Mà, ngay khi Tông Chính Ngự bước vào phòng, Mộ An An vốn dĩ nên ở trên giường, đột nhiên nhảy ra từ trong góc.
Ngã vào vòng tay của Tông Chính Ngự.
Cánh tay mềm mại và nóng bỏng ôm chặt lấy eo của Tông Chính Ngự.
Nếu như không phải vì, Tông Chính Ngự cố ý mặc thêm áo vest và áo khoác ngoài, thì có lẽ nhiệt độ cơ thể này của Mộ An An đã có thể thiêu cháy anh rồi: “Thất gia.
”
Mộ An An ngẩng đầu muốn hôn Tông Chính Ngự, kết quả bởi vì chênh lệch độ cao, nên không thể hôn được.
Cô rất cáu kỉnh, ậm ừ hai tiếng rồi trực tiếp nhảy lên người của Tông Chính Ngự, hai chân thì kẹp chặt vòng eo gầy của Tông Chính Ngự.
Nâng lấy khuôn mặt của anh định
muốn hôn.
Nhưng Tông Chính Ngự trực tiếp né tránh.
Đôi môi nóng bỏng của Mộ An An, chỉ rơi ở trên mặt của Tông Chính Ngự.
Cô rất bất mãn: “Sao lại không cho hôn?”
Vừa nói xong lời này, Mộ An An liền ngẩng đầu tát vào mặt Tông Chính Ngự một cái!
Một tiếng “bốp”, đặc biệt đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Đồng thời, khuôn mặt với nhan sắc
thần tiên ấy xuất hiện một dấu tát! Tông Chính Ngự vốn dĩ muốn ôm người đặt lên giường, nhưng cái tát này, đã tát khiến Thất gia trở nên choáng váng.
Đứa nhỏ này chắc chắn là người duy nhất dám tát vào mặt Tông Chính Ngự cho tới bây giờ!!
“Bé con, cháu muốn chết sao?” -Tông Chính Ngự đè thấp giọng nói.
Khuôn mặt Mộ An An vẫn trong tình trạng đỏ bừng rất bất thường do tác dụng của thuốc.
Đối mặt với sự tức giận của Tông Chính Ngự, cô càng tức giận hơn: “Ai
bảo chú không chịu hôn cháu!
Nói xong, lại quên mất cái tát ở trên mặt Tông Chính Ngự.
Nhưng cái tát này không có sức lực.
.
Nhưng lại thách thức quyền lực của Thất gia!
“Tông Chính Ngự!” – Cô còn gọi cả tên lẫn họ của anh: “Rốt cuộc chú có hôn cháu hay không?”
Tông Chính Ngự:”…”
Thất gia nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Đứa nhỏ của mình, bản thân phải nhịn.
Tông Chính Ngự điều chỉnh hô hấp, đi đến bên giường, kéo người đang ở trên người mình xuống.
Kết quả Mộ An An dính chặt vào cơ thể Tông Chính Ngự như một thỏi nam châm.
Rõ ràng ngày thường là một đứa trẻ mỏng manh mềm yếu, lúc này không biết sức lực từ đâu mà ra, giống như một con bò đực vậy.
Sống chết ôm lấy anh không chịu buông ra.
Lúc này, Thất gia có chút hối hận.
Vừa rồi anh nên trực tiếp khóa cửa lại, để cho đứa nhỏ của mình ở bên trong chịu đựng tám tiếng.
Anh không nên đau lòng, lại muốn đi vào giúp cô.
Kết quả bản thân lại gặp phải phiền toái.
“Bé con, ta nói một lần cuối cùng.
” -Tông Chính Ngự đè thấp âm thanh: “Trèo xuống khỏi người ta, nếu không ta sẽ đánh cháu.
”
“Chú vậy mà lại động tay với cháu sao!”
“Chú vậy mà lại động tay với cháu, đánh cháu.
” – Mộ An An lại hét lên lần nữa.
Cảm giác trống rỗng trong cơ thể càng lúc càng mạnh khiến Mộ An An vô cùng khó chịu, cả người cũng trở nên cáu kỉnh.
Cô bản năng cảm giác, ôm Thất gia có thể xoa dịu đi.
Nhưng Thất gia không hôn không ôm, điều này khiến cô càng khó nói hơn.
Mộ An An nhún hai lần ở trên người Tông Chính Ngự, rồi cọ xát: “Chú mau hành động đi, cháu bây giờ rất khó chịu, sao chú lại đáng ghét như
vậy hả?
“Không phải chú thương cháu sao? Vậy sao chú có thể để cho cháu khó như vậy chịu chứ?”
“Cháu cứ hôn chú…” – Mộ An An nói xong lại mím miệng, đưa tay tới cổ áo Tông Chính Ngự, dùng sức kéo một phát, liền xé toạc hàng cúc áo sơ mi.
Mộ An An nói: “Cháu còn muốn ôm chú! Ồm chú mà không có bộ đò đáng ghét này!”
Nói xong lại bắt đầu kéo quần áo ở trên người mình.
.
Danh Sách Chương: