Mục lục
Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit:Thảo My

Lôi Ngạo Thiên từ từ tỉnh lại, hơi híp mắt quan sát địa phương xa lạ này, đây là một căn phòng tối có hình vuông thì chẳng bằng nói đây là một mật thất. Hắn lắc nhẹ đầu, cố gắng để cho mình bớt choáng váng, đầu óc tỉnh táo lại đôi chút.

Thiên phòng vạn phòng vẫn không lường trước được mình vẫn trúng bẫy của Đông Lý Phong, thời điểm khi hắn nhìn thấy Đông Lý Phong đẩy Tô Nhược Mộng từ trên lầu xuống, lòng hắn tự đại loạn, không còn kịp  phán đoán xem người kia đến cùng có phải là Tô Nhược Mộng hay không?

Đợi đến hắn tóm lấy tay của nữ tử kia thì mới phát hiện ra nhìn từ phía sau lưng thì dáng dấp giống Nhược Mộng y đúc, nhưng căn bản đó là người khác. Lúc này, hắn muốn rút tay lại cũng đã không còn kịp, bởi vì trên y phục của nàng kia có bỏ Nhuyễn Cân Tán cùng An Hồn Tán. Chỉ cần thân thể con người chạm vào sẽ ngay lập tức ngất xỉu, mất đi tri giác.

Đông Lý Phong đáng chết́, hắn rốt cuộc giấu Mộng nhi ở nơi nào?

Lôi Ngạo Thiên động hạ thân, trên người lập tức phát ra âm thanh leng keng keng keng, khóe miệng hắn gợi lên, cười không ra tiếng.

Quả nhiên Đông Lý Phong sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, lại có thể dùng dây xích sắt to này đem tay chân hắn khóa lại. Nếu như đôi tay không bị khóa, Lôi Ngạo Thiên cũng sẽ không để những xích sắt luyện từ huyền thiết này ngàn năm này vào mắt, chỉ là hiện tại không cách nào dùng kiếm Long Khiếu, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không thể tìm được cách nào thoát thân được.

Phanh, theo một tiếng vang thật lớn, một đạo ánh sáng cũng theo đó chiếu vào.

Lôi Ngạo Thiên hơi híp mắt, cố nén cặp mắt khó chịu nhìn về phía  nguồn sáng, bên ngoài ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, loáng thoáng thấy được cây liễu. Lôi Ngạo Thiên liền xuyên thấu vào ánh sáng, đánh giá căn phòng tối bốn phía, lúc này mới thấy rõ, chỗ này thực chất là một căn phòng nhỏ bằng đá.

Nếu như hắn không có đoán sai, chỗ này phải là một địa phương ở sát  bên hồ. Chỉ là địa điểm cụ thể, thì hắn ngược lại không cách nào đoán ra được.

Vẻ mặt Đông Lý Phong đắc ý tiêu sái tiến vào, Hắc Lang theo sát sau lưng hắn thắp sáng cây đuốc trên vách đá lên, tức khắc đèn đuốc sáng trưng ở bên trong phòng đá nhỏ.

"Lôi Ngạo Thiên, thật không ngờ ngươi lại nhanh chóng đã rơi vào trong tay của ta như vậy?"

"Ha ha!" Lôi Ngạo Thiên nhếch miệng, cười tà mị, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Đông Lý Phong một cái rồi nói: "Rơi vào trong tay của ngươi? Có lẽ ta chỉ là muốn ở chỗ này chơi đùa với ngươi cũng không chừng, nếu để cho thê tử ta chịu loại đối xử này, thật đúng là làm cho ta đau lòng. Như bây giờ thế này mới tốt, để cho ta có thể có cảm thụ giống như nàng, như vậy  cũng coi như là phu thê đồng tâm, cùng chung hoạn nạn đi?"

Nghe vậy, Đông Lý Phong vô cùng tự hào ngửa đầu cười lớn, cười thật lâu, hắn mới từ từ ngừng lại, đưa tay lau đi khóe mắt bị hắn bật cười đến chảy nước mắt, một bộ dáng như nhìn thấy dáng vẻ của đứa đại siêu cấp ngốc nghếch: "Lôi Ngạo Thiên, lần này đã làm ngươi thất vọng rồi, ngươi nhất định không nghĩ tới. Tô Nhược Mộng hoàn toàn không có ở trong tay của ta, ha ha!"

Lôi Ngạo Thiên khẽ cười mấy tiếng, thì ra là như vậy.

Lúc đó hắn đúng là quá lo lắng, hoàn toàn chưa hề suy nghĩ đến phương diện này, nàng chỉ là một nữ tử tay không tấc sắt, nhất định sẽ bị Đông Lý Phong khống chế. Ngược lại hắn đã xem thường nàng, nếu ngẫm lại nàng khá thông minh, tính cách lại tinh quái, hắn cũng không rơi vào tình trạng này.

Chỉ cần nàng không có ở trong tay Đông Lý Phong, hắn có thể yên tâm.

Đông Lý Phong nhìn hắn lại còn có thể cười đến điên đảo chúng sinh, vẻ mặt vô vị dưới tình huống này, giống như chỉ cần nghe được Tô Nhược Mộng không có việc gì, hắn bị cái gì cũng không đáng kể. Lôi Ngạo Thiên như vậy làm cho hắn vô cùng tức giận, hắn muốn nhìn thấy Lôi Ngạo Thiên quỳ xuống đất cầu xin hắn tha thứ, hắn muốn Lôi Ngạo Thiên muốn sống không được, muốn chết không xong.

Hoặc là, Lôi Ngạo Thiên sống còn khó hơn cả chết.

Nghĩ đến, Lôi Ngạo Thiên tự cấp thêm đồ vào trong thuốc giải của mình, nghĩ đến mỗi lần mình muốn thân mật cùng thiếp thì thế nào cũng không được. Hắn liền một bụng tức giận, về sau, tìm người của tây bộ tộc thay hắn xem bệnh một chút, mới biết tất cả đều là do Lôi Ngạo Thiên giở trò quỷ.

Đông Lý Phong nghĩ tới những thứ này, liền hận đến cặp mắt tóe lửa nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên, hàm răng cắn răng rắc, liền đùng đùng ra tay tát một cái lên mặt Lôi Ngạo Thiên.

Hắn vừa kích động vừa gầm lên giận dữ: "Để cho ngươi điên cuồng, để cho ngươi kiêu ngạo, bắt đầu từ bây giờ ta nhất định để cho ngươi còn khó coi hơn cả ta, ta muốn để cho ngươi trơ mắt nhìn người yêu, nghĩ tới người yêu, tâm lại như vạn mũi tên xuyên qua. Tóm lại, ngươi cho ta đau một, ta liền phải trả ngươi một trăm, vạn phần đau đớn."

Lôi Ngạo Thiên khóe miệng chảy máu, gương mặt sưng đỏ, nhưng hắn vẫn thủy chung duy trì nụ cười, tà tiêu biểu hơi nhếch về phía trái. Hắn vân đạm phong kinh (nhẹ nhàng) phun ra một búng máu, thản nhiên nói: "Ngươi có bản lãnh thì cứ làm, tốt nhất không nên để cho ta còn sống đi ra ngoài, nếu không, sẽ làm cho ngươi hối hận cả đời."

Hù dọa hắn? Đông Lý Phong hắn còn non lắm, coi như để cho hắn nhìn Mộng nhi đau đớn thì như thế nào? Hắn cầm cái đó, Đông Lý Phong vĩnh viễn cũng không cách nào lấy được.

"Ngươi...ngươi chết đến nơi mà còn mạnh miệng?" Đông Lý Phong tràn đầy tức giận nhìn hắn, ngay sau đó lại gương lên nụ cười nhàn nhạt nhìn Lôi Ngạo Thiên, bày ra dáng vẻ đại nhân đại lượng nói: "Ta cho ngươi biết, nếu như ngươi biết điều cúi xuống cầu xin ta, biết đâu tâm tình ta thoải mái, ta sẽ suy tính lại tha mạng cho ngươi."

Ha ha! Cầu xin hắn ta? Không có cửa đâu!

Cho tới bây giờ Lôi Ngạo Thiên hắn không bao giờ cầu xin người khác, cho dù muốn cầu xin người khác, cũng không phải cầu xin loại không phải là người, hắn cũng không muốn tự hạ thấp bản thân mình.

Giống Mộng nhi nói, nếu là lời nói của Đông Lý Phong cũng có thể tin thì heo mẹ cũng thật biết leo cây rồi.

"Ngươi có chiêu gì thì cứ mang ra đây, chớ dông dài giống như nữ nhân Muốn ta van xin ngươi sao? Ta khuyên ngươi nên chết tâm đi, ta có chết cũng không van xin ngươi." Lôi Ngạo Thiên nói xong, cười cười nhìn chằm chằm Đông Lý Phong, gằn từng chữ một: "Bởi, vì, ngươi, không, xứng!"

"Ngươi...ngươi, ngươi..." Đông Lý Phong tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn, đưa tay chỉ đầu hắn nhưng chỉ là nói mấy từ ngươi đứt quãng, hắn hận không thể xé khuôn mặt của Lôi Ngạo Thiên thành từng mảnh nhỏ, hận không được lấy xương, rút gân hắn, phân phó Hắc Lang đứng bên cạnh: "Hắc Lang, ngươi đi mời Bốc tiền bối tới đây."

"Dạ!" Hắc Lang liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên rồi xoay người rời đi.

Chờ Hắc Lang đi rồi, Đông Lý Phong lại nở nụ cười với Lôi Ngạo Thiên: "Đợi chờ Bốc tiền bối tới, ngươi sẽ biết thế nào là hối hận. Ta rất mong nhìn ngươi khổ sở, cái loại đó chỉ cần có thể nhìn, không thể cảm thụ, ngươi rất nhanh sẽ có thể lãnh hội. Chỉ là, vì để cho cảm giác của ngươi khắc sâu hơn, ngươi không chỉ không thể động, mà còn không thể nghĩ, ha ha... Lôi Ngạo Thiên, ta nói rồi, cuối cùng có một ngày, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì hành động ban đầu của mình."

"......" Lôi Ngạo Thiên không muốn để ý hắn, bởi vì, loại người như thế ngươi càng để ý đến hắn, thì hắn càng đắc chí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK