Thất gia hoàn toàn dính chiêu của Mộ An An.
Cuối cùng, Tông Chính Ngự đi về phía Mộ An An, dùng một tay nhắc người cô ra khỏi ghê sô pha.
Mộ An An vừa thấy thé, vội vàng quán tay chân vào người Tông Chính Ngự như một con kangaroo.
Đồng thời thầm thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên đòn sát thủ vẫn là hữu dụng.
Ở ngắng đầu lên, Mộ An An liền nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của bác sĩ Có, lúc này liền nháy mắt với ông một cái, giống như một tiểu hồ ly.
Không phải giống tiểu hò ly.
Mà Mộ An An chính là một con tiểu hồ ly Mộ An An bị ôm đến nhà ăn, liền thành thật ngồi vào chỗ ngồi, an phận ăn cơm.
Này nếu là ngày thường, nhất định sẽ dính vào Tông Chính Ngự một lát.
Nhưng lúc này mới vừa suôn sẻ một chút, nên cô cũng không dám đi quá xa.
Bữa tối, đang diễn ra một cách lặng lẽ.
Chỉ có tiếng dao, nĩa và bộ đồ ăn chạm vào nhau.
Trong hoàn cảnh như vậy, giọng nói trầm thấp của Tông Chính Ngự liền vang lên: “Có chuyện gì sao?”
Mộ An An cúi đầu.
Khi ngắng đầu lên, vừa vặn chỉ thấy ánh mắt của Thấy gia quét qua vét thương mới vừa xử lý của cô.
Chuyện xảy ra vừa rồi đều đã được nói ra, cho nên Thất gia hỏi nhất định không phải chuyện đã xảy ra.
Như vậy chính là chuyện về Trần Hoa.
Xét thấy hiện tại Thát gia đang có bắt mãn với Trần Hoa, cho nên Mộ An An liền đắn đo chọn lọc từ ngữ, sau đó bắt đầu nói từ người mái tóc xoăn: “Tên con lai tóc xoăn đó, chính là trùm trường ở trường đại học của chúng cháu.
Cháu vẫn luôn nghe tâm sự của Trần Hoa, mỗi lần xung quanh có ai nói về tên tóc xoăn, Trần Hoa liền nghe vô cùng nghiêm túc, có thể thấy tình cảm của cậu ấy dành cho tên tóc xoăn không đơn giản như một fan nhỏ khao khát thần tượng.”
Mộ An An khi nói này vẫn luôn nhìn lén Tông Chính Ngự.
Xác định Thất gia dùng dao nĩa ăn cơm vẫn rất bình tĩnh, vẫn chưa có cái gì gợn sóng, lúc này mới mới thở phào.
nhẹ nhõm một chút.
Cô tiếp tục nói: “Cháu cũng vốn không thích chõ mõm vào.
người khác, nhưng khi nhìn thấy tên tóc xoăn, lúc đó đã muốn giúp tên tóc xoăn, vừa vặn có thể để cho tên tóc xoăn đãi một bữa cơm.”
Nói xong, tạm dừng hai giây, Mộ An An nhanh chóng nói thêm: “Ý của cháu là, cháu muốn tên tóc xoăn đãi một bữa cơm, nhưng thực tế cháu để cho Trần Hoa đi.”
Thất gia: “Làm sao có thể chắc chắn cậu ta sẽ thanh toán?”
“Mặc dù tên tóc vàng là con lai, nhưng có một vẻ ngoài xã hội đen, đúng kiểu loại người giang hồ ở trên TV.
Lúc trước ở trường xảy ra chuyện, không liên quan gì đến anh ta, nhưng anh ta lại trực tiếp giải vây.” – Mộ An An giải thích đơn giản: “Người như vậy, đối với ân cứu mạng sẽ khá coi trọng.”
Tông Chính Ngự vốn đang cắt bít tết, nhưng khi anh ấy nghe Mộ An An nói câu cuối “đối với ân cứu mạng sẽ khá coi trọng”, nội tâm liền không vui.
Nhưng anh cũng không thể hiện ra quá nhiều, vẫn thản nhiên cắt miếng bít tết: “Cháu cảm thấy bản thân mình làm đúng không?”
Sau khi cắt miếng cuối cùng, liền đổi chiếc đĩa chưa cắt thành đĩa đã cắt rồi đưa đến trước mặt Mộ An An.
Mộ An An không muốn cử động tay phải, nên dùng tay trái cằm dĩa ăn.
Đồng thời nghĩ đến lời nói của Tông Chính Ngự.
Cảm thấy bản thân mình làm đúng không?
Mộ An An suy nghĩ một lúc.
“Đây là những gì cháu có thể làm cho cậu ấy với tư cách là một người bạn.
Về phần lựa chọn như thế nào, tiếp tục làm người xa lạ với người mình thằm mến, giữ bí mật, cả đời này sẽ hồi hận.
Hay là lựa chọn dũng cảm bước ra và theo đuổi tình cảm của mình, đây là chuyện riêng của Trần Hoa.”
Cô không bắt buộc Trần Hoa phải chấp nhận nó..
Thậm chí đêm nay nếu như Trần Hoa không có đến cuộc hẹn ăn cơm, Mộ An An cũng sẽ không cảm thấy có chuyện gì.
Đây là lựa chọn của Trần Hoa.
Có vẻ như cô vì Trần Hoa mà đã tạo ra cơ hội này, nhưng cô không cần Trần Hoa cảm kích.
Cho dù Trần Hoa không nhớ rõ, bị xóa mắt, cũng không thành vấn đề.
“Con người là làm tham không đáy, cơ hội sẽ làm gia tăng dục vọng.”
Tông Chính Ngự cầm lấy rượu đỏ nhấp một ngụm nhẹ, nhìn Mộ An An: “Ngay từ đầu, cô ta chỉ để ở trong lòng, không nghĩ đến chuyện khác.
Tiếc nuối thì cũng chỉ là tiếc nuối.
Sau này bởi vì cháu, cô ta bắt đầu tiếp xúc với mối quan hệ đó và bắt đầu tham lam, cầu muốn càng nhiều, trả giá càng nhiều, cuối cùng càng không thể cứu vãn.”
Nói xong Tông Chính Ngự đặt ly rượu xuống, nhìn Mộ An An: “Cháu có nghĩ tới những điều này chưa?”
Nhìn vào ánh mắt đồi diện một giây, Mộ An An có chút sững sờ.
Cô có nghĩ tới.
Đó chỉ là một sự tình cờ, Tông Chính Ngự nói một đoạn dài như vậy, là cùng thảo luận về vấn đề tình cảm.
Trong phút chốc, Mộ An An cho rằng Tông Chính Ngự như đang nói về mình.
Thất gia dùng hai chữ “tham lam” này, vô cùng chuẩn xác.
Ngay từ đầu, Mộ An An thầm nghĩ, có thể ở lại bên cạnh Thất gia, cho dù có là một đứa trẻ không bao giờ lớn lên cũng không thành vấn đề.
Nhưng dần dần, cô ngày càng tham lam, muốn được chiều chuộng nhiều hơn.
Cô không chỉ muốn ở bên cạnh Thất gia, mà còn muốn bước vào trái tim của Thát gia.
Không cần thỏa mãn, chính cần giữ ở bên cạnh.
Bắt đầu muốn trở thành người duy nhất.
Đây là tham lam.
Mộ An An đột nhiên mỉm cười: “Vậy tham lam đi, vậy đuổi theo đi, người mình thích, tại sao lại không theo đuổi chứ?”
Cô nhìn vê phía Tông Chính Ngự nói: “Chúng ta đên thê giới chỉ có một lần, chẳng lẽ chỉ là vì tầm thường, vì cần thận dè dặt sao?”
Tông Chính Ngự: “Tầm thường, là bởi vì sợ sau khi cố gắng nỗ lực chỉ toàn là ngu xuẫn.
Cần thận dè dặt, vì sợ sau khi nỗ lực sẽ không nhận được gì.”
Mộ An An: “Cháu không phải là người như vậy!”
Trả giá?
Không thành vần đè.
Mình đầy thương tích?
Không sao cả.
Cháu thích chú, mặc kệ gió mưa.
Cháu yêu chú, mưa rền gió dữ cháu cũng muốn xông vào.
Cháu may mắn được gặp chú một lần ở thế giới này, sẽ không có ý định toàn thân trở ra.
Mộ An An dường nhìn Tông Chính Ngự một cách cố chấp.
Thất gia vốn chỉ cùng cô nói về quan điểm tình yêu, nhưng khi nghe thấy câu trả lời của Mộ An An, anh cũng có hơi ngạc nhiên.
Anh nhìn Mộ An An một lần nữa.
Chỉ cảm thấy đứa trẻ này bởi vì sợ hãi ác mộng mà ngủ không được, sẽ trôn vào trong vòng tay anh làm nũng, giống như đã trưởng thành trong sự lơ đãng của anh.
Lớn lên một cách kiêu ngạo, đơn độc dũng cảm.
Không thể hiểu được, trái tim của Tông Chính Ngự dường như bị thứ gì đó đập vào.
Không có cảm giác quá mạnh, chỉ cảm thấy có một chút dao động bóp nghẹt.
Anh kiềm chế cảm xúc kỳ lạ của mình lại, cúi đầu, kích hoạt đôi môi mỏng: “Đó là cháu.”
“Sao?”
“Người bạn đó của cháu tự ti yếu đuối, không thể chịu đựng được điều này, sau này sẽ quay lại trách cháu.”
“Cậu ấy tự ti, yếu đuối cũng chỉ là đối mặt với gia đình.
Đối mặt với những gì cậu ấy muốn làm, Trần Hoa rất thực dũng cảm.” – Mộ An An nói.
Trần Hoa chọn trường y là sự lựa chọn của chính cô ấy.
Cô thi vào trường đại học với thành tích rất kém.
Vào thời điểm đó, gia đình của Trần Hoa liền chế nhạo, còn nói tìm một người đàn ông trung niên hơn mười tuổi Trần Hoa để làm chồng, để Trần Hoa lấy chồng cho rồi.
Nhưng Trần Hoa vẫn dựa vào sự kiên trì của mình, và đã được nhận vào trường y.
Khi nghe đến chuyện này, Mộ An An chỉ biết, cô bạn gái mập mạp nhỏ bé của mình dũng cảm hơn cô nghĩ.
“Cậu ấy cho trách cháu hay không, không sao cả.
Cháu chính là muốn làm vậy, cháu muốn làm điều đó cho cậu ấy.” – Mộ An An rất thẳng thắn vô tư.
Mà nói đến đây, cô đột nhiên bắt đầu nỏi lên một chủ đề: “Thất gia, nếu như có một ngày, cháu rất thích một người, chú có ủng hộ cháu không?”
Những lời này vừa hỏi ra, tay phải của Mộ An An đặt ở trên đùi của mình, lập tức nắm chặt.
Vô cùng khẩn trương!
Sau khi ý thức được bản thân yêu Tông Chính Ngự, đều không có xảy ra qua loa như vậy, mà là bát đầu tình cảm của phụ nữ đối với đàn ông, Mộ An An đã thận trọng che giấu tình cảm này.
Sợ rằng một chút biến động nhỏ sẽ khiến tình cảm này bị lộ ra ngoài, đến lúc đó ngay cả tư cách ở bên cạnh Tông Chính Ngự cũng không có.
Mà hôm nay, bởi vì Trần Hoa mà nói về quan điểm tình yêu.
Khi chủ đề đến, cô muốn lén thử một chút.
Quả nhiên, như lời Thất gia nói.
Con người thật tham lam.
Đặc biệt là đối với tình cảm.
Lúc này Mộ an An, đang vô cùng lo lăng chờ đợi câu trả lờ của Tông Chính Ngự.
Sự lo lắng này, có thể cảm thấy được tim mình muốn nhảy đến cổ họng.
Danh Sách Chương: