Ngoài trời đang mưa,bầu trời gay gẳt hơn bao giờ hết.
La Sâm cầm chiếc ô màu đen, mở cửa xe ra, cung kính mời người đàn ông ở bên trong xe ra ngoài.
Người đàn ông với gương mặt lạnh lùng, sải chân dài bước vào sảnh khách sạn với khí thế hừng hực.
Bởi vì có sự xuất hiện của người đàn ông ấy, nên khách sạn đã bị
phong tỏa.
Hai hàng nhân viên mặc đồng phục cung kính cúi đầu: “Thất gia!”
Tông Chính Ngự vốn dĩ đã sớm miễn dịch với loại phô trương như vậy, trên mặt cũng không có biểu lộ ra một chút cảm xúc nào, trực tiếp đi tới thang máy.
La Sâm ném chiếc ô cho nhân viên khách sạn ở bên cạnh, rồi đi theo Tông Chính Ngự vào thang máy.
Đồng thời cung kính nói: “Thất
gia, vũ hội mặt nạ của TAG đã tiến hành được một nửa, vừa rồi lão gia cố ý nhắc nhở ngài tới đó tham gia.
”
“Chỗ ngồi nhà hàng đã đặt xong chưa?” – Tông Chính Ngự trực tiếp bỏ qua lời nói của La Sâm, ánh mắt lạnh như băng, mang theo cảnh cáo.
La Sâm lúc này liền thu lại chủ đề vũ hội mặt nạ, báo: “Đã chuẩn xong rồi, ở tầng cao nhất.
”
Vừa nói xong, cửa thang máy đã được mở ra.
Tông Chính Ngự tùy ý ra hiệu cho La Sâm, không để hắn đi theo.
Trực tiếp đi tới trước phòng Mộ An An.
Nhưng.
Khi Tông Chính Ngự mở cửa phòng ra, anh liền cảm thấy lạnh lẽo.
Loại lạnh lẽo này là một loại hơi thở mà căn phòng phát ra đã lâu không có người ở trong phòng.
“An An?” – Tông Chính Ngự kêu
lên một tiếng, nhưng không nhận được câu trả lời nào.
Anh đi quanh phòng một vòng, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Mộ An An, chỉ có điện thoại đặt trên bàn.
Khi ở bệnh viện, Tông Chính Ngự đã dựa vào định vị của điện thoại, xác định Mộ An An còn ờ trong phòng của khách sạn.
Kết quả là đứa nhỏ này vậy mà lại chơi anh một vố.
Tông Chính Ngự cầm điện thoại của Mộ An An lên, nguy hiểm
nheo hai con mắt lại.
Câu lạc bộ TAG.
Phiên biểu quyết của Mộ An An đã kết thúc.
Một đóa hoa hồng cũng không có.
.
Danh Sách Chương: