Từ lúc Giang Trấn bước xuống xe, Mộ An An cũng đã không kiên nhẫn rồi, cô nói thẳng: “Về chuyện Hoắc Chân Chân hay là Giang cầm, cố ý giết người, các người nên tự mình xử lý với cảnh
sát đi, những chuyện khác không có liên quan gì đến tôi, cũng đừng ở trước mặt tôi nói về chuyện này!”
Mộ An An nói xong cũng không thèm để ý nữa, liền xoay người đi thẳng về phía xe của Thất gia.
Thất gia ở bên kia đã đóng cửa kính xe lại.
La Sâm xuống xe mờ cửa cho Thất gia, Thất gia xuống xe, rút điếu thuốc trên miệng ra.
Mọi người xung quanh vừa nhìn thấy Thất gia, lập tức liền có
người hét ầm lêm, có người muốn đi tới, nhưng vệ sĩ của Ngự Viên Loan đã đồng loạt tiến lên.
Trong ngoài ba tầng, ngăn cách những người đó.
Mộ An An chạy đến chỗ Tông Chính Ngự, ném mình vào vòng tay của Tông Chính Ngự, rồi vùi mặt vào ngực anh.
Thực ra cô rất khó chịu.
Từ khi Giang Trấn xuất hiện.
Cô hận Giang Trấn, căm hận đến tận xương tủy.
Nhưng dù sao đó cũng là ba ruột của cô, căm hận, oán trách, rất nhiều cảm xúc phức tạp đều đan xen vào cùng một chỗ, khiến Mộ An An cảm thấy khó chịu.
“Thất gia, cháu không muốn quan tâm nữa.
” – Mộ An An buồn bã nói.
Tông Chính Ngự xoa mái tóc của Mộ An An, sau đó cúi đầu xuống hôn lên đỉnh đầu cô, xem như là an ủi: “Vậy không cần quan tâm nữa.
”
Nói xong, liền đưa Mộ An An lên xe.
Khi xe của Thất gia bắt đầu rời đi, các vệ sĩ của Ngự Viên Loan cũng lần lượt rời đi.
Con đường phía trước Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên đã được khôi phục, nhưng khi tiếng chuông báo động vang lên, bốn hoặc năm xe cảnh sát dừng trước cửa Bệnh viện Tâm thần Lam Thiên.
Trực tiếp đưa Hoắc Chân Chân và Giang cầm về để hỗ trợ điều tra tội cố ý gây thương tích.
Hoắc Phong và Giang Trấn phải đi theo, và liên hệ với đội luật sư.
Khi xe cảnh sát rời khỏi hiện trường, hiện trường cũng chỉ còn lại đám nhân viên y tế của chủ nhiệm Thường dẫn đầu và các đám phóng viên.
Chủ nhiệm Thường đã đứng không vững liền ngã về phía sau.
May mà có bác sĩ Trần cũng với một bác sĩ khác ờ bên cạnh đỡ lấy.
Trái tim cùa chủ nhiệm Thường vẫn còn đang run rẩy, sau đó dường như ông ta chợt nhớ ra điều gì đó, liền cầm lấy tay của bác sĩ Trần: “Bác sĩ Trần, anh và
tiểu thư An An có quan hệ không tồi, anh liên hệ với cô ấy, nhất định phải thuyết phục cô ấy quay lại làm việc.
”
Tiểu thư An An nếu không quay lại, thì đừng nghĩ ờ lại bệnh viện này nữa.
Vẻ mặt của bác sĩ Trần có chút ngưng trọng.
Chợt vang lên một giọng nói của nhân viên y tế: ‘Trần Hoa không phải có quan hệ rất tốt với cùng tiểu thư An An lắm sao, bảo cô ấy đi đi.
”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều tán thành.
Nhưng trong số đó, cũng có một giọng nói bất hòa: “Tôi nói này Trương Hiểu, tiểu thư An An quay trở lại làm việc, thì cô phải làm sao đây?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền nhìn về phía Trương Hiểu.
Dù sao, ở trong bệnh viện ngoại trừ Hoắc Chân Chân và Giang Cầm ra, người đắc tội với Mộ An An nhiều nhất chính là Trương Hiểu.
Lúc này sắc mặt Trương Hiểu đã tái mét, hai chân run rẩy, nói không nên lời.
Vừa rồi cảnh sát đến, cô ta còn nghi ngờ cảnh sát sẽ bắt mình đi!
Ai mà biết được cô gái xấu xí kia, sau lưng vậy mà lại che giấu thân phận như vậy!
Bên trong xe.
Từ khi lên xe, Mộ An An vẫn dựa vào vai Tông Chính Ngự, cảm xúc cũng không tốt.
“Thật ra.
” – Mộ An An mờ miệng, phá vỡ sự im lặng ở trong xe.
Nhưng khi mở miệng, lại không có âm thanh nào ở đằng sau nữa.
Tông Chính Ngự vậy mà không có thúc giục cô, một tay ôm Mộ An An, đẻ cô dựa vào vai anh, để cho đứa trẻ có đủ cảm giác an toàn.
Mộ An An thờ ra một hơi dài.
Như thể lấy hết can đảm, mở miệng một lần nữa: “Cháu ghét Giang cầm, ghét Giang Phong,
không chỉ hận bọn hắn chiếm đoạt mọi thành quả của người khác, thật ra còn có phần ghen tị.
”.
Danh Sách Chương: