Hắn nhìn nàng cười dịu dàng, một đôi mắt đen chứa đầy tình cảm. Tô Nhược Mộng bước tới, cùng hắn sóng vai đi vào trong gian phòng. Ghé đầu nhìn vào, trong khay có một bát cháo trắng và dưa muối, còn có gà tơ tương ớt trộn rau, bụng của nàng lại càng thêm đói, không nhịn được lại phát ra âm thanh ùng ục
"Không được cười!" Tô Nhược Mộng không thèm nhìn hắn, liền lên tiếng ngăn hắn đang muốn kích động cười.
"Cái gì?" Lôi Ngạo Thiên quay đầu nhìn nàng, cố gắng nhịn cười, trong lòng thầm nghĩ, nàng làm sao biết được mình muốn cười, mấy ngày nay, hắn phát hiện mình với nàng giống như tâm ý đặc biệt tương thông.
Hắn thực thích loại cảm giác này, chỉ cần nhìn một động tác nhỏ, một cái ánh mắt, một biểu cảm của đối phương là có thể biết rõ ở trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.
Lôi Ngạo Thiên đặt khay lên bàn, vừa định thay nàng múc một bát cháo, Tô Nhược Mộng liền nhanh tay cầm lấy chén, tự mình múc.Chậm rãi ngồi xuống, gắp một miếng dưa muối cho vào bát cháo trắng rồi ăn, lập tức cảm thấy hài lòng nói: "Thật là ngon, không ngờ lại có một chút cảm giác ở thôn Thanh Thủy."
Nói xong, nàng ngừng lại, ngước mắt nhìn hắn, hỏi: "Làm sao chàng biết lúc nào ta tỉnh?"
"Không biết." Lôi Ngạo Thiên lắc đầu, ánh mắt vẫn dính trên người nàng, đã quên thu hồi lại.
"Không biết? Vậy sao chàng lại bưng điểm tâm tới đây?"
Lôi Ngạo Thiên mỉm cười, nói: "Ta chuẩn bị đồ tới đây, là bởi vì ta định đánh thức nàng dậy."
"Thật là xấu!" Mặc dù trong miệng Tô Nhược Mộng nói người ta xấu, nhưng trong lòng đã sớm bị dụng tâm của hắn làm cho cảm động đến rối tinh rối mù. Đây là một nam nhân cuồng vọng tự đại, nhưng ở trước mặt nàng cũng giống như là một thê nô bình thường.
Buông xuống dáng vẻ cao cao tại thượng, cởi bỏ dáng vẻ lạnh nhạt cứng rắn, hiện ra trước mặt nàng chỉ có dịu dàng và thâm tình.
* dáng vẻ cao cao tại thượng chỉ dáng vẻ cao ngạo của người ở trên cao nhìn xuống
"Nam nhân mà không hư thì nữ nhân không yêu." Lôi Ngạo Thiên nhanh nhẹn tiếp lời.
"Già mồm át lý lẽ."
"Được rồi, cứ coi như ta già mồm át lý lẽ đi. Trước hết nàng ăn điểm tâm, ta đợi dẫn nàng ra ngoài đi dạo."
"Cái gì gọi là coi như? Chàng căn bản có như vậy hay không?" Tô Nhược Mộng cũng không biết, giờ phút này trong giọng nói của nàng không có một tia không vui, mà đều tràn đầy mùi vị nũng nịu.
"Được, ta là, ta là già mồm át lý lẽ được chưa, như vậy được chưa?" Lôi Ngạo Thiên cưng chiều nhìn nàng, hắn thật sự thích cảm giác đấu võ mồm này, thật ấm áp, rất ngọt ngào, rất hạnh phúc.
"Thôi, xem chàng có chút thành tâm nhận lỗi, ta liền không so đo nữa."
"Hắc hắc." Lôi Ngạo Thiên cười khan mấy tiếng, nhìn chằm chằm nàng.
Bữa cơm sáng này Tô Nhược Mộng ăn rất no, bởi vì, những thứ này đều là những món nàng thường ăn lúc ở thôn Thanh Thủy, một thời gian dài đã không được ăn, lần này có cảm giác khẩu vị lớn lên không ít.
Lôi Ngạo Thiên cũng cảm thấy rất no, toàn bộ quá trình mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, giống như bọn họ mới gặp lại nhau sau xa cách nghìn trùng.
"Nương tử, nàng muốn đi nơi nào? Hay là để cho vi phu dẫn nàng đi?" Lôi Ngạo Thiên dắt Tô Nhược Mộng đi ra cửa chính, nhìn mấy con đường nhỏ phía ngoài, chuyển con mắt về phía nàng, dịu dàng hỏi.
"Đi xem thôn trang dưới chân núi một chút." Tô Nhược Mộng đưa tay chỉ chân núi, bây giờ nàng muốn nhìn nhất chính là tình hình thật ở chân núi, nàng muốn xem diện mạo thật sự của chân núi ở Tử Long Lĩnh.
Nàng thật tò mò dân chúng dưới chân núi là người như thế nào?