"Được rồi, được rồi! Mắt mọi người đều đỏ giống như mắt thỏ rồi. Chuyện nói ra, trong lòng sẽ không còn áp lực nữa, buông bỏ chuyện cũ, chuẩn bị hành trang đi về phía trước không phải rất tốt sao? Về sau, mọi người chúng ta cùng nhau sống thật vui vẻ ở Tử Long lĩnh, quên chuyện không vui vẻ trước đi."
Tô Nhược Mộng nhìn họ vẫn còn lau lệ như cũ, nhẹ chau mày lại, trầm ngâm một lát, vội vàng đổi chủ đề: "Mẹ, người không phải là có rất nhiều lời muốn nói cùng Lôi bá mẫu sao?"
"Nói cái gì?" Tô thị sững sờ, đầu óc mơ hồ nhìn nàng.
"Người không phải thường xuyên hỏi hắn, khi nào Lôi bá phụ cùng Lôi bá mẫu trở lại sao?" Tô Nhược Mộng có chút phát điên, sao vào lúc này Tô thị lại không có chút nào phối hợp với nàng? Chẳng lẽ muốn nàng nói rõ ra? Vì vậy, nàng hết cách đưa tay chỉ Lôi Ngạo Thiên, trợ giúp nàng khôi phục ‘ trí nhớ ’.
Rõ ràng nàng ngày ngày lẩm bẩm chuyện tình, vào lúc này cư nhiên giả bộ ngốc?
Nếu như không phải là đổi đề tài làm cho mọi người vui vẻ, nàng mới không lấy chính mình ra ‘ xử lý ’. Chỉ là, nếu như có thể khiến mọi người khôi phục không khí vui vẻ, nàng cũng không sao cả, bây giờ dù sao mình là thật có chút muốn lập gia đình.
Gả cho hắn, ở gần hắn, cho hắn một gia đình hạnh phúc, để cho lòng hắn không còn cô đơn nữa.
Ngày mai không biết có cái gì đang chờ bọn họ, nàng chỉ muốn cùng hắn hưởng thụ mỗi một phút mỗi một giây bên nhua, trong cuộc đời này sẽ không còn điều gì tiếc nuối nữa.
"A, a, ta nhớ ra rồi." Tô thị bừng tỉnh hiểu ra, chỉ là không quá đồng ý lời này do nàng nói ra, cảm thấy là một cô nương nên có chút rụt rè. Nàng quở mắng rồi liếc Tô Nhược Mộng một cái: "Mộng nhi, con không phải nói có đồ đặt ở trong phòng con, muốn cho Ngạo Thiên xem sao?"
Nàng không muốn khuê nữ mình ở trước mặt bà bà tương lai hạ phần, cho nên, nàng cảm thấy trường hợp đối thoại này hai người trong cuộc bọn họ tốt nhất không nên ở đây. Vì vậy, nàng tìm một cái cớ, ly khai bọn hắn.
Tô Nhược Mộng tự nhiên biết ý của nàng, cũng rất vui lòng phối hợp gật đầu một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, khẽ khẽ mở môi đỏ mộng: "Đi thôi, ta có đồ muốn cho chàng xem." Nói xong, nàng đứng lên hướng về phía Hàn Nhứ cùng Đoan Mộc Lệ, nói: "Lôi bá mẫu, Lệ di, chúng ta đi trước đây."
"Được, các ngươi đi đi."
Đi ra cửa phòng, Lôi Ngạo Thiên nhìn sắc mặt ửng đỏ Tô Nhược Mộng, chế nhạo: "Nương tử, nàng mới vừa là nhắc nhở nhạc mẫu đại nhân cùng mẹ ta thảo luận chuyện của chúng ta sao? Vi phu thật sự rất vui mừng nha, thì ra nương tử nóng lòng muốn gả cho ta như vậy."
Tô Nhược Mộng nhìn bộ dạng được tiện nghi còn ra vẻ kia, không hề phản bác hắn mà còn hùa theo, phối hợp ý tứ hắn, giọng nói là lạ: "Không sai! Ta chính là nóng lòng muốn gả cho chàng, coi ngươi đến gắt gao, không để cho nữ nhân khác đánh chủ ý lên chàng. Ta cảnh cáo chàng trước, nếu như chàng dám ở sau lưng ta trêu hoa ghẹo nguyệt, cẩn thận ta..." Nói xong, ánh mắt của nàng hung ác liếc hạ thân hắn, ngụ ý.
"Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên ngây ngẩn cả người, hắn không nghĩ đến Tô Nhược Mộng không những không phản bác hắn, lại còn to gan như vậy đùa giỡn hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn có chút phản ứng không kịp.
Tô Nhược Mộng nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng rất là đắc ý, vội vàng nhón chân lên, đưa tay nâng cằm hắn, dùng bộ dạng lưu manh quan sát hắn, giọng nói cợt nhã: "Ừ, bộ dáng kia cũng không tệ lắm, da mịn thịt mềm, môi hồng răng trắng."
"Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên hoàn toàn ngây dại, đây là tình huống gì? Nương tử của hắn là bị cái gì kích thích sao? Cư nhiên học bộ dạng lưu manh, coi hắn như nữ nhân đàng hoàng đùa giỡn.
Chẳng lẽ là thời tiết thay đổi hay sao?
"Phốc... Ha ha ha..." Cửa viện truyền đến tiếng cười, Lôi Ngạo Thiên phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn về nơi tiếng cười phát ra, hơi cong môi một chút, cười nhàn nhạt mà nói: "Lão Nhị, lão Thất, lão Bát, các ngươi đến đây làm gì? Không cẩn thận gương mặt bị rút gân sao? Ta nhìn nét mặt các ngươi rất quái dị?"
Mấy tên này, cư nhiên đến thật đúng lúc, xem bộ dáng bọn hắn này, chắc hẳn mới vừa nhìn thấy tất cả rồi.
Thất Hộ Pháp cùng Bát Hộ Pháp oán trách trừng mắt liếc Nhị Hộ Pháp, hoạt động gương mặt một lần, để cho mặt mình nhìn tự nhiên một chút.
Thất Hộ Pháp ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Hôm nay thời tiết tốt, giáo chủ và phu nhân chuẩn bị ra khỏi cửa sao?"
Nghe vậy, Bát Hộ Pháp cũng nhìn chung quanh một cái, vỗ vỗ bả vai Thất Hộ Pháp, nói: "Thời tiết thật là không tệ, lão Thất, ngươi không phải gọi ta giúp ngươi đi lên núi hái thuốc cho lão phu nhân sao? Đi, đi, đi, thời gian không còn sớm, không đi sẽ không kịp."
Nói xong, hắn khoác bả vai Thất Hộ Pháp, ánh mắt ám hiệu cho hắn, hai người vô cùng thân mật khoác vai nhau. Thất Hộ Pháp nhìn Tô Nhược Mộng cười, nói: "Phu nhân, chúng ta đi hái thảo dược trước, trở lại sẽ giúp lão phu nhân tái khám, không quấy rầy lão phu nhân nói chuyện phiếm."
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, hắn đến đây là giúp lão phu nhân khám lại, mà lão Bát là cùng hắn đi hái thuốc, về phần lão Nhị, không có quan hệ với bọn họ. Dù sao mới vừa không nhịn được cười ra tiếng cũng là lão Nhị, theo chân bọn họ không hề có một chút quan hệ.
Bọn họ trước chạy thoát, lấy sách an toàn.
Nghe bọn hắn nói, lại nhìn bộ dáng bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười của Lôi Ngạo Thiên, trong lòng Nhị Hộ Pháp vừa sợ vừa nóng nảy vừa tức giận, vội vàng giải thích: "Giáo chủ, ta là tới dạy phu nhân Ngũ Hành Thuật Số, chúng ta vừa tới, chẳng nghe được có cái gì cả."
Hai người này không có nghĩa khí, rõ ràng bọn họ chính là ba người cùng đi, mặc dù mục đích không giống nhau, nhưng mà, bọn họ xác thật thật là cùng đến nơi này, hơn nữa cũng là cùng nhau thấy phu nhân đùa giỡn giáo chủ.
Bây giờ bọn họ lại muốn gạt hắn qua một bên, để cho một người hắn chịu tiếng xấu thay người khác, hắn mới không ngu như vậy.
Dù sao, hôm nay ba người bọn hắn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
"Hắc hắc." Lôi Ngạo Thiên đột nhiên cười quái dị một tiếng, nhìn về phía Tô Nhược Mộng, nói: "Nương tử, ta đột nhiên rất muốn nghe nàng kể chuyện cười."
"Cái gì chuyện cười?"
" Cái mà ở núi Thanh Hổ nàng kể đó."
Nhị hộ pháp đổ mồ hôi nhìn bọn họ, thấy Tô Nhược Mộng nhìn hắn, vội vàng nháy mắt với nàng. Xong đời, hắn lại phạm tội, hắn sao lại có thể vết thương lành đã quên đau, lại quên mất chuyện giấu đầu lòi đuôi.
Như thế là tốt rồi, Giáo chủ lại nói ra lần nữa, hắn muốn đi đời nhà ma.
Tô Nhược Mộng khẽ nhíu lông mày lại, nghi hoặc nhìn Nhị hộ pháp, ân cần hỏi han: "Nhị Hộ Pháp, con mắt của ngươi bị co giật sao?"
"Không có... Không có... Không có. Cám ơn phu nhân quan tâm." Nhị Hộ Pháp vội vàng khoát tay áo, cà lăm nói cám ơn.
Thất Hộ Pháp cùng Bát Hộ Pháp vừa nghe có chuyện cười muốn nói, lại nhìn bộ dáng khẩn trương của Nhị Hộ Pháp, lòng hiếu kỳ thật cao vung lên, cặp mắt nhìn Tô Nhược Mộng sáng lên, hỏi: "Phu nhân là chuyện cười gì vậy? Thuộc hạ có thể có vinh hạnh nghe không?"
Đầu Nhị Hộ Pháp hiện ba vạch đen nhìn hai người chỉ sợ thiên hạ không loạn kia, trong ánh mắt tràn đầy ai oán, ai oán, ai oán,...
Cái gì là huynh đệ vào sinh ra tử, này rõ ràng chính là hận không thể làm khó đối phương.
"Cái đó gọi chuyện xưa giấu đầu lòi đuôi thật là không dễ nghe chút nào." Tô Nhược Mộng nói xong, ánh mắt tự tin liếc Nhị Hộ Pháp một cái, nghiêng đầu ngước mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, nói: "Chàng còn muốn đi xem đồ của ta không?"
"Muốn." Lôi Ngạo Thiên lập tức gật đầu, chuyển con mắt nhìn Nhị, Thất, Bát hộ pháp, thản nhiên nói: "Tối hôm nay các ngươi phụ trách dò xét các tiêu điểm, nếu như có nơi nào bất thường phải lập tức nói cho ta biết."
"Dạ, thuộc hạ tiếp lệnh." Nhị, Thất, Bát hộ pháp cùng kêu lên lên tiếng, vẻ mặt đau khổ trao đổi ánh mắt lẫn nhau.
Dò xét tiêu điểm, thật là muốn chết, rõ ràng cũng không phải là công việc của bọn họ.
Trên núi muỗi nhiều như vậy, xem ra bọn họ lại phải chịu lạnh hiến máu rồi, đáng thương a đáng thương.
"Đi thôi, nương tử, chúng ta vào xem đồ của nàng." Lôi Ngạo Thiên hài lòng gật đầu một cái, ôm lấy Tô Nhược Mộng xoay người vào phòng.
Thất Hộ Pháp nhìn bọn họ vào phòng, không nhịn được mở miệng oán giận Nhị Hộ Pháp: "Lão Nhị, làm sao ngươi vẫn luôn như vậy? Một chút định lực cũng không có, ngươi không nhịn được cười sao? Chúng ta bị ngươi hại chết rồi."
Suy nghĩ buổi tối phải dò xét mấy trăm tiêu điểm, hắn đã cảm thấy rất uất ức.
Tất cả đều do lão Nhị tạo thành, thật là phục hắn, luôn phạm tội, hơn nữa, mỗi lần đều muốn lôi kéo huynh đệ bọn họ xuống nước.
Ai...
"Nhịn? Ngươi ở đây nói đùa sao? Nếu không phải Giáo chủ lên tiếng, ngươi có thể bảo đảm, ngươi có thể nhìn thấy Giáo chủ bị trêu ghẹo mà không cười sao?" Nhị Hộ Pháp không phục chất vấn Thất Hộ Pháp, rõ ràng hắn phát hiện bọn họ cũng không nhịn được, nếu như không phải là Giáo chủ lên tiếng quá sớm, bọn họ nhất định sẽ cười theo hắn.
Bây giờ nói như vậy, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người hắn. Còn có bọn họ muốn hắn chịu tiếng xấu thay người khác thật là quá đáng, lại còn muốn bỏ hắn lại chạy đi. Thật may mắt giáo chủ sáng như tuyết, nếu không tối nay hắn dò xét tiêu điểm sẽ không người làm bạn rồi.
Bát Hộ Pháp: "Thôi, chúng ta đi."
Hiện tại Giáo chủ đang trong phòng phu nhân, về vấn đề cầu trượt chỉ có thể hoãn một thời gian thôi.
"Đi thôi."
Ba người vẻ mặt đau khổ, đứng thẳng đi ra ngoài, ai làm việc nấy.
"Nương tử, cái này là gì?" Lôi Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn ô vuông trong tay, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
"Do ta thiết kế sổ sách mới, như thế nào? Có phải xem thoải mái hơn sổ sách cũ không, vừa xem đã hiểu ngay rồi hả?" Tô Nhược Mộng ghé đầu tới đây, nhìn bảng trong tay hắn, hỏi.
Cái bảng này nàng là lấy bản nội dung nợ cũ của bọn họ, kết hợp với phương thức hiện đại hóa bảng làm sổ sách, vẽ xuống một trương mục bảng hoàn chỉnh. Ở trong bảng, tất cả chi, thu vào, nhật kỳ, nguyên nhân, số còn lại, tiểu kế, cũng có thể vừa xem hiểu ngay.
"Sổ sách kiểu mới?" Lôi Ngạo Thiên tiếp tục liếc nhìn sổ sách trong tay, chỉ chốc lát đã nhìn rõ cách dùng cùng chỗ tốt của cái bảng này.
"Loại phương thức này quả nhiên so với cái loại trước kia tốt hơn nhiều, tất cả chi cùng thu vào vừa xem hiểu ngay. Nương tử, nàng thật là quá sâu không lường được, thậm chí cái này cũng biết."
"Chút lòng thành mà thôi."
"Ha ha, xem ra Lôi Ngạo Thiên ta vô cùng may mắn sắp sửa cưới được một nương tử tài đức rồi." Lôi Ngạo Thiên nói xong, đưa tay nhẹ nhàng vuốt xuôi cái mũi nàng.
Tô Nhược Mộng khẽ cười, đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, hả hê lên tiếng: "Cũng không phải sao, vận khí của chàng thật tốt."
"Ha ha ha..." Nghe nàng nói lời tuyệt không khách khí, Lôi Ngạo Thiên cất tiếng cười to, tròng mắt nhu nhu nhìn nàng, nói: "Có nương tử như vậy, vi phu còn có đòi hỏi gì? Có được, ta thật may mắn!"
......
Trong tay Đại Hộ Pháp siết thật chặt tin bồ câu mới vừa đưa tới, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên làm thế nào cho phải?
Làm thế nào? Có nói tin tức này cho Giáo chủ?
Nàng không phải đi theo người kia sống tốt sao? Tại sao sẽ đột nhiên mang theo nữ nhi năm tuổi té xỉu trước cửa khách sạn bọn họ? Là trùng hợp? Còn là có cái mục đích gì không thể cho người khác biết?
Bây giờ là thời khắc mấu chốt của Tử Long Lĩnh cùng Ma Giáo, nếu để cho Giáo chủ biết tình huống của nàng, không thông báo sẽ bị xử lý như thế nào?
Mà sự xuất hiện của nàng có ảnh hưởng đến tình cảm giữa giáo chủ và phu nhân không?
Thật là loạn, sao lại chọn khoảng thời gian này xuất hiện.
Đại Hộ Pháp đưa tay vuốt vuốt mi tâm, nhìn cửa phòng đóng chặt, nghe ở trong đó truyền ra tiếng cười. Chỉ chốc lát sau, hắn xòe bàn tay ra nhìn tin tức bên trong, do dự không biết nên giao cho Giáo chủ? Hay là hủy diệt?
Chúc mọi người một kỳ nghỉ lễ vui vẻ nha!!