Một ít đệ tử thu thập tay chân bị đứt của thành viên Tứ Hải đoàn lúc này không nhịn được mà nôn ra, cảnh tượng giết chóc máu tanh bực này đã tới cực hạn mà bọn hắn chịu được. Lúc này, thân ảnh của Lục Lâm Thiên đã khắc một dấu ấn thật sâu trong lòng bọn họ, trong đầu bọn họ đều tự nhắc nhở mình, sau này trêu chọc ai cũng được nhưng không thể trêu vào Lục Lâm Thiên.
Một đường trở lại đình viện số tám lẻ sáu, khóe miệng Lục Lâm Thiên khẽ nhếch lên, trước đây đối với Triệu gia hắn hoàn toàn không có thực lực hoàn thủ, thế nhưng hiện tại ít nhiều cũng có chút lực lượng, vậy thì không ngại chơi cùng Triệu gia một lát.
Cảnh tượng máu tanh phía sau núi không đến một canh giờ đã truyền tới tai tất cả các đệ tử bình thường trong tông, mọi người nghe kể lại mà không nhịn được lông tóc dựng đứng. Năm mươi ba người, không ngờ lại bị đánh chết toàn bộ, dường như không có sức hoàn thủ, quá kinh khủng.
Đặc biệt là Hồ Tứ Hải này chính là cường giả top năm Hổ Bảng, loại thực lực này cũng bị đánh chết một cách đơn giản. Trong Tứ Hải Đoàn cũng có một số cường giả trong Hổ Bảng, thế nhưng không còn ai có thể sống sót. Thực lực như vậy khiến cho không ít đệ tử không ngừng suy đoán, thực lực Lục Lâm Thiên kia có phải đã đạt tới Vũ Phách rồi không? Bằng không làm sao trong nháy mắt có thể đánh chết hơn năm mươi Vũ Sư. Cho dù là Vũ Phách cũng có chút khó khăn.
Ngay khi các đệ tử đang nghị luận thì đồng thời Bạch Mi cũng đi lên núi, chuyện lớn như vậy hắn phải lập tức bẩm báo. Năm mươi ba đệ tử bị đánh chết, mặc kệ là nguyên nhân gì, đều phải bẩm báo lên trên. Trong Vân Dương Tông từ trước tới nay chưa xuất hiện điều này bao giờ.
Lúc chạng vạng, trong đình viện số tám lẻ sáu, Nhạc Bất Quần, Dương Vĩ, Dược Tĩnh, Bành Truyện hùng vừa về tới đình viện đã chạy ào ào tới phòng Lục Lâm Thiên.
- Lâm Thiên huynh đệ, có phải ngươi đã diệt toàn bộ Tứ Hải đoàn không?
Bốn người chạy vào phòng Lục Lâm Thiên, lúc này hắn đang ngồi khoanh chân tu luyện ở trên giường.
- Đúng vậy, bọn hắn muốn giết ta cho nên ta xuất thủ diệt bọn họ.
Lục Lâm Thiên nhàn nhạt nói.
- Ngươi...
Bốn người Nhạc Bất Quần hít sâu một hơi, sau khi bọn họ nghe được tin này thì lập tức quay lại, trong lòng cũng có chút ngờ vực. Thế nhưng khi nghe được chính miệng Lục Lâm Thiên xác nhận thì bọn họ tức thì ngẩn người, một lúc lâu sau Nhạc Bất Quần mới nói một câu:
- Ta kháo, thực lực của ngươi quá biến thái.
Trên Vân Dương Tông, màn đêm bao phủ núi non, tại một đình viện lúc này có ba người ngồi ở trong đại sảnh. Đó chính là Tam hộ pháp, một thanh niên mặc hoa phục và Lục Thiếu Hổ.
- Không nghĩ tới Hồ Tứ Hải kia không phải là đối thủ của tiểu tử kia. Năm mươi ba người đều bị hắn đánh chết, một đám phế vật.
Trong đại sảnh, thanh niên mặc hoa phục kia cả giận nói, vẻ mặt vô cùng âm lãnh.
- Kình Thiên, may là ta đi sớm một chút, thiếu chút nữa Hồ Tứ Hải kia khai ra ngươi.
Tam hộ pháp nói với thanh niên mặc hoa phục kia.
- Tên Hồ Tứ Hải phế vật này, cái gì mà top năm Hổ Bảng, quả thực là phế vật.
Thanh niên mặc hoa phục lạnh nhạt nói.
- Không phải là Hồ Tứ Hải yếu mà bởi vì thực lực của tiểu tử kia quá mạnh mẽ. Năm mươi ba người toàn bộ đều bị đánh chết, hiện tại ta có chút hoài nghi tiểu tử kia đã đạt tới Vũ Phách rồi hay không.
Tam hộ pháp nói.
- Không có khả năng, phế vật này tại thời điểm rời Trấn Thanh Vân chỉ có tu vi Vũ Sĩ tứ trọng.
Lục Thiếu Hổ lạnh nhạt nói.
- Thiếu Hổ, lẽ nào ngươi cho rằng tiểu tử kia vân là một phế vật sao? Một phế vật sao có thể đánh chết năm mươi ba người được?
Tam hộ pháp nhìn Lục Thiếu Hổ nói.
- Lẽ nào chúng ta phải nhìn tiểu tử kia kiêu ngạo sao?
Thanh niên mặc hoa phục kia lại nói.
- Kình Thiên, Lục Lâm Thiên hiện tại chỉ là một tên đệ tử bình thường, đánh chết năm mươi ba đệ tử khác là một chuyện lớn, hắn sẽ không tự do tự tại như bây giờ được nữa. Dựa theo quy củ trong tông cũng đủ để hắn chết mấy lần.
Tam hộ pháp cười lạnh, trong mắt bắn ra hàn ý.
- Ý tứ của Tam hộ pháp là... Chỉ là, tiểu tử này là Vũ giả tam hệ, muốn giết hắn cũng không dễ dàng. Nếu như để những trưởng lão khác biết được, khi đó cho dù muốn động thủ cũng khó.
Ánh mắt thanh niên mặc hoa phục hiện lên vẻ âm tàn, sát ý bắn ra. Trong lòng hắn rõ ràng hơn ai hết, một Vũ giả tam hệ, nếu như để bất luận một trưởng lão nào biết được cũng sẽ thu vào làm môn hạ, đến lúc đó, đồ đệ của một trưởng lão a, muốn giết khó khăn biết bao nhiêu.
- Không sai. Sáng mai ta sẽ dẫn người vào, đến lúc đó trực tiếp đánh chết hắn. Chuyện này nháo lớn như vậy chúng ta phải động thủ sớm một chút, bằng không giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng có ngày bị các trưởng lão biết. Hôm nay Bạch Mi lên núi gặp trưởng lão, may thay ta nhìn thấy, hiện tại hắn đã bị ta giữ chân. Tới ngày mai, ta trực tiếp đi vào, quang minh chính đại kết thúc tính mạng Lục Lâm Thiên kia.
Tam hộ pháp cười lạnh một tiếng nói.
- Như vậy rất tốt. Nhất định phải khiến cho tiểu tử kia chết.
Lục Thiếu Hổ lạnh nhạt nói một câu, sát khí hiện lên.
Dưới màn đêm, trời cao có vẻ vô cùng yên bình, ánh trăng chiếu vào núi non giống như là phủ thêm một tầng lụa mỏng, lại giống như là một tầng sương vậy.
- Vô Song tỷ, không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi.
Tại một ngọn núi, bên ngoài đình viện có hai thân ảnh xinh đẹp chạy vào bên trong, từ bóng lưng có thể phán đoán hai người này là Độc Cô Băng Lan và Thúy Ngọc.
- Băng Lan, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Trong đình viện, Lục Vô Song dừng tu luyện, nhanh chóng đi ra ngoài.
- Thúy Ngọc, ngươi nói đi.
Độc Cô Băng Lan nói với nha hoàn Thúy Ngọc.
- Vô Song tỷ, hôm nay ta nghe được một chuyện lớn, Lâm Thiên bị người ta ám sát.
- Cái gì, Lâm Thiên có bị làm sao không? Là ai làm?
Trong nháy mắt sắc mặt Lục Vô Song đại biến, khuôn mặt trắng bệch, thân thể không tự chủ được mà lảo đảo lui về phía sau vài bước.
- Vô Song tỷ, ngươi hãy nghe ta nói hết đã.
Thúy Ngọc vội vã nói:
- Lâm Thiên không có việc gì, năm mươi ba người ám sát hắn đều bị hắn giết chết. Hiện tại có không ít đệ tử đang bàn luận về chuyện này. Một mình Lâm Thiên đánh chết năm mươi ba Vũ Sư, trong đó còn có vài người trên Hổ Bảng, người mạnh nhất chính là Hồ Tứ Hải bài danh thứ năm.
Thúy Ngọc nói.
- Cái gì? Lâm Thiên một mình đánh chết?
Lục Vô Song có chút ngạc nhiên, tức thì hỏi lại.
- Đúng vậy.
Thúy Ngọc gật đầu nói:
- Hiện tại những đệ tử dưới chân núi đang bàn luận không ngớt, không ít người tận mắt nhìn thấy.
- Vậy Lâm Thiên có bị thương không? Hắn thế nào rồi?
Lục Vô Song hít sâu một hơi, lại hỏi.
- Không, Lâm Thiên không bị làm sao cả.
Thúy Ngọc lắc đầu, lại nói:
- Hôm ta vô tình gặp Bạch Mi trưởng lão lên núi, chỉ là trưởng lão lại bị Tam hộ pháp ngăn cản, cuối cùng bị dẫn xuống phía dưới, dường như Tam trưởng lão muốn ngăn cản Bạch trưởng lão lên núi.
Chương 347 Vũ suất hôm qua (2)
- Tam hộ pháp sao?
Lục Vô Song lẩm bẩm, dường như nhớ ra được cái gì đó, nàng lập tức nói:
- Tam hộ pháp là đệ tử của Triệu trưởng lão. Hôm nay Lâm Thiên giết năm mươi ba người, mặc kệ là ai đúng ai sai đều là tội lớn, nếu như có người muốn nhằm vào Lâm Thiên thì quả thực vô cùng phiền phức rồi.
Nói xong sắc mặt Lục Vô Song tái nhợt, một ít quan hệ trong đó nàng tự nhiên là người hiểu rõ nhất.
- Vô Song tỷ, lúc Bạch Mi trưởng lão bị dẫn đi từng truyền âm nói cho ta biết, có người muốn đối phó Lâm Thiên, người bảo chúng ta lập tức báo cho chư vị trưởng lão, nghĩ biện pháp cứu Lâm Thiên.
Thúy Ngọc nói.
- Bây giờ ta hạ sơn, đi cứu Lâm Thiên.
Lục Vô Song nói xong, lập tức lao ra khỏi phòng.
- Vô Song tỷ, ngươi bình tĩnh một chút.
Độc Cô Băng Lan kéo Vô Song lại rồi nói:
- Tông chủ quy định thân truyền đệ tử chúng ta không được hạ sơn, cho dù hạ sơn cũng không có bao nhiêu tác dụng.
- Vậy làm sao bây giờ? Lâm Thiên gặp nguy hiểm, ta không thế mặc kệ hắn.
Lục Vô Song vội la lên.
- Vô Song tỷ, ngươi quên rồi sao, Lâm Thiên là Vũ giả tam hệ. Bạch Mi trưởng lão bảo chúng ta thông tri cho các trưởng lão khác chính là cho các trưởng lão biết Lâm Thiên là Vũ giả tam hệ. Một Vũ giả tam hệ muốn thành đệ tử thân truyền rất dễ. Đến lúc đó, coi như là có người nhằm vào hắn cũng không dễ dàng.
Nha hoàn Thúy Ngọc nói.
- Đúng, ta thiếu chút nữa đã quên, ta đi tìm sư phụ.
Lục Vô Song phục hồi tinh thần lại rồi nói.
- Ta vừa mới thông tri chi sư phụ ta. Chỉ là có chút kỳ quái, người bảo ta không nên nói chuyện này cho những trưởng lão khác, người bảo đảm Lâm Thiên sẽ bình an vô sự a.
Độc Cô Băng Lan nghi hoặc nói:
- Ta vẫn có chút lo lắng cho nên mới len lén chạy đến nói cho ngươi nghe.
- Hai người các ngươi về trước đi, ta đi tìm sư phụ ta.
Lục Vô Song nói xong lập tức chạy ra khỏi đình viện.
Đêm khuya tĩnh lặng, bên ngoài phòng của Lục Lâm Thiên cũng là một mảnh tĩnh lặng. Thỉnh thoảng có vài cơn gió ngoài cửa sổ khẽ thổi làm cho cây cối chung quanh xào xạc vài cái. Lục Lâm Thiên đang tu luyện trong nháy mắt mở mắt ra, vẻ mặt biến đổi, cảnh giác nhìn về phía cửa sổ.
Sưu...
Tiểu Long trong phòng lúc này cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cửa sổ.
- Ngươi chính là Lục Lâm Thiên, Vũ giả tam hệ sao?
Nhưng vào lúc này có một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước người Lục Lâm Thiên không có dự báo trước, cửa phòng mở lúc nào hắn cũng không biết.
Thân ảnh này quả thực xứng với chữ vô thanh vô tức, toàn thân thu liễm không có khí tức ba động, màu da như màu đồng, ánh mắt thâm thúy, niên kỷ chừng lục tuần. Đương niên, tuổi thực sự thì không biết được, quanh thân tuy rằng không có khí tức ba động, thế nhưng vô hình trung cũng tạo ra áp lực, dường như linh hồn bị áp chế vậy.
- Cường giả Vũ suất, khí tức so với Quỷ tiên tử Bạch Oánh không kém là bao. Phỏng chừng là cường giả Vũ suất Bát trọng.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào thân ảnh trước mặt này, cảnh giác qua đi, trong lòng hắn hiện tại vô cùng kinh hãi. Từ khí tức hắn có thể phán đoán được tu vi của người này. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Lục Lâm Thiên chạm mặt cường giả Vũ suất, khí tức của hắn Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận được.
- Không sai, đệ tử chính là Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên nói một câu, đồng thời cũng thả lỏng bản thân một chút. Từ khí tức của người này hắn cũng có thể cảm giác được bản thân người này không có sát ý với hắn. Thực lực của người này mạnh như vậy, Lục Lâm Thiên không cần suy đoán cũng biết người này tuyệt đối là một trong số những trưởng lão của Vân Dương Tông. Một Vũ suất bên ngoài muốn đi vào Vân Dương Tông chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
- Sáng hôm nay một mình ngươi đánh chết năm mươi ba đệ tử trong tông đúng không?
Lão giả này nói xong tức thì có một cỗ khí tức áp chế tràn ngập căn phòng, khiến cho nó lắc lư.
- Không sai, thế nhưng đệ tử chỉ phòng vệ mà thôi. Là năm mươi ba người kia chặn giết đệ tử trước.
Dưới khí tức vô hình áp chế, Lục Lâm Thiên cảm thấy có một cỗ áp lực vô cùng lớn đang đè ép mình. Hắn biết người này đang thử hắn, trong nháy mắt chân khí di chuyển toàn bộ cơ thể chống lại cỗ áp lực vô hình này, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh mà trả lời.
Lúc này, sắc mặt lão giả tức thì biến đổi, lúc này cỗ lực lường vô hình được tăng lên, lúc này nhìn kỹ quanh thân lão giả có một cỗ khí lưu đang di chuyển.
Lục Lâm Thiên im lặng, hắn có thể cảm giác được, áp lực lão giả này tạo cho mình đã đạt tới thất trọng của Vũ Sư cho nên hắn điều động chân khí trong cơ thể, tiếp tục chống đỡ áp lực.
- Di...
Lão giả có ánh mắt thâm thúy kia có chút kinh ngạc khẽ ồ lên một tiếng.
- Tống trưởng lão, khi dễ một tiểu bối không phải là chuyện vẻ vang gì đâu.
Đúng lúc này, có một thanh âm nữ nhân như có như không truyền đến, vừa mới dứt lời thì có một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên trong căn phòng của Lục Lâm Thiên.
Người mới tới là một phụ nhân gầy gò, tuổi tác chừng lục tuần, thế nhưng làn da lại bảo dưỡng vô cùng tốt, trên mặt không có chút nếp nhăn nào, hai mắt sáng ngời, mặc cung trang màu xanh, khí chất bất phàm, quanh thân cũng có một cỗ khí tức vô hình ba động.
- Lại là một cường giả Vũ suất.
Lục Lâm Thiên cả kinh, từ khí tức có thế phán đoán tu vi của lão phụ nhân này tuyệt không dưới lão giả kia. Quả thực không hắn nghĩ tới trong một ngày có thể gặp được hai cường giả Vũ suất. Dường như cũng là trưởng lão của Vân Dương Tông.
- Tạ trưởng lão, ta sao có thể khi dễ hắn chứ. Ta chỉ muốn thử xem thực lực của hắn mà thôi. Không nghĩ ra tin tức của Tạ trưởng lão lại nhanh đến như vậy.
Lão giả nhìn thấy lão phụ nhân xuất hiện khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên chút dị sắc.
- Thật không. Vậy sao khi ngươi biết tin tức lại dặn Băng Lan không để cho đám người chúng ta biết, chẳng lẽ có ý tứ muốn độc chiếm nhân tài?
Tạ trưởng lão trừng mắt nhìn lão giả, ánh mắt chuyển về phía Lục Lâm Thiên nói:
- Ngươi hẳn là Lâm Thiên?
- Chính là đệ tử.
Lục Lâm Thiên trả lời, trong lòng có chút nghi hoặc. Như thế nào nửa đem nửa hôm lại có hai vị trưởng lão chạy tới phòng hắn, rốt cuộc là muốn làm gì.
- Ta là sư phụ Vô Song, ngươi có thể gọi là Tạ trưởng lão. Vô Song muốn gặp ngươi, đi cùng ta lên núi.
Tạ trưởng lão nhìn về phía Lục Lâm Thiên nói.
- Tạ trưởng lão, sao ngươi có thể làm như vậy được?
Tống trưởng lão tức thì biến sắc nói:
- Ngươi cũng thể mạnh mẽ đoạt như vậy a, hắn tới núi của ngươi phỏng chừng sẽ không được tha a.
- Tống trưởng lão, lời của ngươi quả thực khó nghe muốn chết. Cái gì là mạnh mẽ đoạt tới, đồ nhi Vô Song ta chính là tỷ tỷ của hắn. Tông chủ có phân phó đệ tử thân truyền không được hạ sơn kẻo ảnh hưởng tới việc tu luyện, ta đưa hắn lên núi gặp tỷ tỷ mình có gì là không được?
Chương 348 Tam lão tranh đồ
Tạ trưởng lão trừng mắt, thoạt nhìn có chút tao nhã, thế nhưng lúc này dường như cũng sắp cãi nhau đến nơi.
- Là sư phụ của Vô Song tỷ sao?
Lục Lâm Thiên có chút kinh ngạc, hóa ra Tạ trưởng lão này là sư phụ Vô Song tỷ, Tống trưởng lão kia là sư phụ Độc Cô Băng Lan.
- Nói nhiều vô ích, nửa đêm ngươi đến đón Lục Lâm Thiên lên núi thăm người thân. Thiên tài khó kiếm, lúc này muốn mang người đi sao? Không có cửa đâu.
Tống trưởng lão trừng mắt, bộ dáng giống như sắp đánh nhau tới nơi vậy.
Lục Lâm Thiên khẽ vuốt ót. Nghe hai người đối thoại dường như là không có chuyện gì của hắn. Đêm nay hẳn hai vị trưởng lão này sẽ ăn thua đủ.
- Lại tới một người.
Lục Lâm Thiên lập tức nhướng mày.
- Hai người các ngươi tới thật sớm a. Hừ!
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến. Một thân ảnh mặc đạo bào màu xanh đi vào trong phòng, người này lông mi như kiếm, hai mắt lấp lánh có thần, quanh thân có một cỗ khí tức mạnh mẽ. Đó chính là người từng có hiệp nghị với Lục Lâm Thiên - Vũ trưởng lão, Vũ Ngọc Tiền.
- Vũ trưởng lão, sao ngươi lại tới đây?
Nhìn thấy Vũ trưởng lão xuất hiện, sắc mặt Tạ trưởng lão và Tống trưởng lão tức thì đại biến, hai người dường như đều có chút kiêng kỵ Vũ trưởng lão này.
- Các ngươi có thể đến lẽ nào ta không thể đến sao? Nửa đêm nửa hôm các ngươi thật rảnh rỗi, lẽ nào chạy tới đây tu luyện?
Vũ trưởng não nói một hơi, tuy rằng thực lực hắn không mạnh, thế nhưng trong Vân Dương Tông này lại có địa vị cực cao, trong những trưởng lão không có ai có địa vị như hắn.
- Vũ trưởng lão, vừa rồi Vô Song nói cho ta biết, Lục Lâm Thiên đã tới Vân Dương Tông, vì vậy ta mới tới đưa hắn lên núi. Hai tỷ đệ đã lâu không gặp có chút hoài niệm. Ngươi cũng biết ta đối với Vô Song có chút yêu thích, không lay chuyển được nó cho nên tự mình hạ sơn một chuyến đón Lục Lâm Thiên lên núi.
Cơ mặt Tạ trưởng lão khẽ co quắp một chút rồi mỉm cười nói.
- Thúi lắm, ta còn không biết đám người các ngươi sao? Các ngươi đến đây là muốn thu Lục Lâm Thiên nhập môn, ta còn không biết suy nghĩ của các ngươi sao?
Vũ trưởng lão nhìn vào hai người nói.
- Cái này...
Tống trưởng lão và Tạ trưởng lão nhìn nhau, lập tức cười hắc hắc nói:
- Vũ trưởng lão, Lục Lâm Thiên là Vũ giả tam hệ, tông môn cần phải bồi dưỡng trọng điểm. Vừa vặn gần đây ta có thời gian cho nên muốn tự mình bồi dưỡng hắn, cũng là bồi dưỡng ra một cường giả tương lai cho Vân Dương Tông.
- Ta mỗi ngày đều có thời gian.
Vũ trưởng lão trừng mắt nói.
- Lâm Thiên huynh đệ, có chuyện gì vậy, sao lại ồn ào thế?
Lúc này có bốn người đi vào trong phòng Lục Lâm Thiên, chính là đám người Bành Truyện Hùng, Dương Vĩ, Nhạc Bất Quần, Dược Tĩnh. Bốn người đang ở trong phòng tu luyện thì nghe thấy tiếng cái nhau trong phòng Lục Lâm Thiên, bọn họ còn tưởng có chuyện gì nên lập tức tới phòng hắn.
- Ra mắt ba vị trưởng lão.
Bốn người vừa vào phòng Lục Lâm Thiên sắc mặt tức thì đại biến, cả đám quỳ xuống hành lễ. Đây là ba vị trưởng lão a, lúc bọn họ tiến vào Vân Dương Tông, chiến đấu để lựa chọn thân truyền đệ tử đã gặp mặt ba vị trưởng lão. Cho nên lúc này vừa thấy ba người họ còn tưởng rằng mình nhìn lầm. Ba vị trưởng lão không ngờ nửa đêm lại đi tới đình viện tám lẻ sáu này.
- Đi đi, các ngươi mau đi tu luyện đi, đừng đứng đây quấy rầy chúng ta.
Vũ trưởng lão vung tay đuổi bốn người đi.
- Vâng, Vũ trưởng lão.
Bốn người vội vã rời khỏi căn phòng của Lục Lâm Thiên, thế nhưng không nhịn được nhìn vào phòng hắn. Ba trưởng lão đến tìm Lâm Thiên huynh đệ, loại chuyện này đương nhiên là bọn họ sẽ hiếu kỳ.
- Vũ trưởng lão, không phải ngươi cũng muốn thu Lục Lâm Thiên làm đồ đệ đó chứ?
Tạ trưởng lão kia có chút kinh ngạc nhìn Vũ trưởng lão. Bởi vì những trưởng lão trong Vân Dương Tông đều biết, trong Vân Dương Tông này phàm là đệ tử có thiên phú tốt đều không thể tới tay Vũ trưởng lão để hắn phá hư được.
- Chẳng lẽ không được? Đám thân truyền đệ tử lần này các ngươi đều được chọn qua một lần. Lẽ nào ta không thể chọn một người sao?
Vũ trưởng lão trừng mắt nói.
- Thế nhưng, Vũ trưởng lão, Lục Lâm Thiên là Vũ giả tam hệ, nhất định phải bồi dưỡng trọng điểm.
Tống trưởng lão nhẹ giọng nói.
- Lẽ nào ý ngươi muốn nói ta không dạy dỗ tốt? Hừ.
Vũ trưởng lão lại trừng mắt, dường như sắp nổi bão tới nơi.
- Không dám, ta nào dám có ý này.
Tống trưởng lão kia lập tức nói, hắn cũng không dám trêu vào Vũ trưởng lão này.
- Ta biết ý tứ các ngươi, như vậy đi, ngày mai mở hội nghị trưởng lão, đến lúc đó quyết định, thế nào?
Ánh mắt Vũ trưởng lão chợt xoay chuyển, nói với hai người kia.
- Cũng tốt, ngay mai mở hội nghị trưởng lão, lúc đó quyết định.
Tống trưởng lão và Tạ trưởng lão nhìn nhau, cũng chỉ có thể quyết định như vậy. Dù sao đi nữa, đêm nay ai cũng không thể nhanh chân đến tước. Chỉ là trong lòng hai vị trưởng lão này hiện tại có chút nghi hoặc, Vũ trưởng lão này hôm nay sao lại chịu nói đạo lý như vậy. Mời dự hội nghị trưởng lão, đến lúc đó Vũ giả tam hệ cho dù tới tay ai cũng không tới tay Vũ trưởng lão hắn. Lẽ nào người này đổi tính đổi nết sao?
Mà lúc này Vũ trưởng nào kia đang không ngừng cười trộm không ngớt. Mời dự hội nghị trưởng lão đã sớm nằm trong hiệp nghị của hắn và Lục Lâm Thiên. Đệ tử Vũ giả tam hệ này đã định là hắn thu rồi. Thế nhưng lúc này hắn lại nhíu mày.
- Các ngươi còn không đi? Đừng ảnh hưởng tới tiểu tử này nghỉ ngơi.
Nhìn thấy hai trưởng lão này còn chưa đi, Vũ trưởng lão trực tiếp đuổi hai người rời đi.
- Lâm Thiên, ta nghe nói ngươi là Vũ giả tam hệ Thổ, Hỏa, Phong sao? Nếu ngày mai ngươi chọn ta, đến lúc đó ta sẽ tặng ngươi một bộ vũ kỹ thân pháp huyền cấp của Vân Dương Tông ta, bộ vũ kỹ này không phải ai cũng có thể tu luyện, ngươi cần phải nhớ kỹ.
Một thanh âm truyền vào trong tai Lục Lâm Thiên, chính là thanh âm của Tống trưởng lão kia. Lục Lâm Thiên ngẩng đầu lên đã thấy Tống trưởng lão kia mỉm cười với hắn.
- Lục Lâm Thiên, nghe nói quan hệ giữa ngươi và Vô Song không tồi. Đại hội trưởng lão ngày mai không bằng ngươi trực tiếp bái ta làm thầy, đến lúc đó có nhiều thời gian gặp mặt Vô Song. Ta lại cho ngươi một bộ vũ kỹ thân pháp của Vân Dương Tông, không phải đệ tử thân truyền nào cũng có thể tu luyện, ngươi nhất định phải nhớ kỹ.
Thanh âm vang lên trong tai Lục Lâm Thiên, chính là của Tạ trưởng lão kia, nàng cũng đang nhìn về phía hắn khẽ mỉm cười.
- Ta kháo, thân pháp Phù Quang lược ảnh không ngờ lại dễ đắc thủ như vậy?
Lục Lâm Thiên sửng sốt, rốt cuộc là chuyện gì, trưởng lão nào cũng nói thân pháp Phù Quang Lược Ảnh không phải đệ tử thân truyền nào cũng có thể tùy tiện tu luyện. Thế nhưng sao lại dễ dàng như vậy?
- Vũ trưởng lão, lẽ nào ngươi không đi?
Tạ trưởng lão và Tống trưởng lão đi tới cửa nhìn thấy Vũ trưởng lão vẫn đang đứng đó, hai người có chút lo lắng nói.
- Đi, cùng nhau đi, ta không dùng mánh khóe như đám các ngươi đâu.
Vũ trưởng lão hừ nhẹ một tiếng.
Chương 349 Cuồng vọng tới cùng (1)
- Tiểu tử, nhớ kỹ giao ước giữa chúng ta. Ngày mai nhất định phải bái ta làm sư phụ.
Thanh âm của Vũ trưởng lão lúc này cũng truyền tới tai Lục Lâm Thiên.
Nói xong, ba vị trưởng lão rời khỏi căn phòng của Lục Lâm Thiên, chỉ còn lại một mình hắn đứng ngơ ngác trong căn phòng. Xem ra bản thân hắn vô cùng được hoan nghênh.
- Lâm Thiên huynh đệ.
Một lát sau, nhìn thấy ba vị trưởng lão rời khỏi đình viện, đám người Nhạc Bất Quần, Dược Tĩnh mới dám tiến vào căn phòng của Lục Lâm Thiên.
- Lâm Thiên huynh đệ, vừa rồi ba vị trưởng lão đều muốn thu ngươi làm đồ đệ sao?
Bành Truyện Hùng nói.
- Đúng vậy.
Lục Lâm Thiên khẽ cười nói.
- Trời, ba vị trưởng lão nửa đêm tìm ngươi để thu làm đồ đệ. Sao không có trưởng lão nào thu ta chứ.
Dương Vĩ thở dài, niềm tin bị đả kích nghiêm trọng.
- Lâm Thiên huynh đệ, sau này trở thành đệ tử thân truyền chiếu cố đám huynh đệ chúng ta một chút nha.
Nhạc Bất Quần nói.
Lục Lâm Thiên không nói, tuy rằng thực lực bốn người này không cao, thế nhưng trong lòng hắn cũng không có khinh thường bốn người bọn họ. Năm người hàn huyên một chút, sau đó đều tự trở về phòng mình.
- Lão đại, hai người vừa rồi thực lực rất mạnh, ta có cảm giác ta không địch lại được.
Tiểu Long nói.
- Đó là đương nhiên, bọn họ đều là cường giả Vũ suất, hai người đều là Vũ suất.
Lục Lâm Thiên nói, Vũ suất Bát trọng, Cửu trọng tuyệt đối là cường giả.
Ánh bình minh vén tấm lụa mỏng của màn đêm, chiếu ánh sáng nhu hoàng xuống mặt đất, ánh sáng giống như lợi kiếm xuyên thủng màn đêm yên lặng, nghênh đón nắng mai.
Phù...
Lục Lâm Thiên khẽ thở ra một ngụm trọc khí rồi mở hai mắt. Tinh quang trong mắt chợt lóe, cảm giác linh lực và chân khí trong cơ thể đã ổn định hắn quyết định hai ngày sau dùng thêm một viên Địa linh đan, tranh thủ đột phá tới Linh Sư cửu trọng.
Phù.
Trong Vân Dương Tông lúc này có ba đầu Yêu Thú khẽ vỗ cánh, mỗi một đầu yêu thú thân thể cao tới trăm thước, trên người phân biệt có mấy đạo thân ảnh.
Yêu thú này cả thân mình màu đen có lông chim che đậy thân thể, mỏ nhọn lấp lánh, là yêu thú đã đạt tới tam giai trung kỳ, mà loại yêu thú này còn là yêu thú thổ hệ có danh khí không thấp, đó là Nham Điêu Yêu thú.
Cánh Nham Điêu vung lên tạo ra từng cơn gió lớn, dưới tiếng rít gào khẽ nhún một cái rồi bay lên. Dưới chân núi có không ít đệ tử nhìn lên trời.
- Hình như là chấp pháp đội trong tông, tại sao lại hạ sơn vào giờ này?
- Dường như là đi tới đình viện tám lẻ sáu.
- Chấp pháp đội hạ sơn nhất định là có đại sự. Chúng ta mau đi xem một chút.
Có không ít đệ tử lập tức chạy phía sau chấp pháp đội đi tới đình viện tám lẻ sáu.
Chấp pháp đội trong Vân Dương Tông có địa vị không thấp, thuộc quyền sai phái của hộ pháp, đảm bảo sự an toàn và quản lý đệ tử Vân Dương Tông, cũng phụ trách tuần ta phương viên mấy nghìn dặm, chấp pháp đội cũng là nơi phân phối yêu thú phi hành.
Chấp pháp đội có công năng rất lớn, có thể bắt bất luận một đệ tử và đệ tử lâu năm nào, trên lý luận cũng có thể bắt một bộ phận đệ tử thân truyền. Thế nhưng trừ phi là đệ tử kia phạm phải trọng tội, đồng thời còn có mệnh lệnh của trưởng lão, bằng không chấp pháp đội cũng không dám động vào người đệ tử thân truyền.
Mà thành viên của chấp pháp đội đều do những đệ tử lâu năm tạo thành. Luận tu vi thực lực đều vô cùng cường hãn, thực lực đạt tới Vũ Phách cũng có, chí ít cũng có phân nửa là Vũ Phách, thành viên không đạt tới Vũ Phách cũng phải đạt tới cửu trọng hoặc bát trọng Vũ Sư.
Trong tiếng gào thét ba đầu Nham Điêu yêu thú khổng lồ đi tới bên trên đình viện số tám lẻ sáu. Một cỗ khí thế khổng lồ từ phía trên xuất hiện, chu vi chung quanh cũng có không ít đệ tử Vân Dương Tông, lúc này cũng đã chạy tới. Cả đám thân sắc nghi hoặc, chấp pháp đội này sáng sớm đã hạ sơn, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Đệ tử phổ thông Lục Lâm Thiên, ngươi đánh chết năm mươi ba đồng môn, thủ đoạn tàn nhẫn, mau đi theo chúng ta một chuyến, tiếp nhận điều tra và nghiêm phạt của tông môn.
Trên ba đầu Nham Điêu tổng cộng có hai mươi bốn thanh niên, mỗi người đều mặc áo bào trắng, hông buộc đai lưng màu đen, tuổi chừng hai mươi ba trở lên. Người vừa nói khí tức vô cùng cường hãn, ánh mắt sắc bén nhìn xuống phía dưới.
- Lâm Thiên huynh đệ, không tốt rồi, chấp pháp đội tới bắt ngươi.
Trong đình viện, đám người Nhạc Bất Quần vọt tới phòng Lục Lâm Thiên, vẻ mặt cả đám có chút hốt hoảng.
- Ta biết rồi.
Lục Lâm Thiên nói, hắn đã sớm nghe được tiếng thét trên bầu trời, lúc này vẻ mặt có chút bình tĩnh nói.
- Lâm Thiên huynh đệ, tối qua ba vị trưởng lão còn muốn thu ngươi làm đồ đệ, tại sao sáng sớm hôm nay lại có chấp pháp đội tới bắt ngươi? Người bị chấp pháp đội bắt vào tay không chết cũng mất một lớp da đó.
Dược Tĩnh nói.
- Đúng vậy, Lâm Thiên huynh đệ ngươi mau tránh một chút, chấp pháp đội này không dễ chọc đâu.
Dương Vĩ khẩn trương nói.
- Đa tạ các huynh đệ quan tâm. Yên tâm đi, không có việc gì đâu.
Lục Lâm Thiên nói, ánh mắt nhìn bốn người Nhạc Bất Quần cũng có chút cảm động. Lúc này bốn người vẫn lo lắng cho hắn như vậy, quả thực hắn không nhìn lầm người.
- Người của chấp pháp đội phần lớn đều có thực lực Vũ Phách. Lâm Thiên huynh đệ, ngươi trốn đi một lát.
- Truyện Hùng huynh đệ, lần trước ngươi có nói, chấp pháp đội là người của hộ pháp đúng không?
Lục Lâm Thiên hỏi.
- Không sai, chấp pháp đội chính là do đệ tử lâu lăm tạo thành, chịu sự điều động trực tiếp của hộ pháp, tổng cộng có vài trăm ngươi, bên ngoài hiện tại có hai mươi bốn người, chính là một tiểu đội.
Bành Truyện Hùng nói.
- Có thế chứ.
Lục Lâm Thiên thì thào nói. Tối hôm qua ba vị trưởng lão đều muốn nhận hắn làm đồ đệ cho nên chưa đề cập tới việc hắn giết đám người Hồ Tức Tải, hẳn là cũng không để ý.
Mà sáng sớm ngày hôm nay lại có người tới bắt hắn. Lục Lâm Thiên cũng có chút nghi hoặc. Lần trước hắn cũng nghe chút chuyện của châp pháp đội, chấp pháp đội thuộc quyền quản lý của hộ pháp. Nghĩ tới đó Lục Lâm Thiên đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phỏng chừng là tên Tam hộ pháp kia mượn cớ đối phó với hắn.
- Bốn vị huynh đệ, không sao đâu. Ta tự mình đi ra xem một chút.
Lục Lâm Thiên cười cười. Hắn muốn tự mình xem hộ pháp Vân Dương Tông có gì bất phàm.
Nói xong, Lục Lâm Thiên đi ra ngoài cửa, bốn người Nhạc Bất Quần nhìn nhau, lập tức đi theo Lục Lâm Thiên ra ngoài.
- Đó chính là đội trưởng Ôn Tước của chấp pháp đội.
- Hóa ra là tới bắt Lục Lâm Thiên kia. Lục Lâm Thiên đánh chết đám người Hồ Tứ Hải, hẳn cao tầng trong tông đang giận dữ.
Chung quanh càng ngày càng có không ít đệ tử thấp giọng nghị luận. Thân ảnh Lục Lâm Thiên chậm rãi đi ra khỏi đình viện, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi khẽ cau mày, ánh mắt tức thì lạnh lùng.
- Nham Điêu sao.
Đầu yêu thú phi hành kia Lục Lâm Thiên cũng không quá để ý, loại Nham Điêu này chính là yêu thu phi hành thổ hệ, lực phòng ngự và công kích đều không thấp, chỉ là nếu như so với đầu Thiên Sí Tuyết Sư của hắn quả thực còn kém không ít.
Chương 350 Cuồng vọng tới cùng (2)
- Lão đại, đám chấp pháp đội này thực lực sàn sàn như nhau, không phải mạnh lắm. Để cho Thiên Sí Tuyết Sư và đệ ra trận. Lại thêm Thị Huyết Yêu Lang cùng Lục Yêu Mãng, Thiểm Điệm Hắc Báo cũng đủ đánh chết bọn chúng.
Tiểu Long nhìn lên không trung, khí tức tỏa ra có chút rục rịch nói.
Dát dát....
Cảm giác được khí tức trên người Tiểu Long, đầu Nham Điêu kia trong nháy mắt đã bị áp chế, có chút kinh hoảng khẽ kêu lên.
- Tiểu Long, để ta đối phó là được, ngươi nhanh thu liễm khí tức, tránh cho kẻ khác phát hiện.
Lục Lâm Thiên nhanh chóng nói. Ánh mắt vẫn nhìn chăm chú lên trên trời. Hai mươi bốn đệ tử chấp pháp đội, mười bốn Vũ Phách, đều là nhất trọng Vũ Phách và nhị trọng Vũ Phách, mười người còn lại đều có tu vi Vũ Sư bát trọng.
Trong đó có một thanh niên đứng chính giữa có tu vi Vũ Phách tam trọng.
Nhìn người của đội chấp pháp này trong lòng Lục Lâm Thiên có chút nắm chắc, đám người này tuyệt đối là do Tam hộ pháp phái đi đối phó hắn. Trưởng lão Vân Dương Tông cũng không biết, đã như vậy hắn cũng không ngại nháo thêm một lần nữa. Hơn nữa cũng để cho người Triệu gia biết hắn không phải là quả hồng mềm không có lực phản kháng. Tin rằng không bao lâu nữa hắn cũng sẽ trở thành đệ tử thân truyền. Coi như là chọc vào đại họa lớn tới đâu cũng có Vũ trưởng lão gánh chịu, vậy thì hắn còn phải sợ cái gì nữa?
- Ngươi là Lục Lâm Thiên sao? Thật to gan, dám đánh chết năm mươi ba đồng môn, thủ đoạn tàn nhẫn, mau theo ta một chuyến tiếp nhận xử phạt trong tông.
Trên Nham Điêu, người thanh niên có thực lực mạnh nhất kia nhìn về phía Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
- Lâm Thiên huynh đệ, người này là Ôn Tước, chính là người có thủ đoạn độc ác nhất trong chấp pháp đội, đã là Vũ Phách tam trọng rồi, ngươi phải cẩn thận một chút.
Nhạc Bất Quần thấp giọng nói với Lục Lâm Thiên.
Lúc này Lục Lâm Thiên cũng không thèm để ý cho lắm, vẻ mặt bình tĩnh nhìn lên trên rồi nói.
- Ngươi tên là Ôn Tước đúng không? Tốt nhất là cút mau cho ta, bằng không đừng trách ta không lưu tình.
- Lục Lâm Thiên này không ngờ lại cuồng như vậy.
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy, đám đệ tử chung quanh tức thì ngạc nhiên. Tuy rằng các đệ tử mới tới đều biết thực lực của Lục Lâm Thiên vô cùng kinh khủng, thế nhưng hiện tại hắn đang đối mặt với người của chấp pháp đội nha. Người của chấp pháp đội đều là cường giả được chọn ra từ đệ tử lâu năm, cả đám đều là Vũ Phách đó.
Ôn Tước này có tu vi Vũ Phách tam trọng, lẽ nào Lục Lâm Thiên cũng có tu vi Vũ Phách sao? Hiển nhiên là chuyện không thể nào, nhìn Lục Lâm Thiên như thế nào cũng chỉ có mười mấy tuổi mà thôi, nếu còn trẻ như vậy đã đạt tới Vũ Phách, quả thực quá kinh khủng rồi.
Lúc này, đám người Nhạc Bất Quần phía sau cũng vô cùng kinh hãi, Lâm Thiên huynh đệ của bọn hắn quá kiêu ngạo, đây chính là người của chấp pháp đội đó, không phải là đệ tử bình thường nha.
- Ha ha...
Thấy Lục Lâm Thiên nói vậy, Ôn Tước không giận mà còn cười. Tiếng cười vừa ngừng một cỗ khí tức bắt đầu xuất hiện, ánh mắt âm lãnh nhìn Lục Lâm Thiên:
- Lục Lâm Thiên, ngươi quả thực đủ cuồng vọng, ngươi cho rằng đánh bại phế vật Hồ Tứ Hải kia là có thể đối phó được với người của chấp pháp đội sao?
- Lời nói vô ích của ngươi quả thực rất nhiều, lẽ nào người của chấp pháp đội đều là hạng người như vậy sao?
Lục Lâm Thiên thản nhiên nói.
- Tiểu Tử, ta sẽ để cho ngươi biết hậu quả của việc càn rỡ.
Giữa không trung, Ôn Tước lạnh lùng nói một tiếng, sau đó quay về dám người phía sau nói:
- Các ngươi ở bên cạnh áp trận là được rồi, chờ ta giáo huấn tiểu tử này một chút.
Sưu...
Chân khí dưới chân Ôn Tước tức thì xuất hiện, từ trên lưng Nham Điêu nhảy xuống, mang theo sự lạnh lùng tuyệt đối, rơi xuống phía trước cách Lục Lâm Thiên ba mươi trượng.
- Ôn Tước, ngươi muốn làm gì?
Lúc này có mấy thân ảnh chen vào giữa đoàn người, chính là mấy trưởng lão ngoại môn cùng với một chấp sự trung niên vừa tới, cũng chính là chấp sự từng nói chuyện với Lục Lâm Thiên, lúc này thấy một màn như vậy vẻ mặt hắn biến đổi, lập tức tiến lên ngăn cản.
- Hoàng chấp sự, chuyện của chấp pháp đội chúng ta các ngươi không nên nhúng tay thì tốt hơn. Có câu hỏi nào tìm hộ pháp đi.
Trên lưng Nham Điêu có một thanh niên trong chấp pháp đội khẽ quát lên một tiếng. Dường như đám người chấp pháp đội này cũng không đặt chấp sự ngoại môn vào trong mắt.
Vị chấp sự ngoại môn này cũng không thể nói thêm gì nữa. Chấp sự ngoại môn ở Vân Dương Tông cũng không có nhiều thực quyền.
- Tiểu tử, hôm nay không ai có thể cứu ngươi rồi.
Vẻ mặt Ôn Tước âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Một đệ tử mới tới, coi như là Vũ giả tam hệ thì đã làm sao. Dám kiêu ngạo trước mặt hắn thì hôm nay hắn sẽ cho tên kia một lần giáo huấn nhớ đời. Dù sao đi nữa Tam hộ pháp từng ra lệnh, nếu như tiểu tử này phản kháng có thể giết không tha.
- Ta cũng không biết có ai cứu ngươi hay không, coi như là có, ta bảo đảm ta nhất định sẽ đánh chết ngươi.
Sát ý trong mắt Lục Lâm Thiên xuất hiện, một cỗ khí tức bàng bạc chậm rãi vây quanh thân thể Lục Lâm Thiên.
- Khí tức có chút cổ quái.
Cảm nhận được khí tức trên người Lục Lâm Thiên, Ôn Tước nhướng mày, khí tức của đối phương khiến cho hắn có chút cảm giác khác thường, hắn không thể nhìn thấu tu vi của đối phương.
- Không thể không thừa nhận ngươi rất kiêu ngạo. Thế nhưng ngươi phải biết rằng, ngươi tuyệt đối không có tư cách càn rỡ trước mặt ta.
Ôn Tước âm trầm nhìn Lục Lâm Thiên cười lạnh rồi nói.
- Chấp pháp đội nói nhảm vô cùng tốt nha, lẽ nào cũng chỉ có thực lực trên phương diện mồm mép thôi sao?
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói. Muốn kiêu ngạo, hắn đủ thực lực để kiêu ngạo. Vũ Phách tam trọng hắn tuyệt đối có đủ thực lực để kiêu ngạo. Không cần xuất ra con bài chưa lật cũng có đủ cho hắn có thực lực để kiêu ngạo. Nếu ngay từ đầu đã lựa chọn kiêu ngạo, vậy thì ở Vân Dương Tông này kiêu ngạo thì có làm sao?
- Ngươi muốn chết!
Nghe thanh âm trào phúng của Lục Lâm Thiên, Ôn Tước lạnh lùng nói:
- Hôm nay ta sẽ để cho mọi người thấy, thấy rõ ràng ta chà đạp tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng như ngươi ra sao.
- Trong mắt ta, ngươi ngay cả tư cách để ta chà đạp cũng không có.
Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, vẻ sắc lạnh trong mắt càng ngày càng đậm.
Nhìn Lục Lâm Thiên trước mặt, trong mắt Ôn Tước hiện lên sát ý, chưa từng có ai kiêu ngạo như vậy trước mặt hắn, hàn ý chung quanh thân thể hắn xuất hiện. Đột nhiên một cỗ chân khí thổ hệ khổng lồ xuất hiện.
- Tiểu tử, ngay lập tức ngươi sẽ biết hậu quả của việc kiêu ngạo.
Thanh âm băng lãnh chậm từ trong miệng Ôn Tước truyền ra.
Lục Lâm Thiên dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Ôn Tước, khóe miệng hắn rốt cuộc cũng nhếch lên, một cỗ sát khí bắt đầu xuất hiện, nhiệt độ chung quanh nhanh chóng tăng lên.
- Ha ha... Tiểu tử kiêu ngạo, để xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thực lực.