"Chưa tới tám tháng nữa là tròn mười tám tuổi."
Hàn Nhứ hài lòng gật đầu, cười nói: "Coi như con và Thiên nhi chênh lệch năm tuổi, tuổi tác như vậy phối hợp rất tốt, nam nhân lớn hơn nữ nhân một chút, tương đối yêu thương thê tử. Hắc hắc."
"Ha ha!" Tô Nhược Mộng cười theo nàng, chuyển mắt nhìn bình trà trên bàn, lập tức bắt đầu pha trà, đưa tách trà đến trước mặt vợ chồng Lôi thị, ngọt ngào nói: "Lôi bá phụ uống trà, Lôi bá mẫu uống trà."
Bọn họ chính là người dưỡng dục Lôi Ngạo Thiên, bọn họ cho Lôi Ngạo Thiên tình thân, bọn họ cho Lôi Ngạo Thiên một gia đình. Mặc dù, nàng biết, bọn họ cũng không phải cha mẹ ruột của Lôi Ngạo Thiên, nhưng mà, công ơn nuôi dưỡng lớn hơn ân sinh thành, đạo lý này nàng vẫn hiểu.
Mặc dù không biết vợ chồng bọn họ cùng cha mẹ Lôi Ngạo Thiên là quan hệ như thế nào, nhưng mà, nàng biết, bọn họ nhất định là thật lòng thương yêu Lôi Ngạo Thiên.
Lôi Cận nhận lấy trà, nhìn bộ dạng Tô Nhược Mộng tự nhiên thanh thản, cũng là hài lòng gật đầu, nâng chén khẽ nhấm một hớp nước trà, nói: "Mộng nhi, cũng ngồi xuống đi."
"Vâng"
Lôi Ngạo Thiên nhìn bọn họ chung đụng, khóe miệng cong lên càng lớn.
Lôi Cận đặt ly trà xuống, nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Thiên nhi, chúng ta ở trên đường nghe được không ít lời đồn đãi bất lợi cho Tử Long Lĩnh, cho nên liền ngày đêm trở lại. Tử Long Lĩnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Dọc trên đường, nhiều lời đồn đãi khác nhau, các nhân mã trên giang hồ đều đuổi tới Tử Long Lĩnh, làm cho hắn vô cùng sốt ruột.
Lôi Ngạo Thiên khẽ cười một tiếng, nhìn Lôi Cận thản nhiên nói:"Cha, người đừng quá lo lắng. Trên giang hồ lúc nào xuất hiện không ít lời đồn đãi không có lợi cho Ma Giáo. Lời đồn đãi lần này, là do Thành Vương gây nên. Đoạn thời gian trước, hài nhi cùng hắn đã giao thủ, hắn nhất định là tâm không cam lòng, cho nên mới phải cố ý tung một chút tin tức bất lợi đối với Tử Long Lĩnh."
Chuyện này dùng đầu ngón chân để suy nghĩ, hắn cũng biết nhất định là Thành Vương gây nên.
Đối với cái loại tình huống này hắn đã có chuẩn bị từ trước, cho nên, cũng không cần gấp gáp.
Tha cường nhâm tha cường, khinh phong phất sơn cương, tha hoành nhâm tha hoành, nguyệt quang chiếu đại giang.
Từ trên xuống dưới Tử Long Lĩnh hắn đã sớm an bài xong xuôi, cũng từ những nơi khác triệu hồi không ít người, về mặt an toàn, không thành vấn đề. Chỉ cần bọn họ dám bước lên Tử Long Lĩnh nửa bước, hắn nhất định sẽ không để cho bọn họ sống dễ chịu.
Lôi Cận cau mày nhìn hắn, nói: "Ngươi thật sự trói Đông Lý Phong đến Tử Long Lĩnh?"
"Thật."
"Tại sao?"
"Hắn treo thưởng quá ít ngân lượng." Lôi Ngạo Thiên xem thường nói.
Lôi Cận nghe lời hắn nói, không đồng ý hỏi:"Vậy cũng xem là lý do?"
"Cũng tính nha. Đầu con trai cùng con dâu của người cũng chỉ đáng giá 1500 lượng bạc, người xem có tức giận không?"
"Cái gì?" Hàn Nhứ phẫn nộ vỗ xuống, cái bàn lập tức biến thành một đống bỏ đi, nàng không nhìn tại chỗ có mấy người ngạc nhiên, thở phì phò hỏi: "Hắn cư nhiên chỉ treo thưởng 1500 lượng? Quá xem thường người, thứ người như thế chính là nên trói hắn trở lại, hành hạ cho thật tốt."
"Thật là quá đáng, con trai cùng con dâu ta lại có thể có giá rẻ như vậy? Hắn chán sống rồi phải không? Cẩn thận lão nương trói hắn lại lần nữa." Hàn Nhứ nói qua, nổi giận nâng ống tay áo lên, dáng vẻ muốn lập tức đi tìm Đông Lý Phong đánh một trận.
Tô Nhược Mộng nhìn dáng vẻ gà mẹ bảo vệ gà con của nàng, hì hì bật cười một tiếng, khẽ liếc mắt nhìn đống gỗ trên đất, cười nói: "Bá mẫu, đừng nóng giận. Hắn làm như vậy, đã bị cho ăn không ít đau khổ rồi. Hiện tại, những lời đồn đãi này truyền đi, vừa đúng lúc tăng thêm không ít tiền bạc thu vào cho Ma Giáo chúng ta. Tính toán ra, hắn cũng vì Ma Giáo xuất ra một phần lực."
Ha ha! Bây giờ cuối cùng nàng nhìn thấu một chút, thì ra là nương Lôi Ngạo Thiên cũng có tính tình nóng nảy, cùng vẻ bề ngoài nhu nhược của nàng căn bản là hai thái cực khác nhau.
Nhìn xem! Một chưởng xuất ra, cái bàn gỗ trở thành một đống gỗ bỏ đi.
Chỉ là, tính tình nàng như vậy, nàng rất ưa thích. Nàng tin tưởng tương lai, họ nhất định có thể sống chung rất vui vẻ.
Hàn Nhứ nhìn Tô Nhược Mộng, lại nhìn một đống gỗ kia, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng: "Cái gì? Mộng nhi, thật ra thì bá mẫu bình thường cũng không phải là bạo lực như vậy, chỉ là vừa mới nghe Đông Lý Phong lại dám treo thưởng ngân lượng ít như vậy, ta mới tức giận lớn."
Nói xong, nàng nhìn vẻ mặt vẫn duy trì mỉm cười như cũ của Tô Nhược Mộng, nhẹ giọng hỏi: "Cái đó... Cái đó... Mộng nhi, con không có bị bá mẫu hù sợ chớ?"
Vừa rồi nàng thật sự là quá sinh khí rồi, không thể khắc chế, dùng sức quá độ, đánh cái bàn thành đống gỗ vụn. Cũng không biết có dọa sợ con dâu tương lai hay không? Nếu để cho con dâu nghĩ mình là một bà bà khủng bố thật là không tốt.
Lôi Ngạo Thiên cùng Lôi Cận song song mở to hai mắt nhìn Hàn Nhứ, có chút cảm thấy người trước mắt mình là một ảo giác. Nàng như vậy nhìn thật đúng là mới lạ, trên giang hồ nàng nổi danh là Hỏa Bạo nương tử lại không ngờ cũng sẽ bởi vì mình nóng nảy mà cũng biết xấu hổ? Thật là hiện tượng lạ.
Hàn Nhứ trợn mắt nhìn hai cha con bọn họ, nói: "Các ngươi, đây là cái vẻ mặt gì?"
"Không có!" Hai người ăn ý lắc đầu, khóe môi hơi nhếch lên.
Tô Nhược Mộng cười tươi như hoa nhìn một nhà ba người, chuyển con mắt nhìn Hàn Nhứ cười một tiếng, nói: "Bá mẫu, người mới vừa chỉ là yêu thương quá mức, mới tức giân như vậy, Mộng nhi sẽ không bị dọa sợ, ngược lại, Mộng nhi cảm thấy tình cảm yêu thương bá mẫu dành cho Ngạo Thiên."
"Thật?" Hàn Nhứ thở phào nhẹ nhõm, nhìn ánh mắt chân thành của Tô Nhược Mộng, trên mặt nàng lộ ra nụ cười an tâm, trong lòng đối với nàng càng thêm yêu thích.
"Thật."
"Thật tốt quá, ta đã nói rồi, nàng dâu của Thiên nhi làm sao lại có thể là một người nhát gan được, Mộng nhi quả nhiên không để cho bá mẫu thất vọng, tính tình như thế thật rất hợp tâm bá mẫu. Con yên tâm, về sau nếu Thiên nhi dám làm chuyện gì có lỗi với con, con nhất định phải nói cho bá mẫu, bá mẫu nhất định sẽ không tha cho hắn."
Nói xong, Hàn Nhứ cười cười, khoác lên bả vai Tô Nhược Mộng giống như một tỷ tỷ tốt, tò mò hỏi: "Mộng nhi, con mới vừa nói, Đông Lý Phong giúp Ma Giáo chúng ta tăng thêm tiền bạc thu vào?"
" Những khách sạn trong hương trấn dưới chân núi kia, nhiều người trên giang hồ tới nơi này như vậy, chúng ta đương nhiên là phải chiêu đãi người ta thật tốt." Tô Nhược Mộng nhớ tới chuyện khách sạn, liền không nhịn được khóe miệng giương nhẹ.
Nghe vậy, Lôi Cận lấy làm kinh hãi, hỏi:"Những khách sạn kia tất cả đều là các ngươi mở?"