• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 431 Thế cục biến hóa (2)

Ngày thứ chín. Lục Lâm Thiên mang theo tiếu ý tiến vào tứ trọng tiên cảnh. Trong tiên cảnh, Lục Lâm Thiên sau khi đánh ra vài đạo lưu quang, thân thể hắn đã xuất hiện trong một thông đạo tràn ngập sương mù màu trắng.

Khóe miệng giương lên, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống, tay móc ra một đống Địa Linh đan nhét vào trong miệng. Hiện tại hắn đã là Linh Phách tam trọng đỉnh phong, không cần nhiều linh lực dẫn dắt lắm cũng có thể đột phá tới tứ trọng được.

Địa Linh đan chỉ là đan dược tam phẩm cao giai, đối với tu vi Linh Phách tam trọng hiện tại của Lục Lâm Thiên cũng không có bao nhiêu tác dụng, có chút yếu kém. Thế nhưng mấy ngày nay hắn chuyên môn luyện chế không ít Địa Linh đan, định dùng nó để mạnh mẽ đột phá.

Đến tiên cảnh đột phá, đương nhiên Lục Lâm Thiên còn có dự định khác. Lần trước hắn đột phá khiến cho linh hồn lực được tẩm bổ không ít. Khiến cho hắn từ Linh Phách tam trọng đột phá tới Linh Phách tam trọng đỉnh phong. Lúc này hắn muốn diễn lại trò cũ cho nên mới tới đây.

Lần trước đột phá, bởi vì có tác dụng của khí tức vô hình trong tiên cảnh khiến cho Lục Lâm Thiên có cảm giác linh hồn lực của hắn tăng trưởng không ít. Hồn đan trong đầu ngày càng sáng bóng, chỗ tốt không ít.

Ăn vào một đống Địa Linh đan, Lục Lâm Thiên lập tức chìm đắm trong tu luyện. Năng lượng do Địa Linh đan biến thành đối với Lục Lâm Thiên hiện tại mà nói là rất yếu, thế nhưng chút năng lượng yếu ớt này khi tiến vào trong đầu hắn lập tức khiến cho linh lực trong đầu có chút dị động, không bao lâu sau, linh lực trong người Lục Lâm Thiên bắt đầu có chút hoạt bát.

Trên Vân Dương Tông, trong một đình viên, Vân Khiếu Thiên, Đại hộ pháp đang ngồi trong đó. Vẻ mặt Vân Khiếu Thiên lúc này đang nhíu mày.

- Đại hộ pháp, tin tức này có chắc chắn không?

Vân Khiếu Thiên nói, ánh mắt lúc này có vẻ ngưng trọng.

- Hẳn không sai.

Đại hộ pháp đáp.

- Không nghĩ tới bọn chúng hành động nhanh như vậy. Mục đích của bọn chúng rốt cuộc là vì cái gì?

Vân Khiếu Thiên nói.

- Cái này ta cũng không rõ. Gần đây trong thành Ma Vân đã có thêm không ít thế lực nhị lưu gia nhập, tên của chúng dường như là Linh Vũ giới.

Đại hộ pháp nói.

- Linh Vũ giới sao? Rốt cuộc là kẻ nào đứng đằng sau thao túng, mục đích là gì? Lẽ nào trên đại lục sắp sửa nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ?

Vân Khiếu Thiên thấp giọng nói.

- Tông chủ, Vân Dương Tông chúng ta phải phòng bị một chút.

Đại hộ pháp do dự một chút rồi nói.

- Đại hội Tam tông Tứ môn sắp tới gần, đến lúc đó mượn lần tụ hội này thương nghị cũng không muộn. Ta đoán những tông môn khác cũng đã có tin tức.

Vân Khiếu Thiên lại nói:

- Gần đây có tin tức gì của tiểu tử Lục Lâm Thiên không?

- Lục Lâm Thiên này từ khi ở trong tiên cảnh một tháng ra, mỗi ngày đều đi tới Vũ Linh ảo cảnh và Vạn Vũ Lâu.

Đại hộ pháp nói.

- Tiểu tử này, không ngờ lại ở trong tứ trọng tiên cảnh một tháng. Ngay cả Hồng Lăng lúc còn là Vũ Phách nhị trọng cũng không có biện pháp ở lại trong đó một tháng.

Vân Khiếu Thiên khẽ thở dài.

- Lục Lâm Thiên này quả thực không giống như bình thường mà xét nha.

Đại hộ pháp cũng than thở.

- Đáng tiếc không để cho ta sử dụng. Đáng tiếc, Đáng tiếc. Quả thực làm khó ta rồi.

Vân Khiếu Thiên cười khổ nói.

- Tông chủ, gần đây tiểu thư có chút khác thường. Mỗi ngày đều tu luyện, hầu như là liên tục.

Đại hộ pháp nói.

- Lần trước nha đầu này vì Lục Lâm Thiên mà tới chỗ ta náo loạn một hồi, phỏng chừng lần này cũng là vì tiểu tử kia, hài tử này....

Vân Khiếu Thiên nói.

- Chỉ sợ chuyện này không dễ như vậy. Lần trước trong lúc vô ý ta nhìn thấy tiểu thư từ nơi ở của Lục Lâm Thiên đi ra, còn khóc sướt mướt. Ta đoán, hẳn có liên quan tới chuyện này.

Đại hộ pháp sau khi do dự một chút rồi nói.

- Nha đầu này...

Vân Khiếu Thiên sửng sốt, khe khẽ thở dài, không biết trong lòng hiện tại đang nghĩ gì.

- Bằng vào ánh mắt của ta, tiểu thư cũng đã tới tuổi biết yêu. Thế nhưng tiểu thư thích ai không thích lại coi trọng tiểu tử Lục Lâm Thiên kia.

Đại hộ pháp nói.

- Nha đầu này tính khí giống mẫu thân nó như đúc. Nếu như thực sự coi trọng Lục Lâm Thiên, chỉ sợ cho dù là ai nói cũng vô dụng, thế nhưng Lục Vô Song và Lục Lâm Thiên, ài....

Vân Khiếu Thiên cười khổ.

- Tông chủ, chuyện của bọn trẻ, để cho bọn chúng tự mình giải quyết đi. Ta còn nhớ, phu nhân và tông chủ lúc còn trẻ chẳng phải cũng như vậy sao? Trong chớp mắt không ngờ tiểu thư đã lớn như vậy rồi.

Đại hộ pháp có chút cảm khái nói.

- Đáng tiếc mẫu thân Hồng Lăng mệnh đoản, mấy năm nay nó không có mẫu thân, ta lại nuông chiều thành hư. Hiện tại có lẽ cũng phải quản giáo nó một chút. Thế nhưng phải chờ tới khi mật địa mở ra rồi tính tiếp.

Trong tứ trọng tiên cảnh, khí tức của Lục Lâm Thiên không ngừng kéo lên, quang mang quanh thân bắt đầu sáng chói.

Phanh.

Một tiếng trầm muộn vang lên, linh lực trong đầu Lục Lâm Thiên khuếch tán về bốn phía. Lúc này Hồn đan cũng nhanh chóng xoay tròn.

Đúng lúc này, bên ngoài cơ thể Lục Lâm Thiên không ngừng có linh lực tiết ra. Sau đó tạo thành một vòng xoáy quanh người hắn, một cỗ lực hút từ trong vòng xoáy xuất hiện đem đám sương trắng chung quanh hút vào.

Trong lúc vô hình, sương trắng bị hút vào trong cơ thể Lục Lâm Thiên. Một lát sau khí tức kia như ào ào kéo đến, đủ để cho Lục Lâm Thiên trực tiếp thôn phệ luyện hóa.

Cảm nhận một màn này trong lòng Lục Lâm Thiên không khỏi mừng như điên, lần thứ hai bắt đầu thôn phệ cỗ năng lượng bàng bạc này. Âm Dương Linh Vũ quyết khẽ vận chuyển lập tức chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần.

Trong thông đạo, quanh thân Lục Lâm Thiên lúc này đã bị đám sương trắng đậm đặc bao vây. Trong đám sương trắng, khí tức kia ào ào kéo đến hóa thành năng lượng bàng bạc tiến vào trong cơ thể Lục Lâm Thiên.

- Tông chủ, nhị hộ pháp báo lại. Trong Vũ Linh ảo cảnh lần thứ hai xuất hiện sự cố.

Trong đình viện lúc này có một đệ tử đứng ngoài cửa bẩm báo với Vân Khiếu Thiên.

- Lại xảy ra chuyện sao? Hơn một tháng trước đã xảy ra một lần rồi.

Vân Khiếu Thiên nhướng mày, lập tức cùng Đại hộ pháp đi tới Vũ Linh ảo cảnh.

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vũ Linh ảo cảnh trong nháy mắt có phân nửa mất đi tác dụng.

- Hơn một tháng, đã từng xuất hiện một lần, thế nhưng sau khi kiểm tra qua, Vũ Linh ảo cảnh cũng không có tổn hại.

Mấy vị hộ pháp phụ trách Vũ Linh ảo cảnh lúc này đang không ngừng nghị luận.

- Tại sao có thể như vậy. Ta vừa mới xông qua ngũ trọng tầng bốn thì đột nhiên lại đi ra.

- Ta cũng vậy. Ta vừa mới vào tam trọng lập tức đã bị đẩy ra.

- Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào Vũ Linh ảo cảnh bị phá hủy khiến cho những ảo cảnh bên trong biến mất.

- Tất cả mọi thứ trong tiên cảnh cũng biến mất. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong đại điện, lúc này có không ít đệ tử từ trong Vũ Linh ảo cảnh đi ra ngoài. Trong chúng đệ tử cũng có một vài Linh giả, nếu như Lục Lâm Thiên ở đây cũng có thể nhận ra một người quen của hắn, đó là Tần Thiên Hạo của Tần gia ở Trấn Thanh Vân.
Chương 432 Đóng ảo cảnh

Mọi người không ngừng nghị luận, đây đã là lần thứ hai rồi. Lần trước Vũ Linh ảo cảnh cũng từng xuất hiện hiện tượng như vậy, thế nhưng lúc mấy vị trưởng lão đi vào kiểm tra thì lại trở lại bình thường.

- Nhị hộ pháp, chuyện gì xảy ra vậy?

Mấy vị đệ tử thân truyền hỏi Nhị hộ pháp.

- Ta cũng không biết. Đại hộ pháp sẽ lập tức tới đây. Đến lúc đó sẽ kiểm tra lại một lần.

Nhị hộ pháp nhướng mày nói. Vũ Linh ảo cảnh từ trước tới nay chưa từng xảy ra chuyện này, gần đây không ngờ lại xảy ra tới hai lần.

- Bái kiến Tông chủ, Đại hộ pháp.

Lúc này có mấy đạo thân ảnh đi vào đại điện, chính là Vân Khiếu Thiên và Đại hộ pháp mặc hắc bào.

- Nhị hộ pháp, rốt cuộc là có chuyện gì?

Vân Khiếu Thiên vừa tới đại điện lập tức nhìn chằm chằm vào khối ngọc thạch đang tỏa ra quang mang trong đại điện.

- Tông chủ, trong Vũ Linh ảo cảnh lúc này Tiên cảnh và Vũ cảnh tán loạn, mất đi hiệu lực, về phần nguyên nhân tạm thời ta cũng không biết.

Nhị hộ pháp trả lời.

- Còn có ai ở bên trong không?

Vân Khiếu Thiên nhíu mày hỏi.

- Không có...

Nhị hộ pháp nhìn vào những đệ tử ở trong đại điện lại nói:

- Cũng chỉ có Lục Lâm Thiên đang ở trong Tiên cảnh, những đệ khác đều đã ra ngoài.

- Chỉ còn Lục Lâm Thiên ở bên trong sao?

Vân Khiếu Thiên nhướng mày.

- Bái kiến chư vị trưởng lão.

Trong lúc đó có hơn mười đạo thân ảnh đi đến. Chính là hơn mười vị trưởng lão của Vân Dương Tông, Vũ Ngọc Tiền, Tạ trưởng lão, Tống trưởng lão.......

- Tông chủ, Vũ Linh ảo cảnh làm sao vậy?

Dương trưởng lão đi tới trước mặt Vân Khiếu Thiên hỏi.

- Ta cũng không biết. Sau khi Vũ Linh ảo cảnh mở ra, tất cả mọi thứ bên trong không có ai có thể xem xét.

Vân Khiếu Thiên sau khi do dự một chút rồi nói:

- Đóng Vũ Linh ảo cảnh, mời mấy vị Linh đường trưởng lão tới đây kiểm tra.

- Tông chủ, gần đây mấy vị Linh đường trưởng lão đều đang hỗ trợ Thái thượng trưởng lão chuẩn bị cho việc mở ra mật địa, sợ rằng không thể bứt ra.

Tạ trưởng lão nói.

- Hiện tại cũng không còn biện pháp nào khác. Vậy thì đóng Vũ Linh ảo cảnh, chờ sau đó tìm kiếm nguyên nhân.

Vân Khiếu Thiên nói.

- Rõ.

Nhị hộ pháp đáp rồi lập tức đi tới góc đại điện, đem một khối ngọn giản trong tay đánh ra. Trong nháy mắt bắn ra vô số đạo lưu quang bắn về phía ngọc thạch trong đại điện.

Sưu...

Trên ngọc thạch một mảnh quang mang chói mắt bắn ra rồi lập tức mờ nhạt đi. Toàn bộ ngọn núi khổng lồ lúc này đột nhiên lay động giống như đại chấn.

Sưu....

Trong khoảnh khắc, trong sơn động Lục Lâm Thiên đang ở, lúc này khí tức ào ào hội tụ tới cơ thể hắn đột nhiên biến mất, sương mù màu trắng quanh người cũng hóa thành không khí.

Lúc này không còn năng lượng khổng lồ hút vào cơ thể cho nên không thể tiếp tục thôn phệ được nữa.

Thủ ấn trước ngực biến hóa, cuối cùng thu lại. Lục Lâm Thiên ngừng tu luyện, hắn khẽ lẩm bẩm nói:

- Có chuyện gì xảy ra. Lẽ nào năng lượng bị ta thôn phệ sạch sẽ hết rồi?

Cảm giác linh lực trong đầu một phen, Lục Lâm Thiên phát hiện ra sau khi đột phá Linh Phách tứ trọng, thôn phệ năng lượng thần dị mà khổng lồ trong Tiên cảnh này khiến cho hắn vẫn đang tiếp tục đột phá. Đã tới Linh Phách tứ trọng đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá tới Linh Phách ngũ trọng, thế nhưng năng lượng vô hình kia đột nhiên lại biến mất không thấy.

Thu hồi trận bàn, Lục Lâm Thiên nhanh chóng đi ra bên ngoài. Lúc này hắn phát hiện ra chu vi chung quanh vốn ban đầu có vô số thông đạo lúc này chỉ có một cái, những ảo cảnh kia cũng biến mất không thấy.

Dọc theo thông đạo, Lục Lâm Thiên tìm được thạch thất của mình. Sau khi đi ra khỏi thạch thất Lục Lâm Thiên tức thì kinh ngạc.

- Bái kiếm Tông chủ, bái kiến sư phụ, chư vị trưởng lão.

Lục Lâm Thiên lại càng giật mình, lúc này trong đại điện, Tông chủ Vân Khiếu Thiên, còn có không ít trưởng lão, ngay cả Triệu Vô Cực kia và sư phụ hắn cũng có mặt.

- Lục Lâm Thiên, ngươi ở bên trong tiên cảnh có thấy chuyện gì khác thường không?

Vân Khiếu Thiên tức thì hỏi.

- Không có, đệ tử vừa mới đi ra thì phát hiện ra toàn bộ ảo cảnh đều biến mất không thấy đâu.

Lục Lâm Thiên trả lời, vốn hắn còn tưởng rằng có người phát hiện ra bí mật hắn đột phá trong Tiên cảnh, thế nhưng hiện tại nhìn biểu tình trên mặt mọi người dường như bọn họ cũng không biết nha.

- Có thứ gi khác thường so với lần trước ngươi tiến vào không?

Vân Khiếu Thiên lại hỏi.

- Không có.

Lục Lâm Thiên lắc đầu. Những ngày trước hắn một mực đột phá cho nên tự nhiên là không biết. Lục này Lục Lâm Thiên cũng không biết bởi vì hắn đột phá khiến cho toàn bộ Vũ Linh ảo cảnh biến độn.

- Nhị hộ pháp, mở Vũ Linh ảo cảnh ra nhìn xem.

Vân Khiếu Thiên nhíu mày, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Lục Lâm Thiên.

- Rõ, Tông chủ.

Nhị hộ pháp đáp, sau đó lần thứ hai khởi động Vũ Linh ảo cảnh, từng đạo thủ ấn được đánh ra. Trong đại điện một lần nữa tràn ngập quang mang kỳ dị.

Ầm ầm.

Ngọn núi lại rung lên kịch liệt, sau đó lại khôi phục lại như cũ.

- Di? Hình như khôi phục rồi.

Tạ trưởng lão nghi hoặc nói.

- Đúng vậy.

Vân Khiếu Thiên cũng nghi hoặc không ngớt.

- Lẽ nào bởi vì mình?

Lục Lâm Thiên đưa mắt lén nhìn mọi người chung quanh. Trong lòng hắn hiện tại rất nghi hoặc, có lẽ nào do hắn đột phá thôn phệ khí tức thần dị kia dẫn đến biến cố trong Vũ Linh ảo cảnh? Xem ra khí tứ thần dị kia phát ra từ vật chống đỡ Vũ Linh ảo cảnh này. Không biết nó là bảo vật gì.

- Linh giả, Tần Thiên Hạo.

Ánh mắt đảo qua mọi người trong đại điện. Lục Lâm Thiên có chút kinh ngạc khi nhìn thấy một vài Linh giả, Tần Thiên Hạo cũng ở trong đó.

Tần Thiên Hạo lúc này cũng nhìn thấy Lục Lâm Thiên, ánh mắt có chút kinh ngạc rồi lập tức gật đầu ra ý chào hỏi.

Lục Lâm Thiên cũng khẽ gật đầu, tu vi của Tần Thiên Hạo lúc này chính là Linh Sư cửu trọng đỉnh phong, còn chưa đột phá tới Linh Phách. Thế nhưng chỉ hai năm trước Tần Thiên Hạo này mới là Linh sĩ mà thôi. Tiến bộ như vậy cũng vô cùng kinh người rồi.

Bỗng dưng, Lục Lâm Thiên cảm giác được trong đám người có một ánh mắt mang theo hàn ý nhìn vào hắn. Ánh mắt này là của một người thanh niên chừng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, ánh mắt âm trầm, dáng dấp có chút tương tự như Triệu Kình Thiên. Lục Lâm Thiên nhíu mày, dường như hắn chưa từng gặp qua người này.

- Chúng đệ tử, tiến vào Vũ Linh ảo cảnh tu luyện như bình thường đi. Còn năm ngày nữa là tới ngày giao đấu, các ngươi phải nỗ lực hơn một chút.

Vân Khiếu Thiên nói với chúng đệ tửu trong đại điện.

- Vâng, thưa Tông chủ.

Chúng đệ tử đáp. Lập tức tản ra dưới sự an bài của Nhị hộ pháp lần thứ hai tiến vào bên trong Vũ Linh ảo cảnh.

- Lục Lâm Thiên, ngươi còn muốn vào Tiên cảnh hay không?

Vân Khiếu Thiên nói.

- Tông chủ, đệ tử không vào nữa.

Lục Lâm Thiên đáp.

- Lâm Thiên à, còn năm ngày nữa chính là ngày các đệ tử thân truyền trên Long bảng giao đấu, con cần phải nỗ lực hơn nữa, cũng cấp cho vi sư chút mặt mũi.
Chương 433 Vân Hành vũ thi (1)

Vũ Ngọc Tiền ngẩng đầu ưỡn ngực cố ý lớn tiếng nói. Từ khi có đồ đệ bảo bối này, hắn bắt đầu cảm thấy mình không còn tự tin khi gặp các trưởng lão khác rồi.

- Vâng, sư phụ. Đệ tử nhất định sẽ không để người mất mặt.

Lục Lâm Thiên trả lời, hắn biết tính sư phụ mình, vô cùng chú ý đến mặt mũi.

- Hai thầy trò nhà này...

Chúng trưởng lão khẽ thở dài, thế nhưng cũng chỉ có thể thở dài mà thôi. Ai bảo Vũ trưởng lão thu được một đệ tử tốt. Không chỉ gây oanh động trong Vân Dương Tông. Vốn ai cũng cho rằng thiên phú bực này rơi vào tay Vũ trưởng lão chính là củ cải trắng vứt cho heo ăn. Thế nhưng tới bây giờ xem ra lại có chút ngoài ý muốn, thực lực của Lục Lâm Thiên so với bất kỳ kẻ nào đều tiến bộ nhanh hơn. Tiến vào Vân Dương Tông chưa tới nửa năm đã chiếm được vị trí hai mươi trên Long bảng, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử của Vân Dương Tông.

Lục Lâm Thiên trở lại đình viện của mình. Một lần lăn qua lăn lại trong Tiên cảnh, tuy rằng không đột phá tới Linh Phách ngũ trọng thế nhưng với tu vi hiện tại hắn cũng vô cùng thỏa mãn. Vũ Phách tứ trọng, Linh Phách tứ trọng đỉnh phong, thực lực đại tăng, cho dù trực tiếp chống lại Vũ Phách cửu trọng cũng không có bao nhiêu áp lực. Cũng không biết có thể đánh với Vũ Tướng nhất trọng một trận hay không. Dù sao Vũ Tướng và Vũ Phách là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

- Còn năm ngày, vẫn phải tiếp tục chuẩn bị một chút.

Lục Lâm Thiên mỉm cười, tiến vào mật địa là chuyện hắn nhất định phải làm.

Chạng vạng, mặt trời ngả về phía tây. Mây mù che phủ bầu trời, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây tạo ra ánh sáng mờ ảo, soi sáng ngọn núi. Thỉnh thoảng có ánh nắng vàng từ vầng thái dương ở phía cuối đường chân trời đang chuẩn bị lặn xuống.

Trên ngọc núi lúc này có hai đạo thân ảnh đang ngồi trên một tảng đá lớn nhìn chăm chú về phía xa không nói gì. Chung quanh vô cùng vắng vẻ, sơn cốc phía dưới chân núi lúc này đã đen kịt.

- Thiếu Du. Còn năm ngày nữa là tới ngày giao đấu trong Vũ Linh ảo cảnh rồi, mà chỉ có hai mươi người đứng đầu mới có thể tiến vào mật địa. Đệ có nắm chắc không?

Trên tảng đá, một thân ảnh khiến cho mọi nam nhân mơ ước đang ỉ ôi trong lòng Lục Thiếu Du nói.

- Hẳn là không thành vấn đề.

Lục Thiếu Du nói. Nữ tử trong lòng hắn lúc này đang ỷ ôi trong lòng hắn, nhìn nàng mỉm cười hạnh phúc, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ, hóa ra tình yêu chân chính là như vậy.

- Đệ cẩn thận một chút, nếu như có thể tiến vào mật địa sẽ có không ít chỗ tốt, tỷ sợ rằng sẽ không tiến vào top hai mươi được.

Lục Vô Song nói, thực lực của nàng đối với top hai mươi này một chút nắm chắc cũng không có. Đệ tử top hai mươi trên Long bảng đều là thiên tài trong thiên tài, thiên phú của nàng tuy rằng sau khi đột phá Vũ Phách có chút cải thiện, thế nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể đuổi kịp đám người trên Long bảng này.

- Tận lực là được rồi. Bằng vào thực lực của tỷ hiện tại đã rất mạnh rồi. Nếu như đại bá biết tỷ đã là Vũ Phách nhất định sẽ vui vẻ ba ngày ba đêm nha.

Lục Thiếu Du nhẹ nhàng cười nói, người Lục gia nếu như biết được Lục Vô Song đã tiến vào Long bảng nhất định sẽ khiến cho toàn tộc vui vẻ. Trong gia tộc có người tiến vào Vân Dương Tông lại còn trở thành đệ tử thân truyền trên Long bảng khiến cho địa vị Lục gia tại Trấn Thanh Vân ổn định hơn rất nhiều.

- Đệ cũng vậy. Tỷ thực không biết đệ tu luyện thế nào mà thực lực hiện tại lại mạnh như vậy. Tỷ nghĩ không chỉ có tam a di, tam thúc mà cha tỷ cũng sẽ cao hứng.

Lục Vô Song nói.

- Không cần nói tới cha đệ. Đệ và ông ta không còn gì nữa.

Lục Thiếu Du nói. Đối với Lục Trung, dường như tổng cộng hắn mới gặp qua hai lần, cũng không có bao nhiêu cảm tình. Trong trí nhớ của hắn, Lục Trung đối với người con Lục Thiếu Du này cũng không có một chút quan tâm nào. Một người nam nhân ngay cả vợ con mình cũng không thể bảo vệ đương nhiên Lục Thiếu Du không có bao nhiêu hảo cảm.

- Thiếu Du, kỳ thực tam thúc rất quan tâm tới đệ và tam a di. Khi còn bé, tam thúc thường bảo ta chiếu cố cho đệ, còn bảo ta không được nói cho người khác. Ta nghĩ, tất cả những chuyện xảy ra trước đây với đệ và tam a di nhất định, trong lòng tam thúc nhất định là có điều khổ tâm.

Lục Vô Song nói.

- Được rồi, chúng ta không đề cập tới ông ta nữa.

Lục Thiếu Du nói, sau đó hắn cúi đầu xuống hôn vào môi Lục Vô Song.

Thời gian chậm rãi trôi đi, vô tình lúc này trời đã tối. Trên trời cao xuất hiện đám sương trắng, những ngôi sao le lói trên bầu trời. Đêm khuya yên tĩnh, thi thoảng có vài tiếng hú của yêu thú chung quanh.

- Đã khuya rồi, tỷ nghỉ ngơi đi. Đệ cũng đi về đây.

Lục Thiếu Du nói, mặc dù trong lòng có chút tạp niệm, thế nhưng hắn sợ lại bị Lục Vô Song đuổi cho nên cũng không dám nói ra.

- Được.

Lục Vô Song nhẹ nhàng gật đầu, hai người đứng lên.

Trong đình viện, nhìn vào bóng lưng của nam tử đang đứng trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư kia Lục Vô Song nở nụ cười hạnh phúc. Sau đó lập tức đóng cửa tu luyện. Thế nhưng lúc này tiếng đập cửa truyền vào tai nàng.

- Là Băng Lan sao?

Lục Vô Song nhíu mày, đã muộn thế này rồi cũng chỉ có Độc Cô Băng Lan mới đến tìm nàng. Nàng nhẹ nhàng mở cửa, ngay lập tức kinh ngạc.

- Đệ đã về rồi sao còn quay lại?

Sửng sốt một lúc, Lục Vô Song trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Đệ muốn nhìn tỷ một chút.

Lục Thiếu Du nói.

- Không phải đệ vừa mới nhìn sao?

Lục Vô Song nói, ánh mắt nhìn vào nam tử trước mặt lúc này đã có chút mê ly.

- Thế nhưng đệ vẫn nhớ tỷ, cho nên đệ mới trở lại.

Lục Thiếu Du nói.

- Vào đi, một lát nữa về cũng được.

Nhìn Lục Thiếu Du, Lục Vô Song cười nói:

- Nhìn đệ thế này quả thực giống như tiểu hài tử không chịu lớn.

- Thật không?

Lục Thiếu Du cười nói.

Trong đình viện, Lục Vô Song không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa vào lòng Lục Lâm Thiên. Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, hôm nay có thể sẽ có một chuyện phát sinh.

- Được rồi, đệ đã ôm tỷ một lúc rồi, bây giờ thì về đi.

Lúc này Lục Vô Song đang ở trong lòng Lục Lâm Thiên khẽ cắn môi nói.

- Được.

Lục Lâm Thiên có chút bất đắc dĩ nói. Nhìn vào nữ tử trước mặt, một mùi hương thơm ngát tràn vào mũi hắn, mái tóc bị hắn xoa có chút mất trật tự, Lục Lâm Thiên còn có thể nhìn thấy vành tai trắng nõn của nàng. Giống như miếng ngọc được mài dũa vậy, khiến cho trong lòng Lục Lâm Thiên rung động, nhịn không được mà cúi đầu hôn nàng một cái.

- Không được lộn xộn.

Lục Vô Song run lên, ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt ngày càng mê ly.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mặt, trong lòng Lục Lâm Thiên cũng run lên, đột nhiên vật ở phía dưới đang lớn dần lên.

Nữ tử trước mắt này vô cùng xinh đẹp tới mức xuất trần khiến cho hắn say sưa. Phía dưới cái mũi nhỏ xinh là đôi môi mềm mại dường như đang mời gọi hắn.
Chương 434 Vân Hành vũ thi (2)

- Đệ còn nhìn cái gì đó? Không được suy nghĩ lung tung, mau về....

Lục Vô Song trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, ngồi ở trong lòng hắn nàng tự nhiên là có thể cảm giác được có một vật nóng bỏng đang chọc vào mông nàng. Dường như nó đang lớn dần lên, tuy rằng cách một lớp quần áo, thế nhưng một đại cô nương như nàng cũng biết đó là vật gì. Nhất thời khuôn mặt nàng đỏ ửng, tim đập loạn nhịp.

Lục Lâm Thiên không nói gì mà nhìn chăm chú vào dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Sau đó áp lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, trong nháy mắt thân thể hai người run lên giữ dội, xúc cảm mê người kia khiến cho Lục Lâm Thiên hoàn toàn không thế khống chế được mình nữa.

- Lâm Thiên....

Lục Vô Song nói không nên lời, tùy ý để Lục Lâm Thiên hoạt động trên người mình, hai tay không tự chủ được mà ôm đối phương, cảm giác như điện giật truyền đến cũng khiến cho nàng hoàn toàn mê muội. Lục Lâm Thiên hiện tại không chút kiêng nể mà hôn nàng, đầu lưỡi giống như một con rắn nhỏ không ngừng mở đôi môi mềm mại kia, muốn tách hàm răng trắng bóng trong nháy mắt tìm thấy cái lưỡi của Lục Vô Song.

Hai người quên hết tất cả, đắm chìm vào trong đó. Tất cả mọi thứ đều bị bọn họ ném lên chín tầng mây. Đôi môi của hai người như nắng hạn gặp mưa rào chưa từng chia lìa dù chỉ một khắc.

Cũng không biết qua bao lâu, không biết từ lúc nào hai người đã vào trong phòng. Đây là khuê phòng của Lục VÔ Song, Lục Lâm Thiên cũng không phải tới đây lần đầu. Trong phòng của nàng thơm ngát vô cùng, lại mang đến cho người ta chút cảm giác như khuê phòng của một người vợ biết chăm lo cho gia đình vậy.

- Lâm Thiên, chưa tới lúc thích hợp.

Trên giường, Lục Vô Song nhìn vào người nam tử đang ôm mình, đôi mắt có chút mê ly.

- Lúc nào mới là thích hợp?

Lục Lâm Thiên nói, nhìn vào nữ tử xinh đẹp trước mắt này, lúc này cung đã lên dây rồi muốn dừng lại cũng khó.

- Tỷ cũng không biết.

Lục Vô Song e thẹn nói. Giờ phút này nàng không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Lâm Thiên.

- Vậy chính là lúc thích hợp.

Lục Lâm Thiên nói.

- Không...

Lục Vô Song dường như còn muốn nói gì thế nhưng trong khoảnh khắc đôi môi của nàng lại tiếp tục bị bịt kín, thân thể quen thuộc kia dán vào người nàng, một cảm giác quen thuộc lại xâm chiếm thân thể nàng.

Toàn thân Lục Vô Song run lên, cảm giác được có một cỗ lửa nóng không ngừng di chuyển trên người nàng. Hai tay của Lục Lâm Thiên hiện tại không ngờ đang chạy loạn trên người nàng, còn xâm chiếm cấm địa trước ngực, thế nhưng loại cảm giác này khiến nàng tê dại căn bản không thể phản kháng.

Lúc này Lục Lâm Thiên cũng không thể khống chế được mình nữa, tuổi trẻ khí huyết cương phương nha, áp lực quá lớn. Lúc này cho dù nói cái gì cũng muốn phóng tới, trong lúc đầu lưỡi hai người còn đang dây dưa, dưới sự khiên khích của hắn Lục Vô Song tê dại ngã vào trong lòng Lục Lâm Thiên, cho dù có tu vi cao hơn cũng không có chút sức lực nào để phản kháng.

Trên giường, hai người ngồi đó, hô hấp càng lúc càng dồn dập, tay Lục Lâm Thiên chui vào quần Lục Vô Song, cảm nhận bờ mông đầy đặn và mềm mại của nàng khiến cho nàng run lên.

Hai tay ôm chặt lấy Lục Lâm Thiên, Lục Vô Song lúc này đã biết rằng mình không còn sức lực để cự tuyệt hắn, cự tuyệt những thứ sắp phát sinh.

Nữ tử trong lòng cam chịu khiến cho Lục Lâm Thiên không còn chút cố kỵ nào nữa, hai tay lại từ thắt lưng đi lên tới bộ ngực khẽ miết vài cái. Quần của nàng bị hắn lột đi, áo ngực chảy xuống lộ ra một mảnh tuyết trắng.

Ngoài cửa, gió đêm nhẹ nhàng thổi. Trong phòng, đôi nam nữ này đã hòa thành một thể, dường như giữa thiên địa chỉ có mình bọn họ, trong phòng một mảnh xuân sắc.

Một đêm lặng lẽ trôi qua, trăng sáng dần dần biết mất, trên sơn mạch Vân Dương lúc này những cơn gió thổi qua thi thoảng lại có nơi lóe ra ánh sáng.

Trong phòng, lúc này Lục Lâm Thiên đã tỉnh lại, trong lòng hắn còn có một thân thể mềm mại nóng bỏng đang ôm chặt, Lục Lâm Thiên rốt cuộc cũng tin những chuyện xảy ra ngày hôm qua. Lúc này trên giường còn có mấy đóa hoa đỏ tươi, tối hôm qua tuyệt đối không phải là mộng cảnh.

Nghĩ tới ngày hôm qua điên cuồng, khóe miệng Lục Lâm Thiên không nhịn được mà mỉm cười thì thào nói:

- Rốt cuộc cũng không còn là xử nam.

- Sắc quỷ, đệ đã tỉnh chưa?

Nữ tử tuyệt mỹ trong lòng Lục Lâm Thiên mở mắt rồi nói.

- Đệ tỉnh rồi.

Ôm nữ tử xinh đẹp này vào trong lòng, Lục Lâm Thiên nở nụ cười thỏa mãn. Có nữ nhân như vậy làm bạn, cuộc đời này sống không uổng.

- Lần sau tỷ sẽ không cho đệ dễ dàng ở lại như vậy, đau quá.

Đôi bàn tay trắng như tuyết đánh vào người Lục Lâm Thiên, Lục Vô Song e thẹn nói.

- Thật không?

Lục Lâm Thiên cười tà, lại tiếp tục đặt nữ tử này xuống dưới thân mình....

Trong Vũ Linh ảo cảnh, ngày thi đấu của các đệ tử trên Long bảng rốt cuộc cũng đã tới. Lần thi đấu này thu hút mọi ánh nhìn trong Vân Dương Tông, ngay cả những trưởng lão ngoại môn trong các thành gần đây cũng nhanh chóng trở về tông môn quan khán lần thi đấu này của những nhân tài kiệt xuất trong tông.

Lúc này sân thi đấu không phải là ở trên Địa Long đỉnh mà là ở trong Vũ Linh ảo cảnh, đấu đến khi xác định được hai mươi người cuối cùng tiến vào Mật địa mới thôi.

Có tư cách tiến vào mật địa cũng đủ đại biểu cho việc sau này chính là đệ tử hạch tâm của Vân Dương Tông, cơ hội như vậy đủ để khiến cho tất cả đệ tử trong Vân Dương Tông tha thiết, ước mơ.

Tuy rằng nói trong sơn mạch Vân Dương số lượng đệ tử có mấy vạn, thế nhưng trong Vân Dương Tông, những đệ tử ngoạn môn thế gia cũng đạt tới con số trăm vạn.

Có thể tiến vào trung tâm của Vân Dương Tông là một chuyện tất cả các đệ tử đều ao ước.

Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu xuống. Lúc này có không ít đệ tử chạy tới bên ngoài võ trường của Vũ Linh ảo cảnh, mỗi người đều tự tìm kiếm lấy cho mình một vị trí tốt, để có thể chứng kiến hai mươi đệ tử cuối cùng vào Mật địa.

Trong ngày hôm nay cũng chính là ngày mà ba năm một lần Vũ Linh ảo cảnh cho phép các đệ tử tiến vào võ trường, bao gồm cả tân đệ tử và đệ tử cũ, đều có thể tiến vào.

Sáng sớm, vầng thái dương mọc lên trên cao, trước ngọn núi khổng lồ của Vũ Linh ảo cảnh, trên võ trường lúc này đông nghịt người, còn có không ít đệ tử đang tới.

Liếc mắt nhìn quanh không ngờ nhân số lại tới một vạn, có những đệ tử suốt đêm chạy về, đệ tử cũ và mới rất nhiều người không có yêu thú phi hành, tuy rằng là ở trong phạm vi của Vân Dương Tông, thế nhưng các ngọn núi đều ở cách xa nhau, ngọn núi xa nhất cho dù có đi một ngày một đêm cũng không nhất định đi tới được Vũ Linh ảo cảnh.

Trước ngọn núi khổng lồ, lúc này đã tụ tập trên vạn người, cũng không cảm thấy có chút chật chội nào, cho dù có thêm một vạn người nữa cũng vậy.

Nhân số ngày càng nhiều, có không ít đệ tử bắt đầu nghị luận. Đề tài nghị luận đương nhiên là ai có thể tiến vào danh sách hai mươi đệ tử cuối cùng tiến vào mật địa.
Chương 435 Long bảng cường hãn

- Các ngươi đoán xem, lần này tiến vào mật địa sẽ có những ai.

- Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt, Tuyệt Kiếm Triệu Kình Thiên, Phi Ưng Lăng Phong, ba người đó hẳn không thành vấn đề.

- Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần có lẽ cũng sẽ ở trong danh sách.

- Lục Lâm Thiên cũng vậy. Hắn là huynh đệ của chúng ta nha.

Trong đoàn người, có mấy giọng nói to hơn một chút, chính là đám người trong đình viện số tám lẻ sáu, Bành Truyện Hùng, Nhạc Bất Quần, Dược Tĩnh và Dương Vĩ.

Để đến đây ủng hộ bạn cùng phòng, bọn họ đã khẩn cầu Bạch Mi trưởng lão ba ngày ba đêm nhờ Bạch Mi trưởng lão cho bọn họ đi cùng.

Sưu Sưu.

Trong bầu trời, có một đầu yêu thú phi hành đang bay tới, mỗi lần quạt cánh tạo ra một cơn cuồng phòng, khí tức vô cùng cường hãn khiến cho đám đệ tử phía dưới không khỏi ngước nhìn.

- Lâm Thiên, hôm nay con không được sơ ý, nhất định phải tiến vào top hai mươi.

Trên lưng Lam Ngọc Lang Ưng, Vũ Ngọc Tiền nói với Lục Lâm Thiên.

- Đệ tử nhất định sẽ chú ý.

Lục Lâm Thiên đáp, ánh mắt nhìn vào chúng đệ tử phía dưới cũng không khỏi có chút kinh ngạc, ngày hôm nay có không ít đệ tử tới đây nha.

- Lam Ngọc Lang Ưng, là Vũ trưởng lão.

Nhìn thấy rõ đầu yêu thú khổng lồ kia, các đệ tử thầm nói.

Sưu Sưu.

Bốn đạo thân ảnh từ trên lưng Lam Ngọc Lang Ưng nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống phía trước ngọn núi.

- Bái kiến Vũ trưởng lão.

Lúc này những trưởng lão ngoại môn và hộ pháp tới sớm nhanh chóng hành lễ.

- Mau nhìn xem, đó là Lục Lâm Thiên. Không lâu trước đó hắn mới chỉ là tân đệ tử như chúng ta mà thôi. Không nghĩ tới hiện tại hắn đã leo lên vị trí hai mươi trên Long bảng rồi.

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên, lập tức có không ít đệ tử nghị luận, trong mắt tràn ngập vẻ ao ước.

Sưu sưu.

Trong bầu trời, có một đám yêu thú phi hành đang bay tới, khí tức cường hãn, mỗi một đầu yêu thú đều đạt tới trình tự Ngũ giai. Lục Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy chính là những trưởng lão trong Vân Dương Tông. Bên người từng trưởng lão đều có một đệ tử. Những đệ tử này trên người tỏa ra khí tức vô cùng cường hãn.

Hơn mười người đáp xuống mặt đất, khí tức ba động, thế nhưng lại không khiến cho bụi bặm dưới mặt đất bốc lên.

- Tham kiến chư vị trưởng lão.

Đám đệ tử chung quanh, bao gồm cả hộ pháp, trưởng lão ngoại môn tức thì hành lễ.

- Đó là Tuyệt Kiếm Triệu Kình Thiên, bài danh thứ năm trên Long bảng.

- Phía sau Triệu Kình Thiên hình như là Tằng Sở Hùng, bài danh thứ mười hai, còn có Lục Thiếu Hổ, cũng là cường giả trên Long bảng, bọn họ đều là môn hạ của Triệu trưởng lão.

- Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần cũng đã tới, xếp thứ chín trên Long bảng.

- Mau nhìn xem, đó là Phách Đao Long Tam, Phách Đao Long Tam cũng tới, hắn bài danh thứ sáu trên Long bảng.

- Phi Ưng Lăng Phong, thứ bảy Long bảng, hôm nay hắn nhất định là một trong những người có hy vọng tiến vào Mật địa nhất.

- Chiến Suất Khuất Đao Tuyệt, thứ ba long bảng, khí tức thật mạnh, không hổ là cường giả thứ ba Long bảng nha.

- Lục Vô Song cũng tới, đẹp quá. Nàng và Hồng Lăng tiểu thư chính là hai nữ nhân đẹp nhất Vân Dương Tông chúng ta nha, hai người đều là nữ nhân khuynh quốc khuynh thành.

- Có người nói, Lục Vô Song chính là nữ nhân của Lục Lâm Thiên. Ngay cả Phi Ưng Lăng Phong, Tuyệt Kiếm Triệu Kình Thiên, Phách Đao Long Tam cũng không có hy vọng, cho nên ngươi đừng mơ mộng.

- Bọn họ không phải là tỷ đệ hay sao? Chẳng lẽ là?

- Đừng nghĩ loạn, nghe nói Lục Vô Song chỉ là dưỡng nữ của Lục gia mà thôi, cũng không có quan hệ huyết mạch.

- Tiểu tử Lục Lâm Thiên này gần quan được ban lộc phật nha.

- Mau nhìn người bên cạnh Tuyệt Kiếm Triệu Kình Thiên.

- Trời, là Triệu Kình Hải, là Triệu Kình Hải xếp thứ nhất trên Long bảng.

Theo sự xuất hiện của cường giả trên Long bảng, chu vi chung quanh vang lên tiếng nghị luận không ngớt của đám đệ tử. Bình thường bọn họ muốn nhìn qua những cường giả này một lần cũng khó.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên lúc này đang nhìn vào một đệ tử trên Long Bảng. Chính là Phi Ưng Lăng Phong, hiện tại hắn đang đứng bên người Tôn trưởng lão, hẳn là đệ tử của Tôn trưởng lão.

Phách Đao Long Tam là đệ tử của Ngô trưởng lão, mà tên Chiến Đao Khuất Đao Tuyệt kia chính là đệ tử của Dương trưởng lão.

Trong đoàn người, lúc này Lục Lâm Thiên cũng gặp được đám người Lục Vô Song, Dương Diệu, Độc Cô Băng Lan còn có Thúy Ngọc. Lục Vô Song lúc này đang nhìn lén Lục Lâm Thiên, khuôn mặt không tự chủ được mà ửng đỏ.

- Lâm Thiên, con phải chú ý kẻ bên cạnh Triệu Kình Thiên kia. Hắn chính là Triệu Kình Hải, là đại ca của Triệu Kình Thiên, là tôn tử của Triệu Vô Cực, cường giả đệ nhất Long bảng. Tu vi hiện tại của hắn là Linh Tướng

tam trọng. Chính là Linh giả được đánh giá có thiên phú tốt nhất trong ngàn năm trở lại đây của Vân Dương Tông ta.

- Thứ nhất Long bảng, Linh Tướng

tam trọng sao?

Lục Lâm Thiên ngạc nhiên, hóa ra người này chính là kẻ xếp thứ nhất trên Long Bảng. Lục Lâm Thiên còn nhớ rõ mấy ngày trước trong đại điện chính là kẻ này dùng ánh mắt đầy hàn ý nhìn hắn. Hóa ra hắn là người Triệu gia, tuổi tác có lẽ tầm hai mươi lăm, Linh Tướng

tam trọng, thiên phú quả thực khiến cho người khác kinh hãi.

- Vân Dương Tông quả thực bất phàm.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, sau đó lại đánh giá những đệ tử bên người các trưởng lão. Cả đám đều là hạng người có thiên phú bất phàm, tuy rằng còn trẻ thế nhưng tuyệt đối là nhân vật kiệt xuất. Có những đệ tử này, cường giả Vân Dương Tông sẽ mọc lên như nấm, thực lực của tông môn sẽ nâng lên một tầm cao mới.

Sưu Sưu...

Ngay lúc này trên bầu trời lại xuất hiện thân ảnh khổng lồ của yêu thú phi hành. Có mấy đạo thân ảnh từ phía trên nhảy xuống rồi đáp xuống trước mặt mọi người, khí tức thu liễm lại, thế nhưng lại có một cỗ khí tức vô hình khiến cho chúng đệ tử ở đây không dám nhìn thẳng.

- Bái kiến Tông chủ.

Những trưởng lão, hộ pháp và đệ tử đều hành lễ. Trong sân lúc này tiếng chào hỏi không ngừng vang lên. Trong mắt mọi người bắn ra sự tôn kính, bởi vì người đứng trước mặt đám đệ tử lúc này chính là Vân Khiếu Thiên, chính là một trong những nhân vật phong vân nhất đại lục Linh Vũ.

- Không cần đa lễ.

Vân Khiếu Thiên nhìn quanh một chút rồi nói. Một cỗ khí tức vô hình như có như không phát tán ra bên ngoài, trường bào màu xanh trên người không gió tự động phất phơ, khí thế phi phàm.

- Đây mới là cường giả, là khí thế của cường giả.

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu thầm nghĩ. Nhìn vào Vân Khiếu Thiên, nhân vật như vậy mới chính là đích đến mà hắn hướng tới. Tông chủ một trong Tam tông Tứ môn. Một ngày nào đó Phi Linh môn nhất định sẽ như Vân Dương Tông lúc này, nhất định sẽ có một ngày như vậy.

- Hồng Lăng.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên lập tức rơi vào thân ảnh tuyệt mỹ phía sau Vân Khiếu Thiên. Chính là nha đầu ngang ngược kia. Dường như nàng gầy đi một chút, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cố ý không thèm để ý tới hắn.

- Hai người này thật mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK