Thiên Sí Tuyết Sư cảm giác uy nhϊếp khổng lồ này vẻ mặt kinh hoàng, người run như cầy sấy, vô hình trung nó bị ức chế.
Lục Lâm Thiên gầm lên:
– Đi!
Lục Lâm Thiên vung Huyết Hồn Ấn, ấn quyết như rồng lượn trong hư không lại như cọp vồ mồi, tiếng long phượng sư tử hổ báo thú gầm đánh vào trán Thiên Sí Tuyết Sư, hóa thảnh đoàn sáng đỏ biến mất.
– Tiểu Long hộ pháp!
Cùng lúc đó Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng, chưởng ấn không ngừng biến đổi, các ánh sáng thần dị rơi vào trán Thiên Sí Tuyết Sư.
Tiểu Long to lớn xoay quanh sau lưng Lục Lâm Thiên, co duỗi đầu lưỡi:
– Gri gri!
Trong đầu Lục Lâm Thiên cảm giác rõ ràng Thiên Sí Tuyết Sư ở trong não mình, Huyết Hồn Ấn đang bị chống cự quyết liệt. Một con Thiên Sí Tuyết Sư nhỏ xíu trắng tinh đứng chắn trước Huyết Hồn Ấn, toàn thân Thiên Sí Tuyết Sư mờ ảo chưa đông thành hình.
Lục Lâm Thiên thầm than:
– Không uổng có huyết mạch cực cao trong yêu thú.
Thiên Sí Tuyết Sư nhỏ xíu chính là linh hồn của Thiên Sí Tuyết Sư. Trong yêu thú nhị giai thì linh hồn lực là hư ảo, không thể ngưng tụ thành hình nhưng linh hồn của Thiên Sí Tuyết Sư lại ngưng tụ, độ mạnh linh hồn hơn hẳn các yêu thú bình thường.
Lục Lâm Thiên không dám khinh thường, hắn khống chế Huyết Hồn Ấn hóa thành hình dạng như rồng không phải rồng, giống hổ nhưng không phải hổ trùm lên Thiên Sí Tuyết Sư.
Lúc này Thiên Sí Tuyết Sư bản nhỏ vùng vẫy dữ dội, lãnh thổ trong đầu không thể để vật bên ngoài xâm nhập.
Hai luồng năng lượng đánh nhau trong não Thiên Sí Tuyết Sư, mức độ nguy hiểm tuy bên ngoài không nhìn thấy nhưng càng cuồng bạo, hiểm hóc hơn trận chiến lúc nãy.
Ầm ầm ầm!
Các tiếng nổ đì đùng vang lên, quanh thân Thiên Sí Tuyết Sư nổi bão tố che kín không gian.
Huyết Hồn Ấn hóa thành ánh sáng đỏ vô biên, uy nhϊếp ngút trời đè xuống.
Bùm bùm bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, bên ngoài thì Lục Lâm Thiên không ngừng bắt ấn đánh ra, mặt tái xanh. Thiên Sí Tuyết Sư thật khó khống chế, hoặc nên nói gϊếŧ nó không khó khăn nhưng muốn kiểm soát Thiên Sí Tuyết Sư thì khó hơn gϊếŧ chết gấp mấy lần.
Lục Lâm Thiên hét lên:
– Khống thú thuật, áp chế!
Lục Lâm Thiên đánh ra một thủ ấn phức tạp huyền ảo, ánh sáng chói mắt chui vào trán Thiên Sí Tuyết Sư.
– Grao!
Trong đầu Thiên Sí Tuyết Sư quanh quẩn tiếng long phượng sư tử hổ báo gầm thét, uy nhϊếp ngập trời đè xuống.
Thiên Sí Tuyết Sư bản nhỏ run bần bật, chỉ chớp mắt đoàn sáng đỏ máu bao bọc nó. Đoàn sáng hóa thành luồng sáng máu chui vào trán Thiên Sí Tuyết Sư cỡ nhỏ.
Ngay lúc này, sau lưng Lục Lâm Thiên, Lữ Tiểu Linh đã khống chế Ngân Linh Huyễn Thử xong.
Lữ Tiểu Linh hét lên:
– Ngươi là Linh Giả? Đó là Thiên Sí Tuyết Sư của ta, trả lại đây!
Lữ Tiểu Linh là Linh Giả nên biết ngay Lục Lâm Thiên định làm gì, đối phương muốn khống chế Thiên Sí Tuyết Sư mà nàng thích nhất.
Lữ Tiểu Linh lao tới gần Lục Lâm Thiên:
– Dừng tay, mau dừng tay!
Thiên Sí Tuyết Sư mà nàng thích nhất sao có thể bị người khác lấy đi?
– Gri gri!
Tiểu Long co duỗi đầu lưỡi, nghểnh cổ nhìn Lữ Tiểu Linh chằm chằm, mắt bắn ra tia sáng cảnh cáo. Tiểu Long biết hai ngày nay Lữ Tiểu Linh luôn đi chung với Lục Lâm Thiên, nếu không nó đã tấn công nàng.
Lữ Tiểu Linh nhìn Tiểu Long, dừng bước:
– Yêu thú?
Lữ Tiểu Linh nghi hoặc nhìn hình dạng của Tiểu Long, chợt nghĩ đến điều gì.
Lữ Tiểu Linh hét to:
– Ngân Linh Huyễn Thử, hãy đối phó con rắn này!
Ngân Linh Huyễn Thử đã bị Lữ Tiểu Linh thu phục lao ra từ sau lưng nàng.
Tiểu Long trầm thấp gầm gừ:
– Gri gri!
Cái lưỡi đỏ rực thật dài co duỗi, đôi mắt hung tợn nhìn Ngân Linh Huyễn Thử chằm chằm.
– Chít chít!
Ngân Linh Huyễn Thử khoảng sáu thước nhìn Tiểu Long, cảm nhận khí thế từ người nó. Ngân Linh Huyễn Thử kêu chít chít không dám đến gần.
Lữ Tiểu Linh nhìn Tiểu Long:
– Khí thế thật mạnh, ngươi cũng là linh thú, huyết mạch tốt hơn cả Ngân Linh Huyễn Thử.
Ngân Linh Huyễn Thử có huyết mạch cực cao nhưng bây giờ Ngân Linh Huyễn Thử sợ con rắn màu vàng này, vậy huyết mạch của con rắn phải là trên Ngân Linh Huyễn Thử, nếu không dù đánh không lại nhưng Ngân Linh Huyễn Thử đã không bị ức chế gắt gao thế này.
Lục Lâm Thiên chợt mở mắt ra.
Thiên Sí Tuyết Sư nằm dưới đất gào thét:
– Grao!
Khí thế cường đại của Thiên Sí Tuyết Sư đã hoàn toàn phục hồi.
Lục Lâm Thiên đứng dậy ngước nhìn Thiên Sí Tuyết Sư thân hình khổng lồ. Thiên Sí Tuyết Sư cúi đầu to, trong mắt tràn ngập kính sợ với Lục Lâm Thiên, ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn.
Lữ Tiểu Linh biết ngay chuyện gì xảy ra.
– Đồ lừa đảo, đồ ăn cướp! Ngươi cướp Thiên Sí Tuyết Sư của ta, mau trả lại đây!
Thiên Sí Tuyết Sư mà nàng yêu thích đã bị tiểu tử này cướp đi. Lữ Tiểu Linh luôn cho rằng đối phương chỉ là Vũ Giả, mà Vũ Giả thì không thể một mình khống chế yêu thú, trừ phi có Linh Giả hỗ trợ.
Lữ Tiểu Linh không ngờ rằng đối phương cũng là Linh Giả, nàng ngây thơ đến mấy cũng biết yêu thú như Thiên Sí Tuyết Sư khiến tất cả Linh Giả muốn chiếm làm của riêng, nên Lữ Tiểu Linh toàn mời Vũ Giả hỗ tợ, không ngờ tiểu tử này cũng là Linh Giả.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Ta không cướp của ai, là ta thu phục Thiên Sí Tuyết Sư, nàng chỉ dẫn đường cho ta, đa tạ.
Thiên Sí Tuyết Sư rống to:
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư nhảy lên không trung, vỗ đôi cánh, lốc xoáy quét bay đống đá vụn. Thiên Sí Tuyết Sư xoay quanh trên bầu trời.
Lục Lâm Thiên nói:
– Tiểu Long, chúng ta đi.
Tiểu Long thu nhỏ người, thần dị biến kích cỡ còn hai mươi ly hước quấn vai Lục Lâm Thiên.
– Lữ Tiểu Linh, đa tạ, ta đi trước. Lần sau gặp mặt nàng đừng mặc trang phục nóng bỏng thế này, ta sợ không kiềm được làm này làm kia với nàng, ha ha.
Chân khí vận chuyển dưới chân, Lục Lâm Thiên nhảy vọt lên một tảng đá lấy đà rồi leo lên tấm lưng rộng của Thiên Sí Tuyết Sư bay trên trời.
Lữ Tiểu Linh nhào hướng Lục Lâm Thiên:
– Đồ lừa đảo, trả Thiên Sí Tuyết Sư lại cho ta!
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư vỗ cánh bay lên, nhìn Ngân Linh Huyễn Thử lần cuối như đang từ biệt đồng bạn. Thiên Sí Tuyết Sư đập cánh bay mất.
Lữ Tiểu Linh giận dữ nhìn hướng Thiên Sí Tuyết Sư biến mất:
– Đồ lừa đảo, ta sẽ không tha cho ngươi.
Lữ Tiểu Linh hét lên:
– Này, ngươi không thể bỏ mình ta lại đây, ta thật sự không đi nổi nữa.
– Là yêu thú, yêu thú phi hành!
– Mau nhìn, có người ngồi trên nó, yêu thú này đã có chủ.
Trong Lan Lăng sơn có nhiều người ngước lên nhìn bầu trời, một con yêu thú phi hành vỗ cánh bốn phía. Bọn họ than ngắn thở dài, đến Lan Lăng sơn nhưng không được gì.
Lục Lâm Thiên ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, kinh thán:
– Tốc độ nhanh thật.
Thiên Sí Tuyết Sư bay nhanh hơn Hắc Đầu Giác Trĩ mà Lục Lâm Thiên từng ngồi, Nham Thứu của Vân Dương tông, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Lục Lâm Thiên nói:
– Tuyết Sư, hãy bay với tốc độ nhanh nhất của ngươi!
Lục Lâm Thiên rất muốn biết Thiên Sí Tuyết Sư bay bằng tốc độ mau nhất sẽ đến mức độ nào, rõ rằng nó còn chưa bay hết sức.
Thiên Sí Tuyết Sư gầm lên:
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư đập đôi cánh, khí lưu mạnh mẽ rít gào bay ra, nó như mũi tên rời dây cung rạch phá dòng không khí.
Chương 202 Đồ ăn cướp!
Lục Lâm Thiên chép miệng:
– Nhanh quá!
Tốc độ quá khủng khϊếp, nhanh hơn Hắc Đầu Giác Trĩ gấp năm lần trở lên.
Lục Lâm Thiên thầm giật mình. Hiện tại Thiên Sí Tuyết Sư mới chỉ là yêu thú nhị giai hậu kỳ, nếu lên tam giai, tứ giai thì sau này nó bay càng nhanh hơn.
Chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, Lục Lâm Thiên điểu khiển Thiên Sí Tuyết Sư bay đến bên ngoài Phi Linh sơn, tốc độ Thiên Sí Tuyết Sư nhanh đến kinh người.
Vù vù vù!
Thiên Sí Tuyết Sư đáp xuống một đỉnh núi, khép đôi cánh. Tuy nhiên Thiên Sí Tuyết Sư quá to, khoảng bốn mươi thước, cao mấy thước, Lục Lâm Thiên không tiện dẫn vật khổng lồ trở về Phi Linh Môn.
Lục Lâm Thiên hỏi Thiên Sí Tuyết Sư:
– Tuyết Sư, ngươi có thể thu nhỏ thân hình không?
Thiên Sí Tuyết Sư gầm gừ:
– Grao grao!
Thiên Sí Tuyết Sư nhìn Lục Lâm Thiên như đang nói gì.
Chỉ có Lục Lâm Thiên biết Thiên Sí Tuyết Sư thật sự nói chuyện, Huyết Hồn Ấn bày trong đầu nó khiến hắn biết ngay các suy nghĩ của nó. Thiên Sí Tuyết Sư đang nói cho Lục Lâm Thiên biết rằng nó không thể thu nhỏ, trừ phi đến tứ giai mới có thể tự do biến đổi.
Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:
– Rắc rối đây.
Lục Lâm Thiên đành pải mang theo Thiên Sí Tuyết Sư vào Phi Linh Môn, nếu bỏ nó lại bên ngoài lỡ bị cường giả nào thấy thì tiêu.
Lục Lâm Thiên nói:
– Tuyết Sư, nếu không có chuyện gì nhớ đừng giang hai cánh.
Giờ chỉ còn cách đưa Thiên Sí Tuyết Sư vào Phi Linh Môn, che giấu thân phận. Nếu Thiên Sí Tuyết Sư không giương cánh thì đám người Hoàng Hải Ba cũng khó nhận ra.
Thiên Sí Tuyết Sư khẽ gầm như đáp lại Lục Lâm Thiên:
– Grao!
Bên ngoài Phi Linh Môn, khi Lục Lâm Thiên trở về được nhiều đệ tử ùa ra đón. Bọn họ rất ngạc nhiên nhìn vật khổng lồ sau lưng Lục Lâm Thiên.
– Mau nhìn kìa, chưởng môn đã về!
– Chưởng môn còn mang về một con yêu thú, thật đẹp.
Mọi người hành lễ:
– Kính chào chưởng môn!
Lục Lâm Thiên nhẹ gật đầu, mang theo Thiên Sí Tuyết Sư trở về chỗ ở. Cá đệ tử còn đứng ở phía tò mò xem xét Thiên Sí Tuyết Sư nhưng không dám đến gần.
Bên ngoài ồn ào làm Lục Tâm Đồng tò mò đi ra xem.
Thấy Lục Lâm Thiên trở về, Lục Tâm Đồng chạy ra ôm:
– Ca ca!
Lục Tâm Đồng nhìn chằm chằm Thiên Sí Tuyết Sư đi sau lưng Lục Lâm Thiên:
– Con chó đẹp quá!
Thiên Sí Tuyết Sư khép đôi cánh, trên đầu có dúm lông đã bị Tiểu Long đốt trong trận chiến, bề ngoài nó khá giống con chó.
Thiên Sí Tuyết Sư nghiêm nghị phản đối:
– Grao!
Nó là sư tử, không phải chó.
Phương Tân Kỳ đi ra, thấy Thiên Sí Tuyết Sư thì rất kinh ngạc hỏi:
– Đây là yêu thú gì? Sao ta trước giờ chưa từng nó?
Lục Lâm Thiên nói:
– Tuyết Sư, đi sau núi, không được rời khỏi khu vực đó.
Thiên Sí Tuyết Sư gầm gừ, nhanh chóng ra sau núi.
Phương Tân Kỳ kinh ngạc hỏi Lục Lâm Thiên:
– Chưởng môn đã thu phục được con yêu thú này?
Lục Lâm Thiên trả lời:
– Ừm! Nó là yêu thú hộ thân cũng là tọa kỵ của ta.
– Chưởng môn thật lợi hại, có yêu thú làm tọa kỵ.
– Yêu thú to như vậy chắc là tam giai?
Đám sư thúc bàn tán xôn xao, vẻ mặt ngạc nhiên. Đệ tử Phi Linh Môn muốn có tọa kỵ yêu thú của riêng mình là nằm mơ. Dù là đệ tử thân truyền trong đại môn đại phái không phải ai đều có tọa kỵ yêu thú.
Mọi người ngạc nhiên qua đi tự động giải tán. Lục Lâm Thiên ăn cơm chiều xong đi về phòng mình chuẩn bị tu luyện.
Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng, hắn nhớ đến Lữ Tiểu Linh. Nữ nhân này sẽ không bị nguy hiểm gì, có Ngân Linh Huyễn Thử ở cạnh nàng, Lữ Tiểu Linh lại là Linh Sư tam trọng, người bình thường không dám trêu vào. Lục Lâm Thiên biết khôn thì đừng gặp lại Lữ Tiểu Linh, hắn cướp Thiên Sí Tuyết Sư của nàng, dù Lữ Tiểu Linh không làm gì được hắn nhưng thế lực sau lưng nàng dễ dàng nghiền nát hắn.
Lục Lâm Thiên từng nghĩ đã có Thiên Sí Tuyết Sư yêu thú phi hành làm tọa kỵ, muốn đi Vân Dương tông không có vấn đề gì. Nhưng yêu thú trong sơn mạch nguy hiểm này quá mạnh mẽ, thực lực của Lục Lâm Thiên không đủ, dù có Tiểu Long cũng vô dụng. Nếu xui xẻo gặp chyện thì Lục Lâm Thiên tàn đời, tốt nhất là tìm dong binh đoàn cùng nhau đi, hoặc tăng mạnh thực lực đến trình độ nào đó.
Lục Lâm Thiên cũng đã hứa với Lục Tâm Đồng sẽ báo thù cho tiểu cô nương, hắn không thể đi ngay được. Huống chi trong Phi Linh Môn có báu vật ở mật thất, Lục Lâm Thiên nên đi xem thử, không chừng được thứ tốt gì.
– Tu luyện!
Lục Lâm Thiên ném hai viên đan dược tam phẩm vào miệng, bắt đầu luyện hóa. Âm Dương Linh Vũ quyết đúng là đốt tiền, hai viên đan dược tam phẩm vừa rồi đẳng cấp trung giai cộng lại giá trị hơn một vạn kim tệ.
Đan dược hóa thành năng lượng hùng dũng khuếch tán trong cơ thể. Lục Lâm Thiên vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết bắt đầu luyện chế năng lượng trong thân thể, tinh luyện ra từng tia chân khí tinh thuần rót vào đan điền khí hải.
Một lát sau, vầng sáng vàng đất bao phủ người Lục Lâm Thiên, tăng mạnh dần lên.
Một đêm qua đi, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn Lục Lâm Thiên liền ngừng tu luyện. Một đêm qua đi, hai viên đan dược tam phẩm chứa năng lượng đã bị Lục Lâm Thiên luyện sạch. Lục Lâm Thiên cảm giác chân khí trong cơ thể đã đến hậu kỳ Vũ Sĩ bát trọng.
Lần trước trên đường từ thị trấn về Phi Linh Môn, Lục Lâm Thiên nuốt chân khí của một Vũ Đồ bát trọng thì đã gần đến hậu kỳ, bây giờ giờ năng lượng chứa trong hai viên đan dược tam phẩm, nếu Lục Lâm Thiên tiếp tục nuốt một Vũ Sĩ là có thể đột phá đẳng cấp Vũ Sĩ cửu trọng.
Lục Lâm Thiên mới ra khỏi phòng thì thấy Trương Minh Đào vội vàng chạy đến, vẻ mặt hốt hoảng:
– Chưởng môn, nguy rồi!
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Sư huynh, sao vậy?
Trước mặt Phương Tân Kỳ thì Lục Lâm Thiên luôn gọi Trương Minh Đào là sư huynh, tránh cho bị lộ thân phận.
Trương Minh Đào nói:
– Chưởng môn, người Hắc Kiếm Môn đến, bọn họ muốn gặp chưởng môn.
Lục Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:
– Hắc Kiếm Môn là gì? Ta không quen.
Phương Tân Kỳ mở miệng nói:
– Chưởng môn, Hắc Kiếm Môn nằm ở vòng ngoài Phi Linh sơn chúng ta, xem như là hàng xóm. Hắc Kiếm Môn tìm đến sợ là không có chuyện gì tốt đẹp.
Trương Minh Đào nói:
– Có hai đệ tử Hắc Kiếm Môn đến nói thẳng là muốn gặp chưởng môn.
Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:
– Vậy được, mang ta đi gặp người đó.
Lục Tâm Đồng, Lục Lâm Thiên, Trương Minh đào, Phương Tân Kỳ lập tức đi đại điện. Dọc đường đi Phương Tân Kỳ kể đại khái về Hắc Kiếm Môn cho Lục Lâm Thiên nghe.
Hắc Kiếm Môn gần ngay cạnh Phi Linh Môn, trong môn phái có khoảng hai trăm đệ tử, thực lực môn chủ là Vũ Phách. Nghe nói Hắc Kiếm Môn có năm trưởng lão, toàn là đẳng cấp Vũ Phách. Mấy đệ tử thì thực lực tổng thể mạnh hơn Phi Linh Môn một chút.
Hắc Kiếm Môn luôn muốn chèn ép Phi Linh Môn, một mình chiếm Phi Linh sơn. Trước kia Lục Thanh còn sống nên Hắc Kiếm Môn hơi ngán, giờ nghe đâu chưởng môn của Phi Linh Môn đã bị gϊếŧ, đổi chưởng môn mới, thế là Hắc Kiếm Môn định tấn công Phi Linh Môn.
Lục Lâm Thiên nghe mấy tin này hắn nhíu chặt mày, Phi Linh Môn có nhiều rắc rối thật.
Chương 203 Nam nhiều nữ ít
Lục Lâm Thiên bước vào đại điện, các đệ tử đều có mặt.
– Kính chào chưởng môn!
Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu, Trịnh Anh đã đứng chờ bên trên đại điện.
Có một nam một nữ đứng giữa đại điện. Hai người khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, vóc dáng cao ráo, tóc đen dài vừa phải. Bọn họ lưng cõng thanh kiếm đen to. Nữ nhân thì thân hình yêu kiều, cung trang bó sát người. Mắt nữ nhân là kiểu hoa đào, loại nữ nhân này rất mạnh về tìиɧ ɖu͙©, người bình thường không thỏa mãn nổi.
Lục Lâm Thiên xem xét hai người đó, khí thế đều là Vũ Sư nhất trọng, chắc là người nổi bật trong nhị đại đệ tử của Hắc Kiếm Môn.
Hai người khách cũng nhìn chằm chằm Lục Lâm Thiên bước vào đại điện, vẻ mặt ngạc nhiên. Bọn họ không ngờ chưởng môn mới của Phi Linh Môn là một thiếu niên.
Bên trên đại điện có bốn chiếc ghế, Lục Lâm Thiên ngồi xuống ngay ghế chính giữa. Lục Lâm Thiên ngồi xuống ghế dựa tốt nhất trong đại điện, hờ hững nhìn thanh niên nam nữ.
Ba trưởng lão Hoàng Hải Ba thấy Lục Lâm Thiên không nói chuyện thì đành ngồi kế bên hắn. Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu ngồi xuống dưới tay Lục Lâm Thiên, sắc mặt hơi thay đổi, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Nữ nhân mặc cung trang thấy Lục Lâm Thiên chỉ kinh ngạc chóng vánh rồi mắt phượng đảo qua, cười tủm tỉm nói với Lục Lâm Thiên:
– Chắc hẳn các hạ chính là chưởng môn mới của Phi Linh Môn? Sư phụ đặc biệt phái hai sư huynh huynh muội chúng ta đến chúc mừng chưởng môn mới nhậm chức.
Lục Lâm Thiên hờ hững nhìn nữ nhân kia:
– Các người là Hắc Kiếm Môn? Đến chúc mừng ta nhậm chức mà không có quà gì sao? Hắc Kiếm Môn quá hẹp hòi.
– Cái này...
Hai người Hắc Kiếm Môn biến sắc mặt, hơi lúng túng. Bọn họ không ngờ có người trực tiếp đòi quà.
Nữ nhân lúng túng nói:
– Chỉ trách hai sư huynh muội chúng ta vội vàng đi quên mang theo quà sư phụ chuẩn bị, hôm nào sẽ đưa đến.
Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Vậy được, ta chờ ở đây, các người hãy về lấy quà đi, tránh cho bị sư phụ trách thì không tốt.
Giọng điệu tốt bụng nghĩ cho người.
Hai nữ đệ tử và Phương Tân Kỳ xì cười.
– Phì...!
Các nàng không ngờ tiểu sư đệ thú vị như vậy.
Thanh niên nam, nữ càng lúng túng hơn, ho khan hai tiếng.
Nữ nhân nói tiếp:
– Nếu sư phụ có trách thì đành chịu, là lỗi của chúng ta. Nhưng sư phụ kêu chúng ta đến vì có chuyện muốn ngay mặt nói với chưởng môn mới Phi Linh Môn, chờ chúng ta trở lại tặng quà chưởng môn cũng không muốn.
Lục Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Có chuyện gì? Nói đi.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ: Rốt cuộc vào vấn đề.
Nữ nhân cung trang nhìn Lục Lâm Thiên, nhẹ giọng nói:
– Sư phụ của ta nói Hắc Kiếm Môn và Phi Linh Môn làm hàng xóm mấy chục năm, tình cảm luôn rất tốt, hay hai phái chúng ta hợp thành một? Làm như vậy thực lực lớn mạnh hơn, sau này hai phái là người một nhà.
Lục Lâm Thiên nói:
– Cũng rất tốt, nếu hai phái hợp thành một thì chúng ta là người một nhà.
Nữ nhân mặc cung trang mừng rỡ, nàng không ngờ thuyết phục thành công mau như vậy, trở về sẽ được sư phụ thưởng hậu hĩnh.
Đám người Phi Linh Môn khó hiểu nhìn chưởng môn, không hiểu vì sao chưởng môn đồng ý yêu cầu này, rõ ràng ý của Hắc Kiếm Môn là nuốt chửng Phi Linh Môn.
Lục Lâm Thiên nhìn đám người trong đại điện, nói với hai người Hắc Kiếm Môn:
– Nhưng ta nghĩ ra cách khác càng hay. Phi Linh Môn ta nam nhiều nữ ít, âm dương mất cân đối, hay vậy đi, ta thấy tiểu thư là người nổi bật trong nhị đại đệ tử Hắc Kiếm Môn đúng không? Tiểu thư ở lại Phi Linh Môn ta đi, vừa ý đệ tử nào trong môn thì cứ cưới nhau, đây cũng xem như hai phái kết thân. Đồ cưới thì Hắc Kiếm Môn cứ tùy ý ra, Phi Linh Môn ta sẽ không so đo những chuyện này.
Nam đệ tử Hắc Kiếm Môn ngạc nhiên nhìn Lục Lâm Thiên:
– Cái gì? Chưởng môn có ý gì?
Trong đám đệ tử, một tên đầu trọc bắt mắt tiến lên lớn tiếng nói:
– Chưởng môn, đệ tử nguyện ý cưới vị tiểu thư này vì Phi Linh Môn.
– Ha ha ha, ta cũng đồng ý!
Nhiều đệ tử tiến lên góp lời, cười ồ lên.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Tiểu thư thấy sao? Tự mình chọn một phu tế đi.
Lục Lâm Thiên hờ hững liếc mắt hai đệ tử Hắc Kiếm Môn.
Thanh niên cõng kiếm sắc mặt âm trầm nói:
– Phi Linh Môn có ý gì? Hắc Kiếm Môn ta và Phi Linh Môn kết thân, giờ Phi Linh Môn ngươi đang đùa giỡn Hắc Kiếm Môn ta sao?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên nghiêm nghị lóe tia sáng lạnh liếc qua thanh niên, có sát khí khuếch tán:
– Càn rỡ! Ngươi là thân phận gì, dám nói kiểu đó với ta?
Lục Lâm Thiên trầm giọng nói:
– Hoàng trưởng lão, bắt người này cho ta!
Hoàng Hải Ba cảm nhận khí thế từ người Lục Lâm Thiên, biến sắc mặt nói:
– Chưởng môn, điều này e rằng không ổn, đừng để hai phái phân tranh.
Lục Lâm Thiên nét mặt sa sầm nói:
– Hoàng trưởng lão là chưởng môn hay ta? Hoặc là Hoàng trưởng lão không thèm để chưởng môn vào mắt, không để môn quy Phi Linh Môn vào mắt?
Lục Lâm Thiên nhìn Hoàng Hải Ba chằm chằm.
Đám người trong đại điện cảm nhận khí lạnh từ người Lục Lâm Thiên, trừ ba trưởng lão ra hầu như mọi người như rơi vào ao lạnh, người run rẩy. Bọn họ thế mới biết tiểu chưởng môn có sát khí làm người rét run.
Cơ mặt Hoàng Hải Ba co giật nhìn thẳng ánh mắt lạnh lẽo của Lục Lâm Thiên, lên tiếng:
– Tuân lệnh chưởng môn!
Hoàng Hải Ba đứng dậy.
– Tiểu tử Hắc Kiếm Môn, dám càn rỡ trong Phi Linh Môn? Ngoan ngoãn đứng yêu!
Hoàng Hải Ba kết ấn đánh ra, chân khí màu lam bao bọc quanh thân gã. Hoàng Hải Ba giẫm mạnh xuống đất hóa thành cái bóng mơ hồ vọt hướng thanh niên Hắc Kiếm Môn, chưởng ấn giáng xuống.
Thanh niên Hắc Kiếm Môn hét to một tiếng:
– Phi Linh Môn ngươi mà dám ra tay thì Hắc Kiếm Môn ta sẽ không bỏ qua!
Thanh niên Hắc Kiếm Môn nhanh chóng lùi ra sao.
Hoàng Hải Ba có thực lực Vũ Phách nhị trọng, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt thanh niên Hắc Kiếm Môn. Chưởng ấn hóa thành trảo chộp vai thanh niên Hắc Kiếm Môn, tốc độ nhanh như sấm sét.
Vù vù vù!
Thanh niên Hắc Kiếm Môn không ngờ người Phi Linh Môn đánh thật, gã buộc lòng phải lùi nhanh lại, tay phải thò ra sau định rút kiếm rộng sau lưng.
Hoàng Hải Ba sắc mặt âm trầm nói:
– Còn muốn chống cự? thành thật chút đi!
Hoàng Hải Ba trút hết bất mãn với Lục Lâm Thiên vào người thanh niên Hắc Kiếm Môn, trảo ấn bắn ra mấy chỉ quang. Vài luồng sáng chân khí chói mắt bắn ra nhanh như sấm sét giáng mạnh xuống vai trái của thanh niên Hắc Kiếm Môn.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Thanh niên này còn chưa kịp rút kiếm thì bả vai đau nhức, năm lỗ máu phun ra, mặt trắng bệch.
Nữ nhân mặc cung trang biến sắc mặt hét lên:
– Sư huynh!
Nữ nhân mặc cung trang thò tay vào túi trữ vật treo bên hông, trường kiếm xuất hiện.
Lục Lâm Thiên hét to một tiếng:
– To gan, ngươi muốn động thủ sao?
Năm ngọn lửa nóng cháy bay ra, lửa xẹt qua dòng không khí, vì khoảng cách không xa nên giây sau năm chỉ ấn đã đến trước mặt nữ nhân mặc cung trang. Hơi nóng làm không khí vặn vẹo.
Chương 204 Cắn nuốt Vũ Sư
Nữ nhân mặc cung trang sợ hãi biến sắc mặt, thủ ấn lại thay đổi, mũi chân nhún nhẹ lùi nhanh về. Trường kiếm vạch năm năng lượng ảo ảnh tàn kiếm, kiếm ảnh vung lên chém hướng năm chỉ quang lửa nóng rực.
Người ngạc nhiên hơn là đệ tử trong Phi Linh Môn, đặc biệt ba vị trưởng lão. Lục Lâm Thiên thi triển Vũ kỹ thuộc tính hỏa, lần trước hắn đấu với người chưởng môn ấn phù dùng Vũ kỹ thuộc tính thủy.
Ba trưởng lão nhướng mày:
– Là Vũ Giả song hệ!
Thực lực càng mạnh bọn họ càng hiểu sự cường đại của Vũ Giả song hệ.
Vù vù vù!
Trong đại điện kiếm ảnh và chỉ ấn va vào nhau, năng lượng khuếch tán. Năng lượng cuồng bạo hất văng mấy đệ tử Phi Linh Môn đứng gần dó té xuống đất.
Vù vù vù!
Lục Lâm Thiên đã biến mất trên ghế ngồi, ánh sáng chợt lóe, hắn lao nhanh hướng nữ tử ©υиɠ trang Hắc Kiếm Môn.
Nữ tử ©υиɠ trang Hắc Kiếm Môn mạnh hơn Lục Lâm Thiên, nàng nhanh chóng lùi ra sau, bất giác thụt lùi ra phía ngoài đại điện. Kiếm ảnh lắc lư, kiếm quang tăng vọt tựa như xé rách không gian bắn hướng Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:
– Hừ!
Lục Lâm Thiên nhíu mày, vầng sáng vàng đất chói mắt tỏa ra tạo thành vảy ngưng tụ lên áo giáp phủ quanh người hắn. Khi kiếm quang chém tới, Lục Lâm Thiên bắt ấn, kình khí chém ra. Nương nhờ lực đẩy của kình khí Lục Lâm Thiên trượt ra sau, kiếm quang dán sát thân thể xẹt qua. Luồng gió sắc bén xuyên qua Thanh Linh khải giáp làm Lục Lâm Thiên thấy hơi nhói.
Lục Lâm Thiên nhếch môi:
– Thực lực của tiểu thư không tệ nhưng phản ứng thì quá chậm.
Chân khí tăng vọt, chân khí vàng đất dâng lên, năng lượng khổng lồ làm dòng không khí vặn vẹo gợn sóng.
Lục Lâm Thiên trầm giọng quát:
– Khai Sơn chưởng!
Lục Lâm Thiên giẫm mạnh mặt đất, vọt lên trước, đá vụn bị đạp bể, đất đai nứt rạn.
Biểu tình nữ nhân mặc cung trang trầm trọng:
– Nguy rồi!
Nữ nhân mặc cung trang thấy người lạnh lõe, muốn lùi nhưng đã muộn. Một bóng xanh tựa hồn ma cười tủm tỉm đến trước mặt nữ nhân mặc cung trang, chưởng ấn vàng chói mắt đập mạnh vào bụng nàng. Nữ nhân mặc cung trang thậm chí không kịp dựng hộ thân cương khí.
Bùm!
Khí kình cường đại trút vào bụng nữ nhân mặc cung trang.
Cổ họng nữ nhân mặc cung trang phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, thân thể như diều đứt dây bay lên cao rớt xuống cách hơn mười thước. Nữ nhân mặc cung trang phun ra búng máu.
Bùm!
Nữ nhân mặc cung trang té bên ngoài đại điện, mặt đất nứt rạn.
Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói:
– Quay về nói với người Hắc Kiếm Môn tốt nhất đừng mơ mộng gì về Phi Linh Môn ta. Tuy Phi Linh Môn không mạnh nhưng Hắc Kiếm Môn ngươi tuyệt đối không trêu vào nổi đâu!
Nữ nhân mặc cung trang giãy dụa đứng dậy:
– Thả sư huynh của ta ra!
Trong mắt nữ nhân mặc cung trang nhìn Lục Lâm Thiên dường như không tin nổi chuyện vừa xảy ra. Đối phương chỉ là Vũ Sĩ bát trọng làm sao có thể đánh bại nàng được? Không thể nào!
Lục Lâm Thiên liếc ra sau lưng thanh niên Hắc Kiếm Môn bị Hoàng Hải Ba xách trong tay.
Lục Lâm Thiên nói với nữ nhân mặc cung trang:
– Thả hắn thì tiểu thư ở lại đây, tự chọn đi.
Nữ nhân mặc cung trang lạnh lùng nhìn Lục Lâm Thiên:
– Tốt, Phi Linh Môn chờ đó, nếu dám đυ.ng vào một cọng tóc của sư huynh ta thì Hắc Kiếm Môn sẽ không tha cho các ngươi!
Nữ nhân mặc cung trang xoay người đi.
Lục Lâm Thiên thản nhiên nói:
– Cứ đi như vậy sao? Chẳng lẽ tiểu thư cảm thấy Phi Linh Môn là nơi tiểu thư muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?
Lục Lâm Thiên dứt lời đã vọt tới sau lưng nữ nhân mặc cung trang.
Nữ nhân mặc cung trang ngoái đầu lại, bóng áo xanh đã đứng sau lưng nàng:
– Ngươi muốn làm cái gì?
– Không làm gì, đến Phi Linh Môn thì phải để lại thứ gì đó, tránh cho ngươi lần sau không nhớ bài học.
Một luồng sáng nóng rực xẹt qau cắt tai trái của nữ nhân mặc cung trang.
Nữ nhân mặc cung trang hét thảm:
– A!
Tai phải nữ nhân mặc cung trang chảy máu ròng ròng, nguyên lỗ tai bị Hỏa Ảnh Chỉ của Lục Lâm Thiên đâm thủng rớt dưới đất.
Đám người Phi Linh Môn biểu tình giật mình, không ngờ tiểu chưởng môn khi đã ra tay thì không chút mềm lòng. Mấy nữ đệ tử biến sắc mặt.
Lục Lâm Thiên lạnh lùng quát:
– Cút!
Trong Cổ vực này ngựa ngoan bị người cưỡi, người hiền bị ăn hϊếp. Nếu Lục Lâm Thiên không tâm ngoan thủ lạt thì chức đại chưởng môn này sẽ không làm được bao lâu.
Nữ nhân mặc cung trang không dám ở lại lâu hơn, che tai phải chảy máu chạy nhanh ra thiên địa. Thiếu niên này bề ngoài dễ ăn nhưng không ngờ là sát tinh.
Lục Lâm Thiên quay đầu nhìn đám đệ tử Phi Linh Môn, ánh mắt sắc bén nói:
– Mọi người nghe đây, sau này có người đến Phi Linh Môn gây sự đừng hở chút là thông báo với ta, cứ đánh thẳng tay. Một người không đánh lại thì hai người lên, hai người không đủ thì mười người. Người Phi Linh Môn ta không làm anh hùng hảo hán, cũng không làm người yếu hèn. Miễn không bị ăn hϊếp là được, nghe rõ chưa?
Các đệ tử đồng thanh kêu lên:
– Nghe rõ thưa chưởng môn!
Đám đệ tử trẻ máu nóng sôi sục, nhiệt huyết đốt cháy. Những đệ tử vốn đã mất hy vọng với Phi Linh Môn dường như bị đánh thức nhiệt huyết.
Mắt Trịnh Anh lóe tia sáng, mỉm cười với Lục Lâm Thiên.
Thanh niên Hắc Kiếm Môn bị Lục Tâm Đồng xách trong tay không thể nhúc nhích, gã trừng Lục Lâm Thiên:
– Thả ta ra, các ngươi muốn làm cái gì? Mau thả ta!
Trong mắt thanh niên Hắc Kiếm Môn tràn ngập sợ hãi, mới rồi thiếu niên này ra tay độc ác không chút mềm lòng.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Làm gì? Chút nữa ngươi sẽ biết.
Lục Lâm Thiên nói với Hoàng Hải Ba:
– Hoàng trưởng lão, giao người này cho ta giải quyết, mấy đệ tử khác đi tu luyện, không có thực lực chỉ có thể bị người ăn hϊếp.
Hoàng Hải Ba giao thanh niên Hắc Kiếm Môn vào tay Lục Lâm Thiên, mắt lấp lóe tia sáng, không biết gã suy nghĩ cái gì.
Lục Lâm Thiên trực tiếp trở lại nơi ở, hắn kéo thanh niên Hắc Kiếm Môn vào mật thất sau núi, biểu tình trầm trọng.
Lần này Hắc Kiếm Môn đến Phi Linh Môn, Hắc Kiếm Môn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Thực lực của Phi Linh Môn chưa đủ sức đối kháng lại Hắc Kiếm Môn, Lục Lâm Thiên cần tìm cách ứng đối.
Thanh niên Hắc Kiếm Môn thấy mình bị đưa vào mật thất thì càng run:
– Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên âm trầm nói:
– Chút nữa ngươi sẽ biết.
Mắt Lục Lâm Thiên lóe tia sáng lạnh, trảo ấn chụp xuống đỉnh đầu thanh niên Hắc Kiếm Môn. Lục Lâm Thiên vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, lực cắn nuốt tuôn ra.
– A!!!
Thanh niên Hắc Kiếm Môn bị tấn công bất ngờ, cơ thể co giật, chân khí không nghe theo điểu khiển xuyên qua kinh mạch tràn ra ngoài người. Não thanh niên Hắc Kiếm Môn đau nhức sống không bằng chết.
Chốc lát sau mặt Lục Lâm Thiên đỏ rực, tay hắn cầm cái xác khô. Năng lượng chân khí khổng lồ chạy chồm trong cơ thể Lục Lâm Thiên.
Tay Lục Lâm Thiên ngưng tụ linh hỏa đốt xác khô thành tro tàn, hắn ngồi xếp bằng, huyết khí cuộn trào chạy lung tung trong kinh mạch khiến kinh mạch trướng nở đau nhức. Nếu không phải kinh mạch của Lục Lâm Thiên sớm được rèn luyện rộng và dày hơn thì hắn khó sống nổi.
Chương 205 Cửu trọng đỉnh phong (1)
Bản thân Lục Lâm Thiên hiện rất khó chịu. Thanh niên Hắc Kiếm Môn là Vũ Sư, Lục Lâm Thiên thì là Vũ Sĩ. Hắn nuốt chân khí của đối phương. Nếu Lục Lâm Thiên là thể chất bình thường thì đã nổ banh xác, dù vậy chân khí cuộn trào, năng lượng khổng lồ chạy chồm như ngựa điên trong người hắn.
Lục Lâm Thiên biết Nam thúc không nói giỡn. Trước kia Nam thúc đã dặn dò là Lục Lâm Thiên tuyệt đối không được cắn nuốt người thực lực mạnh hơn mình, đan dược phẩm chất cao, năng lượng quá lớn thì thân thể không chịu nổi.
Lục Lâm Thiên cảm thấy thực lực của thanh niên Hắc Kiếm Môn chỉ vừa đến Vũ Sư, hắn thì là đỉnh Vũ Sĩ bát trọng nên muốn thử xem. Giờ Lục Lâm Thiên đã biết Vũ Sư và Vũ Sĩ cách biệt quá lớn. Dù là Vũ Sĩ cửu trọng và Vũ Sư nhất trọng cũng cách biệt xa, chân khí trong người thanh niên Hắc Kiếm Môn khổng lồ hơn hắn tưởng tượng nhiều.
– Luyện hóa!
Lục Lâm Thiên nhanh chóng vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết luyện hóa năng lượng trong thân thể. May mắn kinh mạch và cơ thể của Lục Lâm Thiên mạnh hơn người cùng tu vi, hắn cắn răng miễn cưỡng đối kháng lại.
***
Trong một đại điện, mấy người ngồi trên ghế. Một nữ nhân mặc cung trang loang lổ vết máu đứng trong đại điện nói gì đó. Nữ nhân mặc cung trang chính là đệ tử Hắc Kiếm Môn bị Lục Lâm Thiên cắt rớt một lỗ tai trong Phi Linh Môn.
Trên bệ cao, một nam nhân áo đen tức giận quát:
– Cái gì? Phi Linh Môn quá to gan!
Cơn giận cháy hừng hực trong nam nhân áo đen.
Nữ nhân mặc cung trang nói:
– Sư phụ phải báo thù cho đệ tử, đại sư huynh còn đang bị Phi Linh Môn bắt giữ.
Hốc mắt nữ nhân mặc cung trang ngấn lệ, nàng che lỗ tai không dám buông tay, thiếu một lỗ tai xem như bị hủy dung.
Nam nhân áo đen hỏi đám người trong đại điện:
– Các vị trưởng lão thấy sao?
Một lão nhân mặc trường bào nói:
– Chưởng môn, Phi Linh Môn bình thường không to gan như vậy, ta lo là có cường giả chống lưng. Mới rồi Ngọc nhi đã nói chưởng môn Phi Linh Môn là một nhãi ranh Vũ Giả song hệ, trước kia chưa từng xuất hiện trong Phi Linh Môn.
Xem khí thế từ người lão nhân thì là cường giả đẳng cấp Vũ Phách, chính là trưởng lão của Hắc Kiếm Môn.
Một lão nhân mặc trường sam đứng bên trái trầm giọng nói:
– Cái này khó nói, sợ là tiểu tử chưa dứt sữa không biết nặng nhẹ, dám chống lại Hắc Kiếm Môn chúng ta. Phi Linh Môn làm sao có cường giả được, chúng ta nên thừa dịp này tiêu diệt sạch Phi Linh Môn.
Nam nhân áo đen nói:
– Hai vị trưởng lão nói đều có lý, nhưng Phi Linh Môn đột nhiên to gan như vậy e rằng có chỗ dựa, chúng ta nên điều tra rõ tình huống.
Nữ nhân mặc cung trang hỏi:
– Sư phụ, còn đại sư huynh thì tính sao? Đại sư huynh vẫn đang trong tay Phi Linh Môn.
Nam nhân áo đen hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Ta không tin Phi Linh Môn dám gϊếŧ người Hắc Kiếm Môn, chắc muốn dùng đại sư huynh của ngươi để uy hϊếp chúng ta. Ta thật muốn xem Phi Linh Môn dám làm gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong mật thất. Ánh sáng vàng đất bao phủ toàn thân Lục Lâm Thiên, từng đợt chân khí sau khi được luyện hóa không ngừng rót vào đan điền khí hải của hắn.
Những chân khí này luyện hóa sơ là sẽ thuộc về Lục Lâm Thiên, nhanh hơn luyện hóa đan dược nhiều. Mấy canh giờ sau quanh thân Lục Lâm Thiên dần tăng lên khí thế.
Trong đan điền khí hải của Lục Lâm Thiên, chân khí dồi dào tràn ngập, chân khí lan tràn kinh mạch toàn thân, kinh mạch lại trướng to ra.
Lục Lâm Thiên trầm giọng quát:
– Áp súc lại!
Lục Lâm Thiên vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết, chân khí lao mạnh vào đan điền khí hải. Lúc này đột phá cũng nằm trong dự tính của Lục Lâm Thiên. Hắn ở trạng thái cao nhất Vũ Sĩ bát trọng, giờ nuốt Vũ Sư Hắc Kiếm Môn, đột phá Vũ Sĩ cửu trọng là chuyện nước chảy thành sông.
Bùm!
Chân khí áp súc, trong đan điền khí hải của Lục Lâm Thiên vang tiếng nổ trầm đυ.c. Đan điền khí hải mở rộng gấp mấy lần.
Vù vù vù!
Năng lượng vô hình trong thiên địa ùa vào cơ thể Lục Lâm Thiên, khí thế quanh thân hắn tăng vọt lên, mãi khi trời sáng hơi thở mới dần bình ổn lại.
Lục Lâm Thiên thở hắt ra khí đọng trong đan điền khí hải:
– Hộc hộc!
Lục Lâm Thiên cảm giác trong đan điền khí hải lúc này chân khí dồi dào hơn trước kia gấp mấy lần nhếch môi nở nụ cười. Có Âm Dương Linh Vũ quyết khiến đột phá thực lực thật nhanh.
Năng lượng chân khí bị Lục Lâm Thiên cắn nuốt hắn chỉ luyện hóa một góc nhỏ, Lục Lâm Thiên ước chừng năng lượng này đủ cho hắn đột phá đẳng cấp đỉnh Vũ Sĩ cửu trọng, lại nuốt hồn thần dịch lần nữa là sẽ một hơi đột phá Linh Sư, Vũ Sư nhất trọng.
Lục Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Luyện hóa tiếp, phải nhanh chóng tăng mạnh thực lực.
Thực lực mới là tất cả, hiện tại Lục Lâm Thiên chỉ là Vũ Sĩ cửu trọng, sức mạnh còn yếu, hắn phải tăng tốc độ.
Lục Lâm Thiên tiếp tục luyện hóa năng lượng chân khí trong thân thể, chân khí bị hắn cắn nuốt liên tục luyện hóa hiệu quả tốt hơn một chút.
Năng lượng chân khí trong cơ thể không ngừng bị luyện hóa thành chân khí tinh thuần, tiến vào đan điền khí hải. Chân khí tinh khiết chồng chất nhiều hơn trong đan điền khí hải.
Trong khi Lục Lâm Thiên luyện hóa thời gian đã tạm thời mất đi ý nghĩa. Năm ngày sau, cửa mật thất mở ra, bóng áo xanh đi ra ngoài.
Tiểu Long nhảy lên vai Lục Lâm Thiên, thân thiết kêu:
– Xèo xèo!
Thiên Sí Tuyết Sư ngoan ngoãn đứng một bên.
Lục Lâm Thiên cười tủm tỉm xuất quan. Như Lục Lâm Thiên dự định, sau khi đột phá Vũ Sĩ cửu trọng, luyện hóa chân khí của thanh niên Vũ Sư Hắc Kiếm Môn, đẳng cấp lên đến đỉnh cửu trọng. Lục Lâm Thiên lại dùng hồn thần dịch lần nữa là sẽ đột phá đẳng cấp Linh Sư, Vũ Sư. Khi đó Lục Lâm Thiên đạt tới Linh Sư, Vũ Sư nhất trọng, các loại thủ đoạn, dù gặp Vũ Sư lục trọng, thất trọng cũng có sức đánh lại. Lục Lâm Thiên còn nhiều con bài chưa lật.
Lục Lâm Thiên quay về chỗ ở, Lục Tâm Đồng vui vẻ lao tới, trong lòng đã hoàn toàn xem hắn là người thân.
Phương Tân Kỳ nói với Lục Lâm Thiên:
– Chưởng môn đã bế quan hai lần trong thời gian ngắn, chưởng môn cố gắng thật, hèn gì thực lực mạnh như vậy.
Lục Lâm Thiên hỏi:
– Lục sư tỷ, mấy ngày nay người Hắc Kiếm Môn chưa đến sao?
Lục Lâm Thiên thầm lấy làm lạ vì người Hắc Kiếm Môn không đến kiếm chuyện, bọn họ thật sự sợ Phi Linh Môn sao?
Phương Tân Kỳ trả lời:
– Không, chắc đã bị chưởng môn hù sợ không dám đến gây sự với Phi Linh Môn chúng ta.
Lục Lâm Thiên nhướng mày. Bị hắn hù sợ? Không thể nào. Lục Lâm Thiên đọc ký ức trong đầu thanh niên Vũ Sư, hiểu sơ tình huống của Hắc Kiếm Môn. Thanh niên là đại đệ tử của chưởng môn Hắc Kiếm Môn, nữ nhân mặc cung trang bị Lục Lâm Thiên cắt rớt một lỗ tai là nhị đệ tử Triệu Ngọc.
Tiền Bá Thiên, chưởng môn của Hắc Kiếm Môn, tu vi Vũ Phách tam trọng giống Lục Thanh. Trước kia Lục Thanh còn sống, Hắc Kiếm Môn không dám làm gì Phi Linh Môn. Trong Hắc Kiếm Môn còn năm trưởng lão, ba người Vũ Phách nhị trọng, hai người Vũ Phách nhất trọng. Đẳng cấp Vũ Sư thì mười mấy người, những đệ tử khác có một nửa là đẳng cấp Vũ Sĩ, thực lực tổng thể mạnh hơn Phi Linh Môn nhiều.