• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 421 Chiến thắng tuyệt đối (2)

- Lục Lâm Thiên, tại sao ngươi lại hạ thủ nặng như vậy?

Đại hộ pháp nhìn về phía Lục Lâm Thiên nói. Sau khi kiểm tra hắn mới biết được, đan điền trong cơ thể Lý Đạt Giang bị một chưởng cuối cùng của Lục Lâm Thiên đánh vỡ, Vũ đan bị phá, kinh mạch đứt thành từng khúc. Tuy rằng giữ lại được một cái mạng, thế nhưng cả đời sau cũng chỉ có thể làm một người tàn phế, ngay cả thực lực Vũ Phách thất trọng cũng không còn nữa. Sau này cũng không được gọi là Vũ giả, hoàn toàn trở thành một người tàn phế bình thường. Đối với một Vũ giả mà nói, việc này so với giết hắn còn tàn nhẫn hơn.

- Đại hộ pháp, lẽ nào hắn sẽ nương tay với đệ tử sao?

Sắc mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống, có chỗ dựa lớn là sư phụ Vũ Ngọc Tiền, hắn hà tất phải sợ một đại hộ pháp nho nhỏ này:

- Nếu không nể tình đồng môn, hiện tại hắn đã là một xác chết rồi.

Đại hộ pháp bất đắc dĩ thở dài, nể tình đồng môn sao? Đây so với giết hắn còn tàn nhân hơn. Thế nhưng lúc này đại hộ pháp cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài mà thôi. Hắn cũng biết lúc trước Lý Đạt Giang cũng không lưu tình với Lục Lâm Thiên. Thế nhưng hiện tại hắn đang lo lắng không biết ăn nói sao với Triệu trưởng lão, chỉ sợ chuyện này không dễ bỏ qua như vậy.

- Đại hộ pháp, tuyên bố kết quả đi.

Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói.

- Trận này Lục Lâm Thiên thắng, tấn cấp lên hai mươi trên Long bảng.

Nhìn Lý Đạt Giang đang hấp hối trên mặt đất, đại hộ pháp thở dài rồi tuyên bố.

- Lý Đạt Giang, trực tiếp xóa tên trên Long bảng.

Đối với kết quả này mọi người đã sớm đoán ra. Mà lúc này hơn phân nửa đệ tử Vân Dương Tông còn chưa phục hồi tinh thần lại.

- Lục Lâm Thiên, quá hay.

Không ít người ủng hộ Lục Lâm Thiên nhất thời hét to lên, ngay cả không ít nữ đệ tử bên cạnh Phi Ưng Lăng Phong lúc này cũng quay đầu nhìn về phía thân ảnh màu xanh kia.

- Lục Lâm Thiên, Tuyệt Kiếm Triệu Kình Thiên ta hiện tại chính thức khiêu chiến ngươi.

Một thanh âm giận dữ vang lên trong đám người. Cơ mặt Triệu Kình Thiên giật vài cái, hàn ý khuếch tán ra ngoài. Kết quả này đã vượt qua khỏi dự đoán của hắn, không nghĩ tới ngay cả Đoạt Mệnh Thương Lý Giang Đạt cũng thất bại, thất bại triệt để.

Sưu.

Lục Lâm Thiên nhảy xuống phía dưới, sát khí khuếch tán ra chung quanh. Hàn ý trong mắt bắn ra nhìn về phía Triệu Kình Thiên. Lần trước đám người vây giết hắn chính là do Triệu Kình Thiên an bài, người này hắn tuyệt đối không thể buông tha.

Lúc này Triệu Kình Thiên cũng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lục Lâm Thiên, khí thế hai người đối chọi gay gắt khiến cho đám đệ tử chung quanh không nhịn được mà rùng mình.

Lục Lâm Thiên chậm rãi đi về phía Triệu Kình Thiên, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo. Nơi hắn đi qua ngay cả nhiệt độ cũng bắt đầu giảm xuống, sát khí ngập trời quanh thân thể hắn khiến cho một ít đệ tử có tu vi thấp cũng lạnh người.

Lục Lâm Thiên đi tới vị trí cách Triệu Kình THiên năm thước rồi dừng lại. Toàn bộ không khí chung quanh như quay quanh thân thể hai người, lúc này chung quanh hai người chỉ có Phách Đao Long Tam và Phi Ưng Lăng Phong đứng đó.

- Tiểu tử, không dám ứng chiến sao?

Nhìn Lục Lâm Thiên đi tới phía trước rồi dừng lại, Tuyệt Kiếm Triệu Kình Thiên lạnh nhạt nói.

Mọi người đều có thể cảm giác được hàn ý trên người Lục Lâm Thiên và Triệu Kình Thiên, trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán, hai người này liệu có đấu tiếp một trận không? Ngay cả Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần lông mày nhíu lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai người.

Một lát sau, Lục Lâm Thiên trong nháy mắt thu sát khí lại, căn bản không thèm để ý tới Triệu Kình Thiên mà trực tiếp đi về phía Lục Vô Song cách đó không xa. Nhìn nữ tử tuyệt mỹ mà trang nhã này, Lục Lâm Thiên nói.

- Vô Song, ta còn tưởng rằng hôm nay tỷ vẫn sẽ lẩn trốn đệ.

- Ta không trốn đệ, chỉ là.

Lục Vô Song kinh hoàng, dường như là bởi vì Lục Lâm Thiên nói toạc ra suy nghĩ của nàng. Lúc này nàng giống như một đứa trẻ làm sai gì đó, vẻ mặt ửng đỏ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng về phía Lục Lâm Thiên.

- Có phải tỷ đang ghen, cho rằng giữa đệ và Hồng Lăng có gì đó có phải không?

Lục Lâm Thiên nhìn chăm chú vào nữ tử trước mặt, nhàn nhạt nói.

- Không có, ta không có...

Lục Vô Song ngẩng đầu vội vã giải thích, trong lòng hiện tại giống như con nai nhỏ đang chạy loạn, người này vì sao lại như vậy chứ. Trong lòng hắn tự biết là được rồi, tại sao lại còn nói ra, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, hắn muốn nàng sau này phải làm sao đây.

- Ta yêu nàng...

Lục Lâm Thiên nói. Lúc này Lục Lâm Thiên biết nữ tử trước mắt này tại sao lại lẩn trốn hắn, vì vậy hắn mới trước mặt mọi người biểu hiện tâm ý của mình.

- Lâm Thiên, đây là...

Lục Vô Song còn chưa nói xong, thân ảnh trước mặt đã chợt lóe, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Lâm Thiên ôm vào lòng, đôi môi hắn đã dán vào môi nàng.

Lục Vô Song sửng sốt, toàn thân mềm nhũn. Đây là Địa Long đỉnh nha, có gần ba nghìn người đang nhìn vào, hắn sao có thể lỗ mãng như vậy được chứ.

Không giãy dụa, dường như trong đáy lòng nàng lúc này còn có chút ngọt ngào, thế nhưng thân thể lúc này đã bắt đầu cứng ngắc, trong lòng bắt đầu rối loạn.

Nàng hoàn toàn không biết mình phải làm thế nào, thế nhưng lúc này xúc cảm từ trên môi truyền tới, lúc này nàng đã bị hắn nhẹ nhàng hôn, mở đôi môi của nàng.

Toàn bộ Địa Long đỉnh lập tức yên tĩnh, những đệ tử Vân Dương Tông có mặt ở đây đều há hốc mồm, một nữ tử là nữ thần trong lòng bọn họ lúc này lại bị Lục Lâm Thiên ôm vào trong lòng, lại còn đang hôn môi nàng.

Không ít người còn tưởng rằng mình hoa mắt, sau khi dụi mắt nhìn lại thì thấy không sai, nữ thần của bọn họ đang bị tên Lục Lâm Thiên kia ôm vào lòng rồi hôn nàng.

Sắc mặt mấy người Phi Ưng Lăng Phong, Phách Đao Long Tam, Tuyệt Kiếm Triệu Kình Thiên tức thì đại biến. Bọn họ không ngờ nữ tử bọn họ luôn truy cầu nhưng không tới tay lúc này lại nằm trong lòng thân ảnh màu xanh kia.

Giờ phút này trong lòng vô số đệ tử thầm mến Lục Vô Song đang tan nát cõi lòng, đánh nát mơ mộng trong đầu bọn họ.

- Hóa ra...

Thúy Ngọc nhìn thấy một màn này tức thì sửng sốt, rồi sững sờ đứng tại chỗ. Độc Cô Băng Lan, Dương Diệu, Lục Thiếu Hổ, Dương Mạn, cả đám người này trong nháy mắt hóa đá.

Hai người bọn họ hôn nhau thật lâu mới dừng lại, lúc này có mấy nghìn ánh mắt đang chăm chú nhìn vào.

- Tiểu bại hoại nhà đệ, đệ làm vậy sau này ta làm sao có thể gặp người khác đây.

Cảm giác ánh mắt chung quanh đang nhìn vào mình, Lục Vô Song nhất thời e thẹn, hận không thể tìm một cái lỗ nào để trốn vào. Đôi tay trắng bóc không ngừng đánh vào người Lục Lâm Thiên.

Rống.

Trên bầu trời, Thiên Sí Tuyết Sư lúc này rống lên một tiếng.

- Chúng ta đi thôi, tỷ không được trốn ta nữa.

Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng cười kéo lấy tay Lục Vô Song, chân khí dưới chân chợt lóe, lập tức nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư trên trời.
Chương 422 Tỏ tỉnh trước công chúng

Rống.

Thiên Sí Tuyết Sư gầm lên một tiếng, âm thanh vang vọng không gian rồi lập tức biến mất giữa không trung.

- Lục Lâm Thiên, Lăng Phong ta khiêu chiến với ngươi.

- Lục Lâm Thiên, Phách Đao Long Tam ta khiêu chiến với ngươi.

Hai đạo thân ảnh lúc này đột nhiên nhảy ra, chỉ là lúc này thân ảnh trên bầu trời đã biến mất không thấy.

Trên Địa Long đỉnh, mãi cho tới lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần lại, nhìn vào thân ảnh biến mất trên bầu trời, trong lòng những nam đệ tử ở đây đều ước ao đố kỵ.

- Hảo tiểu tử.

Đại hộ pháp nhẹ nhàng thở dài, lại nhìn về phía Lý Đạt Giang đang hấp hối, hai hàng lông mày nhíu lại.

Mọi người chậm rãi rời khỏi Địa Long đỉnh. Trong đình viện, đôi tay trắng như tuyết của Lục Vô Song lúc này không ngừng rơi vào trong ngực Lục Lâm Thiên:

- Hận đệ chết đi được, đệ bảo ta sau này mặt mũi đâu gặp người khác đây.

- Sao lại không dám gặp người khác? Tỷ có xấu đâu?

Nhẹ nhàng kéo đôi tay vào trước ngực mình, Lục Lâm Thiên cười nói.

- Đệ còn ngọt ngào như vậy, trước đây vì sao ta lại không nhận ra nhỉ?

Lục Vô Song trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, thế nhưng cũng không có bao nhiêu tức giận, ngược lại trên mặt toát lên vẻ hạnh phúc.

- Sau này không trốn đệ nữa chứ?

Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng hỏi.

- Ta trốn lúc nào?

Lục Vô Song lại trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, giãy khỏi lòng hắn rồi nói:

- Sau này đừng lúc nào cũng đáp ứng lời khiêu chiến của người khác. Đệ phải biết rằng thực lực của Triệu gia trong Vân Dương Tông không nhỏ. Sợ rằng lần này đệ gặp phải phiền phức lớn rồi.

- Đệ biết, đệ tự có chừng mực.

Lục Lâm Thiên nghiêm túc nói, trong mắt bắn ra một đạo hàn ý. Triệu gia ở Vân Dương Tông thế lực lớn, thế nhưng cũng không phải là hắn không có hậu trường.

- Ta có chút lo lắng, Triệu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho đệ, đệ lại còn đi trêu chọc bọn chúng.

Lục Vô Song có chút bất đắc dĩ nhìn Lục Lâm Thiên.

- Yên tâm đi, đệ cam đoan với tỷ, đệ sẽ không có việc gì.

Lục Lâm Thiên nói.

Chạng vạng tối Lục Lâm Thiên mới đi ra khỏi phòng, hẳn là bị Lục Vô Song trực tiếp đuổi ra. Nguyên nhân rất đơn giản, Lục Lâm Thiên rất muốn "thời gian thích hợp" kia đến sớm một chút, thế nhưng lại bị Lục Vô Song bác bỏ yêu cầu, cho nên mới bị đuổi ra khỏi phòng.

Sau khi trở lại phòng mình đã là chập tối, ban ngày tiêu hao cũng không ít thế nhưng đêm nay Lục Lâm Thiên vẫn quyết định tu luyện vũ kỹ.

Đêm khuya, trong trời đêm yên tĩnh không ngừng truyền ra tiếng ầm vang.

Tại một căn phòng nào đó, trong gian phòng lúc này Vân Khiếu Thiên đang chắp tay đứng đó, khí tức không ngừng tiết ra ngoài, quần áo không gió mà tự động bay phất phới.

- Đại hộ pháp, ngươi xác định thực lực của tiểu tử Lục Lâm Thiên đó hiện tại đã là Vũ Phách nhị trọng?

Một lát sau, Vân Khiếu Thiên nhướng mày nói.

- Hẳn là không sai, là Vũ Phách nhị trọng, hơn nữa ta còn có cảm giác, Lục Lâm Thiên dùng một kích đánh bại Lý Đạt Giang thực lực cũng vẫn còn bảo lưu, dường như cũng chưa dùng toàn lực.

Đại hộ pháp kia nói.

- Vậy Lý Đạt Giang thế nào rồi?

Vân Khiếu Thiên nói.

- Hai khỏa Vũ đan toàn bộ bị hủy, cánh tay phải bị vặn gẫy, đã thành phế nhân.

Đại hộ pháp trả lời.

- Tiểu tử này, hai đệ tử trên Long bảng đều bị hắn hủy.

Vân Khiếu Thiên nhướng mày rồi khẽ thở dài một tiếng. Vân Dương Tông đối với đệ tử trẻ tuổi có thực lực đều vô cùng coi trọng. Tới hiện tại đã có hai đệ tử trên Long bảng bị hủy, nội tâm Vân Khiếu Thiên không khỏi có chút đau xót.

- Tông chủ, còn có một viêc...

Đại hộ pháp nói, dường như không biết có nên nói chuyện này hay không.

- Chuyện gì?

Vân Khiếu Thiên nói.

- Quan hệ giữa Lục Lâm Thiên và Lục Vô Song dường như không tồi. Đã tới tình trạng công khai. Hôm nay đập tan hy vọng của đám tiểu tử Lăng Phong, Long Tam kia.

Đại hộ pháp nói.

- Lục Vô Song và Lục Lâm Thiên, lẽ nào Hồng Lăng?

Sắc mặt Vân Khiếu Thiên tức thì trầm xuống.

- Tông chủ, đối với Lục Lâm Thiên này có quyết định gì không?

Đại hộ pháp hỏi.

Vân Khiếu Thiên khẽ lắc đầu, sau khi do dự một chút rồi nói:

- Đại hộ pháp, còn có một năm nữa là đại hộ của tam tông tứ môn đúng không?

- Một năm lẻ hai tháng.

Đại hộ pháp nói.

- Ngươi nói trong khoảng thời gian này thực lực của tiểu tử kia có thể tăng đến trình tự nào, hiện tại đã tới vị trí hai mươi Long bảng rồi.

Vân Khiếu Thiên nói.

- Lẽ nào ý tứ của tông chủ nào.

Thần sắc đại hộ pháp hơi đổi.

- Tiểu tử này hủy hai đệ tử Long bảng của ta, cho nên phải giúp Vân Dương Tông ta làm chút chuyện. Hy vọng tới lúc đó hắn có thể cho ta một ít kinh hỉ. Có người nói trong sơn môn bọn chúng có không ít đệ tử phi phàm.

Vân Khiếu Thiên cười nói.

Sáng sớm, ánh sao đếm biến mất nắng mai chậm rãi chiếu xuống mặt đất đánh thức vạn vật. Mặt trời nóng bỏng xuất hiện trên không trung tỏa ra ánh nắng nhàn nhạt bao phủ khắp dãy núi liên miên của Vân Dương Tông.

Ngọn núi lúc này được bao phủ trong mây mù, dưới ánh nắng chiếu xuống giống như là nhuộm vàng đám mây mù này tạo ra một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.

Phù.

Một đem tu luyện, Lục Lâm Thiên thở ra một ngụm trọc khí, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi lập tức được thu liễm.

- Tiếp tục đi Vũ Linh ảo cảnh.

Lục Lâm Thiên thầm nói rồi ra khỏi phòng của mình. Sau khi gọi Thiên Sí Tuyết Sư thức dậy tiếp tục đi tới Vũ Linh ảo cảnh.

- Lục Lâm Thiên, không phải ngươi lại muốn khởi đầu tứ nhất trọng đấy chứ?

Nhị hộ pháp phụ trách Vũ Linh ảo cảnh hỏi Lục Lâm Thiên.

- Đệ tử định đến ngũ trọng tôi luyện bản thân một chút.

Lục Lâm Thiên nói. Lúc này bốn trọng đầu cũng không có thứ gì có thể làm khó được hắn nữa rồi.

- Vào đi, cánh cửa thứ năm.

Nhị hộ pháp mỉm cười, ban nãy hắn còn tưởng rằng Lục Lâm Thiên lại khởi đầu từ nhất trọng rồi dừng lại ở tứ trọng.

Sau khi nhận ngọc giản, trích một giọt máu nhỏ vào bề mặt ngọc giản, Lục Lâm Thiên lập tức tiến vào bên trong cửa đá. Sau khi cánh cửa đá đóng lại, một mảnh quang mang chói mắt bắn ra, mà một lát sau Lục Lâm Thiên đã xuất hiện tại một nơi khác.

Bốn phía một mảnh trắng xóa, dường như là đang ở trong một sơn cốc nào đó.

Sưu..

Ngay lúc này trong sương trắng có vô số đạo hỏa tiễn phá không bắn tới. Tiếng gió thổi rít gào, sắc bén từ trong sương trắng trong nháy mắt bắn ra.

- Pháp trận?

Vẻ mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống, trong Vũ Linh ảo cảnh này không ngờ lại có trận pháp. Chân khí dưới chân hắn chợt lóe, Lục Lâm Thiên nhanh chóng lùi lại.

Swuu....

Hỏa tiễn nóng bỏng từ bốn phương tám hướng được bắn tới.

- Đại Địa Cương Thuẫn.

Tránh cũng không tránh hết được, Lục Lâm Thiên không thể làm gì khác hơn là bố trí Đại Địa Cương Thuẫn. Bàn tay hắn vung lên, một chiếc hộ thuẫn màu nâu, đám hỏa tiễn phát ra khí thế phô thiên cái địa kia sau khi đụng vào hộ thuẫn lập tức bị bắn lại, tạo thành những vết lờ mờ trên hộ thuẫn.

Kình khí biến mất, lúc này Lục Lâm Thiên mới thở dài một hơi. Trong giây lát sắc mặt lần thứ hai biến đổi, trong sương mù dày đặc lúc này lại có vô số hỏa tiễn bắn tới.
Chương 423 Dung túng đồ đệ (1)

Hỏa tiễn chi chít phá không bắn tới, bao phủ trong không gian. Lúc này hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại, sau đó mỉm cười thầm nói:

- Ở đây luyện tập Phù Quang Lược Ảnh cũng là chủ ý không tồi.

Chân khí dưới chân tỏa ra, hai vòng xoáy xuất hiện, thân ảnh của Lục Lâm Thiên trong nháy mắt trôi nổi trong không giang, một đạo hỏa tiễn nóng bỏng xé rách không gian bắt về phía hắn.

Sưu.

Vòng xoáy chân khí dưới chân chợt lóe, trong nháy mắt Lục Lâm Thiên tránh được một đạo hỏa tiễn này, trên hỏa tiễn kia kình khí nóng bỏng khiến cho da thịt Lục Lâm Thiên có cảm giác đau đớn.

Sưu.

Hai tiếng phá không truyền tới, hai hỏa tiễn nhanh như thiểm điện bắn tới.

Vẻ mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống, thân thể nhanh chóng xoay tròn, chân khí dưới chân chớp động, lần thứ hai tránh khỏi công kích của hai đạo hỏa tiễn này. Lục Lâm Thiên cũng lười đi phá trận, cũng mặc kệ đây là trận pháp gì, lợi dụng trận pháp này để luyện tập thân pháp Phù Quang Lược Ảnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lục Lâm Thiên quên hết tất cả mọi thứ tu luyện Phù Quang Lược Ảnh. Thân ảnh không ngừng xuyên qua hỏa tiễn, thi thoảng không thể tránh được hắn mới đưa tay ra ngăn lại.

Lúc chạng vạng, nhị hộ pháp phụ trách Vũ Linh ảo cảnh khẽ cau mày, cánh cửa đá mở ra, thân ảnh của Lục Lâm Thiên xuất hiện, nhị hộ pháp biết, Lục Lâm Thiên không thể nào ra nhanh như vậy, hẳn là hắn dừng tu luyện cho nên mới đi ra.

- Sao không tiếp tục tu luyện?

Nhị hộ pháp hỏi, bằng vào cảm giác của hắn, Lục Lâm Thiên không có khả năng ngay cả ngũ trọng cũng không vượt qua được. Ngày hôm qua Lục Lâm Thiên đã đánh bại Lý Đạt Giang tấn cấp lên vị trí hai mươi trên Long bảng, chuyện này trong Vân Dương Tông đều biết.

- Ngày mai đệ tử lại tiếp tục.

Lục Lâm Thiên khẽ cười. Sau khi tu luyện trong Vũ Linh ảo cảnh hắn phải đi về dung hợp một chút. Về phần vượt qua ngũ trọng cho tới bây giờ hắn cũng không có hứng thú quá lớn. Đến Vũ Linh ảo cảnh này thuần túy là tôi luyện bản thân mà thôi.

Khi Lục Lâm Thiên trở lại phòng mình thì nhìn thấy có một nữ đệ tử đang chờ hắn. Người này Lục Lâm Thiên cũng nhận ra, chính là người bên cạnh Vân Khiếu Thiên, chính là nữ đệ tử ngày trước tới khu vực tân sinh truyền tin cho hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì nàng tên là Lưu Tâm, tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, có thực lực Vũ Tướng nhị trọng, thiên phú không tồi.

- Lục Lâm Thiên, tông chủ triệu kiến ngươi.

Lưu Tâm nhìn Lục Lâm Thiên nói, trong mắt nàng có chút kinh ngạc.

- Bây giờ sao?

Lục Lâm Thiên hỏi, bây giờ là chiều tối rồi. Không biết Vân Khiếu Thiên triệu kiến hắn vào giờ này là có việc gì.

- Không sai.

Lưu Tâm trả lời, sau đó nàng lập tức gọi một đầu yêu thú phi hành, ý bảo Lục Lâm Thiên cùng lên.

Lục Lâm Thiên cũng không do dự mà nhảy lên lưng đầu yêu thú này. Sau đó hai người lập tức tiến về phía đại điện Vân Dương Tông. Một lát sau, một ngọn núi vô cùng khổng lồ xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên.

Ngọn núi đột nhiên từ mặt đất mọc lên, cao tới tận trời, giống như chòm sao Thương Long vậy, khí thế bất phàm.

Lục Lâm Thiên đã từng tới đây, tới gần ngọn núi này hắn cũng cảm giác được một cỗ khí tức bất thường. Chỉ sợ ngọn núi này cũng không đơn giản như bề ngoài của nó, chung quanh nhất định có không ít bố trí.

Nhảy xuống yêu thú phi hành, dọc theo bậc thang dài trườn quanh ngọn núi, có một tòa cung điện to lớn xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên. Cung điện này cũng không phải Lục Lâm Thiên lần đầu tiên tới, đi qua một mảnh sân rộng rồi tiến vào trong cung điện.

- Triệu Vô Cực, ngươi đừng có rắm thí như vậy. Đệ tử của ngươi cũng không có chết, quy củ trên Địa Long đỉnh chẳng lẽ ngươi còn không biết?

Lục Lâm Thiên còn đang đi trong hành lang thì nghe thấy tiếng hét lớn của sư phụ Vũ Ngọc Tiền.

- Lục Lâm Thiên hạ thủ độc ác, không nể tình đồng môn, loại đệ tử này Vân Dương Tông ta không thể lưu.

Thanh âm nổi giận của Triệu Vô Cực cũng truyền tới.

- Đệ tử của ngươi không có bản lĩnh lại còn kiêu ngạo, đệ tử ta cũng không phải chỉ ăn chay.

Vũ trưởng lão tiếp tục nói lớn.

Lục Lâm Thiên nhíu mày đi vào đại điện, vừa nghe thanh âm trong đại điện hắn cũng biết là chuyện gì đang xảy ra. Trong mắt bắt ra một đạo hàn ý.

- Đệ tử bái kiến tông chủ, bái kiến sư phụ, chư vị trưởng lão.

Lục Lâm Thiên tiến vào đại điện. Lúc này trong đại điện có mười trưởng lão, chỉ có trưởng lão họ Dương kia là không có ở đây, những trưỡng lão khác đều đang ngồi đó.

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên không ít trưởng lão đều ngạc nhiên, bọn họ cũng nghe qua chuyện xảy ra trên Địa Long đỉnh. Trực tiếp khiến cho Lý Đạt Giang bị thương nặng, tiến vào vị trí hai mươi trên Long bảng, loại thực lực này đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ. Dù sao Lục Lâm Thiên cũng mới tới Vân Dương Tông có mấy tháng mà thôi. Coi như là tân đệ tử, thực lực tiến triển như vậy không khỏi quá nhanh đi.

Lúc này chỉ có Triệu Vô Cực chăm chăm nhìn về phía Lục Lâm Thiên, ánh mắt bốc hỏa, liên tiếp phế đi hai ái đồ của hắn, đều là cường giả trên Long bảng, hắn không tức giận mới là lạ.

- Lâm Thiên, qua chỗ vi sư. Hôm nay ta muốn nhìn xem ai dám động vào một cọng lông của ngươi.

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên, Vũ Ngọc Tiền tức thì nở nụ cười tươi rói. Lục Lâm Thiên cho hắn mặt mũi vô cùng lớn, tiến vào top hai mươi Long bảng, đây không phải là chuyện dễ nha.

- Vâng, thưa sư phụ.

Lục Lâm Thiên nói xong rồi nhanh chóng tới bên người Vũ Ngọc Tiền.

- Tông chủ, người phải là chủ cho ta. Lục Lâm Thiên này thủ đoạn độc ác nhất định phải trừng trị nghiêm khắc, cho dù đánh chết cũng đáng.

Triệu Vô Cực tức thì nói.

- Triệu trưởng lão, những lời này của ngươi có chút nghiêm trọng.

Vân Khiếu Thiên nói, sắc mặt không biến đổi, không ai biết hiện tại trong lòng hắn đang nghĩ gì, hắn quay về phía Lục Lâm Thiên rồi nói:

- Chỉ là chuyện này, Lục Lâm Thiên quả thực hạ thủ có chút nặng tay.

- Tông chủ sư đệ, ngươi có ý tứ gì? Lẽ nào đồ nhi ta làm sai sao? Nếu như ngươi xử phạt Lâm Thiên, chúng ta đi tìm sư phụ phân xử.

Vũ Ngọc Tiền hét lớn, ngay cả mặt mũi của Vân Khiếu Thiên cũng không để ý.

Nghe Vũ Ngọc Tiền nói, những trưởng lão có mặt và Vân Khiếu Thiên tức thì biến sắc. Tính tình của vị Vũ trưởng lão này mọi người đều biết, quả thực dám đi tìm lão tông chủ lắm.

- Vũ trưởng lão, ngươi bao che khuyết điểm, dung túng đồ đệ hành hung người khác.

Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng nói.

- Ta chính là người bao che khuyết điểm đó, làm sao? Ngươi làm gì được ta?

Vũ Ngọc Tiền nổi giận nói.

- Triệu trưởng lão, sư huynh, các ngươi bình tĩnh một chút.

Sắc mặt Vân Khiếu Thiên biến đổi, lại nhìn về phía Lục Lâm Thiên nói:

- Lục Lâm Thiên, ngày hôm qua trên Địa Long đỉnh tại sao ngươi lại hạ thủ nặng như vậy? Có người nói ngươi rõ ràng đã đánh bại Lý Đạt Giang, thế nhưng không ngờ lại còn hạ thủ nặng như vậy.

- Nếu như tông chủ nghĩ đệ tử có tội vậy thì đệ tử nguyện tiếp nhận xử phạt.

Lục Lâm Thiên nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía Vân Khiếu Thiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Chương 424 Dung túng đồ đệ (2)

- Trong lòng ngươi không phục?

Vân Khiếu Thiên nói, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên.

- Đệ tử tự nhận không vi phạm bất cứ một điều nào trong tông quy. Hôm qua cũng không vi phạm quy củ trên Địa Long đỉnh. Trong lúc luận võ đệ tử còn chưa thu phóng như ý được, nếu như vậy mà cũng có tội, đệ tử tuy rằng trong lòng không phục nhưng không dám không phục.

Lục Lâm Thiên nói.

Ánh mắt chúng trưởng lão nhìn về phía Lục Lâm Thiên, không nghĩ tới Lục Lâm Thiên này ngay cả tông chủ cũng dám mạnh miệng như vậy.

Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên, sắc mặt hơi có chút biến đổi rồi lạnh nhạt nói:

- Tốt, có can đảm, tuy rằng ngươi không sai thế nhưng quả thực hạ thủ có chút độc ác. Như vậy đi, Lý Đạt Giang bị ngươi đánh cho bị thương nặng, phạt ngươi mười vạn kim tệ, mặt khác phạt ngươi diện bích trong tiên cảnh một tháng.

- Tông chủ, xử phạt như vậy quá nhẹ.

Triệu Vô Cực lập tức nói. Mười vạn kim tệ, còn có diện bích trong tiên cảnh một tháng. Loại xử phạt này hoàn toàn chính là để cho hắn đi tu luyện rồi.

- Triệu trưởng lão, ta biết ngươi vì ái đồ mà nóng ruột. Thế nhưng quả thực Lục Lâm Thiên không sai, ta cũng đã xử phạt. Ngươi cũng không nên nhiều lời, ngoại trừ phạt Lục Lâm Thiên mười vạn kim tệ ra, Vân Dương Tông ta còn xuất ra trăm vạn kim tệ cấp cho Lý Đạt Giang, rồi phái người đưa hắn trở về trong tộc.

Vân Khiếu Thiên nói xong với Triệu Vô Cực lập tức quay sang Vũ Ngọc Tiền nói:

- Sư huynh, Lục Lâm Thiên là đệ tử của huynh, mười vạn kim tệ này huynh nên xuất ra đi, sau này phải quản giáo đệ tử cho tốt.

- Không thành vấn đề, mười vạn kim tệ thì mười vạn kim tệ.

Vũ trưởng lão lập tức cười hắc hắc. Hắn cũng không ngốc, tuy rằng tông chủ biểu hiện ra bên ngoài là xử phạt Lục Lâm Thiên, thế nhưng trên thực tế lại là xử phạt hời hợt, đến tiên cảnh trong Vũ linh ảo cảnh một tháng. Nói là xử phạt, trên thực tế chính là tôi luyện. Về phần mười vạn kim tệ đối với hắn mà nói chính là chín trâu mất một sợi lông. Coi như là trăm vạn kim tệ đối với hắn mà nói cũng không có vấn đề gì.

Chúng trưởng lão mỉm cười, loại kết quả này cũng nằm trong dự đoán của bọn họ. Thứ nhất, Lục Lâm Thiên lần này tuy rằng hạ thủ có chút độc ác, thế nhưng tất cả mọi người cũng không phải là kẻ ngu si, cũng biết là môn hạ Triệu Vô Cực đi trêu chọc Lục Lâm Thiên, hạ thủ cũng không lưu tình, cho nên Lục Lâm Thiên cũng không sai.

Thứ hai, coi như là Lục Lâm Thiên có sai, có Vũ trưởng lão ở đây cũng không có chuyện gì xảy ra. Ai chọc tới Vũ trưởng lão này tuyệt đối không chiếm được một chút tiện nghi nào.

- Ta nói đồ nhi à, chúng ta đi thôi, nếu như lần sau có kẻ nào mù mắt tới khiêu chiến ngươi, ngươi cần phải hạ thủ nhẹ một chút. Đánh bại là được rồi, không cần tạo ra một phế nhân đâu.

Vũ trưởng lão mỉm cười, lôi kéo Lục Lâm Thiên nghênh ngang rời đi.

Nghe Vũ Ngọc Tiền nói, sắc mặt Triệu Vô Cực càng thêm xấu xí.

Một lát sau, sắc trời cũng đã tối. Cưỡi Lam Ngọc Lang Ưng của Vũ Ngọc Tiền về tới ngọn núi, vẻ mặt Lục Lâm Thiên có chút tâm sự. Triệu gia có một cường giả như Triệu Vô Cực tồn tại, chỉ sợ rằng sau này khi hắn rời khỏi Vân Dương Tông không ai có thể che chở cho hắn. Thực lực của hắn bây giờ còn quá yếu, căn bản không thể chống lại Triệu Vô Cực. Hắn nhất định phải mau chóng tăng cường thực lực, chờ sau khi có đủ thực lực hắn cũng không còn phải lo lắng một người như Triệu Vô Cực nữa.

Sau khi nghĩ vậy Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười, vừa rồi ngồi trên Lam Ngọc Lang Ưng sư phụ lại cho hắn không ít đan dược tứ phẩm, vị sư phụ này đối với hắn có thể nói là vô cùng tốt.

Trở lại phòng, Lục Lâm Thiên trầm tư một lát, ngày mai hắn còn phải đi Tiên cảnh trong Vũ Linh ảo cảnh tiếp nhận xử phạt. Dù sao đi nữa hắn cũng dự định đi Tiên cảnh kiến thức một chút, trước đó đi Vũ cảnh mục đích cũng chỉ là tập luyện Phù Quang Lược Ảnh mà thôi.

Một lát sau, Lục Lâm Thiên đi tới đỉnh núi, chân khí dưới chân chợt lóe, chân khí từ trong kinh mạch thoát ra ngoài tạo thành vòng xoáy, lập tức tiếp tục tu luyện thân pháp Phù Quang Lược Ảnh. Một ngày đêm luyện tập trong Vũ linh ảo cảnh lúc này Lục Lâm Thiên thi triển Phù Quang Lược Ảnh so với ngày hôm trước đã tiến bộ không ít.

Một đạo thân ảnh quỷ mị không ngừng di chuyển trên đỉnh núi, khiến cho không khí xao động, cứ như vậy một đêm lặng lẽ trôi qua.

Sáng sớm hôm sau Lục Lâm Thiên trực tiếp đi tới Vũ Linh ảo cảnh, sau khi phân phó Thiên Sí Tuyết Sư một tháng sau tới đón, Lục Lâm Thiên lập tức đi vào trong Vũ Linh ảo cảnh.

- Nhị hộ pháp.

Trong đại điện, Lục Lâm Thiên thi lễ với nhị hộ pháp rồi nói.

- Lục Lâm Thiên, hôm qua ta nhận được tin tức từ phía tông chủ, tông chủ nói hôm nay ngươi sẽ tới đây tiếp nhận xử phạt đúng không?

Nhị hộ pháp nhìn về phía Lục Lâm Thiên nói, trong lời nói của hắn có chút thâm ý. Ai cũng nhìn ra, tuy rằng nói là xử phạt thế nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi, loại xử phạt này cũng chỉ để cho Lục Lâm Thiên tu luyện bên trong tiên cảnh một tháng.

- Đệ tử đến vì việc tiếp nhận xử phạt.

Lục Lâm Thiên mỉm cười.

- Tiên cảnh và Vũ cảnh có không ít sự khác biệt. Vũ cảnh thì tu luyện tu vi, tiên cảnh thì tu luyện tâm chí và linh hồn. Bên trong đều là ảo cảnh. Trong tiên cảnh tổng cộng có cửu trọng. Vũ đồ và Linh đồ thì tu luyện ở nhất trọng, Vũ Phách và Linh Phách có thể tu luyện ở tứ trọng. Trong tiên cảnh Vũ giả so với Linh giả thì yếu thế hơn một chút. Ta sắp xếp cho ngươi tiến vào tứ trọng, thế nhưng ngươi phải chú ý một điểm. Tông chủ bắt ngươi diện bích trong này một tháng chỉ là thuận miệng nói mà nói. Muốn ở trong tiên cảnh một tháng ngay cả Linh Phách tứ trọng cũng khó có thể làm được. Ngươi có thể ở bên trong bao lâu thì phải nhìn vào tu vi của ngươi, nếu thất bại thì lại vào tiếp cũng không sao cả.

Nhị hộ pháp nói với Lục Lâm Thiên.

Vừa nói xong, nhị hộ pháp đưa một chiếc ngọc giản cho Lục Lâm Thiên rồi nói:

- Nhỏ một giọt máu lên trên, đi về phía cánh cửa đá thứ tám bên phải. Nhất định phải nhỡ kỹ, những thứ bên trong ngươi nhìn thấy đều là giả. Nếu như tâm thần ngươi không ổn định sẽ thất bại. Tuy rằng không có nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng cũng tiêu hao không ít linh hồn lực. Ngươi phải ở trong này một tháng, thất bại vài lần cũng là để cho ngươi nếm chút khổ sở.

Nhị hộ pháp nở nụ cười mờ ám nói với Lục Lâm Thiên:

- Nhớ kỹ tất cả mọi thứ bên trong đều là giả, ngươi không nên rối loạn tâm thần. Có thể ở bên trong một ngày đêm đã là không tồi rồi. Nếu như ngươi thực sự có bản lĩnh có thể trực tiếp đi từ tứ trọng tiên cảnh đi lên, trừ khi ngươi là Linh Tướng nhất trọng, còn nếu như chỉ là Vũ Tướng tam trọng, tứ trọng vậy thì rất khó có thể vượt qua tứ trọng Tiên cảnh.

Lục Lâm Thiên có chút nghi hoặc, dường như trong lời Nhị hộ pháp này có ẩn tình nào đó.
Chương 425 Tiên cảnh

Cầm lấy ngọc giản rồi trực tiếp vào bên trong thạch thất thứ tám bên phải. Đóng cửa đá lại, trong thạch thất lúc này không có quang mang chói mắt xuất hiện mà chỉ có rung động rất nỏ, sau đó cánh cửa đá lần thứ hai mở ra.

- Di, có chút cổ quái.

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói. Bên ngoài cánh cửa đánh lúc này có một bình nguyên mênh mông xanh tươi, phía xa xa có một ngọn núi.

- Ảo trận?

Hầu như trong nháy mắt Lục Lâm Thiên đã hiểu rõ, lúc này ý thức của hắn không phải ở trong tiên cảnh mà là ở trong ảo trận, tiên cảnh trong lời nói của mọi người thực chất là ảo trận, ảo trận hỗ trợ việc tu luyện tâm chí.

Một cỗ khí tức nồng nặc xuất hiện trong không khí, cỗ khí tức này khiến cho Lục Lâm Thiên có chút quen thuộc, sau khi cố nhớ lại Lục Lâm Thiên lập tức kinh ngạc, khí tức này giống hệt như Linh Hồn Thần dịch của Vạn Thú tông, nếu như ở bên trong này tu luyện quả thực có không ít chỗ tốt với linh hồn lực của hắn.

- Thảo nào mọi người đều nói nơi này có thể giúp linh hồn lực tăng trưởng.

Hai hàng lông mày nhíu lại, Lục Lâm Thiên lại phát hiện ra một điểm, tuy rằng khí tức này có chút đậm đặc, thế nhưng còn xa mới đạt tới trình độ hắn có thể lập tức thôn phệ. Âm Dương Quyết hắn tu luyện vốn không chậm, nếu như ở bên trong này tu luyện cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt.

- Nếu là ảo trận, vậy thì tốt rồi.

Lục Lâm Thiên cười, trận pháp này tuy rằng không tồi, thế nhưng có lẽ cũng không làm khó được hắn. Chỉ là, nếu như hắn muốn phá trận pháp thì có lẽ sẽ gặp chút phiền phức mà thôi.

Sưu.

Lục Lâm Thiên chậm rãi đi về phía trước, trước mặt hắn lúc này đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang màu vàng, khí tức cường hãn mang theo tiếng gió rít gào.

Đạo quang mang màu vàng này nhanh chóng tiến tới, lúc này Lục Lâm Thiên mới phát hiện ra đạo quang mang này chính là một đầu yêu thú cao lớn, khí tức cường hãn, diện mục dữ tợn.

- Yêu thú?

Sắc mặt Lục Lâm Thiên trầm xuống, đang muốn đánh ra thủ ấn thì đột nhiên nhớ ra, đây đều là ảo cảnh, nếu như tâm thần ý loạn thì hắn sẽ thất bại.

Sưu.

Lục Lâm Thiên bình tĩnh lại, ngay khi đầu yêu thú dữ tợn này tiến tới vị trí cách hắn một thước thì lập tức biến mất trong thiên địa.

- Quả nhiên có chỗ bất phàm.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, ảo trận này không có lực công kích, đối với đệ tử trẻ tuổi mà nói chính là một nơi rèn luyện tâm chí tốt nhất. Đồng thời cỗ khí tức đậm đặc nơi này đối với linh hồn cũng là vật đại bổ.

- Tiếp tục.

Lục Lâm Thiên tiếp tục đi về phía trước, trong lòng đối với Tiên cảnh này không khỏi tò mò nhiều hơn, cho nên hắn có dự định chậm rãi nghiên cứu nó một phen.

Chậm rãi đi trên bình nguyên rộng lớn, Lục Lâm Thiên từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh. Chu vi không giang chung quanh khi thì xuất hiện yêu thú, thế nhưng tiến tới vị trí cách hắn một thước thì đều hóa thành năng lượng.

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Lâm Thiên mới phát hiện ra trong lúc bất tri bất giác hắn đã đi ra khỏi bình nguyên tới trước ngọn núi, một rừng cây xuất hiện trước mặt hắn.

Hì hì.

Sâu trong rừng cây xuất hiện một cái đầm, từng tiếng cười khanh khách truyền đến. Lục Lâm Thiên nhíu mày, chẳng lẽ cũng có đệ tử giống như hắn đang ở trong ảo cảnh này.

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn lên thì nhất thời sửng sốt. Lúc này trong đầm có một đám nữ nhân vô cùng xinh đẹp, quyến rũ, vóc người làm tất cả nam nhân phải sôi máu, không mặc quần áo đang nghịch nước trong đầm.

- Ngươi là ai? Tại sao lại tới đây?

Nhìn thấy thân ảnh của Lục Lâm Thiên, mấy nữ tử xinh đẹp này lập tức hỏi.

- Ta vừa mới tới, lẽ nào các ngươi đã ở đây lâu rồi?

Lục Lâm Thiên cười nói.

- Hì hì, chúng ta đương nhiên ở trong này lâu rồi. Nếu đã tới thì mau tới đây chơi đùa cùng chúng ta.

Mấy nữ tử này liên tục làm các động tác quyến rũ, mê hoặc về phía Lục Lâm Thiên.

- Là ảo giác.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, tâm thần bất động, trong lòng hắn biết đây chỉ là một trong những ảo giác trong ảo trận mà thôi. Nếu như tâm thần hắn không ổn định hẳn sẽ trực tiếp bị trục xuất khỏi ảo cảnh. Thế nhưng khi nhìn mấy nữ tử xinh đẹp kia trong lòng Lục Lâm Thiên cũng không khỏi xuất hiện một chút ba động, mấy nữ tử này đều là vưu vật tuyệt sắc. Nhìn qua lại vô cùng chân thực như vậy, người tâm tính yếu một chút chỉ sợ rất khó nhịn xuống.

Lúc này Lục Lâm Thiên mới nhớ tới lời nói mờ ám của nhị hộ pháp, cố ý nhắc nhở hắn mọi thứ bên trong đều là giả, xem ra là thứ mờ ám trong lời nhị hộ pháp.

- Đến đây đi, nhanh lên, chơi đùa cùng chúng ta.

Mấy nữ tử xinh đẹp kia nhìn thấy Lục Lâm Thiên vẫn đứng tại chỗ lập tức nói, thanh âm quyến rũ như rót mật truyền vào tai Lục Lâm Thiên. Giống như là có một loại ma lực không ngừng kêu gọi hắn tới.

- Đến đây, mau lên.

Mấy nữ tử xinh đẹp bắt đầu đi tới bên người Lục Lâm Thiên, nụ cười khuynh thành, cả đám bắt đầu từ từ cởi y phục trên người ra.

Một thân thể tuyệt với xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên. Kiều đồn nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, đôi thỏ ngọc trắng như tuyết trước ngực, da thịt láng mịn, mấy nữ tử xinh đẹp này không ngừng đi quanh người Lục Lâm Thiên, miệng phát ra âm thanh rên rỉ.

Lục Lâm Thiên thiết chút nữa đã quên đây là ảo giác, cảnh tượng trước mắt hắn hiện giờ chân thực vô cùng.

Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, lập tức đi về phía trước, phía sau hắn truyền tới âm thanh của mấy nữ tử này.

Lục Lâm Thiên bình tĩnh lại, tâm thần không chút dao động. Một lát sau truyền đến sự ba động của năng lượng, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy mấy nữ nhân xinh đẹp và đầm nước kia đều biến mất không thấy.

- Nguy hiểm thật.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã không nhịn được. Ảo trận này quả thực quá thiếu đạo đức, không ngờ lại có một màn này, chỉ sợ người bình thường khó có thể chống đỡ.

Trên Vân Dương Tông, trong đại điện lúc này có mấy thân ảnh đứng trên đại sảnh. Triệu Vô Cực lúc này khuôn mặt đỏ lên vô cùng phẫn nộ, sắc mặt đám người Triệu Kình Thiên, Lục Thiếu Hổ, Sử Vân Sinh cũng vô cùng lạnh lẽo.

- Có Vũ Ngọc Tiền ở đây chúng ta muốn đối phó tên tiểu tử kia sẽ vô cùng khó khăn. Vũ Ngọc Tiền chết tiệt, sớm muộn gì cũng có một ngày ta cho hắn đẹp mặt.

Triệu Vô Cực phẫn nộ quát lên một tiếng.

- Gia gia, không nghĩ tới thực lực của tên tiểu tử kia đã cường hãn tới tình trạng này. Bây giờ chúng ta phải làm sao? Chung quy không thể buông tha cho tiểu tử đó được.

Triệu Kình Thiên nói.

- Hừ, hắn cho rằng trong tông có Vũ Ngọc Tiền là có thể bảo vệ hắn cả đời được sao? Ba tháng sau chính là ngày mật địa mở ra, trong mật địa sinh tử khó đoán. Kình Thiên, bằng vào thực lực của con, đến lúc đó còn có đại ca con, đủ để đánh chết tiểu tử kia, cho hắn vĩnh viễn nằm lại trong mật địa đi.

Triệu Vô Cực lạnh nhạt nói.

- Không cần đại ca xuất thủ, một mình con cũng có thể đối khó với tiểu tử này.

Triệu Kình Thiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK