Phanh...
- Nhanh, đánh bại hắn.
Sát biên giới quảng trường lúc này đã có không ít đệ tử đang đứng xem. Quảng trường được chia làm vài khu vực, có vô số đệ tử đang giao thủ kịch liệt.
Dưới sự giới thiệu của đám người Bành Truyện Hùng, Lục Lâm Thiên mới biết được những đệ tử này đều đang khiêu chiến để lấy điểm, về phần khiêu chiến người trên Hổ Bảng thì được diễn ra ở trung tâm quảng trường.
Thực lực những đệ tử đang giao thủ ở trên quảng trường cũng không cao lắm, thực lực từ Vũ Sư Nhất Trọng tới Tam Trọng, Lục Lâm Thiên cũng không quá để ý. Bằng vào thực lực của hắn hiện tại chỉ cần không gặp phải Vũ Phách là được. Cho dù gặp phải dưới tình huống liều mạng cũng không phải là không đối phó được.
- Đoạn trưởng lão, chúng ta muốn khiêu chiến Công Tôn Đào trên Hổ Bảng.
Trên quảng trường, năm người đi tới một chiếc bàn bên cạnh trung tâm, Nhạc Bất Quần nhìn một hán tử có vẻ giống như trưởng lão nói. Người này họ Đoạn, chuyên phụ trách Diễn Vũ Trường.
Lục Lâm Thiên nhìn thoáng qua hán tử này, chỉ là ngoại môn trưởng lão của Vân Dương Tông mà thôi, tuy rằng đều là trưởng lão nhưng chênh lệch lại vô cùng lớn.
- Khiêu chiến hổ bảng? Trong các ngươi ai khiêu chiến? Có đủ điểm chưa?
Đoạn trưởng lão nhìn qua năm người Lục Lâm Thiên, dường như không quen mặt bọn họ, điều này cũng dễ hiểu bởi vì bốn người Nhạc Bất Quần rất ít đến Diễn Vũ Trường.
- Lục Lâm Thiên khiêu chiến, chúng ta đem điểm chuyển cho Lục Lâm Thiên.
Dược Tĩnh nói, trong tông môn, việc đem chuyển nhượng điểm rất bình thường, trưởng lão cũng không phản đối.
- Lục Lâm Thiên? Dường như không có tên này a? Ngươi không phải đệ tử Vân Dương Tông?
Sau khi xem xét ngọc giản trong người một lát Đoạn trưởng lão mới hỏi Lục Lâm Thiên một câu. Trong đám đệ tử mới của Vân Dương Tông dường như cũng không có ai tên là Lục Lâm Thiên a.
- Đoạn trưởng lão, Lục Lâm Thiên hôm qua mới tới a. Hắn là đệ tử của Vân Dương Tông ta. Một năm rưỡi trước chưa tới báo danh, vì vậy trong ngọc giản của ngươi không có.
Lúc này, có ba đạo thân ảnh tiến tới.
- Ra mắt Bạch trưởng lão, hai vị chấp sự.
Lục Lâm Thiên hành lễ. Người tới chính là Bạch Mi trưởng lão, còn có hai người đi cùng Bạch Mi trưởng lão chính là hai trong số những chấp sự từng đi cùng hắn vào Thanh Vân Trấn.
Lúc này Bạch Mi trưởng lão và hai chấp sự kia đều dùng ánh mắt không thể tin nổi quan sát Lục Lâm Thiên.
- Hóa ra là như vậy a. Không thành vấn đề, chỉ là Công Tôn Đào kia hôm qua vừa mới tiếp nhận khiêu chiến, nếu như các ngươi muốn khiêu chiến thì phải đợi tới ngày kia a.
Đoạn trưởng lão nghe vậy lập tức nói với đám người Lục Lâm Thiên.
- Đoạn trưởng lão, tra hộ ta Trần Thanh Hải bài danh thứ chín mươi tám.
Bạch Mi nói.
- Hắn cũng vừa mới đấu ngày hôm qua, chỉ có Chu Bảo Điền bài danh thứ chín mươi chín là chưa khiêu chiến. Những người khác từ một trăm tới tám mươi chín đều có an bài. Còn có Hoàng Thành Lễ bài danh thứ tám mươi tám là chưa có ai khiêu chiến mà thôi.
Đoạn trưởng lão xem xét ngọc giản trong tay một lát rồi nói.
- Chu Bảo Điền kia đã bị đánh bại.
Bạch Mi trưởng lão nói với Đoạn trưởng lão một câu, sau đó quay về phía Lục Lâm Thiên hỏi:
- Lâm Thiên, Hoàng Thành Lễ bài danh thứ tám mươi tám, tu vi Vũ Sư Tứ Trọng ngươi có muốn thử một chút không?
- Không thành vấn đề.
Lục Lâm Thiên bình tĩnh nói. Bài danh thứ tám mươi tám, tu vi Vũ Sư Tứ Trọng đỉnh phong đối với hắn mà nói không có ảnh hưởng gì. Bản thân hắn chỉ cần tiến vào Hổ Bảng là được.
- Bạch trưởng lão, Lục Lâm Thiên là đệ tử mới tới, nếu như muốn khiêu chiến đệ tử bài danh thứ tám mươi tám cần hai mươi điểm, thế nhưng số điểm của hắn cũng không đủ a.
Đoạn trưởng lão nói.
- Không sao, tính vào ta. Thông báo cho Hoàng Thành Lễ, lập tức tới Diễn Vũ Trường.
Bạch Mi trưởng lão nói với Đoạn trưởng lão.
- Được rồi.
Đoạn trưởng lão lập tức sai người đi làm việc. Từ chuyện này có thể thấy địa vị của Bạch Mi trưởng lão dường như cao hơn Đoạn trưởng lão không ít.
- Lâm Thiên huynh đệ, khiêu chiến Hoàng Thành Lễ kia, ngươi có nắm chắc không?
Nhạc Bất Quần nhẹ giọng hỏi Lục Lâm Thiên, ngay lúc khởi đầu đã khiêu chiến vị trí thứ tám mươi tám khiến cho bốn người Nhạc Bất Quần có chút lo lắng.
Tuy rằng đã chứng kiến thực lực của Lục Lâm Thiên đủ để leo lên Hổ Bảng, thế nhưng thực lực có thể chênh lệch vô cùng lớn, tu vi chỉ là thứ đại khái mà thôi, phát huy thực lực chân chính khi thực chiến lại là một chuyện khác.
Hoàng Thành Lễ kia tuy rằng cũng là Vũ Sư Tứ Trọng, thế nhưng thực lực lại mạnh hơn nhiều Chu Bảo Điền, bài danh lại ở trên hắn, cho nên thực lực tổng thể mạnh hơn nhiều Chu Bảo Điền.
- Hẳn là không có vấn đề.
Lục Lâm Thiên lãnh đạm nói, tu vi Vũ Sư Tứ Trọng, hắn chỉ cần dùng một chiêu là có thể giải quyết, leo lên Hổ Bảng chỉ để khỏi phải là tạp vụ ở Vân Dương Tông mà thôi, nếu không hắn cũng lười đi khiêu chiến.
- Lâm Thiên, thương tích của Chu Bảo Điền là do ngươi gây ra?
Nhìn thấy Đoạn trưởng lão đi an bài mọi chuyện, lông mày Bạch Mi trưởng lão nhíu lại, hỏi Lục Lâm Thiên.
- Đúng vậy, Chu Bảo Điền kia ức hiếp người quá đáng cho nên đệ tử mới nhịn không được mà giáo huấn một chút.
Lục Lâm Thiên trả lời, trong lòng cũng đang thầm suy nghĩ, dựa theo quy củ của Vân Dương Tông, chỉ cần không làm chết người trong tông hẳn sẽ không truy cứu trách nhiệm mới đúng a. Bản thân hắn vừa rồi hạ thủ cũng có chừng mực, mấy người kia tuyệt đối không thể chết được.
- Là do một mình ngươi xuất thủ sao?
Vẻ mặt Bạch Mi trưởng lão và hai chấp sự có chút cổ quái.
- Đúng vậy.
Lục Lâm Thiên gật đầu.
- Hảo tiểu tử, sau khi lên đài không nên lưu thủ, để ta xem thực lực của ngươi. Chuyện của ngươi ngày hôm qua ta đã tìm người trong tông, phỏng chừng ngày mai sẽ có tin tức. Nếu như ngươi có đủ thực lực, muốn trở thành đệ tử thân truyền cũng không phải không có khả năng.
Bạch Mi trưởng lão nói với Lục Lâm Thiên.
- Đa tạ Bạch trưởng lão quan tâm.
Lục Lâm Thiên thi lễ, Bạch Mi trưởng lão quả thực đối với hắn không tồi, hẳn là bán mặt mũi cho phụ thân hắn a.
- Ngươi cầm lấy viên đan dược tam phẩm Tụ Khí Đan này đi, mỗi một đệ tử khi tới Vân Dương Tông đều có phần. Hôm qua ta vốn muốn đi tìm Vô Song nói cho nó ngươi đã trở về. Chỉ là gần đây đệ tử thân truyền đều phải tu luyện, ngay cả ta cũng không có biện pháp đi vào. Thế nhưng ta đã gặp Thúy Ngọc, ta đoán tin tức ngươi đã trở về hiện tại cũng đã tới tai Vô Song.
Bạch Mi trưởng lão nói xong, rồi móc ra một viên đan dược tam phẩm sơ giai đưa cho Lục Lâm Thiên.
- Tạ ơn trưởng lão.
Lục Lâm Thiên nói.
- Bạch trưởng lão, Hoàng Thành Lễ đã tới, có thể bắt đầu rồi.
Một lát sau, Đoạn trưởng lão đi tới, lúc này bên người hắn còn có một thanh niên mặc hắc y, niên kỷ chừng hơn hai mươi tuổi, ánh mắt trầm ổn, thân hình cao to, toàn thân toát ra cảm giác lực lượng tràn trề.
- Ra mắt Bạch trưởng lão.
Thanh niên này tiến lên thi lễ với Bạch Mi, sau đó ánh mắt rơi vào năm người Lục Lâm Thiên.
Chương 337 Không ngừng đùa giỡn
- Vũ Sư Tứ Trọng đỉnh phong, hắn là Vũ giả Thổ Hệ.
Lục Lâm Thiên liếc mắt nhìn thanh niên này, cảm giác khí tức từ trên người hắn, hẳn là Vũ giả Thổ hệ.
- Hoàng Thành Lễ, Lục Lâm Thiên muốn khiêu chiến ngươi, nếu như ngươi thắng lập tức có hai mươi điểm, nếu như thua vậy thì chỉ mất năm điểm, ngươi có bằng lòng hay không?
Bạch Mi nói với thanh niên mặc hắc y.
- Ta tiếp nhận khiêu chiến, hai mươi điểm này là của ta.
Ánh mắt thanh niên kia nhìn về phía Lục Lâm Thiên, trong mắt bắn ra một cỗ chiến ý. Hai mươi điểm, đây là một số điểm không nhỏ. Một kẻ không phải người trên Hổ Bảng muốn khiêu chiến hắn, hắn không có lý do nào không tiếp nhận. Huống chi, dựa theo quy củ, đối phương cũng có đủ điểm, hắn cũng không thể cự tuyệt.
- Vậy chuẩn bị lên đài đi.
Bạch Mi trưởng lão nói.
Trên quảng trường, hiện tại cũng có một đám đệ tử tập trung về phía trung tâm, tất cả mọi người đều nghe nói có một đệ tử mới tới muốn khiêu chiến Hoàng Thành Lễ bài danh thứ tám mươi tám trên Hổ Bảng.
- Hoàng Thành Lễ kia bài danh thứ tám mươi tám. Tên đệ tử kia đầu bị vô nước hay sao dám trực tiếp khiêu chiến Hoàng Thành Lễ, muốn ăn đòn sao?
- Ngươi không biết sao? Đệ tử kia là Lục Lâm Thiên, sáng sớm ngày hôm nay một chiêu đánh bại Chu Bảo Điền bài danh thứ chín mươi chín. Kể cả mười mấy người hay đi theo hắn cũng bị đánh thảm thương.
- Không thể nào, tiểu tử này lợi hại như vậy sao? Thật hay giả đó?
- Không có khả năng, thực lực tiểu tử này sao lại mạnh như vậy, chắc các ngươi nhìn lầm rồi.
- Sao mà lầm được, ta tận mắt nhìn thấy.
- Lục Lâm Thiên này có chút anh tuấn, không biết đã có nữ bằng hữu chưa?
Trong đám người xem chung quanh lúc này đã có không ít đệ tử thấp giọng nghị luận. Một màn xảy ra lúc sáng sớm khiến cho đám người chứng kiến mở rộng tầm mắt, có chút nữ đệ tử đứng xem phía trước đang đánh giá Lục Lâm Thiên.
Lúc này trong đám người vây quanh có một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện, ngũ quan tuyệt mĩ, thân hình lồi lõm, chỉ là trên mặt có một nốt ban đỏ, chính là nha hoàn Thúy Ngọc.
Thúy Ngọc nhìn chăm chú vào thân ảnh đang đứng ở giữa quảng trường, trong mắt có chút thoảng thốt:
- Đúng là hắn, hắn không chết, đã hơn một năm rồi a, hình như thay đổi không ít.
Trên đài lúc này có hai đạo thân ảnh đang đứng đó, tin tức hai người giao chiến lúc này đã hấp dẫn không ít đệ tử đến xem.
- Lục Lâm Thiên, Hoàng Thành Lễ, các ngươi có thể bắt đầu.
Phía dưới, Bạch Mi trưởng lão nói, ánh mắt của lão và hai chấp sự bên cạnh đều nhìn kỹ vào Luc Lâm Thiên.
Đại trưởng lão bên cạnh ba người lúc này liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên, đầu lông mày nhíu lại, dường như cảm thấy Bạch Mi đã quá coi trọng tiểu tử này.
- Lục Lâm Thiên, vừa mới tiến vào Vân Dương Tông đã khiêu chiến ta, thực sự ta rất bội phục dũng khí của ngươi.
Trên đài, Hoàng Thành Lễ nhìn về phía Lục Lâm Thiên, chiến ý trong mắt chợt dâng cao, kèm theo đó là ánh mắt coi thường.
- Khiêu chiến ngươi. Nói thật, ngươi còn chưa đủ tư cách để ta khiêu chiến, ngươi chỉ xứng làm một hòn đá kê chân mà thôi. Ra tay đi, nếu như để ta xuất thủ, cơ hội để ngươi xuất thủ cũng sẽ không có.
- Khẩu khí thật lớn.
Nghe Lục Lâm Thiên nói vậy Bạch Mi trưởng lão không nhịn được mà nhíu mày, một ít đệ tử chung quanh cũng thấp giọng nghị luận, thầm nghĩ đệ tử mới tới này quả thực là đủ cuồng a.
- Quá ngông cuồng, Hoàng Thành Lễ, một chiêu đánh bại hắn cho ta.
- Lục Lâm Thiên, chúng ta ủng hộ ngươi. Một chiêu đánh bại Hoàng Thành Lễ, giống như đánh bại Chu Bảo Điền.
Đám đệ tử đứng chung quanh lúc này chia làm hai phái. Đương nhiên, tuyệt đại bộ phận là ủng hộ Hoàng Thành Lễ. Về phần Lục Lâm Thiên là đám người đã thấy hắn xuất thủ lúc sáng mới ủng hộ hắn. Bởi vì bọn họ đã tận mắt nhìn thấy thực lực của hắn, kinh khủng tới mức nào a.
- Không ngờ ta lại nhìn không thấu thực lực của hắn, trên người hắn rốt cuộc còn cất giấu bí mật nào a.
Trong đám người, Thúy Ngọc chăm chú nhìn vào thân ảnh của Lục Lâm Thiên, nàng khẽ cau mày rồi lập tức lại nhìn về phía hắn.
- Ta sẽ để cho ngươi biết sự khác biệt giữa người thường và Hổ Bảng.
Trong mắt Hoàng Thành Lễ hiện lên sự tức giận, cũng không khách khí với Lục Lâm Thiên. Hai tay vừa động một cái tức thì mộc côn đen nhánh xuất hiện trong tay. Mộc côn này dài hai thước, sau khi chân khí được rót vào trên mộc côn bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu vàng bao xung quanh côn.
Lục Lâm Thiên nhìn thoáng qua nhưng cũng không có để ý lắm.
Có trường côn trong tay, trong nháy mắt chân khí của Hoàng Thành Lễ bạo phát, hắn đem trường côn trong tay ra từng đạo tàn ảnh bao phủ không gian, tạo ra từng đợt gợn sóng, trong nháy mắt phá vỡ sự ngăn cách của không khí, kình khí và không khí ma sát tạo ra từng đám quang mang, một đạo côn ảnh trực tiếp bổ về phía Lục Lâm Thiên.
Côn ảnh bổ ra đem theo một đám kình khí cuồng bạo. Tuy rằng nó còn ở xa thế nhưng Lục Lâm Thiên lại có cảm giác quần áo bị cỗ kình khí cuồng bạo kia làm gián chặt vào thân thể hắn. Vũ Sư Tứ Trọng đỉnh phong, thực lực của Hoàng Thành Lễ này so với Chu Bảo Điền kia quả thực mạnh hơn không ít.
Từ một kích của Hoàng Thành Lễ này có thể thấy thực lực của Vũ Sư Tứ Trọng cũng không phải chuyện đùa, so với Vũ Sư Ngũ trọng cũng không kém là bao. Đệ tử trên Hổ Bảng quả thực không phải chỉ có hư danh, Lục Lâm Thiên thầm nghĩ.
Cảm nhận được áp lực do kình khí của đối phương mang lại, Lục Lâm Thiên khẽ nhíu mày rồi khẽ cười. Thân thể chợt lóe một cái tránh khỏi côn ảnh của Hoàng Thành Lễ, côn ảnh mất đi mục tiêu lập tức đánh về phía mặt đất, kình khí cuồng bạo trực tiếp đánh nát đất đá phía sau.
- Tốc độ của ngươi quá chậm.
Lục Lâm Thiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hoàng Thành Lễ, trên mặt khẽ nở nụ cười.
- Thật không?
Sắc mặt Hoàng Thành Lễ trầm xuống rồi đột nhiên giơ trường côn trong tay lên, lần thứ hai quét ngang ra, tạo ra một côn ảnh trong hư không. Côn ảnh đánh tan trở ngại của không khí, tạo ra tiếng ầm vang, rồi bắn về phía Lục Lâm Thiên. Chiêu này, vô luận là khí thế hay tốc độ so với chiêu vừa rồi đều mạnh hơn không ít.
Phanh!
Trên đài, trong nháy mắt truyền đến âm thanh bạo liệt, tốc độ so chiêu quá nhanh, một ít đệ tử thực lực thấp còn chưa thấy gì thì đã thấy côn ảnh đánh về phía mặt đất phía sau tạo hành một cái hố lớn, bởi vậy có thể thấy được lực lượng kinh khủng của côn ảnh này.
- Vẫn quá chậm, có thể nhanh hơn một chút được không? Tốt nhất là dùng toàn lực đi.
Thanh âm nhàn nhạt của Lục Lâm Thiên truyền tới, đồng thời lần thứ hai Lục Lâm Thiên đã xuất hiện bên ngoài cách hắn vài chục thước, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Hoàng Thành Lễ, miệng mỉm cười dường như đang trêu chọc Hoàng Thành Lễ vậy.
- Tốc độ nhanh thật!
Vẻ mặt đám người Bạch Mi trưởng lão lúc này đều biến đổi, bọn họ tất nhiên là nhìn được rõ ràng tốc độ và sự phản ứng của Lục Lâm Thiên vô cùng mạnh, nếu tính về phương diện này chỉ sợ bọn họ cũng phải thua kém Lục Lâm Thiên.
Chương 338 Đánh bại
Không ít đệ tử đứng xem chung quanh lúc này cũng ngạc nhiên.
- Tốc độ của ngươi rất nhanh, thế nhưng ngươi cho bằng bằng vào tốc độ này có thể chạy trốn mãi sao?
Sắc mặt Hoàng Thành Lễ trầm xuống, thấy ánh mắt trêu ngươi của Lục Thiếu Thu lập tức lạnh lùng, chân khí toàn thân bạo phát, chân khí dưới chân chợt bùng lên, khẽ nhảy khỏi mặt đất, trong giây lát đã bắn tới giữa không trung, trường côn trong tay khẽ run lên, tức thì tạo nên côn ảnh ngập trời trong không trung, giống như một đầu khổng tước xòe đuôi vậy.
- Phục Không Liệt Địa Côn, đây chính là Vũ kỹ Hoàng cấp sơ giai. Cũng là tuyệt chiêu của Hoàng Thành Lễ, không nghĩ tới chiêu thứ ba hắn đã phải thi triển tuyệt chiêu của mình.
- Uy lực Phục Không Liệt Địa Côn này quả thực rất lớn, xem ra Hoàng Thành Lễ đã nổi giận thật sự, tiểu tử lớn gan kia quả thực không may rồi.
Trong lúc Hoàng Thành Lễ thôi động chiêu thức cực mạnh của mình, đệ tử Vân Dương Tông chung quanh thấp giọng nghị luận.
Thế nhưng đám người Bạch Mi trưởng lão không ai phát biểu bất luận ý kiến gì, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào cuộc chiến. Lúc này, nét mặt của Hoàng Thành Lễ dường như thỏa mãn rất lớn, bằng vào tu vi Vũ Sư Tứ Trọng của hắn có thể thôi động lực lượng cường hãn của Phục Không Liệt Địa Côn cũng là hiếm thấy.
Lúc này ở giữa không trung Hoàng Thành Lễ lớn tiếng hét một tiếng:
- Phục Không Liệt Địa Côn.
Đồng thời, trên bầu trời, một đám côn ảnh trực tiếp khuếch tán, lập tức ầm ầm đánh về phía Lục Lâm Thiên, bao phủ chung quanh hắn, kình khí cuồng bạo mang theo tiếng xe gió, giống gian chung quanh giống như bị gãy vụn, trong nháy mắt bao phủ chung quanh Lục Lâm Thiên.
Lúc này, năng lượng cuồng bạo bắn ra bốn phía, kình khí tản ra chung quanh tạo thành từng luồng không khí rít gào, người thực lực thấp một chút thì không thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trên đài, chỉ có thể nghe được âm thanh cuồng bạo vang lên chung quanh.
Phanh...
Trung ương đài cao, trên mặt đất bốn phía lúc này đang bị tàn phá không ngừng, côn ảnh còn chưa tới đã khiến cho vô số đá vụn trên mặt đất không ngừng bị nhấc lên.
Trong sát na, kình khí tiêu tán, năng lượng cuồng bạo khuếch tán tới một lúc nào đó cũng ngừng lại, địa phương bị côn ảnh bao phủ lúc này trong vài trăm thước đã có vô số đất đá, một đống hỗn độn xuất hiện trong mắt mọi người.
Thế nhưng lúc này, mọi người mới phát hiện ra, Lục Lâm Thiên bị côn ảnh bao phủ, lúc này hắn cũng không ở giữa nữa mà đã biến mất không thấy.
- Mau nhìn, hắn ở trên không trung, hắn là Vũ giả Phong hệ.
Không biết là ai không nhịn được mà hô lên một tiếng, lúc này tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều nhìn lên trên bầu trời. Lúc này trên bầu trời có một đạo thân ảnh lăng không đứng đó, phía sau hắn có hai đôi cánh được ngưng tụ bằng chân khí, hai cánh rung động, xuất hiện từng gợn sóng trong không gian.
- Vũ giả Phong hệ, vừa rồi hắn vừa thi triển chân khí Thổ hệ, hắn là Vũ giả song hệ...
Trong lúc mọi người còn đang sợ hãi than, đồng thời Đoạn trưởng lão phụ trách Diễn Vũ trường kia cũng kêu lên một tiếng:
- Hóa ra là Vũ giả song hệ.
- Đoạn trưởng lão, Lục Lâm Thiên không chỉ đơn giản là Vũ giả song hệ mà là tam hệ, Thổ, Hỏa, Phong.
Một chấp sự khẽ thấp giọng nói với Đoạn trưởng lão.
- Cái gì? Vũ giả tam hệ sao? Vậy không phải là yêu nghiệt giống tiểu thư sao?
Đoạn trưởng lão nhất thời hóa đá, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên đã hoàn toàn không giống khi trước, thảo nào Bạch Mi trưởng lão coi trọng hắn như vậy, dường như lại nghĩ tới chuyện gì đó, Đoạn trưởng lão nói:
- Lẽ nào Lục Lâm Thiên này là nhi tử Lục Trung? Ca ca Lục Thiếu Hổ? Không phải trước đó các ngươi nói đã mất tích trong sơn mạch Vụ Đô sao?
- Đúng vậy, hắn chính là nhi tử của Lục Trung, đại nạn không chết đã trở về, không biết hắn có thể vượt qua Lục Trung năm đó hay không.
Bạch Mi trưởng lão nhẹ giọng nói.
- Lâm Thiên huynh đệ không ngờ là Vũ giả song hệ.
Nhạc Bất Quần, Dược Tĩnh, Dương Vĩ, Bành Truyện Hùng, bốn người lúc này đã triệt để ngây ngốc rồi.
- Ta đã nói rồi, tốc độ của ngươi quá chậm, hiện tại tới phiên ta.
Trên bầu trời, ánh mắt của Lục Lâm Thiên vẫn lãnh đạm như vậy, trong mắt còn xuất hiện vẻ châm chọc, trong nháy mắt hắn liền thu liễm lại, khí tức trên người Lục Lâm Thiên đột nhiên biến đổi, đồng thời có một cỗ sát khí từ trên bầu trời phát ra, hai cánh bằng chân khí phía sau lưng rung lên, thân thể giống như thiểm điệm bắn xuống.
Tốc độ giống như thiểm điện, mãi tới khi thân ảnh của Lục Lâm Thiên tới trước người, Hoàng Thành Lễ mới nhìn rõ vật trong tay Lục Lâm Thiên hiện tại, đó là một lợi trảo bắn ra hàn mang bức người, chân khí nóng bỏng không ngừng tỏa ra.
- Thổ, Phong, Hỏa, là Vũ giả tam hệ.
Tới lúc này, sắc mặt Hoàng Thành Lễ đã kinh hãi tới cực hạn, cảm giác được khí tức trên người Lục Lâm Thiên, Vũ giả tam hệ a, toàn bộ Vân Dương Tông cũng chỉ có yêu nữ kia mới có thiên phú như vậy.
Sưu...
Căn bản là không kịp né tránh, trường côn nơi tay Hoàng Thành Lễ lập tức gào thét, chân khí toàn thân bạo phát trực tiếp bổ một côn về phía Lục Lâm Thiên, đồng thời thân thể trong nháy mắt nhanh chóng thối lui, bố trí hộ thân cương khí chung quanh thân thể của mình.
Lúc này lợi trảo Bạch Ngọc Tinh Ti trong tay Lục Lâm Thiên run lên, một cỗ hỏa diễm hóa thành thực chất tức thì khuếch tán, chân khí thuộc tính hỏa nhẹ nhàng quấn quanh lợi trảo, không gian chung quanh giống như bị gấp khúc, lợi trảo bằng một tốc độ không thể tưởng tượng được trong nháy mắt bắt lấy trường côn của Hoàng Thành Lễ.
- Không biết tự lượng sức mình, phá cho ta.
Lục Lâm Thiên quát lên một tiếng, lợi trảo rung lên, yên lặng trong chốc lát rồi đột nhiên lực lượng phô thiên cái địa từ trong bàn tay bạo phát ra, ngọn hỏa diễm cuốn quanh đột nhiên bùng lên, một cỗ năng lượng khổng lồ xuất hiện khiến cho không gian chung quanh gấp khúc, gợn sóng, không ngừng phát ra âm thanh bạo liệt.
Phanh..
Theo tiếng bạo liệt của không khí, trong tiếng kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy trường côn của Hoàng Thành Lễ lúc này trong nháy mắt hóa thành từng mảnh vụn tiêu tán giữa không trung.
Bị một cỗ lực lượng lớn đánh xuống, lúc này Hoàng Thành Lễ trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt hiện lên vẻ không tưởng tượng được.
Mà lúc này, vẻ lạnh lùng trong mắt Lục Lâm Thiên chợt lóe lên, lợi trảo đột nhiên xuyên qua hộ thân cương khí của Hoàng Thành Lễ, nếu như không có gì thay đổi sẽ đánh nát hộ thân cương khí, chưởng ấn mang theo kình khì cuồng bạo trong nháy mắt nắm cổ Hoàng Thành Lễ. Cảm nhận được kình khí cuồng bạo, Hoàng Thành Lễ lúc này ngay cả hô hấp cũng khó khăn, ánh mắt hoảng sợ, hiện lên vẻ kinh hãi rồi lập tức nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được tử vong từ trong sâu thẳm linh hồn của hắn.
- Lâm Thiên, không được làm tổn hại tới tính mạng người khác.
Lúc này Bạch Mi trưởng lão từ trong kinh ngạc tỉnh lại, sắc mặt đại biến hô to.
Lúc này, kình khí cuồng bạo khiến cho Hoàng Thành Lễ thiếu chút hôn mê đột nhiên biến mất, chỉ là nó vẫn để lại dấu ấn là một vết máu nhàn nhạt trên cổ Hoàng Thành Lễ.
Chương 339 Đêm tối tính kế (1)
- Ngươi thua.
Lục Lâm Thiên thu hồi lợi trảo, khôi phục dáng vẻ thường này của mình, dường như mọi chuyện vừa rồi xảy ra đối với hắn cũng không có bao nhiêu quan hệ.
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên dừng tay, Bạch Mi trưởng lão mới khẽ thở ra một hơi. Mà lúc này Đoạn trưởng lão kia vẫn chưa bình tĩnh lại, vẻ mặt có chút kinh hãi lẩm bẩm nói:
- Không ngờ là Vũ giả tam hệ.
- Thổ, Phong, Hỏa, Lục Lâm Thiên là Vũ giả tam hệ.
- Trời, lại một Vũ giả tam hệ, Vân Dương Tông có Vũ giả tam hệ thứ hai a.
Đệ tử phía dưới lúc này cũng không nhịn được mà xôn xao, đặc biệt có không ít nữ đệ tử phía trước tức thì thét lên, mị nhãn không ngừng ném ra, hận không thể xông lên ôm chặt lấy hắn.
Cho dù là kẻ có thực lực thấp nhất cũng có thể thấy rõ ràng, tuy rằng tổng cộng xuất thủ bốn chiêu, thế nhưng ba chiêu trước đều do Hoàng Thành Lễ xuất thủ, thậm chí là sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình, thế nhưng ngay cả chéo áo của Lục Lâm Thiên cũng không thể động tới.
Mà Lục Lâm Thiên chỉ dùng một chiêu có thể đơn giản đánh bại Hoàng Thành Lễ. Nếu như sinh tử quyết chiến thì Lục Lâm Thiên chỉ cần dùng một chiêu cũng có thể quyết định tính mạng của Hoàng Thành Lễ. Loại thực lực này quá mạnh mẽ đi. Bài danh thứ tám mươi tám trên Hổ Bảng cũng không chịu nổi một chiêu của hắn.
- Vũ Sư cửu trọng, một năm rưỡi trước mới là Vũ sĩ tứ trọng, tốc độ tu luyện không ngờ lại kinh người như vậy. Trên người hắn rốt cuộc đang ẩn giấu bí mật gì?
Trong đám người, vẻ mặt Thúy Ngọc cũng kinh hãi không ngớt.
Nếu như lúc này Lục Lâm Thiên biết Thúy Ngọc không ngờ lại có thể nhìn thấu tu vi của mình, bảo đảm sẽ vô cùng kinh ngạc. Để không làm lộ tu vi Vũ Sư cửu trọng, vừa rồi xuất thủ hắn vẫn áp chế khi tức, bằng vào sự thần kỳ của m Dương linh Vũ quyết, cho dù có Vũ Tướng ở đây cũng vô pháp nhìn thấu tu vi của hắn. Thế nhưng không ngờ Thúy Ngọc này lại có thể nhìn thấu.
Hoàng Thành Lễ mở mắt, lúc này có vẻ vô cùng uể oải, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhìn Lục Lâm Thiên lúc này không có chút không phục nào. Đối phương là Vũ giả tam hệ, hắn căn bản không phải là đối thủ của người ta. Thua, là chuyện rất bình thường, không phải bản thân hắn yếu mà đối phương quá mạnh mẽ.
- Quá mạnh.
Phía sau Bạch Mi trưởng lão, hai chấp sự kia kinh hãi thốt lên. Lúc này bọn họ mới triệt đệ tin tưởng, mười mấy người Chu Bảo Điền đều do một mình Lục Lâm Thiên đánh bại.
- Lục Lâm Thiên thắng.
Nửa ngày sau, Đoạn trưởng lão mới lớn tiếng tuyên bố.
- Lâm Thiên huynh đệ, quá cường hãn a. Không ngờ lại là Vũ giả tam hệ.
- Đình viện số tám mươi sáu chúng ta rốt cuộc cũng xuất hiện một nhân vật cường hãn rồi.
Bốn người Bành Truyện Hùng, Nhạc Bất Quần, Dương Vĩ, Dược Tĩnh đi về phía Lục Lâm Thiên, kinh ngạc qua đi, bốn người hiện tại đều mừng rỡ không ngớt.
- Có nên gặp mặt hắn hay không, không biết hắn có còn nhớ ta không?
Nhìn Lục Lâm Thiên trong vòng vây của mấy người kia, Thúy Ngọc có chút do dự tự hỏi mình.
- Thúy Ngọc.
Trên đài, trong nháy mắt Lục Lâm Thiên cũng phát hiện thân ảnh Thúy Ngọc.
- Thúy Ngọc, ngươi tới đây.
Ngay khi Thúy Ngọc còn đang do dự thì thân ảnh Lục Lâm Thiên cũng đã tới trước mặt nàng. Ánh mắt chăm chú nhìn Thúy Ngọc.
- Lâm Thiên, Vô Song tỷ và tiểu thư nhà ta không ra được cho nên phái ta tới xem có phải thực sự ngươi đã trở về hay không.
Nhìn thân ảnh xuất hiện trước mặt này Thúy Ngọc lại có chút hoảng hốt.
- Không có việc gì, nhìn thấy ngươi quả thực trong lòng ta cũng có chút vui vẻ. Ta đã cho rằng sẽ không gặp lại được các ngươi, không nghĩ tới lại không chết, ta lại trở về a.
Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.
- Một năm qua ngươi thế nào?
Nhìn vào Lục Lâm Thiên, Thúy Ngọc dường như không biết nói như thế nào, một lát sau nàng mới nói một câu như vậy.
- Cũng không tệ lắm, còn các ngươi?
Lục Lâm Thiên hỏi.
- Chúng ta cũng khỏe, còn có Vô Song tỷ, nàng rất nhớ ngươi, ngày hôm qua sau khi nghe nói ngươi đã trở lại nàng rất vui vẻ đấy.
Thúy Ngọc nói.
- Giúp ta nói cho Vô Song tỷ một câu, ta cũng nhớ nàng, ta sẽ nghĩ biện pháp đi gặp nàng.
Lục Lâm Thiên nói một hơi, nghĩ tới nàng, sau khi cho rằng bản thân mình đã chết, phỏng chừng nàng khóc lóc rất thảm thiết a.
- Vậy ngươi có nên núi thăm ta không?
Thúy Ngọc hỏi xong khuôn mặt tức thì đỏ lên, xoay người vội vàng rời đi.
- Lâm Thiên, ta đi trước, ta đi nói cho Vô Song tỷ ngươi đã trở về.
- Tại sao ta lại như vậy, lẽ nào ta lại như vậy? Chúng ta chưa từng nói chuyện gì a...
Thúy Ngọc xoay người, miệng thì thào nói vài tiếng, khuôn mặt đỏ ửng từ mặt tới cổ.
- Nếu như lên được núi nhất định ta sẽ đi tìm ngươi.
Lục Lâm Thiên cũng sửng sốt, phản ứng của Thúy Ngọc này cũng quá lớn đi a.
- Hắn nói sẽ đi thăm ta sao? Thật sao?
Quay đầu liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt Thúy Ngọc hiện lên chút phức tạp.
- Lâm Thiên huynh đệ, đây hình như là nha hoàn của của sư tỷ Độc Cô Băng Lan a, không ngờ ngươi lại biết nàng.
Bốn người Nhạc Bất Quần từ phía sau Lục Lâm Thiên đi tới, nhìn vào Thúy Ngọc khẽ hỏi.
- Trước đây từng biết.
Lục Lâm Thiên nói.
Một lát sau, trên Diễn Vũ Trường, vị trí thứ tám mươi tám đã thay thế bằng tên của Lục Lâm Thiên khiến cho không ít đệ tử rầu rĩ.
Trong đình viện số tám mươi sáu lúc này cũng chỉ còn một mình Lục Lâm Thiên. Bốn người Nhạc Bất Quần sau khi từ Diễn Vũ trường trở về đều phải chuẩn bị đi làm tạp vật mỗi ngày của mình. Làm một đệ tử bình thường mỗi ngày đều phải làm tạp vụ, tuần tra, quét rác, đây đều là việc phải làm thường này.
Trong núi Vân Dương, có một ngọn núi chọc trời đột ngột xuất hiện giữa đám mây, đỉnh núi này bằng phẳng rộng rãi, bốn phía thẳng đứng, chung quanh có không ít cung điện.
Trong một cung điện to lớn, trong đại điện có mấy thân ảnh đang ngồi đó.
- Tam hộ pháp, ngày hôm qua Bạch Mi báo lại, đệ tử Lục gia Lục Lâm Thiên rớt xuống vách núi vạn trước một năm trước, Vũ giả tam hệ rốt cuộc chưa chết, hôm qua đã về tới Vân Dương Tông. Bạch Mi nói, Lục Lâm Thiên là Vũ giả tam hệ, không biết có thể trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền hay không?
Trong đại điện, một lão giả dường như là hộ pháp của Vân Dương Tông nói với một hán tử mặc áo bào màu đen.
- Vũ giả tam hệ sao? Loại thiên phú này ngoài tiểu thư ra đây là người thứ hai.
- Thông tri cho chư vị trưởng lão thương nghị, Vũ giả tam hệ, Vân Dương Tông ta sẽ tận lực bồi dưỡng, nếu đạt được thực lực như tiểu thư mà nói, lần đại hội tam tông tứ môn lần sau, Vân Dương Tông ta sẽ càng thêm nắm chắc.
Nói xong, mấy hộ pháp bên cạnh nhất thời đứng lên.
- Chư vị, truyện này Triệu trưởng lão tối qua đã biết, phân phó chúng ta không cần phải xen vào. Tuy rằng thiên phú tam hệ vô cùng tốt, thế nhưng một năm sau mới là thời gian tuyển chọn đệ tử thân truyền, Vân Dương Tông chúng ta cũng không thể làm ra ngoại lệ. Vì vậy, tất cả đều dựa theo quy củ của Vân Dương Tông ta mà làm việc.
Chương 340 Đêm tối tính kế (2)
Hán tử mặc áo bào đen nói với mọi người.
- Tam hộ pháp, Lục Lâm Thiên kia là Vũ giả tam hệ đấy. Chúng ta có nên bẩm báo trưởng lão khác hoặc là Tông chủ không? Vũ giả tam hệ, loại thiên phú bực này chúng ta cần phải trọng điểm bồi dưỡng chứ.
Một hộ pháp do dự một chút rồi nói.
- Thu hộ pháp, đây là ý tứ của Triệu trưởng lão, lẽ nào ngươi muốn vi phạm ý tứ của người?
Hán tử mặc áo đen nhìn về phía hộ pháp vừa nói.
- Không dám, vậy tất cả đều dựa theo quy củ vậy.
Vẻ mặt hộ pháp kia tức thì biến đổi, dường như có chút kiêng kị với Triệu trưởng lão kia.
Trong quần sơn Vân Dương Tông, dưới ánh chiều tà khiến cho quần sơn được phủ một ánh sáng mờ ảo.
Trên một tòa đình viện tinh xảo trên một ngọn núi truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ.
- Thúy Ngọc, lời ngươi nói có thật không? Lâm Thiên thực sự đang ở Vân Dương Tông? Hắn thực sự còn sống sao?
Trong đình viện, Lục Vô Song luôn luôn thanh nhã, cao quý lúc này đã không còn giữ được hình tượng thường này của mình mà sốt ruột hỏi Thúy Ngọc.
- Vô Song tỷ. Ta đã nói qua hai lần rồi a. Hắn thực sự còn sống, ta đã nhìn thấy hắn, hắn nhờ ta nói với ngươi, hắn rất nhớ ngươi a.
Thúy Ngọc cười nói với Lục Vô Song.
- Hắn rất nhớ ta sao?
Khuôn mặt Lục Vô Song tức thì đỏ ửng, lập tức nói:
- Thúy Ngọc, vậy hiện tại hắn thế nào, béo hay gầy, đã hơn một năm rồi, sao giờ này hắn mới trở về.
- Hắn thay đổi cũng không nhỏ, cũng gầy đi không ít. Về phần một năm qua ta không rõ. Được rồi, hôm nay hắn còn làm một chuyện tình náo nhiệt a.
Thúy Ngọc nói.
- Không phải là hắn gặp phiền phức đó chứ?
Tức thì Lục Vô Song có chút lo lắng đứng ngồi không yên.
- Không phải, Lâm Thiên hôm nay khiêu chiến Hoàng Thất Lễ bài danh tám mươi tám trên Hổ Bảng kia rồi dùng một chiêu đánh bại tên đó. Hiện tại ở dưới chân núi có không ít đệ tử đang bàn luận về hắn. Ngay cả đệ tử lâu năm phỏng chừng cũng đang bắt đầu chú ý tới hắn.
Thúy Ngọc nói.
- Một chiêu đánh bại Hoàng Thành Lễ kia sao? Thực lực Lâm Thiên không ngờ lại mạnh tới mức này.
Lục Vô Song có chút kinh ngạc nói.
- Thực lực của Lâm Thiên không ngờ lại tiến bộ nhanh tới như vậy.
Độc Cô Băng Lan ở bên cạnh lúc này cũng có chút kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không tin.
Thúy Ngọc nói.
Buổi chiều, trong đình viện số tám lẻ sáu, đám người Nhạc Bất Quần kéo thân thể có chút uể ỏa về tới đình viện, làm tạp vụ là một chuyện cần tiêu hao thể lực rất lớn.
Trở lại đình viện, bốn người kêu khổ liên tục, chỉ có thể ước ao giống như Lục Lâm Thiên không phải làm tạp vật.
Nghe bốn người kêu khổ, Lục Lâm Thiên chỉ biết cười cười. Tới Vân Dương Tông rồi, cũng không biết khi nào Vũ trưởng lão mới trở về. Nếu như hắn có thể trở thành đệ tử thân truyền sớm một chút là có thể lên núi gặp Lục Vô Song, có có thể nhanh chóng đi tìm vũ kỹ thân pháp và Vạn niên xích đồng.
Ban đêm, năm người hàn huyên một lúc rồi đều trở về phòng mình tu luyện. Trong phòng Lục Lâm Thiên Tiểu Long và Huyết Tích Dịch bay ra. Về phần Thiên Sí Tuyết Sư, Thị Huyết Yêu Lang, Lục Yêu Mãng, Thiểm Điện Hắc Báo thì Lục Lâm Thiên sẽ không để cho bọn nó đi ra. Bọn nó còn chưa thể thu nhỏ lại thân thể, căn phòng này không thể chứa được thân thể to lớn của bọn chúng.
Khoanh chân ngồi xuống móc ra Linh Ngọc sàng, Lục Lâm Thiên bắt đầu chậm rãi tu luyện. Trong khoảng thời gian này, Lục Lâm Thiên cũng dự tính luyện chế mấy khỏa Địa Linh đan.
Địa linh đan, đan dược tam phẩm cao giai, đối với việc tăng thêm linh lực có trợ giúp không ít.
Tuy rằng các bậc tiền bối của Phi Linh Môn để lại không ít đan dược, thế nhưng đan dược có thể trợ giúp tăng cường linh lực lại có rất ít. Linh hồn thần dịch cũng đã dùng hết, vì vậy Lục Lâm Thiên mới chuẩn bị dùng một ít đan dược đột phá linh lực. Chờ linh lực đột phá đến Linh Sư cửu trọng thì hắn mới có thể bắt đầu chuẩn bị đột phá Vũ Phách và Linh Phách. Đây chính là bình cảnh lớn của Vũ giả và Linh giả, đến lúc đó phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng.
Một lát sau, quanh thân Lục Lâm Thiên được bao phủ bởi một vòng quang mang nhàn nhạt, chìm đắm trong tu luyện.
Trong đêm đen, lúc này trong một đình viện trên một ngọn núi khổng lồ đang đèn đuốc sáng trưng, có ba thân ảnh đang tụ tập trong một gian phòng.
Trong ba người này nếu Lục Lâm Thiên ở đây nhất định có thể nhận ra một người trong đó. Người này mặc hao phục tuổi chừng mười bảy mười tám, chính là Lục Thiếu Hổ.
Hai người còn lại, một người tuổi chừng hai ba hai tư, mặc áo bào màu trắng, trong mắt mang theo chút âm lãnh, khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm.
Người cuối cùng, mặc áo bào màu đen, chính là tam hộ pháp trong Vân Dương Tông.
- Vân Sinh, sự tình thế nào rồi?
Trong nội đường lúc này có thanh âm truyền tới, có chút tang thương, hẳn là một lão giả đã có tuổi.
- Sư phụ, ta đã áp chế xuống rồi. Chỉ cần không ai cố ý đi nói, những trưởng lão khác tạm thời sẽ không biết Lục Lâm Thiên đã về tới tông.
Tam hộ pháp thấp giọng nói.
- Tốt, gần đây ngươi phải chú ý một chút. Tận lực đừng để người khác biết Lục Lâm Thiên đã về tới Vân Dương Tông, nếu không có chuyện gì thì ngươi lui đi.
Thanh âm kia lại vang lên.
- Ta hiểu, sư phụ.
Tam hộ pháp nói.
- Gia gia, Lục Lâm Thiên này không ngờ rớt xuống vực sâu lại không chết, thực là mạng lớn. Vũ giả tam hệ, sợ rằng trưởng lão khác sẽ lập tức thu làm môn hạ, đến lúc đó hắn trở thành đệ tử thân truyền thì rất khó đối phó. Chúng ta có nên động thủ ngay hay không? Tránh cho đêm dài lắm mộng.
Tam hộ pháp đi rồi, thanh niên mặc hoa phục màu trắng kia khẽ nói.
- Kình Thiên, chuyện này ngươi an bài người đi làm đi. Nhớ kỹ không được đích thân động thủ, giết người khác thì không sao, thế nhưng nếu giết một Vũ giả tam hệ, đến lúc đó những trưởng lão khác sẽ truy cứu. Ngươi phái người khác đi là được, không được để lộ ra vết tích gì. Bảo vật Lục gia nhất định phải rơi vào tay Thiếu Hổ.
Thanh âm tang thương trong nội đường tiếp tục vang lên.
- Ngoại công, rốt cuộc Lục gia có bảo vật gì? Sao con lại không biết.
Lục Thiếu Hổ không nhịn được mà hỏi.
- Thiếu Hổ, đương nhiên ngươi không biết được, chuyện này biết cũng không có mấy người. Bảo vật kia không phải là vật phàm, khi nào tới lúc ta sẽ nói cho các ngươi. Được rồi, các ngươi lui đi, ta phải bế quan. Không có chuyện gì đừng tới quấy rầy ra. Chuyện tình Lục Lâm Thiên các ngươi phải phối hợp với Vân Sinh, đừng lộ ra dấu vết nào.
Thanh âm từ nội đường truyền tới sau đó lập tức im bặt, hai người Lục Thiếu Hổ lập tức rời đi.
- Biểu ca, tiểu tử Lục Lâm Thiên này nhất định phải chết. Ngươi tính làm gì bây giờ?
Bên ngoài điện, trong mắt Lục Thiếu Hổ có chút lạnh lùng nói.
- Lục Lâm Thiên hiện tại còn ở trong đình viện dành cho đệ tử bình thường, tìm người tạo một chút sự tình ngoài ý muốn không khó. Ta đi tìm vài người là được. khặc khặc.
Thanh niên mặc hoa phục kia nở nụ cười âm tàn.