Lúc Tông Chính Ngự nhấc cổ áo của cô lên, mặt cô trắng bệch, nhanh chóng bắt lấy tay của Tông Chính Ngự, “Thất gia, chú làm gì thế?”
Tông Chính Ngự híp mắt, “Sao lại căng thẳng như vậy?”
Mộ An An cười, “Cháu là con gái nha, chú lật cổ áo cháu.
”
Nói xong Mộ An An kéo tay Tông Chính Ngự xuống, khuôn mặt khó chịu, “Thất gia, bên ngoài xảy ra chuyện gì đấy? Cảm giác lộn xộn ồn ào quá, cháu khó chịu.
”
Khó chịu này của Mộ An An là thật, sắc mặt trắng bệch cũng là thật.
Dù sao là Thất Gia phát điên, thật sự thì không phải người bình thường có thể chịu được.
Mộ An An thậm chí còn có cảm giác sống sót sau tai nạn, không chết trên giường của Thất gia đã là may mắn rồi.
Tông Chính Ngự nhìn Mộ An An, lông mày cau lại.
Đặc biệt là nhìn thấy vài sợi tơ máu trong mắt của cô, tay liền phủ lên mắt cô, “Hôm qua ngủ không ngon sao?”
“Dạ, khó chịu nguyên một đêm.
” Giọng điệu Mộ An An ngu ngơ.
Tông Chính Ngự cau mày, “Không chơi game chứ?”
Mộ An An nhanh chóng lắc đầu, “Thất gia, cháu rất nghe lời, chú nói chơi game hại mắt cháu liền không chơi game.
”
Vẻ mặt ngoan ngoãn.
Tông Chính Ngự hài lòng gật đầu, đỡ Mộ An An nằm trở lại, “Bảo vệ mắt thật tốt.
”
Mộ An An ngoan ngoãn nằm xuống, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng lại không dám nhìn Tông Chính Ngự thêm.
Thất gia quá tinh thông rồi.
Mộ An An chỉ cần lộ ra một chút lo lắng thì anh đều nhìn ra vấn đề.
Mà Tông Chính Ngự sau khi dìu Mộ An An nằm xuống, vươn tay đến phần bụng mềm mại của cô.
Lúc bàn tay to thô ráp của anh xoa bụng dưới của cô, thân thể Mộ An An mãnh liệt run lên, nhớ lại hình ảnh bạo lực tối hôm qua, hai gò má nhịn không được nóng lên, miệng đắng lưỡi khô.
“Sao mặt lại đỏ rồi?” Tông Chính Ngự muốn vươn tay phủ lên mặt Mộ An An, Mộ An An nhanh chóng né tránh.
Tông Chính Ngự nhíu mày.
Mộ An An giải thích, “Cháu, cháu mệt, muốn ngủ, thất gia chú nhanh đi làm việc đi.
”
Nói xong, Mộ An An giãy giụa khỏi bàn tay đang đặt lên bụng dưới của cô.
Nếu như tiếp tục chạm nữa cô nhất định sẽ chịu không nổi.
Quả nhiên bác sĩ nói đúng, cảm giác về động tác thân mật của sau khi phát sinh quan hệ và chưa phát sinh quan hệ là hoàn toàn không giống nhau.
“Cháu ngủ đây cháu ngủ đây.
” Mộ An An nhanh chóng nhắm mắt.
Nhưng Mộ an An rõ ràng cảm giác được Tông Chính Ngự cúi người, hơi thở ấm áo đó phả lên mặt Mộ An An, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua ngực cô, nhịn không được run rẩy, khó chịu khẩn trương.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi.
”
Tông Chính Ngự trấn an bên tai, đồng thời tay cũng xốc cổ Mộ An An.
Toàn thân Mộ An An căng chặt đến cực điểm!
Mà Tông Chính Ngự chỉnh là thuận tay kéo mền giúp cô thôi, không ở lại thêm, xoay người rời đi.
Tông Chính Ngự vừa lui ra khỏi phòng Mộ An An liền gặp người hầu đưa nước đường đỏ đến.
Anh lạnh mặt, khoác tay, để người hầu lui xuống.
Nhưng mà bước chân của Tông Chính Ngự dừng lại một chút, quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt của Mộ An An.
Nghĩ đến vừa rồi lật cổ áo của cô ra, nhìn thấy làn da trắng nõn.
Trong lòng anh vậy mà lại nghi ngờ, người phụ nữ hôm qua là đứa trẻ này.
Thật sự là bệnh đa nghi mà.
Đứa trẻ này tuy tính tình hoang dã, nhiều tâm tư, nhưng xem anh là trưởng bối, không làm ra loại chuyện như thế.
Tông Chính Ngự có chút đau đầu vuốt lông mày.
Trong đầu không thể khống chế được hiện lên một đêm hôm qua với người phụ nữ đó.
Người phụ nữ thân thể rất mềm, eo rất mảnh, vốn là người đau đầu phát điên, một khắc chạm vào cô ấy tất cả đều biến mất không còn.
Giống như thuốc dẫn vậy.
Nghĩ đến đây, Tông Chính Ngự càng nhíu mày sâu hơn, sải bước rời đi, đi về phòng sách.
Anh ngồi trên sô pha, tóm lấy thuốc và bật lửa, cúi đầu châm lửa, đặt chiếc bật lửa vàng nguyên chất lên bàn, phát ra âm thanh giòn gã.
Anh hút thuốc, làn khói đi vào phổi, sau đó nhả ra một vòng tuyệt đẹp, mắt híp lại.
Sau khi làn khói yếu ớt từ từ tan biến, lộ ra nhan sắc như thần nghịch thiên của Tông Chính Ngự.
Lông mày kiếm, ngũ quan lạnh lừng cứng rắn lại thêm khí chất cao quý kiêu ngạo, chẳng khác gì một vị thần đứng trên mây cao, ngạo nghễ nhìn vạn vật trên đợi.
Chỉ là, lúc này, giữa mày và mắt của vị thần có chút phiền não.
‘Cộc cộc cộc’
Theo tiếng đập cửa phòng sách, La Sâm đẩy cửa bước vào.
Cung kính hồi báo: “Thất gia, tôi đã cho người điều tra qua, tối hôm qua cô An An vẫn luôn ở trong phòng, căn cứ vào lịch sử đăng nhập game của cô ấy thì có lẽ là cô ấy vẫn luôn chơi game.
”
Hồi báo xong, La Sâm len lén ngước mắt nhìn Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự chỉ lười biếng ‘ừm’ một tiếng.
Thân thể anh biếng nhác dựa vào ghế sô pha, tay phải cầm điếu thuốc buông thỏng xuống ghế, tay trái xoa lông mày, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ánh sáng mặt trời ở cửa sổ phía sau lưng vừa đúng lúc chiếu lên người anh, giống như phủ lên một lớp ánh sáng vàng.
La Sâm thấy vậy cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, “Còn một chuyện nữa, liên quan để thảm án Mộ gia.
” Tông Chính Ngự vốn đang nhắm mắt, sau khi nghe xong liền mở mắt ra.
La Sâm đưa phần tài liệu đó đến trước mặt Tông Chính Ngự.
Tông Chính Ngự dập tắt điếu thuốc, lật tài liệu.
Là tài liệu liên quan đến hơn khoảng 50 người đàn ông.
La Sâm hồi báo đơn giản, “Người đàn ông này tên Trần Khoa, chính là hung thủ năm đó mua sát thủ giết hại mẹ của cô An An và ông ngoại, bởi vì sau chuyện đấy, Trần Khoa đã phẫu thuật thẩm mĩ đổi tên ra nước ngoài cho nên vẫn luôn không điều tra ra.
“Ngoài ra, theo như điều tra, Trần Khoa và ba của cô An An có mối quan hệ thân thiết, cho nên không khó để loại trừ rằng là ba của cô An An vì muốn giành gia sản của Mộ gia mà hành hung.
”
Ba của Mộ An An năm đó ở rể ở Mộ gia.
Mộ gia có một doanh nghiệp y dược nổi tiếng ở Giang Thành nhưng sau thảm kịch Mộ gia tám năm trước, doanh nghiệp của Mộ gia đã hoàn toàn trở thành Giang gia của hiện tại.
Tông Chính Ngự cũng biết, Mộ An An không ngừng rèn luyện bản thân là vì để báo thù cho người trong nhà.
cô cũng đã vô số lần hoài nghi người mua hung thủ giết người có phải là người ba cầm thú của cô hay không, nhưng mà không có chứng cứ trực tiếp.
Mà bây giờ, chứng cứ trực tiếp đã xuất hiện.
La Sâm: “Thất gia, tôi lập tức nói chuyện này cho cô An An biết…”
La Sâm còn chưa nói xong Tông Chính Ngự đã phất tay ngăn lại.
Giọng anh lạnh lùng, “Hung thủ ba ngày sau đầu thú, chuyện này hoàn toàn qua đi.
”
La Sâm rất kinh ngạc, không thể hoàn toàn hiểu được hành vi của Thất gia.
Dù sao, thảm án Mộ gia vẫn luôn là nỗi đau trong lòng Mộ An An.
Nhưng Tông Chính Ngự lại có vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu châm lại điếu thuốc, lúc ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại.
Với tính cách của Mộ An An, chứng cứ như thế mà giao cho cô, cô sẽ lập tức giết đến Giang gia cùng đến chỗ chết.
Nhưng mà, án năm đó của Mộ gia, không đơn giản là Giang Trấn mua sát thủ giết người đoạt tài sản như vậy.
Sau lưng còn dây dưa một cái lợi ích khổng lồ.
Vây cánh của Mộ An An còn chưa đủ cứng, Tông Chính Ngự không thể để cô bị liên lụy.
Trong phòng của Mộ An An.
Sau khi Tông Chính Ngự rời đi, Mộ An An chạy vào phòng tắm.
Bởi vì quá căng thẳng cho nên toàn thân đều đổ mồ hôi.
Vừa nãy lúc bị xốc chăn lên đều là ướt sũng.
Mà lúc này, cô cởi đồ trên người ra.
Người con gái trước gương thân thể trắng nõn mềm mại không có bất kì dấu vết gì.
Nhưng sau khi Mộ An An dùng nước tẩy trang lau qua, những dấu hôn bị kem che khuyết điểm che giấu, dấu vết tím xanh hiện ra, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Có thể thấy tối hôm qua Tông Chính Ngự chà đạp có bao nhiêu hung ác!
Chân có chút nhũn ra.
Mộ An An lắc đầu, không để cho mình suy nghĩ nhiều, tắm sạch sẽ kem che khuyết điểm trên người.
Nửa tiếng sau sau Khi Mộ An An đi ra từ phòng tắm, vừa kheó gặp phải bác sĩ Cố đang ôm thứ lần trước mình muốn đến.
“Cô An An, cô ngủ không yên là bởi vì đau, bên tôi đã nấu thuốc cho cô, uống xong có thể ngủ rồi.
”
Bác sĩ Cố cố ý nói lớn tiếng, lập tức đến gần Mộ An An, đè nén giọng hỏi, “Cô An An cô sao rồi, có bị lòi đuôi không?”
“Không có.
”
Mộ An An lắc đầu, “Nhưng trong lòng tôi không an tâm, luôn cảm thấy thất gia nghi ngờ tôi.
”
Bác sĩ Cố nghe xong lập tức căng thẳng.
Dù sao cái chủ ý cùi mía này cũng là ông nghĩ ra, tuy rằng có hiệu quả nhưng mà một khi bị phát hiện, Mộ An An bị tống ra nước ngoài, ông trực tiếp mất mạng.
Sau khi suy tư một phen, bác sĩ Cố đề nghị, “Hay là cô An An lấy lí do trường học có việc, nhanh chóng rời đi?”
Mộ An An vừa nghe thấy đề nghị này lập tức đồng ý.
Không có gì an toàn hơn việc rời đi.
Nhưng mà nghĩ lại, cô lập tức lắc đầu, “Tôi không thể đi!”
Bác sĩ Cố kinh ngạc, “Tại sao?”
Danh Sách Chương: