Beta: Thảo My
Mày Đông Lý Phong nhíu lại, vốn không vui đối với sự nhát gan vừa này của nàng ta, đương nhiên giọng cũng không còn tốt, thản nhiên nói: "Chờ là được, không nên hỏi thì không cần hỏi, không nên nói thì không cần phải nói, không nên ra mặt thì không cần phải lộ diện, nghĩ xong rồi hãy làm."
Nam Cung Nhược Lâm bị Đông Lý Phong chỉ trích trước mặt hạ nhân, còn ở trên đường cái, trong nháy mắt sắc mặt rất khó coi.
Suy nghĩ một chút nàng ta là một đại tiểu thư phủ Thừa Tướng, vừa là vị hôn thê của hắn ta, vậy mà hắn ta không nể tình. Hơn nữa xem thái độ của hắn ta với Tô Nhược Mộng, thật sự khiến nàng ta đố kỵ hâm mộ oán hận, dung mạo của nàng ta không kém Tô Nhược Mộng, hơn nữa thân phận cũng một cái trên trời, một cái dưới đất, Tô Nhược Mộng chẳng qua là một nữ nhi ở bên ngoài, hơn nữa còn có phu quân rồi. Tại sao nàng có thể hoàn toàn chiếm được trái tim Đông Lý Phong.
"Vương Gia, Tô Nhược Mộng đã là giáo chủ phu nhân của Ma giáo, người và nàng không phải nên giữ khoảng cách sao? Tránh khỏi bị người có lòng tới đặt chuyện, cái này nếu truyền vào tai quý phi nương nương và hoàng thượng, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng với Vương Gia."
Mặc dù Nam Cung Nhược Lâm sợ Đông Lý Phong không vui, nhưng mà, nàng ta vẫn thử nhắc nhở hắn ta, Hoàng đế và Cẩn quý phi sẽ không để cho hắn ta được như nguyện. Huống chi, lúc này mang Hoàng đế và Cẩn quý phi ra, cũng gián tiếp nhắc nhở hắn ta, hai người bọn họ đã có hôn ước.
Không quản hắn ta ôm tâm tư khỉ gió gì với Tô Nhược Mộng, nhưng quan hệ của bọn hắn là thật, hoàn toàn sẽ không bởi vì Tô Nhược Mộng mà thay đổi.
Đông Lý Phong ngừng chân, nghiêng đầu quái dị nhìn nàng ta, nói: "Lời này của ngươi là có ý gì? Nhắc nhở ta còn lấy phụ hoàng và mẫu phi tới dọa ta sao?"
Nam Cung Nhược Lâm nghe hắn ta âm dương quái khí nói, tâm không khỏi run lên, khiếp sợ nhìn hắn ta, thấy đáy mắt hắn ta đã tràn ra một tầng băng lạnh, vội vàng nói: "Vương Gia, xin ngươi tha thứ cho ta! Ta chỉ là quan tâm sẽ bị loạn, nhất thời nói chuyện không đúng mực, nhưng mà, xin Vương Gia tin tưởng ta, ta thật lòng với Vương Gia, không có một ý nghĩ riêng tư nào."
Nói xong, nàng ngẩng gương mặt tinh xảo lên, không nháy mắt nhìn hắn ta. Để hắn ta có thể thấy đáy mắt chân thành của nàng, sợ hắn ta sẽ giận mình.
Lần đầu tiên Đông Lý Phong quan sát Nam Cung Nhược Lâm ở khoảng cách gần như vậy, phóng mắt nhìn tới, phát hiện ánh mắt nàng và Tô Nhược Mộng rất giống, trong khoảng thời gian ngắn, không tự giác ngẩn ngơ.
Nam Cung Nhược Lâm nhìn đáy mắt lạnh lẽo của Đông Lý Phong đã biến mất, trong lòng biết lần nhượng bộ này của bản thân, hắn ta đã nghe lọt. Nhìn nữ tử váy trắng chờ ở phía trước dẫn đường, nàng ta hơi nhếch môi cười, thúc giục: "Vương Gia, chúng ta hãy nhanh lên một chút, đừng để người ta đợi lâu."
Đông Lý Phong nhìn đồng tử như nho đen trong suốt của nàng ta, nhìn ánh mắt lấp lánh, nhìn nàng ta cười ngây thơ, chợt cảm giác mình mới vừa trách lầm nàng ta.
Thấy nàng ta không tức giận, thì hơi nhẹ gật đầu, cười nói: "Đi thôi."
......
Lôi Ngạo Thiên dắt Tô Nhược Mộng bỏ lại Đông Lý Phong và Thượng Quan Nhàn Vân, quen cửa quen nẻo đi tới hậu viện.
Chỉ thấy càng đi vào trong, hương khói càng nhẹ, không nồng đậm giống Tiền viện, lại có công hiệu ổn định tâm thần, vả lại hậu viện cách xa phía trước huyên náo, có vẻ cực kỳ an tĩnh, giống như được ngăn cách.
Bố trí trong sân không giống, trong sân có rất nhiều thực vật, một ít cây có tuổi thọ lâu, Thanh Tùng, Thúy Trúc, bách thụ, bọn chúng đều được đặt tách biệt tận tình nở rộ.
Đột nhiên vào địa phương thanh tâm quả dục như vậy, Tô Nhược Mộng chỉ cảm thấy cả người như được giải phóng, có loại cảm giác trở lại Tử Long Lĩnh. Khóe môi nở nụ cười thật lòng, mang theo một tia vui vẻ xuyên qua viện tử.
Xuyên qua viện, trong lúc vô tình, đám người Tô Nhược Mộng đã đứng lại ở cửa của một toà viện khác, khẽ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trên tấm biển viết ba chữ: 【 Thải Cúc viện 】.
Tô Nhược Mộng ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Nơi này có thể vào không?"
Không khó nhìn ra tâm tính chủ tử viện này đạm bạc, tùy tính, còn thanh nhã giống như hoa cúc, không cầu danh lợi.
Trong lòng Tô Nhược Mộng tràn ngập tò mò với chủ nhân này, rồi lại sợ làm phiền sự an tĩnh của người ta.
"Vào thôi, mấy ngày nay chúng ta ở sân này." Lôi Ngạo Thiên vểnh môi cười yếu ớt, không chờ nàng phản ứng kịp, kéo nàng bước vào cửa chính.
Cúc Hoa chi dương, Cúc Hoa chi gia, có thể dùng để hình dung vườn hoa cúc ở sân này. Nơi này có rất nhiều loại hoa cúc, Tô Nhược Mộng đã từng nhìn thấy nhiều loại hoa cúc, nhưng vẫn cảm thấy không nói nên lời.
Các loại hoa cúc nở rộ, gió nhẹ thổi qua, mùi hoa đầy sân, nhẹ nhàng lay động.
Tuy đã nhìn thấy Bách hoa viên của Lăng Cẩn Tịch, nhưng khi nhìn thấy nhiều chủng loại hoa cúc khác nhau như vậy, Tô Nhược Mộng vẫn rất vui mừng, buông tay Lôi Ngạo Thiên, bước đến, khom lưng cúi đầu ngắm đóa này một ít, đóa kia một chút, nở nụ cười rạng rỡ.
Tô Nhược Mộng xuyên qua từng chậu hoa cúc đi về phía lương đình, ánh mặt trời sáng ngời vẩy lên người nàng, tạo thành vầng sáng nhạt, khiến Tô Nhược Mộng tựa như tiên tử, giống như một Hoa tiên tử nghịch ngợm.
Nhóm người Lôi Ngạo Thiên cũng đi theo nàng đến lương đình, một là nghỉ ngơi, hai là thưởng cúc, ba là chờ Thượng Quan Nhàn Vân.
Tô Nhược Mộng ngồi trong lương đình, nhìn sân hoa cúc, rồi hỏi Lôi Ngạo Thiên: "Nơi này có nhiều loại hoa cúc thật, thụ cúc, lập cúc, tháp cúc, hương cúc, lục cúc, văn cúc, huyền nhai cúc, độc bản cúc, ngũ đầu cúc, điếu lam cúc, ngân châm, kim tú cầu...... Đếm không xuể, có nhiều loại ta không nhận ra."
Nói xong, nàng hưng phấn nhìn các loại cúc mình không biết tên, thấy sân nhỏ được thiết kế nguyên sinh, môi mọng khẽ mở, chỉ cảm thấy chỉ có 【 Đông Tấn 】 Đào Uyên Minh 【 ẩm tửu 】, mới có thể hình dung tâm cảnh của chủ nhân viện này.
Kết lư tại nhân cảnh, nhi vô xa mã huyên.
Vấn quân hà năng nhĩ? Tâm viễn địa tự thiên.
Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn.
Sơn khí nhật tịch giai, phi điểu tương dữ hoàn.
Thử trung hữu chân ý, dục biện dĩ vong ngôn.
Ba ba...... Cửa viện truyền đến tiếng vỗ tay, mọi người rối rít nhìn lại, chỉ thấy Thượng Quan Nhàn Vân mặc áo bào màu bạc vừa đi đến lương đình, vừa vỗ tay.
"Đệ muội thật đúng là một người khéo léo, chỉ bằng một bài thơ, nhưng toàn bộ đã có thể nói ra tâm sự của tại hạ, vừa hợp thời cảnh, lại ứng tâm cảnh. Một nữ tử tài hoa hơn người như vậy, sao lại xem trộng đại ma đầu này vậy? Tại hạ thật sự rất tò mò chuyện xưa của phu nhân và đại ma đầu đây."
Tô Nhược Mộng đứng lên, mỉm cười nhìn Thượng Quan Nhàn Vân gật đầu, xem như chào hỏi.
"Thượng Quan đại ca quá khen, nếu lời này truyền vào giang hồ, chỉ sợ tất cả mỹ nữ giang hồ đều sẽ hận chết ta."
"Làm các nàng đỏ mắt đi, ai rảnh để ý đến họ chứ, đúng không? Lôi huynh." Thượng Quan Nhàn Vân đi vào lương đình, cười chắp tay thi lễ với chúng hộ pháp, nói: "Các vị huynh đệ, mời ngồi. Đã khoảng một năm chúng ta đã không gặp rồi, tối nay phải nâng rượu kính tri kỷ đấy."
Đại Hộ Pháp vội vàng chắp tay, trả lễ, cười nói: "Thượng Quan đại ca, khách khí."
"Đến nơi này của Thượng Quan đại ca, tất nhiên chúng ta sẽ không khách khí, chỉ sợ Thượng Quan đại ca sẽ đau lòng rượu trân quý của mình thôi." Nhị hộ pháp cũng không khách khí, trong lời nói vẫn không quên trêu chọc Thượng Quan Nhàn Vân.
"Ha ha! Tửu phùng tri kỷ ngàn chén còn ít, Phàn huynh, quá lo lắng rồi." Thượng Quan Nhàn Vân ngửa đầu cười to vài tiếng, vui mừng khoát tay.
Tô Nhược Mộng nhìn bọn họ dường như rất quen thuộc nhau, cùng nở nụ cười.
Thượng Quan Nhàn Vân nhẹ đặt vạt áo xuống, tiêu sái ngồi vào ghế, nhìn mọi người còn chưa ngồi, cười nói: "Các vị huynh đệ, mau ngồi đi! Ta mới cho người chuẩn bị trà nước, trước tiên mọi người nghỉ ngơi đi đã."
Nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên: "Lôi huynh đệ, một năm không thấy, ngươi đã thành thân rồi. Ta còn chưa được nếm rượu mừng của ngươi, tối nay ngươi phải tự phạt đấy. Nhưng mà, lần này cũng không thể bồi thường cho ta, nếu ngươi kể lại chuyện quen biết đệ muội cho ta nghe, có lẽ, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
Lôi Ngạo Thiên cười chắp tay thi lễ, trong giọng nói mang theo áy náy: "Tất nhiên nên phạt rượu ta, nhưng mà, kể lại quá trình quen biết, sợ rằng còn phải xin phép nương tử ta trước."
"Hả?" Thượng Quan Nhàn Vân trêu ghẹo nhìn hắn, dời ánh mắt mỉm cười nhìn Tô Nhược Mộng, cười nói: "Đệ muội, Lôi huynh đệ của chúng ta xem thê như bảo, thật đúng là ghen chết người khác. Suy nghĩ một chút mặc dù ta lớn hơn Lôi huynh đệ vài tuổi, nhưng đến nay lại vẫn còn độc thân. Hôm nay muốn lĩnh giáo các người, sớm ngày tìm được hồng nhan tri kỷ, không biết sẽ không quá thất lễ?"
Hắn rất tò mò Lôi Ngạo Thiên quen biết nàng thế nào? Giang hồ đồn rằng Tô Nhược Mộng là một cô nương thôn dã, nhưng hôm nay gặp mặt, lại hoàn toàn không giống như người trong giang hồ đồn đại. Nàng không hề sợ vết sẹo trên mặt mình, có thể không sợ cường thế, lạnh nhạt bình tĩnh đọ sức với Đông Lý Phong, còn có thể làm được bài thơ hay như vừa nãy.
Sao nữ tử như vậy chỉ có thể là cô nương thôn dã được?
Mà Lôi Ngạo Thiên rất mẫn cảm với nữ nhân, nhưng hắn đã tận mắt thấy, hôm nay bọn họ ân ái, thật sự khiến hắn vô cùng tò mò.