Màn đêm lại tới, Lôi Ngạo Thiên ngồi trước bàn cùng Lôi Cận thưởng thức trà, nói chuyện phiếm, hai cha con phân tích tình hình hiện tại Tử Long Lĩnh, lập ra kế sách.
Trong khi đó nội tâm Đại Hộ Pháp đấu tranh mấy phen qua đi, cuối cùng lựa chọn chuẩn bị nói tin tức này cho hắn biết.
Thành thật mà nói, nội tâm của hắn rất phân vân, hắn thậm chí hi vọng nữ nhân kia vĩnh viễn không xuất hiện trong cuộc sống Giáo chủ nữa. Ban đầu tuyệt tình vứt bỏ như vậy, hiện tại lại chọn thời điểm then chốt trở lại, hắn rất lo lắng̣ sẽ xảy ra sơ sót gì.
Trong mắt hắn, chỉ cần là người tổn thương Giáo chủ chính là kẻ địch của hắn.
Đại Hộ Pháp đi vào thiên sảnh, nhìn hai cha con đang thưởng thức trà nói chuyện trời đất, trong khoảng thời gian ngắn, nội tâm lại bắt đầu co rút.
Hắn không nghĩ Lôi Cận cũng sẽ ở nơi này, chuyện này nếu để cho lão giáo chủ cùng lão giáo chủ phu nhân biết được, lão phu nhân rất có thể sẽ sinh lòng thương hại, mang nữ nhân kia về Tử Long Lĩnh. Nhưng điều này không phải là thứ hắn muốn nhìn thấy, hắn tuyệt không muốn nữ nhân kia trở lại.
Không một chút nào!
"Giáo chủ, lão giáo chủ."
Lôi Cận nhìn hắn, đưa tay chỉ chỗ bên cạnh, cười nói: "Tiểu Dịch tử, tới đây ngồi. Lôi bá bá rất lâu không có hàn huyên với ngươi, hôm nay vừa đúng lúc, ba người chúng ta ôn lại chuyện cũ một chút."
Lôi Cận nhìn Nguyễn Dịch ngày càng thành thục ổn trọng, còn có khuôn mặt chín phần tương tự cố nhân, trong lòng không khỏi cảm khái thời gian trôi qua quá nhanh.
Thời gian trôi qua thật là nhanh, nháy mắt một cái, đã hơn hai mươi năm, hồi tưởng chuyện cũ, giống như đang mới ngày hôm qua.
Nguyễn Dịch là hắn nhìn lớn lên, hắn vẫn đối đãi Nguyễn dịch như con trai của mình, mà hai người Ngạo Thiên cùng Nguyễn Dịch quả nhiên tình như thủ túc.
"Dạ, lão giáo chủ." Đại Hộ Pháp cung kính ôm quyền, tiến lên nhẹ đặt vạt áo ngồi xuống.
Lôi Ngạo Thiên rót cho hắn một ly trà đưa tới, đối với hắn vẫn không vượt qua nửa phần quan hệ chủ tớ, hắn đã sớm thấy nhưng không thể trách, dù sao, mọi người trong lòng đều xem đối phương thành huynh đệ của mình là được rồi.
"Uống trà."
"Tạ Giáo chủ."
Lôi Cận cau mày lắc đầu, nhìn Nguyễn Dịch khẽ thở dài, nói: "Tiểu Dịch tử, về ngươi sau gọi ta là Lôi bá bá được rồi, ngươi là ta nhìn lớn lên, ở trong lòng ta ngươi cũng giống như con trai của ta. Ngươi lạnh nhạt như vậy, cũng làm cho trong lòng Lôi bá bá khó chịu, năm đó, cha ngươi giao ngươi cho ta, ngươi như vậy, ta lại cảm giác mình không xứng với hắn."
Đáy mắt Đại Hộ Pháp xẹt qua vài tia cảm động cùng vài tia ám sắc, nhìn Lôi Cận cung kính nói: "Lão giáo chủ công ơn nuôi dưỡng, Tiểu Dịch tử ghi nhớ trong lòng, không dám quên. Ở trong lòng Tiểu Dịch tử, lão giáo chủ cũng giống như cha ruột, chỉ là chủ tớ phân chia không thể loạn, Tiểu Dịch tử chết cũng kiên trì như vậy, xin lão giáo chủ bớt giận."
