Mục lục
Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Linh Đang

Hắn là người theo nho giáo, từ nhỏ đã được giáo dục lấy văn trị quốc, nhưng sau khi lớn lên mới phát hiện tất cả chỉ là nói suông, mộng ảo mà thôi. Nhưng mà, những đạo lý của nho giáo đã khắc vào trong đầu của hắn, khi hắn làm việc luôn nghĩ đến thân phận của con người đầu tiên.

Đại hộ pháp gật đầu một cái, phụ họa: "Lão Lục, chuyện của nhà ngươi Giáo chủ không có quên đâu, vẫn đang cho người đi điều tra. Trước khi mọi chuyện chưa được sáng tỏ, hãy để lại cái mạng nhỏ của hắn trước. Chúng ta cũng nên trở về đi thôi, nơi này đã đủ rối loạn, những người kia cũng đã chịu đủ rồi."

"Được." Chúng hộ pháp nhao nhao gật đầu, mấy huynh đệ tốp năm tốp ba nhảy lên lều trại của chủ tướng, trong nháy mắt biến mất trong đêm tối.

Biến mất như ma quỷ giống lúc trước.

Nghe nói ngày hôm sau, binh lính của triều Đông Lý đều thê thảm đến mức không đành lòng muốn nhìn thấy, cả người sưng lên như một cái bao, hơn nữa còn tự mình cào cấu mình đến tróc da. Buổi sáng Lý Quyền đi ra khỏi lều trại của chủ trướng nhìn thấy quân lính như vậy, tức giận đến phun ra một ngụm máu tươi.

Quân kỳ chính trụ cột tinh thần của các tướng sĩ bọn hắn, nhưng lại bị bọn họ vẽ mặt quỷ màu đỏ lên, thật sự là làm hắn ta nổi trận lôi đình.

Loại cảm giác đau đớn này còn đau hơn nhiều lần những đau ngứa trên người.

......

Mê mệt tỉnh lại, Tô Nhược Mộng mở đôi mắt buồn ngủ ra, nhìn khuôn mặt tươi cười hiền lành trên đỉnh đầu mình, không nhịn được đưa tay sờ soạng khuôn mặt đó một chút, cười nói: "Mẹ, con rất vui vẻ, vừa ngủ dậy mở mắt ra đã nhìn thấy mẹ."

Tô thị nhìn tay nàng đang phủ trên mặt mình, cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, con biết không? Mẹ có thể lẳng lặng nhìn con ngủ, nhìn con tỉnh lại mới là lúc hạnh phúc nhất. Mẹ đã nói với con hay chưa, mẹ rất ưa thích Mộng nhi bây giờ?"

"Không có... Có." Đối với một Tô thị như vậy, Tô Nhược Mộng có hơi phản ứng không kịp. Hôm nay mẹ làm sao vậy? Nói thế nào thì cũng thấy không giống với phong cách thường ngày?

Nghe vậy, sắc mặt của Tô thị hơi tối xuống, hơi xấu hổ nhìn nàng, nói: "Không có? Có phải mẹ rất thất bại hay không?”

"Không phải. Mộng nhi đã trưởng thành, coi như mẹ không nói, Mộng nhi cũng biết mẹ yêu con." Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, khẽ cười giải thích.

Rốt cuộc mẹ làm sao vậy? Sáng sớm, không chỉ nhìn nàng chằm chằm, còn nói những lời này?

Tô thị gật đầu một cái, khóe mắt chảy xuống nước mắt trấn an, nghẹn ngào nói: "Mẹ biết Mộng nhi ngoan, thật ra thì Mộng nhi coi như không nói, mẹ cũng biết vài năm nay, bởi vì thân thể không tốt, mẹ quan tâm Mộng nhi ít hơn rất nhiều. Bây giờ nhìn Ngạo Thiên thật lòng đối tốt với con, cuối cùng mẹ cũng yên tâm."

Ngạo Thiên? Lúc này Tô Nhược Mộng mới nhớ trong đầu của mình không có kí ức từ sau khi ở ôn tuyền về, vậy chẳng phải là mình bị hắn ôm đến tới nơi đây hay sao? Nghĩ tới đó, khuôn mặt của Tô Nhược Mộng liền đỏ như lò than, thẹn thùng nhìn Tô thị, hỏi: "Mẹ, con về nơi này như thế nào?"

"Gần tối ngày hôm qua Ngạo Thiên ôm con trở về."

"Ngày hôm qua?" Tô nhược Mộng kinh hãi, nghiêng đầu nhìn ánh nắng mặt trời rực rỡ phía ngoài một chút, đưa tay vuốt vuốt chân mày, nâng trán hỏi: "Từ tối hôm qua con ngủ thẳng đến hiện tại? Bây giờ là giờ gì rồi ạ?"

"Giờ thìn."

"A? Vậy mà con ngủ lâu như vậy." Tô Nhược Mộng hét thảm một tiếng, vội vàng rời giường mặc quần áo, đang lúc này bụng của nàng cũng như đang rất gấp gáp, đột nhiên kêu ùng ục.

"Cái gì?" Nàng sờ bụng một cái, nghiêng đầu nhìn Tô thị, nói: "Mẹ, người nên gọi con rời giường sớm một chút, hôm nay con còn phải làm quen với hoàn cảnh chung quanh."

Tô thị cười khẽ một tiếng, yêu thương nhìn nàng, nói: "Ta đi phòng bếp xem trước một chút, sẽ bưng đồ ăn lên cho con."

"Không cần, tự con đi là được rồi, mẹ ở trong phòng nghỉ ngơi đi. Nếu không thì sang phòng của Lệ di tâm sự, hai người làm bạn với nhau cũng tốt."

Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, suy nghĩ đến thân thể Tô thị, bà vẫn bị mình cự tuyệt ở trước cửa phòng bếp, nàng cũng không muốn phải nghe thấy tiếng liều mạng ho khan của mẹ. Hiện tại, vừa đúng lúc, nên phải kéo dài đến lúc hồi phục hẳn mới thôi.

Tô thị khẽ cười, nhìn nàng, nói: "Mộng nhi, thân thể của mẹ đã tốt hơn nhiều, con để mẹ chăm sóc con một chút.”

"Mẹ, cũng là bởi vì thân thể của mẹ tốt hơn nhiều, cho nên, vẫn nên đợi về sau khỏi hoàn toàn hãy chăm sóc con."

"Nhưng mà, mẹ..." Tô thị còn muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Nhược Mộng, lại thu hồi lời lại, ôn nhu nói: "Được rồi, mẹ sẽ nghe con."

Tô Nhược Mộng vui mừng cười cười, nói: "Ha ha! Mẹ, Lệ di một mình rất cô đơn, mẹ có rảnh rỗi thì sang trò chuyện một chút." Nghĩ lại Đoan Mộc Lệ bị vây trong thạch động của Yêu Nguyệt môn mười tám năm, bà vẫn luôn rất cô đơn.

Tô thị cũng là người cô đơn, hai người vừa lúc có thể làm bằng hữu, cho nhau một người bạn.

Tô thị gật đầu một cái, có chút hiếu kỳ hỏi: "Bà ấy là người nào? Các con quen biết ra sao?”

"Trước kia bà ấy là người của Yêu Nguyệt môn, là sư phụ của Ninh Ngạo Tuyết, chính lúc con ở đó đã biết bà ấy và Băng Vũ. Họ đều bị nhốt trong Yêu Nguyệt môn, cho nên con  cùng Ngạo Thiên liền mang hai người trở về thôi." Tô Nhược Mộng từ trước bàn trang điểm đứng lên, dắt Tô thị cùng nhau đến phòng của Đoan Mộc Lệ.

"Lệ di, con mang mẹ con vào trong nhé, tối hôm qua Lệ di ngủ ngon giấc không?"

Tô Nhược Mộng nhìn cặp mắt sưng lên của Đoan Mộc Lệ, không khỏi thở dài trong lòng một cái, bà ấy về lại nơi quen thuộc, nhớ lại chuyện cũ trước kia, tối hôm qua chắc đã khóc không ít.

Ai... Hi vọng Tô thị cùng bà có thể trở thành là bạn tốt, có bạn, có một người có thể bày tỏ, tâm tình cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Con người thật sự không thể mãi mang trên lưng chuyện cũ mà bước về phía trước được.

"Tốt! Mộng nhi à? Ở địa phương mới đã quen thuộc chưa?" Đoan Mộc Lệ hiền lành nhìn nàng cười cười, nói: "Tử Long lĩnh là một địa phương tốt, Mộng nhi để cho Ngạo Thiên dẫn con đi xung quanh một chút đi."

Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, thuận thủy thôi chu ( biết thời thế) nói: "Con đang có cái ý nghĩ này, như vậy Lệ di, mẹ con liền giao cho người. Hai người tâm sự, con đi tìm hắn."

Đoan Mộc Lệ cười gật đầu: "Đi đi."

"Mẹ, con đi nha." Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị, phất phất tay xoay người rời khỏi phòng của Đoan Mộc Lệ.

Tô thị nhìn Tô Nhược Mộng đã bước ra khỏi gian phòng, hô: "Mộng nhi, con nhớ phải ăn điểm tâm, chớ để dạ dày phải chịu đói."

"Mẹ, con biết rõ mà."

Ra khỏi phòng, Tô Nhược Mộng liền thấy trong tay Lôi Ngạo Thiên bưng khay, đứng ở trong sân cười rất đỗi ngọt ngào nhìn nàng. Hắn đứng dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời chiếu trên người hắn tạo thành vầng sáng nhàn nhạt, giống như trên người hắn tràn đầy ngân quang.

Rốt cuộc bộ mặt thật của hắn là gì?

Mà diện mạo thực của Tử Long lĩnh là cái gì? Hôm nay nàng nhất định phải biết rõ, nàng có một dự cảm, Tử Long lĩnh này cũng không chỉ là tổng đàn của Ma Giáo đơn giản như vậy. Bởi vì những người ở đây, người ở chân núi, giống như đều nói cho nàng biết, nơi này không giống như bề ngoài của nó.

Nhất định có nội tình bên trong!

Nàng nhìn hắn, cười ấm áp, một đôi mắt sáng như nước mùa xuân.

Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng cười, một đôi mắt đen chứa đầy tình cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK