gặp nguy hiểm.
Đông Lý Phong dùng sức vò thư thành một cục, giận dữ vứt trên mặt đất, cặp mắt híp lại, ánh sáng lạnh lẽo tóe lên. Trầm mặc một lúc lâu, hắn mới lạnh lùng nhìn người trong phòng, lạnh giọng phân phó: "Tất cả các ngươi ở nơi đây coi chừng, không được rời đi. Cũng không thể nói bên ngoài tin tức quý phi nương nương mất tích, hai người các ngươi ở chỗ này phục vụ, không để cho người trong chùa biết chuyện quý phi, mặc kệ ai muốn gặp quý phi nương nương, các ngươi đều nói nương nương muốn thành tâm niệm kinh ba ngày, không nên quấy nhiễu, biết không?"
"Dạ! Nô tỳ biết. Tạ ân vương gia không giết." Hai thị nữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mạng nhỏ tạm thời được bảo vệ, vội vàng dập đầu tạ ơn Đông Lý Phong.
Đông Lý Phong lạnh rút ánh mắt từ trên người các nàng, nhìn về Hắc Lang bên cạnh hắn, giao phó: "Hắc Lang, những thị vệ phía ngoài giao cho ngươi, nếu như ai dám nói ra một chữ, giết không tha. Lập tức truyền lệnh xuống, cho người âm thầm tìm kiếm tung tích quý phi nương nương."
"Dạ! Thuộc hạ tuân lệnh."
Hai thị nữ quỳ dưới đất nghe được giết không tha, thân thể không khỏi run rẩy.
Đông Lý Phong đứng lên, giận dữ vung ống tay áo xuống, vẻ mặt sát khí đi ra ngoài cửa. Đáng chết, hắn nhất định phải biết là ai bắt mẫu phi đi? Từ nội dung lá thư này xem ra, mẫu phi hắn cũng không phải bị người khác cưỡng ép bắt đi, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chẳng lẽ mẫu phi có chuyện gì gạt mình? Cái người mẫu phi tìm kiếm mười mấy năm rốt cuộc là ai? Thị nữ nói mẫu phi gọi cô nương kia là Mộng nhi, chẳng lẽ Mộng nhi này là Tô Nhược Mộng? Nghĩ tới đây, Đông Lý Phong mạnh mẽ lắc đầu, trực tiếp bác bỏ phỏng đoán của mình.
Không thể nào! Mẫu phi tuyệt đối không thể nào biết Tô Nhược Mộng.
......
Tô Nhược Mộng mang theo Nam Cung Cẩn đến một biệt viện, biệt viện này là trụ sở Tây Đường chủ cho Lôi Ngạo Thiên ở kinh thành, bình thường, trong biệt viện trừ một ít người hầu ở ngoài dọn dẹp ra, không còn có người nào khác.
Biệt viện tọa lạc trên một sườn núi ngoài thành, rất vắng vẻ, nhưng cũng rất thanh tĩnh, lại càng không có người tìm được nơi này.
Tô Nhược Mộng bưng chút thức ăn cùng một bát cháo trắng đi vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhìn Nam Cung Cẩn đứng trước cửa sổ, nói: "Quý phi nương nương, người ăn một chút gì đi. Cái biệt viện này không có đồ tốt, nương nương cố gắng một chút."
Nam Cung Cẩn xoay người, kinh ngạc nhìn Tô Nhược Mộng, nàng đến bây giờ vẫn còn cảm giác bừng tỉnh trong mộng, tất cả đều cảm thấy không chân thật. Người mình tìm mười tám năm, xuất hiện rồi, hơn nữa còn bắt nàng đi.
Không, chính xác phải nói là, nàng tự nguyện đi cùng nàng ấy.
Nàng từ trong miệng Tô Nhược Mộng biết một chút chuyện mình không biết, tỷ như dã tâm của Đông Lý Phong, Đông Lý Phong có đủ loại hành vi độc ác, những thứ này người làm mẹ như này đều không biết. Mặc dù nàng biết sống ở Thiên gia, không phải hoàng tử nào cũng nhòm ngó cái ghế kia hay sao?
Nhưng mà, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nhi tử đối với nàng hiếu thuận có thừa, sau lưng lại dùng những thủ đoạn ngoan độc, chỉ vì đi lên cái vị trí kia. Đây không phải là những gì nàng muốn nhìn thấy, đều nói vừa vào hậu môn* sâu như biển, đều nói nữ nhân hậu cung lấy thủ đoạn sinh tồn, nhưng, nàng lại là một loại khác, nàng không tranh không đoạt, một lòng hướng Phật. Cũng chính bởi vì nàng không giống những nữ nhân khác, cho nên, hoàng đế đối với nàng mới có thể vẫn như lúc ban đầu, mặc kệ trong hậu cung có thêm bao nhiêu nữ nhân, vị trí của nàng ở trong lòng hoàng đế cũng không thay đổi.
* hậu môn là nơi ở của của thê thiếp, ý chỉ việc dùng thủ đoạn tranh giành sủng ái của chồng.
Trong hậu cung, hoàng đế chính là che chở lớn nhất nàng, mặc dù cũng có người đỏ mắt nhìn nàng, âm thầm ngáng chân, nhưng mà, những thứ kia nàng đều không cần quan tâm, hoàng đế sẽ giúp nàng xử lý tất cả. Bởi vì hoàng đế sủng ái nàng, cho nên, có rất nhiều người cũng âm thầm suy đoán hoàng đế sẽ truyền ngôi cho con trai của nàng.
Nhưng mà, nàng vẫn dạy Đông Lý Phong không thể cưỡng cầu, tất cả thuận theo tự nhiên. Thậm chí nhiều lần còn uyển chuyển khuyên hắn, cái ghế đó thật ra ngồi không tốt, ngồi ở chỗ đó mặc dù phong quang, nhưng, đồng thời cũng sẽ mất đi nhiều thứ hơn.
Không ngờ ngoài mặt Đông Lý Phong thuận theo ý của nàng, sau lưng lại làm nhiều chuyện không quan tâm đến tình nghĩa như vậy, không để ý đến tình cảm thủ túc *. Nàng vốn cũng không nguyện tin tưởng tất cả, nhưng mà, nhìn bản tập dày mà Tô Nhược Mộng cho nàng, nàng không thể không tin, con trai của nàng thật sự làm những chuyện kia.
* Cái này nói đến việc Đông Lý Phong giết chết thuộc hạ trung thành của mình trong nháy mắt không quan tâm đến tình nghĩa_ mọi người đọc trong những chương trước sẽ biết rõ hơn. ^_^
Tất cả thời gian, địa điểm, người đều ghi lại rất rõ ràng trong bản tập, có một ít, nàng cũng biết sơ một hai chuyện.
Cho nên, nàng đồng ý rời đi cùng Tô Nhược Mộng, một là muốn hỏi thăm Tô Nhược Mộng chuyện của Tô Uyển Tâm, hai là muốn để Đông Lý Phong dừng cương trước bờ vực, quay đầu lại là bờ.