Lôi Cận nhìn gương mặt kiên trì của Nguyễn Dịch, cũng không nhiều lời, chỉ hơi hơi gật đầu.
"Lão Đại, ngươi có chuyện gì sao?" Lôi Ngạo Thiên chuyển mắt nhìn Nguyễn Dịch, hỏi.
Hắn biết, nếu như không có cái chuyện gì gấp gáp, hắn sẽ không vào thời điểm này tới tìm hắn.
Nghe vậy, Lôi Cận cũng nghiêng đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, tình hình hiện tại, chuyện này nhất định có liên quan đến an nguy của Tử Long Lĩnh.
Đại Hộ Pháp liếc mắt nhìn Lôi Cận, vừa nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, đáy mắt có vài tia khó nói, cũng không có mở miệng.
Lôi Ngạo Thiên thấy hắn như vậy, trong lòng biết hắn băn khoăn, nhưng mà, nếu như không muốn Lôi Cận biết, chỉ càng làm cho hắn suy đoán lung tung, càng thêm lo lắng. Vì vậy, hắn định mắt nhìn Đại Hộ Pháp, nói: "Lão Đại, ngươi có lời gì cứ việc nói thẳng."
"Dạ, Giáo chủ!"
Đại Hộ Pháp gật đầu, đưa tay từ bên hông móc ra tin tức xế chiều hôm nay nhận được từ bồ câu, đưa tới trước mặt của hắn, con mắt chăm chú khóa trên mặt Lôi Ngạo Thiên, không muốn bỏ qua bất kỳ một vẻ mặt nào của hắn.
Lôi Ngạo Thiên mở tờ giấy, nhìn nội dung bên trong, đáy mắt kinh ngạc chợt lóe lên, trong lòng dao động.
Nàng trở lại, Tâm nhi tỷ tỷ lại mang theo con gái của nàng trở lại.
Nhưng mà vì sao vậy chứ? Thám tử không phải hồi báo, nàng ở Quyền Vương phủ sống rất tốt sao? Chẳng lẽ là tin tức của hắn sai, hay còn có nguyên nhân khác?
"Thiên nhi, làm sao rồi? Xảy ra chuyện gì sao?" Lôi Cận nhìn hắn trầm mặc không nói, thái độ phức tạp, luôn miệng lo lắng hỏi.
Không phải là Ma Giáo xảy ra chuyện lớn gì đi? Nét mặt Thiên nhi không đúng lắm.
Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng lắc đầu một, phục hồi tinh thần lại, nhìn Lôi Cận, nhẹ giọng nói: "Cha, Tâm nhi tỷ tỷ trở lại. Trước mắt nàng đang ở trong khách sạn dưới chân núi, còn mang theo nữ nhi năm tuổi."
Nghe vậy, Lôi Cận thất kinh, không ngờ hỏi ngược lại: "Tâm nhi trở lại? Nàng không phải đang sống tốt ở Quyền Vương phủ làm Quyền Vương phi sao?"
"Giáo chủ, lão giáo chủ, thuộc hạ có lời muốn nói." Đại Hộ Pháp nhìn vẻ mặt phụ tử bọn họ, rất lo lắng bọn họ sẽ nhất thời mềm lòng đón nữ nhân vào trong núi, vì vậy, liền vội vàng nói.
"Tiểu Dịch tử, ngươi nói."
"Vào lúc Tử Long Lĩnh đang gặp thời điểm rối loạn, mà Giáo chủ và phu nhân cũng sắp đám cưới. Thuộc hạ cho là, thời điểm gần đây, trừ người trong Ma Giáo người bên ngoài không thể bước vào Tử Long Lĩnh nửa bước, để đảm bảo an toàn. Mười năm không gặp, lòng người khó lường, chúng ta vẫn nên lấy đại cục làm trọng, cẩn thận là hơn."
Hắn sẽ không trơ mắt nhìn Giáo chủ đặt một phần tử nguy hiểm ở Tử Long Lĩnh, nàng xuất hiện thời điểm không đúng, nguyên nhân cũng có chỗ khả nghi. Hắn sẽ không để cho người phá hư hạnh phúc Giáo chủ, nếu như nàng cần giúp đỡ, bọn họ có thể cho nàng bạc, không có cần thiết đưa vào Tử Long Lĩnh.
Trong đầu Lôi Cận thoáng qua tấm gương mặt xinh xắn, ý định rối loạn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.
Lời nói Tiểu Dịch tử rất có đạo lý, lúc này, bọn họ không thể phớt lờ. Thời gian mười năm không ngắn, lòng người cũng sẽ thay đổi, huống chi mười năm trước, nàng cũng coi như là chối bỏ Ma Giáo cùng Thiên nhi.
Lúc này lại xuất hiện, quả thật là khả nghi,
Nhưng mà, nếu như chuyện này để Hàn Nhứ biết, chỉ sợ nàng sẽ không mặc cho nàng ta lưu lạc bên ngoài.
"Cho người ta ở dưới chân núi tìm một chỗ, an trí hai mẹ con nàng, lúc này Tử Long Lĩnh không nhận bất kỳ ai trừ người Ma Giáo." Lôi Ngạo Thiên trầm ngâm một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, không để cho nàng lên núi.
An toàn Tử Long Lĩnh quan trọng, mà Mộng nhi còn không biết chuyện này, hắn không muốn bởi vì nàng ta mà để cho giữa mình cùng Mộng nhi sinh ra hiểu lầm các loại.
Về phần mục đích nàng đột nhiên xuất hiện, hắn nhất định phải điều tra rõ.
"Đưa tin cho Nam Đường Chủ điều tra nguyên nhân nàng rời Quyền Vương phủ, chú ý bất kỳ chi tiết nào, ta mặc dù không nguyện ý tin nàng có tâm tư khác, nhưng mà, ta cũng sẽ không thể không để ý an toàn Tử Long Lĩnh. Nếu như là Quyền Vương có lỗi với nàng, chúng ta làm người nhà mẹ đẻ, là chỗ dựa giúp nàng chống đỡ, nếu như không phải là vậy, chúng ta cũng tuyệt không coi thành đứa ngốc."
Hắn khách quan phân tích tình huống trước mắt, tỉnh táo hạ chỉ thị.
Mới vừa biết tin tức tâm tình có dao động nhưng đã nhanh chóng bình ổn, ngay cả hắn cũng cảm thấy thật bất ngờ, có một ngày, hắn lại có thể bình tĩnh đối mặt với việc nàng trở về. Trong đầu chợt hiện ra khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tô Nhược Mộng, giờ khắc này, tim hắn rất ấm áp, rất hài hòa. Không còn có đối với việc Doãn Tâm Nhi ruồng bỏ mà bực tức cùng đau lòng.
Lôi Ngạo Thiên nghĩ tới, khoé miệng khẽ giơ lên, đáy mắt chảy qua một đám ấm áp.
Thì ra, bất tri bất giác, tim của hắn đã bị Mộng nhi chữa khỏi, an ủi, làm ấm rồi.
Có lẽ, đây chính là sức mạnh của tình yêu.
Giờ khắc này, hắn không hề oán hận Doãn Tâm Nhi nữa, ngược lại, thay nàng cảm thấy bất bình. Vứt bỏ tất cả đổi lấy gì, chỉ là một mình rời đi, nàng hối hận sao?
"Dạ, thuộc hạ tiếp lệnh, thuộc hạ đi ngay làm." Lòng của Đại Hộ Pháp nhất thời tỉnh táo lại, biểu hiện Giáo chủ quả nhiên không làm cho hắn thất vọng. Hắn vui vẻ lui ra, trong lòng không khỏi suy đoán vì sao mới vừa khóe miệng Giáo chủ lại nở nụ cười?
Nghĩ đến phu nhân? Nhất định là như vậy.
Kể từ khi Giáo chủ biết phu nhân, thật sự thay đổi rất nhiều.
Mong mọi người ủng hộ truyện!