Lúc trước trong phòng tắm xảy ra một vụ tai nạn ngoài ý muốn, bác
sĩ cố rõ ràng đã nói Thât gia có…
Chẳng lẽ Cố Thư Khanh gạt người sao?
Hay nói cách khác, trước đây nhìn thấy có phản ứng, nhưng bây giờ nhìn thấy, Thất gia liền cảm thấy không có hứng thú lắm?
Mộ An An bực bội, trong đầu nghĩ lung tung.
Cuối cùng bản thân suy nghĩ đến sụp đổ, liền nằm trên giường khóc lóc om sòm.
Khóc lóc om sòm xong rồi, nằm trên giường tiếp tục tự kỉ.
Nằm trên giường xong, lại ngồi trên giường, bí mật mở đường viền cổ áo, xem xét tình phát dục của mình.
Tuy rằng nói không có đặc biệt nổ tung.
Nhưng mà không phải nhỏ.
Mộ An An thờ dài thườn thượt, buông lỏng tay xuống một cách vô lực, nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía trước mà không có tiêu cự, tiếp tục tự kỉ.
Cả một buổi tối, Mộ An An đã trải qua những tư thế tự kỷ khác nhau.
Cơ bản ngủ không được.
Đầu óc vẫn bị ở trong trạng thái kích động.
Cho nên hậu quả trực tiếp nhất đó chính là lúc trời sáng, quầng thâm mắt Mộ An An đã đen hơn.
Bình thường, cô sẽ trang điểm một chút để che đi.
Nhưng bây giờ tâm trạng không tốt nên không thèm trang điểm,
định ở trên máy bay ngủ bù một giấc.
Mộ An An thay quần áo rồi mở cửa phòng ngủ ra.
Thật trùng hợp, đúng lúc cô mở cửa, cửa phòng đối diện cũng mở ra, đôi mắt gấu trúc của cô và Thất gia cử như vậy nhìn nhau mà không hề báo trước!
Phản ứng đầu tiên của Mộ An An là trống rỗng.
Phản ứng thứ hai là, a…a…a thật là trùng hợp, Thất gia nhà cô, cũng có quầng thâm mắt giống
như cô.
Mặc dù cả đêm đã bình tĩnh lại.
Nhưng hiện tại Mộ An An nhìn thấy Thất gia, liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhưng cô kiên cường, kỹ năng diễn xuất rất tốt.
Sở trường giỏi nhất của cô chính là che giấu cảm xúc.
Vì thế, khóe miệng Mộ An An liền cong lên, sau đó vẫy tay, thản
nhiên chào hỏi: “Thất gia, chào buổi sáng.
”
Tông Chính Ngự biểu cảm rất lạnh, khi thấy Mộ An An chào hỏi, cũng lãnh đạm “uh” một tiếng, sau đó nhấc chân dài bước xuống lầu.
Mộ An An đi theo ở phía sau, nhìn chằm chằm bóng lưng của Thất gia.
Cao ngất trời, thẳng tắp.
Trước sau như một vẫn lạnh lùng.
Ngày hôm qua xảy ra một cảnh tượng xấu hổ quy mô lớn như vậy, ngay cả Mộ An An cũng không có gan đề cập tới, nhưng Thất gia lại giống như không có phát sinh ra chuyện gì.
Vô cùng bình tĩnh.
Sự bực bội trong lòng Mộ An An tự nhiên bộc phát ra.
Trước kia khi trêu ghẹo Thất gia, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thất gia có chút nhăn nhó, cô ở trong lòng sẽ cười trộm, muốn thừa thắng xông lên mà công kích.
Nhưng ngày hôm qua thực sự vượt quá tiêu chuẩn của Mộ An An, cô đã trốn tránh.
Khi cô trốn đi, chợt nghe thấy giọng nói của Thất gia bình tĩnh đến đáng sợ, giống như không có chuyện gì xấu hổ xảy ra, anh rất bình tĩnh dặn dò hai câu, rồi rời khỏi.
Hôm nay cũng như vậy.
Mặt đối mặt, không hề phản ứng, rất lạnh lùng.
Mộ An An không chì có thất bại, còn cảm thấy lạnh sống lưng.
Có một loại, trước kia cái gọi là cùng Thất gia ma xát nhỏ, sinh ra kích động nhỏ, đều là chính mình tự tiêu khiển tự vui vẻ.
Con người xưa nay không có ý tưởng đỏ.
Mộ An An thất vọng đến mức, khi nhìn thấy bác sĩ cố đi tới, nhịn không được liền trừng mắt hắn liếc một cái.
Dù sao, ngay từ đầu, chính anh chàng này đã nói với cô, Thất gia ghen tuông, cho nên cô mới bắt đầu hy vọng và mong chờ.
Hiện tại là một cú đánh trờ về nguyên hình.
Mà sáng sớm bác sĩ cố nhận mệnh lệnh liền chạy tới đây, kết quả lại nhận ánh mắt công kích từ công chúa nhỏ?
Điều này khiến bác sĩ cố chết lặng.
Danh Sách Chương: