Mộ An An gật đầu.
Cô ngồi xuống một bên trên ghế, rồi kéo tay áo ra.
Băng gạc vết thương trên tay phải hơi xoắn lại, Mộ An An cũng không hề quan tâm đến vết thương.
Bác sĩ Cố bước tới, đặt mọi thứ sang một bên, rồi ngồi đối diện với Mộ An An, bắt đầu xử lý vết thương cho Mộ An An.
Mộ An An để mặc cho hắn băng bó, tập trung suy nghĩ đến sự lạnh nhạt của Tông Chính Ngự.
Nhưng vẫn không thể hiểu được.
Bác sĩ Cố vừa xử lý vết thương cho Mộ An An, vừa liên tục đầu quan sát Mộ An An.
Rất bất thường.
Tiểu thư An An?
Hỏi anh một vấn đề.
Bác sĩ Cố và Mộ An An gần như nói cùng một lúc.
Bác sĩ cố hỏi: “Chuyện gì?”
“Trong hoàn cảnh nào thì anh sẽ tức giận với tôi?” – Mộ An An đột nhiên hỏi.
“Cái gì?” -Bác sĩ cố hỏi một cách đần độn.
Mộ An An cảm thấy câu hỏi của mình không đủ chính xác, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chính là, tình huống vô duyên vô cớ … Không phải vô duyên VÔ CỚ.
Mộ An An im lặng, cảm thấy những gì cô nói có chút không thể giải thích được.
Cô thấy không rõ ràng lắm, nên liền đem sự việc nói trắng ra:
“Chuyện là như vậy.
Sáng hôm qua Thất gia đi công tác ở kinh thành, chú ấy nói ba ngày nữa sẽ trở về.
Gần đây tôi đã gây ra rất nhiều việc, cho nên tính an phận thủ thường, kết quả sáng sớm hôm nay Thất gia đã trở lại, nhưng thái độ đối với tôi rất lạnh nhạt, tôi đoán chú ấy đang giận tôi, nhưng tôi lại không biết vì sao.”
Lời giải thích của Mộ An An, vừa đcm giản lại dễ hiểu.
Bác sĩ Cố thay xong băng cho cô, liền nới lỏng tay Mộ An An.
“Khi ở trên xe, có nói cái gì không?” -Bác sĩ Cố hỏi.
Mộ An An suy nghĩ: “Có hỏi về quan hệ giữa tôi và Tóc Xoăn, còn nói với tôi, nếu như chú ấy không biết tôi sẽ cùng tóc xoăn đi ăn lẩu…Khoan đã!”
Lúc này, Mộ An An đột nhiên dừng lại: “Chẳng lẽ… chú ấy không thích tôi đi ăn lẩu sao?”
“Thất gia chưa bao giờ ăn lẩu, duy nhất một lần ngài ấy xuất hiện ở trong một nhà hàng lẩu là để thỏa mãn tiểu thư An An.”
Bác sĩ Cố chỉ ra một cách vô tình.
Hắn đời này đều quên không được.
Một người như Thất gia, chỉ vì một câu nói của Mộ An An “Cháu muốn ở trong nhà hàng nhiều người, nếm thử món lẩu, cảm giác chắc là rất đặc biệt”, cho nên Thất gia đã đích thân dẫn Mộ An An đến nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất ở Giang Thành.
Hơn nữa còn không mang theo bất kì vệ sĩ nào bên người.
Mộ An An là rất hưởng thụ ăn lẩu, nhưng toàn bộ người từ trên xuống dưới ở Ngự Viên Loan cả đều nơm nớp lo sợ, bọn họ lo lắng Thất gia sẽ gặp nguy hiểm ở một nơi ồn ào như
vậy.
“Tóc xoăn là ai?” – Bác sĩ cố đột nhiên hỏi.
“Là một học trưởng cùng thực tập với tôi.” – Mộ An An thản nhiên trả lời: “Hôm qua liền bởi vì cùng anh ta thảo luận một chút chuyện, cho nên không có nhận điện thoại của Thất gia.”
Mộ An An xoa lông mày.
Cô cảm thấy mình sắp mắc phải chứng đau đầu.
“Cô không có nhận điện thoại của Thất gia, cô có giải thích không?” -Bác sĩ Cố hỏi.
Mộ An An gật đầu: “Chú ấy biết tóc xoăn, cho nên tôi đã nói là tôi đang nói chuyện với tóc xoăn, nhưng lúc sau chú ấy không có trả lời tôi.”
Mộ An An vẫn còn đau đầu.
Mà bác sĩ Cố đang ngồi đối diện với Mộ An An, sau khi hắn nghe xong những lời này, đột nhiên nắm được một trọng điểm!
“Cho nên, ngày hôm qua cô không có nhận điện thoại của Thất gia, và cô đã nói với Thất gia là mình đang nói chuyện với tóc xoăn.
Sáng nay, Thất gia đi đón cô, hẳn là đã nhìn thấy cô ở cùng với tóc xoăn, còn nữa cô nói với Thất gia là mình muốn đi ăn lẩu
với tóc xoăn, đúng không?
“Thất gia nhìn thấy tôi với tóc xoăn, La Sâm còn xuống dưới mời tôi lên xe.” – Mộ An An trả lời, nhân tiện nói thêm: “Hơn nữa, Thất gia đột nhiên nói muốn giúp tôi chuyển chỗ thực tập.”
Bây giờ Thất gia đang rất nguy hiểm, Mộ An An cũng không dám nói chuyện nhiều.
Nghe xong, vẻ mặt của bác sĩ cố liền sáng lên.
Mộ An An đang đau đầu, nhưng khl nhìn thấy vẻ mặt này của bác sĩ cố, cô liền cau mày: “Vẻ mặt của anh là
gì vậy?
Bác sĩ Cố mỉm cười: “Tiểu thư An An, không phải cô vẫn luôn rất thông minh sao? Tôi cảm thấy chỉ số thông minh của cô có chút ngoại tuyến rồi.”
“Anh có ý gì?”
Mộ An An bắt đầu xắn tay áo:”Bây giờ tâm trạng của tôi không tốt, muốn đánh một trận sao?”
Danh Sách Chương: