Thẩm bà cười ha ha, nhìn Tô Nhược Mộng một thân đỏ thẫm sắc mặt vui mừng, cười không khép miệng: "Ha ha! Phu nhân sao có thể hướng lão thân hành lễ, Giáo chủ là ta nhìn lớn lên, hôm nay may mắn có thể nhìn thấy hắn thành thân, cũng là phúc phận của lão thân."
"Bà nói nghiêm trọng, Nhược Mộng thành thân có thể có bà giúp ta chải đầu, mới đúng là đại đại phúc phận." Cười nhạt, Tô Nhược Mộng từ trong thâm tâm nói.
Tất cả người lớn tuổi trên Tử Long Lĩnh đều nhìn Lôi Ngạo Thiên lớn lên, tình cảm bọn họ đối với Lôi Ngạo Thiên nhất định là đặc biệt. Từ khi nàng biết thân phận chân thật của Lôi Ngạo Thiên về sau, nàng liền hiểu, vì sao những người dưới chân núi đó nhìn hắn với ánh mắt cung kính như thế, tha thiết như thế.
Ở trong lòng bọn họ, có lẽ, từ đầu đến cuối đều xem Lôi Ngạo Thiên là chủ tử của mình, hi vọng của Hách Liên.
Nghe lời nói này của Thẩm bà, trực giác Tô Nhược Mộng Thẩm bà này nhất định xuất thân bất phàm, khí thế này, giọng điệu này cũng không phải là một loại nông phụ có thể có.
Tô thị tiến lên, nhìn Thẩm bà cung kính cười nói: "Thẩm đại nương, ngươi là người có phúc, hôm nay có thể được ngươi giúp tiểu nữ chải đầu, thật sự là tiểu nữ có phúc. Thời gian không nhiều lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu thôi."
"Lão phu nhân không cần phải khách khí. Đến bắt đầu thôi, chúng ta cũng không thể lỡ giờ lành của Giáo chủ và phu nhân."
Tô Nhược Mộng đi đến trước bàn trang điểm, ngay ngắn ngồi xuống, tùy ý Thẩm bà giúp nàng tản ra một đầu tóc đen.
Thẩm bà lấy ra một cái lược ngọc mùi hương cổ xưa, chậm rãi chải từ chân tóc đến ngọc tóc của nàng, vừa chải vừa cao giọng hô: "Một chải, chải tới cuối; hai chải cô nương tóc bạc tề mi; ba chải con cháu đầy đàn; bốn chải được lão gia giúp đỡ vận mệnh ( ý là may mắn), đường ra gặp gỡ quý nhân; năm chải ngũ tử đăng khoa đến tiếp khế ( chỉ thi đỗ công danh), năm thỏi bạc trắng nằm ngay ngắn ( tiền đồ sáng lạn); sáu chải thân bằng (họ hàng) giúp đỡ chúc mừng, hương khuê nhìn gương nhiễm phấn hồng; bảy chải Thất Tỷ hạ phàm kết duyên Đổng Vĩnh, cầu hỉ thước* cao bằng phẳng bắc qua lẫn nhau; tám chải bát tiên tới chúc thọ, bảo áp (vịt quý) bơi xuyên bên ngoài lá sen; chín chải cửu tử liên hoàn mọi thứ đều có; mười chải phu thê sống đến đầu bạc răng long."
* Cầu hỉ thước: chiếc cầu do chim hỉ thước bắc qua sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức Nữ, ví với việc vợ chồng, tình nhân gặp lại nhau sau bao nhiêu năm xa cách.
Tô Nhược Mộng nghe lời này cảm thấy rất có ý tứ, bình thường thấy ở trong TV không phải chỉ đọc đến một chải, hai chải, ba chải sao? Bọn họ nơi này thế nào đọc đến mười, chẳng lẽ đây là ý thập toàn thập mỹ? Chỉ là, để cho nàng bất ngờ là cư nhiên còn có Thất Tiên Nữ cùng Đổng Vĩnh, còn có bát tiên.
Đây là một triều đại không tưởng (không có trong lịch sử Trung Quốc), làm sao cũng có Thất Tiên Nữ cùng Đổng Vĩnh, còn có bát tiên đây?
Chẳng lẽ cái triều đại này là một cái tiểu phân nhánh trong dòng thác lịch sử đã qua?
Ánh mắt từ trong gương phản liếc đến Tô thị đang phía sau liên tiếp lau lệ, trên mặt lại nở rộ nụ cười rực rỡ, trong lòng Tô Nhược Mộng rất kỳ diệu đột nhiên phát sinh một loại tình cảm không muốn* của nữ nhi trước khi gả đối với mẹ, hốc mắt nóng lên, bình tĩnh nhìn Tô thị trong gương, khuyên nhủ: "Mẹ, ngươi chớ khóc. Mặc dù nữ nhi phải xuất giá rồi, nhưng mà về sau chúng ta còn có thể sống cùng nhau."
* Không muốn ở đây là không muốn lấy chồng xa mẹ.
"Ừ, ừ, ừ. Mẹ biết, mẹ chỉ là vui mừng, vui mừng." Tô thị lau đi lệ khóe mắt, vui mừng nhìn Tô Nhược Mộng.
Nhìn nàng trong gương, nhìn nàng một thân hỉ phục, tâm Tô thị vui sướng ở trong bí mật mang theo chua sót, nữ nhi thành thân, nhưng lại không có cha ruột có thể bái biệt.
Nàng cảm giác như vậy đối với nữ nhi là một loại thua thiệt.
Thẩm bà thuần thục giúp Tô Nhược Mộng vãn một cái vân kế (một kiểu tóc thời xưa) thật cao, Đoan Mộc Lệ đưa rương gỗ nhỏ tinh xảo vẫn đang bưng trong tay bỏ vào trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng mở ra, bên trong lẳng lặng đặt một mũ phượng, còn có khắc một đóa hoa mẫu đơn tơ vàng, còn có một trâm ngọc bích hình điệp.
Đoan Mộc Lệ nhẹ nhàng kéo tầng thứ nhất của tráp, bên trong dưới tầng tráp lại bày ra trước mặt Tô Nhược Mộng, đó là một khối ngọc hình Phượng phối, một đôi khuyên tai độc đáo, một chiếc nhẫn bảo thạch màu tím.
Những thứ đồ này nhìn không cũng biết không phải là phàm vật (vật bình thường), Tô Nhược Mộng ngước mắt nhìn Đoan Mộc Lệ, nhẹ giọng hỏi: "Lệ di, những vật này là?"
"Đây là tỷ tỷ của ta để lại cho nhi tức phụ (con dâu), Mộng nhi, đây là nàng chúc phúc các ngươi, nhận lấy đi, mang chúng nó bái đường, nàng nhìn thấy sẽ rất vui vẻ." Đoan Mộc Lệ mỉm cười nói xong, nhưng khóe mắt cũng ẩm ướt.
Trong lòng yên lặng thì thầm: Tỷ tỷ, ngươi thấy được không? Hôm nay Ngạo Thiên sắp thành thân rồi. Ngươi vui vẻ không?
Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, nói: "Được, tất cả ta đều đeo, bà bà nhất định có thể thấy."
"Ừ." Đoan Mộc Lệ nghe được Tô Nhược Mộng kêu bà bà, nước mắt rốt cuộc không nhịn được rơi xuống, vui vẻ vừa cười, vừa lau nước mắt.
Thẩm bà mang nữ trang bên trong rương gỗ, từng món từng món phối đeo trên người của nàng, trên tóc, sau khi tất cả đâu vào đó, nàng nhìn Đoan Mộc Lệ, nói: "Trang dung ( trang điểm) khuôn mặt phu nhân, ngươi tới hóa trang đi."
Đoan Mộc Lệ gật đầu một cái, tiến lên đứng trước mặt Tô Nhược Mộng, một tay nâng cằm của nàng, động tác thuần thục bắt đầu đông quét tây họa.
Tô Nhược Mộng nhắm mắt lại, mặc cho nàng ở trên mặt nàng làm văn chương, qua thật lâu, Đoan Mộc Lệ rốt cục cũng ngừng lại.
"Tốt, Mộng nhi, ngươi mở mắt ra xem một chút, có thích hay không?"
Nghe vậy, tim Tô Nhược Mộng đập bịch bịch, tâm vẫn thật bình tĩnh, giờ khắc này bắt đầu không đứng yên. Hôm nay là ngày nàng kết hôn, bắt đầu từ hôm nay vận mệnh của nàng và Lôi Ngạo Thiên liền danh chính ngôn thuận buộc chung một chỗ.
Nàng rất kích động, cũng cực kỳ hạnh phúc.
Chậm rãi mở hai mắt ra, Tô Nhược Mộng mở to hai mắt, không thể tin nhìn mình trong gương. Người ở bên trong là mình sao?
Con mắt chứa nước mùa xuân trong veo chảy, vân kê trên đầu nghiêng xuyên vào mũ phượng, mắt ngọc trắng nõn má lúm đồng tiền xinh đẹp so với hoa kiều, lông mày như liễu, mắt như hạnh, môi như hoa, để cho nơi giữa mi tâm yêu thích của nàng đóa hoa hồng nhạt.
Chính Tô Nhược Mộng cũng sắp không nhận ra được mình rồi, chưa bao giờ nghĩ, hóa trang thế này một chút lại có thể làm cho người ta kinh diễm như vậy.
"Lệ di, tay ngươi thật khéo, ta đều sắp không nhận ra được chính mình rồi."
"Phốc..." Đoan Mộc Lệ bật cười hì hì một tiếng, hài lòng nhìn nàng, nói: "Này không phải là kỹ thuật của ta tốt, rõ ràng chính là bộ dạng của Mộng nhi xinh xắn. Thật sự rất đẹp mắt, rất đẹp, đợi Ngạo Thiên nhìn nhất định phải trợn tròn mắt. Ha ha."
Tô Nhược Mộng nghe, xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Lúc này Tô thị nhìn khuê nữ xinh đẹp như hoa, nụ cười trên mặt từ đầu đến cuối chưa bao giờ rút đi, một mực yên lặng mỉm cười không lên tiếng nhìn Tô Nhược Mộng.
Đột nhiên, bên ngoài bắt đầu có tiếng người huyên náo, Tô Nhược Mộng ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, tim không khỏi có chút phần bất an, thình thịch thình thịch nhảy lên, như là muốn nhảy ra từ cổ họng.
"Tới —— Giáo chủ đến đón tân nương tử rồi." Lạc Băng Vũ từ bên ngoài đi vào, khi nàng nhìn thấy Tô Nhược Mộng thịnh trang ( trang điểm long trọng), ánh mắt cũng không nhịn được nhìn thẳng, thật lâu không cách nào hoàn hồn.
Đoan Mộc Lệ buồn cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của Lạc Băng Vũ, không nhịn được tâm tình tốt chế nhạo: "Nha đầu Băng Vũ, ngươi chảy nước miếng. Ngươi yên tâm, chờ khi ngươi thành thân, Lệ di cũng giúp ngươi hóa một trang dung đẹp mắt như vậy, bảo đảm để cho lang quân tương lai của ngươi thấy đến chảy nước miếng, ha ha."
Nói xong, nàng nhìn Tô Nhược Mộng đặt những ngón tay đang gắt gao vặn vẹo ở trên đầu gối.
Giờ phút này, Mộng nhi hẳn là rất khẩn trương đi? Vào lúc này cũng là hạnh phúc nhất đi.
Tô thị đi tới bên cạnh Tô Nhược Mộng, trên mặt mang theo tươi cười nồng đậm, vui vẻ nhìn nàng, nói: "Mộng nhi, đến, để mẹ tiễn ngươi xuất giá."
Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị tươi cười đầy mặt, nhìn vui sướng trong mắt, sự cô đơn nơi đáy mắt của nàng ấy, lòng của nàng sít chặt, hơi nước đột nhiên khép lại, nước mắt không hề báo động trước rơi xuống.
Tô thị sửng sốt, lệ giữ lại khẩn trương nói: "Mộng nhi, ngươi mau đừng khóc, trang dung xinh đẹp này, nếu khóc lem hết có thể khó coi." Nói xong vội vàng lấy khăn tay ra dịu dàng giúp nàng lau nước mắt.
"Mộng nhi, bây giờ mẹ dắt ngươi ra ngoài, tự tay giao ngươi cho Ngạo Thiên. Mẹ chúc các ngươi đầu bạc răng long, con cháu cả sảnh đường." Dứt lời liền cùng Đoan Mộc Lệ mỗi người một bên, đỡ Tô Nhược Mộng ra khỏi phòng.
"Tân lang vào cửa...!" Theo một tiếng thét to, bên ngoài viện vang lên tiếng pháo nổ đùng đùng, âm thanh kèn xô-na vang lên vui mừng, hoan hỷ...
Các nàng cũng không chen khăn voan đỏ, cho nên Tô Nhược Mộng từ khi ra cửa phòng vẫn cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm cặp giày hỉ thêu uyên ương tơ vàng dưới chân mình. Dùng cái này phân tán tâm tình khẩn trương của mình.
Lôi Ngạo Thiên do chúng hộ pháp bồi đi sau đi vào viện, trước mắt đều là vui sướng.
Ngày này, hắn đã trông mong rất lâu rồi.