Bác sĩ Cố: “Nhưng cô như vậy, chẳng phải là mơ hồ nói cho Thất gia biết ngày đó người phát sinh quan hệ với ngài ấy không phải là
Chung Đình, cô làm như vậy chẳng phải là đang muốn vạch trần bản thân sao?”
“Sử dụng lại trò cũ, tìm một người giúp việc khác che mắt.
” -Mộ An An nói rất thoải mái: “Như vậy, không những loại bỏ được sự nghi ngờ với Chung Đình, mà còn chơi trò mèo vờn chuột nữa.
”
Bằng cách này, Chung Đình không còn là một quả bom nữa.
Mộ An An cũng không cần phải lo lắng nữa, quả bom Chung Đình có thể phát nồ bất cứ lúc nào.
Cô biết trước đó Thất gia vẫn luôn đi tìm Chung Đình, cho nên trở nên mất kiên nhẫn, hiện tại xem như đã tỉnh táo lại.
“Hơn nữa, tôi cảm thấy Thất gia căn bản không có sử dụng quyền lực của gia tộc Tông Chính để đi tìm Chung Đình.
” – Mộ An An bổ sung.
Bác sĩ Cố không hiểu: “Nếu như Thất gia động vào quyền lực cùa gia tộc Tông Chính, Chung Đình cho dù có thông minh và cẩn thận đến đâu, cũng sẽ bị bắt lại.
”
Mộ An An bình tĩnh phân tích:
“Tôi không biết chú ấy muốn làm gì, làm cách nào để bắt Chung Đình trở về.
Nhưng tôi chắc chắn trong khoảng thời gian này có lẽ là đã an toàn, cho nên anh phải trơ mắt nhìn Thất gia phát bệnh lại một lần nữa.
”
Mộ An An nói xong, liền bước vào phòng để quần ảo, sau đó đóng cửa lại và bắt đầu thay quần áo.
Bác sĩ Cố đứng ở cửa, nhìn chằm chằm người ở phòng để quần áo một hồi lâu, đột nhiên mỉm cười.
Trong lòng bội phục.
Hắn bội phục Mộ An An, nguyên nhân bội phục nguyên nhân là… Tiểu hồ ly quả nhiên là tiểu hồ ly.
Không những thông minh, lại còn rất lạnh lùng, luôn luôn biết bản thân tiếp theo phải làm gì, và điều gì là tốt nhất cho bản thân.
Bác sĩ Cố liếc nhìn hai chiếc vali bị Mộ An An làm xáo trộn, hắn cũng không có ở lại nữa, liền đi ra khỏi phòng.
Mặc dù Mộ An An đã quyết định không dọn ra ngoài nữa, nhưng tối nay cô vẫn phải đi tìm Trần
Hoa
Khi Mộ An An đến biệt thự, cô không thấy Trần Hoa đâu, chỉ thấy mỗi hành lý Trần Hoa ở phòng khách
Sau đó cô liền nghe tiếng từ phòng bếp phát ra: ‘Tiểu mâp mạp, cô quả nhiên có chút thực lực đấy, vốn dĩ muốn mua nguyên liệu để nấu lẩu, nhưng kết quả bản thân cô lại có thể tự làm được.
”
“Đúng là một người phụ nữ hiền thục, thật bội phục.
”
“Không biết sau này, đám con cháu trai của nhà nào có phúc mới cưới được cô nữa, chậc chậc.
”
Khi Mộ An An nghe thấy giọng nói này, liền nhận ra ngay đó là giọng của Hoắc Hiển.
Cô cũng không có ngạc nhiên lắm.
Trần Hoa thích Hoắc Hiển, nhưng vì tự ti và nhút nhát nên không thẻ giao tiếp được bình thường với hắn, nhưng hắn là người không biết xấu hổ, giúp Trần Hoa chuyển nhà xong, thấy cô ấy đi
siêu thị mua đồ về nấu lẩu thì đã mặt dày ở lại.
Mộ An An cũng không có cự tuyệt.
Lúc Mộ An An đi vào phòng bếp, thì vừa đúng lúc nhìn thấy Hoắc Hiển đang bưng bát đi ra, hai người chạm mặt nhau mà không hề ngạc nhiên.
Nhưng Tóc Xoăn khi nhìn thấy Mộ An An, hắn liền choáng váng, bát đĩa trong tay hắn suýt chút nữa rơi xuống, may mắn hắn phản ứng nhạy bén, vội vàng giữ bát đĩa trờ lại, tránh thảm họa xảy
ra.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn Mộ An An.
“Ai, ai đó.
” -Cùng lúc đó Trần Hoa đi tới, có chút nói lắp.
Danh Sách Chương: