• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 401 Bí mật Vũ đan (2)

Độc Cô Băng Lan không nói gì nữa, ánh mắt nhìn về phía trước khẽ thở dài. Nàng đương nhiên biết trong gia tộc đáng sợ biết bao nhiêu, đó là một cỗ thế lực mà ai cũng không thể lay động.

- Chờ thêm một hồi nữa chúng ta lập tức trở về. Ta cũng không muốn ở lại Vân Dương Tông nữa.

- Thế nhưng chúng ta ở đây lâu như vậy rồi còn chưa lấy được thứ trong gia tộc muốn.

Độc Cô Băng Lan nói.

- Chuyện Lục gia ta không muốn nhúng tay vào nữa, để những người khác trong tộc tới làm đi.

Thúy Ngọc nói.

- Có thể Lục gia căn bản không có thứ đó. Bằng không tại sao Lục gia lại suy tàn tới tình trạng này.

Độc Cô Băng Lan nói.

- Tin tức trong tộc hẳn là không sai đâu. Bảo vật kia hẳn là ở ngay trong Lục gia.

Thúy Ngọc nói.

- Vô Song.

Trên ngọn núi Lục Vô Song ở, Lục Lâm Thiên tìm kiếm bốn phía một lần thế nhưng vẫn không tìm thấy thân ảnh của Lục Vô Song.

- Xem ra quả thực là lật thuyền rồi.

Lục Lâm Thiên cười khổ một tiếng rồi lập tức rời đi.

Sau khi trở lại nơi ở của mình Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống đem chiếc ngọc giản chứa thuộc tính hỏa nắm trong tay rồi nhỏ một giọt máu lên trên đó. Tức thì ngọc giản bắn ra một cỗ quang mang chói mắt bắn vào mi tâm Lục Lâm Thiên, lập tức hóa thành cỗ tin tức khổng lồ trong đầu hắn.

Một lát sau, quang mang trên ngọc giản lập tức mờ đi.

- Tu luyện Hỏa Viêm Bạo trước vậy.

Khóe miệng Lục Lâm Thiên nhếch lên, ngọc giản vừa rồi chính là vũ kỹ Hoàng cấp cao giai Hỏa Viêm Bạo, uy lực của Hỏa Viêm Bạo này tuyệt không thấp, ít nhất cũng không dưới Phong Quyển Tàn Vân.

Vào ban đêm, những Vũ giả đều làm một chuyện giống nhau là khoanh chân tu luyện thì Lục Lâm Thiên lúc này cũng đang tu luyện Hỏa Viêm Bạo trên núi. Thủ ấn trong tay hắn khẽ biến hóa, trong lòng bàn tay Lục Lâm Thiên ngưng tụ ra một hỏa cầu lớn bằng nắm tay trẻ con, khí tức hỏa cầu này vô cùng cuồng bạo cũng trong nháy mắt tiêu tán trong lòng bàn tay Lục Lâm Thiên.

- Ồ..

Lục Lâm Thiên nhướng mày, cũng không phải vì hắn tu luyện Hỏa Viêm Bạo thất bại mà kinh ngạc, mà là bởi vì chân khí bên trong cơ thể lúc này mà kinh ngạc.

Nhíu mày một lát rồi Lục Lâm Thiên lập tức lần thứ hai ngưng tụ ra một hỏa cầu trong lòng bàn tay, một lát sau hỏa cầu lại tiếp tục tiêu tán, lúc này hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại.

- Lẽ nào...

Vẻ mặt Lục Lâm Thiên biến đổi một chút, thủ ấn trong tay lại tiếp tục biến hóa. Tay phải hắn tràn ngập hỏa diễm còn tay trái thì lúc này có một mảnh sương mù đang ngưng tụ, đồng thời thi triển ra hai loại vũ kỹ hỏa hệ, thủy hệ.

- Ta hiểu rồi, hóa ra là như vậy. Ha ha...

Lục Lâm Thiên tức thì cười ha hả. Vừa rồi tu luyện Hỏa Viêm Bạo khiến cho Lục Lâm Thiên phát hiện ra một chuyện, bản thân hắn không ngờ lại có thể đồng thời thi triển vũ kỹ các loại thuộc tính vốn không thể cùng thi triển một lúc. Coi như là lúc thi triển Phong chi dực ở giữa không trung hắn cũng chỉ có thể thi triển vũ kỹ Phong hệ mà không thể thi triển vũ kỹ hệ khác.

Các loại thuộc tính đều có lực kháng cự nhất định, đồng thời thi triển nhiều vũ kỹ các loại thuộc tính khác nhau đây là điều tuyệt đối không thể, trước đây Lục Lâm Thiên từng thử qua căn bản là không thể làm được.

Thế nhưng hiện tại hắn lại có thể làm được, năm loại thuộc tính trong cơ thể hắn căn bản không cần phải chuyển hóa cũng có thể trực tiếp thi triển nhiều vũ kỹ các loại thuộc tính khác nhau. Bởi vì lúc này chân khí bên trong đan điền hắn đã ẩn chứa năm loại thuộc tính đồng thời cũng không tương khắc với nhau.

Loại biến hóa này đương nhiên là khiến cho Lục Lâm Thiên vô cùng kinh hỉ. Điều này đại biểu cho cái gì? Đó là đại biểu cho việc sau này trong khi giao chiến tốc độ của hắn sẽ nhanh hơn không ít, vũ kỹ các loại thuộc tính có thể phối hợp một cách hoàn mỹ. Hiện tại hắn thậm chí còn có thể đồng thời thi triển vũ kỹ hai loại thuộc tính công kích đối thủ. Đồng thời sự biến hóa của vũ kỹ hắn chỉ cần nắm chắc thời gian chuyển đổi thuộc tính là được. Trong chiến đấu thắng bại thường quyết định trong nháy mắt, cho nên tốc độ là một thứ vô cùng quang trọng.

Sau này gặp phải đối thủ hắn hoàn toàn có thể tay trái thi triển Phong Quyển Tàn Vân, tay phải thi triển Thiên Thủ Liệt Cương Ấn. Bằng vào một kích liên thủ giữa hai loại vũ kỹ khác hệ, cộng thêm thực lực độc nhất vô nhị của hắn cũng có thể chiếm thế thượng phong tuyệt đối.

- Có lẽ là tác dụng của Vũ đan biến dị.

Lục Lâm Thiên kích động lẩm bẩm nói, vốn ban đầu hắn muốn ngưng tụ năm khỏa Vũ đan thế nhưng cuối cùng bị dồn vào bước đường cùng lại để cho năm loại năng lượng ngưng tụ thành một viên Vũ đan, năm loại thuộc tính ngưng tụ khiến cho hắn lâm vào cảnh cửu tử nhất sinh cũng khiến cho năm loại thuộc tính này sống hòa bình với nhau, trên người hắn cũng không còn lực kháng cực ngưng tụ thành một viên Vũ đan độc nhất vô nhị. Do đó mới có biến hóa như hiện tại.

- Không đột phá tới Vũ Phách có lẽ sẽ không có biến hóa như vậy nha.

Lục Lâm Thiên thầm nói một câu, khóe miệng mỉm cười.

- Để ta thử xem có thể đồng thời tu luyện hai loại vũ kỹ hay không.

Lục Lâm Thiên cười nhẹ, trong tay lập tức xuất hiện một ngọc giản tràn ngập khí tức thổ hệ. Hắn nhỏ một giọt máu lên trên ngọc giản ngay lập tức lấy được phương pháp tu luyện bên trong. Vũ kỹ Lục Lâm Thiên định đồng thời tu luyện chính là Đại Địa Cương Thuẫn, vũ kỹ thổ hệ Hoàng cấp cao giai.

Một lát sau quang mang trên ngọc giản tiêu tán, mà lúc này khóe miệng Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười, thủ ấn trong tay biến hóa, trong lòng bàn tay phải xuất hiện một hỏa cầu, tay trái trong nháy mắt ngưng tụ ra một chiếc thuẫn bằng năng lượng thổ hệ. Hai cỗ năng lượng này đồng thời xuất hiện trên hai tay Lục Lâm Thiên, nếu như lúc này có người nhìn thấy một màn này nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ.

- Quả thực có thể làm được, bắt đầu tu luyện.

Bản thân Lục Lâm Thiên cũng cực kỳ kích động.

Phanh...

Trên ngọn núi, Lục Lâm Thiên bắt đầu nỗ lực tu luyện vũ kỹ, từng âm thanh vang lên trên ngọn núi vắng vẻ này.

Hai bộ vũ kỹ trên ngọc giản này Lục Lâm Thiên cũng vô cùng coi trọng. Hỏa Viêm Bạo, nguyên lý của nó là ngưng tụ chân khí thuộc tính hỏa áp súc vào một chỗ cuối cùng nổ tung giống như bom kiếp trước vậy. Nếu nó được thi triển trong tay cường giả thì tuyệt đối có uy lực khai sơn liệt địa.

Mà Đại Địa Cương Thuẫn là vũ kỹ phòng ngự có thể đỡ được một kích toàn lực của đối thủ có cùng tu vi cũng không có vấn đề gì. Cho nên Lục Lâm Thiên nghĩ nếu như Đại Địa Cương Thuẫn này phối hợp với Thanh Linh Khải giáp của hắn tuyệt đối tăng thêm một tầng phòng ngự cho thân thể. Lực phòng ngự được nâng cao một bước sau này cũng là một thủ đoạn bảo mệnh của hắn.

Đêm khuya, lúc này những đệ tử khác đều đang tĩnh tâm tu luyện thì Lục Lâm Thiên vẫn đang tiếp tục tu luyện Vũ kỹ trên đỉnh núi. Lại còn đồng thời tu luyện hai loại vũ kỹ Hoàng cấp cao giai thuộc tính khác nhau.
Chương 402 Tiên cảnh (1)

Sau khi đột phá tới Vũ Phách Lục Lâm Thiên có cảm giác tu luyện vũ kỹ Hoàng cấp cao giai dường như dễ đi không ít.

Vũ kỹ cao cấp đối với tu luyện giả cấp thấp mà nói, nguyên nhân gây ra sự khó khăn khi tu luyện đó là lượng chân khí dẫn động không đủ. Tu luyện giả có tu vi thấp chân khí sẽ thiếu hụt, kinh mạch cũng không thể chống đỡ một lượng lớn chân khí vận chuyển vì vậy khi tu luyện vũ kỹ cao cấp cũng chỉ có thể tới mức miễn cưỡng thi triển ra mà thôi. Uy lực cũng không lớn. Đương nhiên, coi như là miễn cưỡng thi triển ra vũ kỹ cao cấp thì uy lực cũng lớn hơn vũ kỹ cấp thấp rất nhiều.

Vũ kỹ cao cấp nếu muốn phát huy ra uy lực mạnh nhất của nó cần tiêu hao vô cùng lớn. Loại tiêu hao này người có tu vi thấp căn bản không thể chịu được. Đầu tiên là kinh mạch nhỏ bé không thể chịu được một lượng lớn chân khí đồng thời bạo phát.

Mà Lục Lâm Thiên lúc này mới phát hiện ra sau khi hắn đột phá Vũ Phách, vô luận là thân thể hay kinh mạch đều được cường hóa không ít. Lục Lâm Thiên đương nhiên cũng không biết, trong lúc hắn ngất đi, lực lượng năm thuộc tính đã đem kinh mạch của hắn rèn giũa trên dưới mười lần.

Nếu nói khi trước kinh mạch Lục Lâm Thiên là một dòng suối nhỏ thì hiện tại là một con sông lớn. Vô luận là độ dày hay độ rộng đều mạnh hơn rất nhiều, chân khí có thể không chút kiêng nể gì mà di chuyển qua, uy lực khi thi triển vũ kỹ đương nhiên cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Coi như là hiện tại tùy tiện tìm một người có tu vi bằng với Lục Lâm Thiên cùng thi triển một loại vũ kỹ thì uy lực Lục Lâm Thiên tạo ra tuyệt đối cường hãn hơn đối phương rất nhiều.

Trên phương diện thân thể Lục Lâm Thiên đã rèn luyện tới mức độ khiến người ta líu lưỡi. Mà trong đó cũng có công lao của Âm Dương Linh Vũ quyết, bình thường khi thôn phệ năng lượng chân khí cuồng bạo, dần dà kinh mạch và thân thể cũng bị rèn luyện qua, lại thêm Nam thúc từng tiến hành cải tại hắn một lần. Cho nên tất cả những thứ này mới tạo nên thân thể cường hãn đến mức đáng sợ của Lục Lâm Thiên hiện tại.

Một đêm tu luyện không ngừng, Lục Lâm Thiên cũng vô cùng khắc khổ, tuy rằng thực lực của hắn được đề thăng không ít thế nhưng tu luyện vũ kỹ Hoàng cấp cao giai cũng không phải tùy tiện tu luyện là có thể thành công.

Khi ngọn núi được chiếu sáng bởi những tia nắng đầu tiên Lục Lâm Thiên dừng tu luyện, toàn thân mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn sắc trời, Lục Lâm Thiên đi về phòng mình, sau khi điều tức một phen rồi quyết định hôm nay hắn sẽ đi tới tìm hiểu Vũ Linh ảo cảnh một phen. Dù sao đi nữa dự định trước đó của hắn cũng là sau khi đột phá Vũ Phách đi Vũ Linh Ảo Cảnh nhìn một chút.

- Đêm hôm qua các ngươi có nghe thấy tiếng gì không? Đêm qua có tiếng ầm ầm vang lên khiến cho ta cả đêm không cách nào tu luyện được.

- Không biết là tên điên nào, ta đang tu luyện cũng bị tiếng ồn đó đánh thức, sau đó ta làm cách nào cũng không thể tiến vào trạng thái tu luyện được nữa.

- Hẳn là có ai đó tu luyện vũ kỹ. Ban ngày không đi tu luyện lại tu luyện ban đêm. Ta thấy hắn ta ăn no dửng mỡ. Hắn không biết buổi tối cũng là lúc tu luyện chân khí tốt nhất hay sao.

Sáng sớm trên các ngọn núi của Vân Dương Tông có không ít đệ tử đang nghị luận. Không ít các đệ tử đều nói rằng âm thanh ầm ầm đêm hôm qua khiến cho bọn hắn không thể nào tĩnh tâm tu luyện được. Cả đám kêu khổ không ngớt.

Thế nhưng lúc này người gây ra chuyện này là Lục Lâm Thiên đã tới một sơn cốc khổng lồ trên bầu trời. Đây là một sơn cốc vô cùng khổng lồ, diện tích lớn tới dọa người. Trong sơn cốc này lại có thêm một ngọn núi duy nhất, ngọn núi này đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, bốn phía xanh biếc, diện tích cũng lớn tới mức dọa người.

Núi này cao vạn thước từ trên cao nhìn xuống mây mù lượn lờ vô cùng mờ ảo. Mà bốn phía sơn cốc thì bằng phảng, giống như một chiếc sân do thiên nhiên tạo thành, trên khuông trung cũng có mây mù che phủ.

Khi Lục Lâm Thiên đi tới trên ngọn núi này thì thấy cả ngọn núi như một toàn cự tháp, trên sân rộng thi thoảng có bóng người thưa thớt.

Đám người trên mặt đất nhìn thấy Lục Lâm Thiên trên bầu trời đều ngẩng đầu lên, có mấy người cúi đầu thì thầm gì đó.

Lúc Lục Lâm Thiên nhảy xuống sân để cho Thiên Sí Tuyết Sư ở phụ cận chờ, ánh mắt nhìn kỹ về phía ngọn núi cao vót này. Ngọn núi này có diện tích vô cùng lớn, thứ hắn đang nhìn thấy hiện tại cũng chỉ là một nửa của nó mà thôi, cho nên độ cao thực sự của nó có lẽ cũng phải tới bảy tám nghìn thước.

Dưới ngọn núi có vài cánh cửa đá cao chừng ba thước. Trên cửa đá có viết bốn chữ Vũ Linh ảo ảnh bằng khải tự. Từng chữ vô cùng to lớn khoáng đạt. Khi Lục Lâm Thiên liếc mắt nhìn vào bốn chữ này thì lập tức biến sắc, bốn chữ này không ngờ đều có một cỗ năng lượng thần bí khiến cho trước mặt hắn trong nháy mắt xuất hiện một mảnh sương trắng, may là hắn có đều phòng cho nên lúc này mới có phản ứng.

- Huyễn ý?

Lục Lâm Thiên liếc mắt nhìn bốn chữ kia một lần nữa thế nhưng cũng không dám nhìn lâu. Trên bốn chữ này dường như được bố trí một loại thủ đoạn cao minh nào đó.

- Bốn chữ này ngươi không nên nhìn vào nó, cẩn thận nếm mùi đau khổ, đây chính là thứ do cường giả trong tông bố trí.

Lúc này có một thanh âm ồm ồm vang lên bên tai Lục Lâm Thiên.

- Hóa ra là Thiết Chưởng Cuồng Ngưu Sư huynh.

Lục Lâm Thiên thi lễ, người đứng trước mặt hắn hiện tại dáng người tục tằn, cao lớn, toát ra lực lượng, chính là môn hạ của Tạ trưởng lão, sư huynh của Lục Vô Song, Thiết Chưởng Cuồng Ngưu, khi trước ở Địa Long đỉnh hắn đã gặp qua một lần.

- Ha Ha, ta họ Cuồng, thường gọi là Cuồng Ngưu, bởi vì ta thấy tu luyện chưởng pháp cũng không tệ lắm cho nên chưa bao giờ đụng tới binh khí. Vì vậy mọi người trong tông đều gọi ta là Thiết Chưởng Cuồng Ngưu. Sau này ngươi gọi ta là Cuồng Ngưu là được rồi.

Cuồng Ngưu cười ha hả nói.

- Cuồng Ngưu sư huynh.

Lục Lâm Thiên nói, tính cách của tên Cuồng Ngưu này quả thực vô cùng cởi mở nha.

- Lục Lâm Thiên, hôm nay ngươi tới Vũ Linh ảo cảnh tu luyện sao?

Cuồng Ngưu hỏi Lục Lâm Thiên.

- Đúng vậy, ta chưa từng tới đây lần nào, không biết Cuồng Ngưu sư huynh có thời gian giới thiệu cho ta một chút được không?

- Không thành vấn đề, ngươi là đệ đệ của Vô Song sư muội đương nhiên cũng là người một nhà với ta.

Cuồng Ngưu cười có vẻ vô cùng hào sảng nói:

- Vũ Linh ảo cảnh này chỉ có đệ tử thân truyền chúng ta mới có thể tiến vào tu luyện. Tu luyện ở trong đây có không ít chỗ tốt. Vô luận là Vũ giả hay linh giả ở đây đều có điều kiện tu luyện tốt nhất. Ở nơi này tu luyện ngươi có thể an tâm tu luyện, không có một chút uy hiếp nào tới sinh mệnh của ngươi.

- Có địa phương kỳ dị như vậy sao?

Lục Lâm Thiên có chút nghi hoặc hỏi.
Chương 403 Tiên cảnh (2)

- Không sai, Vũ Linh ảo cảnh, trên thực tế chính là một ảo cảnh, những thứ ngươi nhìn thấy bên trong đều là ảo giác. Thế nhưng bản thân ngươi ở trong đó cũng là sự thật, chờ sau khi ngươi bị giết thì ngươi sẽ tự động tỉnh lại.

Thiết Chưởng Cuồng Ngưu nói.

- Hoàn toàn là ảo cảnh sao?

Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói, chẳng lẽ là một huyễn trận sao?

- Tất cả mọi thứ chờ sau khi ngươi tiến vào tu luyện một lần là có thể biết được. Trong Vũ linh ảo cảnh này linh giả trong tông môn cũng tới tu luyện. Trong ảo cảnh có thể thể tăng thêm linh hồn lực rất mạnh. Chỉ là chúng ta là Vũ giả, đều lựa chọn tu luyện ở Vũ cảnh. Đám linh giả kia thì tu luyện tại tiên cảnh. Đương nhiên, linh giả cũng có đôi lúc muốn rèn luyện bản thân mình mà tiến vào tu luyện bên trong Vũ cảnh. Vũ giả muốn tu luyện linh hồn lực của mình thì cũng có thể tiến vào tiên cảnh.

Thiết Chưởng Cuồng Ngưu nói.

- Cuồng Ngưu sư huynh, trong Vũ cảnh này có gì vậy?

Lục Lâm Thiên hỏi.

- Cái này thì có rất nhiều, sau khi tiến vào Vũ cảnh cái gì cũng có. Có yêu thú, có hung địa, có trận pháp công kích, có khôi lỗi đang chờ ngươi. Thế nhưng ngươi yên tâm đi, coi như là ngươi bất hạnh ngã xuống cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Thiết Chưởng Cuồng Ngưu nói xong lập tức nói tiếp với hắn:

- Tính cả hôm nay là lần thứ hai ta tới Vũ Linh ảo cảnh tu luyện, chúng ta cùng nhau vào thôi.

- Được.

Lục Lâm Thiên đáp. Sau đó hắn đi theo Thiết Chưởng Cuồng Ngưu tiến vào cánh cửa đá phía dưới chân núi.

Đi vào trong lòng ngọn núi, lúc này ở bên trong lòng núi cũng có một đại điện. Trong đại điện lúc này có mấy đệ tử thân truyền đang xếp hàng đi vào một cánh cửa nhỏ.

- Nhị hộ pháp, hôm nay ta lại tới tu luyện.

Thiết Chưởng Cuồng Ngưu mang theo Lục Lâm Thiên đi tới một cái bàn bằng đá gần đại điện, sau khi hành lễ với lão giả chừng năm mươi tuổi phía trước rồi nói.

- Cuồng Ngưu, tháng trước ngươi dường như kiên trì ở trong tầng bốn Lục Trọng cảnh một ngày một đêm đúng không? Không tồi.

Lão giả nhìn về phía Cuồng Ngưu rồi cười nói.

- Lâm Thiên sư đệ, đây là nhị hộ pháp của tông môn chúng ta, người phụ trách Vũ linh ảo cảnh này.

Cuồng Ngưu quay đầu lại nói với Lục Lâm Thiên một câu.

- Ra mắt nhị hộ pháp.

Lục Lâm Thiên đã sớm đánh giá lão giả trước mắt. Từ khí tức có thể đoán ra thực lực của lão giả này tuyệt đối đã đạt tới Vũ Suất, so với Sử Vân Sinh kia còn mạnh hơn không ít.

- Để ta đoán xem, có thể đến Vũ linh ảo cảnh đều là đệ tử thân truyền. Dường như đây là lần đầu tiên ngươi tới đây, chắc hẳn ngươi là Lục Lâm Thiên gây nên phong ba gần đây trong tông đúng không?

Nhị hộ pháp này mỉm cười nói.

Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ cười mà không nói gì.

- Nhị hộ pháp, Lâm Thiên sư đệ lần đầu tới tu luyện, người an bài cho hắn một chút đi.

Cuồng Ngưu nói với Nhị hộ pháp.

- Lục Lâm Thiên, ngươi có thể lựa chọn mức độ để tiến vào. Vũ Linh ảo cảnh này tổng cộng có chín tầng. Mỗi một tầng lại có cửu trọng. Uy lực mỗi tầng không giống nhau. Ví dụ như Vũ Sư thường lựa chọn nhất trọng tầng ba, còn Vũ phách nhất trọng thì sẽ chọn nhất trọng tầng bốn, Vũ Phách nhị trọng thì lựa chọn tầng bốn nhị trọng.

Nhị hộ pháp giảng giải cho Lục Lâm Thiên.

- Lâm Thiên sư đệ, hiện tại ta có tu vi là Vũ Phách lục trọng vì vậy mới chọn lục trọng tầng bốn tu luyện. Thế nhưng thành tích tốt nhất lần trước cũng chỉ kiên trì được một ngày một đêm thì đã bị một đầu yêu thú tứ giai trung kỳ đánh chết. Hôm ta nghe nói ngươi vừa với một phá Vũ Phách vậy nên lựa chọn nhất trọng của tầng bốn đi. Vũ Phách nhất trọng đều chọn nhất trọng tầng bốn, nếu ngươi có thể xông qua nhất trọng thì Vũ cảnh sẽ tự động cho ngươi tiến lên nhị trọng.

Cuồng Ngưu nói.

- Ngươi trích một giọt máu vào trên ngọc giản, sau khi vào trong thạch thất nó sẽ dẫn ngươi muốn đến, nếu như ngươi không muốn tu luyện nữa chỉ cần nhắm mắt trong lòng nghĩ tới chuyện này thì tự nhiên sẽ rời khỏi đó.

Nhị hộ pháp giao cho Lục Lâm Thiên một cái ngọc giản màu trắng rồi nói.

Lục Lâm Thiên rốt cuộc hiểu hơn phân nửa, hắn dựa theo lời của nhị hộ pháp trích một giọt máu vào trên ngọc giản sau đó tức thì cảm giác giữa mình và ngọc giản này có một mối liên hệ kì diệu.

- Đi đi, cánh cửa thứ ba. Sau khi vào trong cánh cửa tự đóng. Nhớ kỹ, kiên trì càng lâu đối với ngươi càng có lợi.

Nhị hộ pháp nói với Lục Lâm Thiên.

- Đi thôi Lâm Thiên sư đệ, chúng ta nhìn xem ai kiên trì lâu hơn.

Cuồng Ngưu nói.

Dưới chỉ dẫn của nhị hộ pháp Lục Lâm Thiên đi tới cánh cửa đá thứ ba, mà Cuồng ngưu cũng tiến vào cánh cửa thứ năm. Trong đại điện nay cũng có không ít cánh cửa, liếc mắt nhìn qua cũng trên trăm cái.

Trong cửa đá này có không gian chừng hai thước, bốn phía đều là tường đá, không còn vật gì khác.

Ầm ầm.

Lục Lâm Thiên đóng cánh cửa tức thì truyền đến tiếng vang vọng. Mà lúc này trên ngọc giản tràn ra một mảnh quang mang chói mắt, toàn bộ thạch thất trong nháy mắt được quang mang bao phủ bên trong.

Oanh.

Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là vài chung trà, có lẽ là hơn mười tức, lúc Lục Lâm Thiên mở mắt cũng đã kinh ngạc phát hiện ra bản thân hắn đã sớm không còn ở trong thạch thất nữa. Hiện tại hắn đang đứng trong một sa mạc thật lớn, khí tức nóng bỏng tràn ngập không gian. Trong bầu trời vầng thái dương treo trên cao chiếu xuống mặt đất, phía xa có những đám mây không ngừng di chuyển.

Trong sa mạc, cát vàng liên miên không thấy điểm cuối, căn bản là không thể từ đây đi ra ngoài, bốn phía vắng vẻ, ngoại trừ cát vàng và cát vàng ra thì không còn thứ gì khác. Hắn thử đạp chân xuống phía dưới tức thì tạo ra dấu chân.

- Lẽ nào đây là Vũ Linh ảo cảnh, là ảo giác tạo thành sao?

Lục Lâm Thiên nhìn về bốn phía rồi thử nhéo tay mình, tuyệt đối là chân thật, nhiệt độ cát vàng ở bốn phía này cũng là chân thật, không có khả năng là ảo cảnh.

Sưu..

Đúng lúc này, trong đám cát phía trước có một đạo lưu quang hoàng sắc nhanh như thiểm điện bắn tới, tốc độ nhanh chóng mang theo tiếng xé gió.

- Yêu thú.

Thân ảnh Lục Lâm Thiên nhanh chóng thối lui, trong nháy mắt tránh được đạo lưu quang này. Ánh mắt hắn nhìn lại thì thấy đạo lưu quang này cao hơn mười trượng, chính là một con mãng xa toàn thân đầy lân phiến màu vàng.

Phì Phì....

Đầu hoàng mãng này một kích không trúng trong nháy mắt rơi xuống mặt đất phát ra tiếng rít gào. Thân thể trong nháy mắt hóa thành khổng lồ, một cỗ khí tức mạnh mẽ áp chế xuống, lân phiến toàn thân dựng lên, ba cái đầu dựng lên, đôi mắt chính hung hăng nhìn về phía Lục Lâm Thiên.

- Hoàng Sa Yêu mãng tứ giai sơ kỳ.

Lục Lâm Thiên nhướng mày, đầu cự mãng này là một trong những yêu thú thổ hệ. Không nghĩ tới hắn vừa tới đây đã gặp phải một đầu yêu thú tứ giai sơ kỳ.

Xuy...

Lưỡi đầu Hoàng Sa yêu mãng này không ngừng phun ra nuốt vào, thân thể to lớn lấy một tốc độ nhanh như thiểm điện bắn về phía Lục Lâm Thiên.

- Nộ Diễm quyền.
Chương 404 Hoàng Sa yêu mãng

Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, chân khẽ điểm một cái thân thể bằng vào tốc độ quỷ mị biến mất. Đến khi thân ảnh lần thứ hai xuất hiện thì Lục Lâm Thiên đã ở dưới thân thể của Hoàng sa yêu mãng, một đạo quyền ấn nóng bỏng trong nháy mắt được đánh ra.

Trong đan điền, chân khí trong kinh mạch lúc này như một cơn đại hồng thủy không ngừng càn quét qua. Trong nháy mắt Lục Lâm Thiên ngưng tụ ra một đạo quyền ấn nóng bỏng chừng mười thước, hỏa diễm cuốn quanh, lực lượng cường bạo tỏa ra chung quanh.

Sưu.

Trong nháy mắt này tốc độ của Hoàng sa yêu mãng cũng khiến cho Lục Lâm Thiên thầm sơ hãi. Đầu Hoàng sa yêu mãng này cũng cảm giác được Lục Lâm Thiên muốn công kích vào bụng nó cho nên cái đuôi khổng lồ như cột trụ trời nhanh chóng đánh về phía Lục Lâm Thiên.

Phanh.

Một quyền của Lục Lâm Thiên trong nháy mắt oanh kích vào cái đuôi của Hoàng sa yêu mãng, hai cỗ lực lượng khổng lồ va chạm vào nhau, trong nháy mắt tạo ra âm thanh ầm vang.

Lục Lâm Thiên lúc này chỉ có tu vi Vũ Phách nhất trọng mà thôi, tuy rằng thi triển vũ kỹ Tinh cấp Nộ Diễm quyền nhưng cũng có uy thế kinh người. Uy thế so với trước đây quả thực là một trời một vực.

Phanh.

Âm thanh bạo liệt vang lên, thân thể Hoàng sa yêu mãng trực tiếp bị đánh bay. Quyền ấn của Lục Lâm Thiên hung hăng đánh vào trên cái đuôi của nó khiến cho vài cái lân phiến của nó trực tiếp bị rách.

- Lực phòng ngự thật mạnh.

Mà lúc này Lục Lâm Thiên cũng không có khởi động Thanh Linh Khải Giáp, thân thể hắn cũng lui về phía sau hai bước, nắm tay có chút tê dại. Nhìn đầu Hoàng sa yêu mãng trước mặt này, quả thực là yêu thú tứ giai, thế nhưng lực phòng ngự lại đáng sợ tới như vậy.

Phì...

Hoàng sa yêu mãng dùng ánh mắt tức giận nhìn Lục Lâm Thiên, hai mắt lộ ra hung quang, thân thể cao lớn trong nháy mắt xoay tròn, dùng một phương thức cực kỳ huyền ảo xoay tròn.

Xuy...

Trong sát na, trước người đầu Hoàng sa yêu mãng này có một đám cát vàng bốc lên, khắp bầu trời đều là cát vàng xoay tròn gào thét, mỗi một hạt cát đều mang theo lực lượng sắc bén hóa thành một người cát khổng lồ đánh về phía Lục Lâm Thiên.

Dưới lực lượng cuồng bạo này cát bụi chung quanh, thậm chí ngay cả hư không cũng giống như bị gấp khúc, rung động truyền ra tiếng gió thổi đinh tai nhức óc.

- Nộ Hải Cuồng Khiếu.

Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, một đạo thủ ấn được đánh ra, trước người hắn trong nháy mắt xuất hiện một vòng nước xoáy vô cùng khổng lồ, giống như là sóng lớn ở biển rộng không ngừng gào thét khiến cho không gian rung động, khí tức đáng sợ và sắc bén từ trong truyền ra ngoài, không gian chung quanh lúc này như gấp khúc lại. Vòng xoáy này giống như một cơn lốc quét ngang tất cả trên đường đi của nó.

Cuối cùng dưới tiếng gió rít gào hai đạo lực lượng trong nháy mắt va chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ vang vọng trên không trung.

Phanh.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, kình khí kinh khủng nhất thời giống như một cơn bão càn quét qua sa mạc này. Mà lúc này một cỗ lực lượng cũng trút xuống thân thể cao lớn của Hoàng sa yêu thú.

Phanh.

Thân thể Hoàng sa yêu thú trực tiếp bị đánh bay ra ngoài trăm thước, miệng phun ra một ngụm máu, thân thể sau khi ngã xuống mặt đất lập tức mất đi sinh cơ.

Lục Lâm Thiên lắc lắc cánh tay tê dại của mình. Không khởi động Thanh Linh Khải Giáp, bản thân hắn chống lại đầu Hoàng sa yêu mãng tứ giai này khiến cho chân khí trong cơ thể chấn động, huyết khí cuồn cuộn một chút. Thực lực của đầu Hoàng sa yêu mãng có thể so sánh với Vũ Phách nhị trọng.

Chỉ là đối với thực lực của bản thân Lục Lâm Thiên cũng vô cùng thỏa mãn. Dưới tình huống không khởi động Thanh Linh Khải Giáp thi triển Nộ hải Cuồng Khiếu, mà nó cũng chỉ là vũ kỹ Hoàng cấp sơ giai mà thôi, lại có thể trực tiếp đánh chết một đầu yêu thú tứ giai sơ kỳ. Thực lực tuyệt đối không thành vấn đề. Bằng vào thực lực của hắn hiện tại bình thường cũng có thể đánh chết được Vũ Phách nhị trọng, nếu như thi triển vũ kỹ Hoàng cấp cao giai thì thực lực tự nhiên sẽ càng mạnh hơn, chỉ là không biết mạnh tới tình trạng nào mà thôi.

- Tại sao có thể như vậy?

Ngay khi Lục Lâm Thiên đang đi đi thu yêu đan của đầu Hoàng sa yêu mãng kia thì phát hiện ra đầu Hoàng sa yêu mãng kia đã biến mất không thấy đâu, như hóa thành bụi vậy.

- Đây rốt cuộc là ảo cảnh hay hiện thực?

Lục Lâm Thiên sửng sốt, thế nhưng hắn thực sự là tồn tại nha, còn đầu yêu thú Hoàng sa yêu mãng kia lại tiêu tan thành mây khói.

- Ảo cảnh thật khủng khiếp, không ngờ lại cường đại tới mức này.

Lục Lâm Thiên sợ hãi than, Lục Lâm Thiên đối với trận pháp ít nhiều cũng có chút lý giải, sau khi nghi hoặc một lát rốt cuộc hắn cũng tin tưởng hiện tại hắn đang ở trong ảo cảnh, chỉ là trình độ của ảo cảnh này quá mức chân thực.

- Vũ linh ảo cảnh nhất định là đại trận.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, Vân Dương Tông này quả thực tài đại khí thô, loại đại trận này chỉ sợ là tuyệt đối hiếm thấy. Vân Dương Tuyên chuyên dùng đại trận này để rèn luyện đệ tử trong tông, như vậy cũng sẽ không khiến cho đệ tử chết đi khi lịch lãm bên ngoài. Không chỉ có thế mà còn trui rèn đệ tử, thảo nào thực lực đệ tử thân truyền cả đám so với người có tu vi cùng cấm cường hãn không ít.

- Không biết lúc nào Phi Linh môn mới được như vậy.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, đại trận bực này đừng nói là hắn ngay cả Quỷ tiên tử cũng không bố trí ra được. Trừ phi là vị sư phụ tiện nghi của hắn - Thánh Thủ Linh Tôn, bằng không căn bản bằng vào hắn hiện tại không có khả năng.

- Một địa phương hay ho nha. Có thể tôi luyện bản thân lại không phải lo lắng tới tính mạng của mình, tiếp tục tu luyện.

Khóe miệng Lục Lâm Thiên nhếch lên. Hiện tại hắn đang có ý tìm một chỗ để tôi luyện bản thân, trong Vũ linh ảo cảnh này không thể nghi ngờ là địa phương tốt nhất.

Một đường đi về phía trước, nhìn lên bầu trời chói chang trên đầu, Lục Lâm Thiên lại tiếp tục bước đi trên con đường tôi luyện bản thân mình.

Lúc chạng vạng tối, trong đại điện trên Vũ Linh ảo cảnh, trên vách tường có vô số viên dạ minh châu lớn tỏa ra ánh sáng nhu hòa để cho trong đại điện tuy rằng hiện tại bên ngoài đã chạng vạng thế nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Xuy.

Trong đại điện, cánh cửa đá thứ năm lúc này mở ra, có một thân ảnh có chút uể oải đi ra, chính là Thiết Chưởng Cuồng Ngưu.

- Cuồng Ngưu, so với tháng trước ngươi đã trụ lại hơn hai canh giờ, đã có tiến bộ.

Nhị hộ pháp kia nói.

- Đệ tử cho rằng đệ tử có thể quá quan, thế nhưng vẫn chậm một bước, thiếu một chút là quá quan được.

Cuồng Ngưu phiền muộn nói.

- Ngươi vừa mới đột phá Vũ Phách lục trọng không lâu, có thực lực này đã là không tồi rồi. Trong đám người có tu vi đồng cấp đạt được thành tích như ngươi cũng không có mấy người.

Nhị hộ pháp nói, Cuồng Ngưu xếp thứ ba mươi trên Long bảng, thực lực không phải là chuyện đùa.

- Đúng rồi, nhị hộ pháp, Lâm Thiên sư đệ đã đi ra chưa?
Chương 405 Đầu tháng ứng chiến (1)

Cuồng Ngưu sau khi quan sát một lượt trong đại điện thế nhưng không nhìn thấy Lục Lâm Thiên, hắn hỏi.

- Yêu nghiệt kia sao? Dường như hắn còn đáng sợ hơn Hồng Lăng.

Nhị hộ pháp cười khổ một tiếng rồi nói.

- Hắn đã làm gì vậy?

Cuồng Ngưu trừng mắt hỏi.

- Hắn à? Trong vòng tám canh giờ vượt qua bốn trọng, hiện tại đã ở tứ trọng tầng bốn được ba canh giờ rồi.

Liếc mắt nhìn Cuồng Ngưu, Nhị hộ pháp nhàn nhạt nói.

- Cái gì?

Cuồng Ngưu tức thì hít sâu một hơi. Tám canh giờ từ nhất trọng tới tứ trọng. Mà trong khi đó Lục Lâm Thiên mới chỉ là Vũ Phách nhất trọng mà thôi. Khi trước Hồng Lăng sau khi đột phá Vũ Phách trong mười canh giờ cũng chỉ có thể đi từ nhất trọng tới tam trọng cũng đã khiến cho toàn bộ Vân Dương Tông chấn kinh.

- Thời điểm hắn còn là Vũ Sư cửu trọng đã có thể một chiêu đánh bại Hoàng Hổ, có thể tứ trọng này cũng không vây khốn được hắn.

Cuồng Ngưu bất đắc dĩ cười khổ nói.

- Lúc này, Lục Lâm Thiên đang nhìn chăm chú vào một khôi lỗi khổng lồ đang đứng trước mặt hắn. Cả thân khôi lỗi đỏ sậm giống hình người, có thêm bốn tay, mỗi một tay đều có lợi trảo sắc bén bắn ra hàn quang.

Lục Lâm Thiên vượt mọi chông gai một đường vọt tới tứ trọng của tầng bốn, ba trọng đầu chỉ có một ít yêu thú tứ giai sơ kỳ, còn có khôi lỗi cấp bốn sơ giai, quả thực không thể ngăn cản bước tiến của hắn.

Chỉ là khôi lỗi trước mặt hắn lúc này khiến cho hắn vô cùng hứng thú. Đầu khôi lỗi này có cấp bậc tứ giai trung kỳ, lực công kích tuyệt đối cường hãn, giống như gặp phải Vũ Phách ngũ trọng vậy. Cho dù là Vũ Phách ngũ trọng gặp nó cũng phải sứt đầu mẻ trán một phen.

Sưu sưu...

Trong sát na, thân ảnh đầu khôi lỗi này như thiểm điện đánh tới, bốn cánh tay phân thành hai đạo chưởng ấn, hai đạo trảo ấn trong nháy mắt đánh tới, không gian chung quanh như gấp khúc, tiếng xé gió vang lên.

- Hỏa Viêm Bạo.

Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười, một đường đi tới đây hắn đã tu luyện Hỏa Viêm Bạo và Phong Quyển Tàn Vân không ít, cho nên hiện tại có chút thuận tay.

Một đạo thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên biến hóa, trên tay phải lúc này có một hỏa cầu trong nháy mắt xuất hiện. Hỏa cầu này xuất hiện toàn bộ không gian chung quanh lúc này nóng lên, khí tức cường hãn tỏa ra, trực tiếp bao phủ chu vi không gian chung quanh.

Hỏa cầu xoay tròn, không ngừng bành trướng, không gian chung quanh hỏa cầu lúc này dường như cũng bị đốt cháy, một cỗ nhiệt độ kinh khủng tỏa ra chung quanh.

- Bạo.

Thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên biến đổi, tay hướng về phía trước nắm lại. Hỏa cầu đang bành trướng kia sau khi tới trước người khôi lỗi đã lớn hơn mười thước rồi đột nhiên nổ tung.

Hỏa diễm nóng bỏng bắn ra bốn phía, nhiệt độ vô cùng đáng sợ, trong nháy mắt khiến hơi nước trong không gian này giống như là đun sôi lên vậy. Ngay cả không gian chung quanh cũng biến thành màu đỏ, một âm thanh bạo liệt vang vọng trên không trung.

Phanh phanh.

Năng lượng khuếch tán, giữa không trung tiếng nổ ầm ầm vang lên, không gian kịch liệt rung động, một đám năng lượng màu đỏ trực tiếp bắn toán loạn lên trời giống như là pháo hoa vậy.

Trong hỏa diễm lúc này bằng mắt thường cũng có thể thấy được, đầu khôi lỗi cấp bốn trung giai kia trong nháy mắt bị đánh bại rồi bị cỗ lực lượng này phá hủy hai tay của nó.

Sau khi tất cả năng lượng hóa thành hư vô trong không trung thì Lục Lâm Thiên nhướng mày, đầu khôi lỗi cấp bốn trung giai kia không ngờ vẫn còn đứng lên được. Bất quá là bốn cánh tay thì mất đi hai cánh tay, da dẻ trên thân thể nứt nẻ mà thôi, cũng không đến tình trạng bị phá hủy hoàn toàn.

- Khôi lỗi cấp bốn trung giai quả thực vô cùng kinh khủng.

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng, hắn toàn lực thi triển vũ kỹ hỏa hệ Hoàng cấp cao giai Hỏa Viêm Bạo không ngờ lại không thể phá hủy triệt để khôi lỗi này.

Sưu.

Nhưng vào lúc này cảnh tượng trong mắt Lục Lâm Thiên đột nhiên thay đổi, trước người xuất hiện hai cửa đá, một cánh trên mặt viết rời khỏi, một cánh khác thì ghi bốn chữ ngũ trọng chi cảnh. Đây là lần thứ tư Lục Lâm Thiên nhìn thấy hai cửa đá như thế này.

- Lại qua sao?

Lục Lâm Thiên nói, tứ trọng Vũ cảnh của tầng thứ tư này dường như đột khó cũng không lớn lắm.

- Đã đủ rồi, hôm nay dừng lại ở đây, hôm khác trở lại.

Lục Lâm Thiên sau khi do dự một chút rồi đi tới cửa đá có ghi hai chữ rời khỏi kia. Vừa vào cửa đá trong nháy mắt trước mặt hắn xuất hiện một đám quang mang chói mắt khiến cho hắn không dám nhìn thẳng.

- Xông qua tứ trọng rồi sao?

Trong đại điện, nhị hộ pháp nhìn vào viên ngọc thạch, lúc này quang mang trên viên ngọc thạch không ngừng lóe lên, chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới hiểu được sự huyền ảo bên trong. Sau khi nhìn vào quang mang trên ngọc thạch, mắt mặt nhị hộ pháp đại biến.

- Một ngay một đêm xông qua bốn trọng mà chỉ có tu vi Vũ Phách nhất trọng, quá kinh khủng.

Cuồng Ngưu há hốc mồm, hắn đương nhiên hiểu rõ, muốn xông qua tứ trọng ít nhất cũng phải có tu vi Vũ Phách ngũ trọng, thế nhưng Vũ Phách ngũ trọng cũng không nhất định có thể qua. Vì mỗi một trọng trong Vũ linh ảo ảnh này độ khó cũng không nhỏ, cũng không phải địa phương an toàn.

- Di, lẽ nào vừa rồi căn bản ta không hề di động?

Trong thạch thất, lúc này quang mang đã tán đi, Lục Lâm Thiên mới phát hiện ra bản thân hắn vẫn ở trong thạch thất, căn bản là chưa từng di động một tí nào, tất cả giống như một giấc mộng, tất cả đều khắc vào trong đầu hắn vô cùng rõ ràng.

- Ảo cảnh thật mạnh mẽ.

Lục Lâm Thiên không khỏi hít sâu một hơi, ảo cảnh này quá kinh khủng, bản thân hắn tới bây giờ vân còn nhớ như in. Trong ảo cảnh đã tu luyện Phong Quyển Tàn Vân và Hỏa Bạo Viêm có chút thành thạo, khi thi triển vũ kỹ công kích tất cả đều vô cùng rõ ràng. Thế nhưng sau khi tỉnh lại mới biết được, những yêu thú bao vây hắn đều là giả, ngay cả thân thể hắn cũng lấy ý thức của hắn mà ngưn tụ. Vì vậy hắn mới có thể kiên quyết cho rằng bản thân mình là thật. Kỳ thực trong ảo cảnh ngay cả chính hắn cũng là hư ảo. Cuồng Ngưu từng nói qua, ở bên trong bị đánh chết cũng không có việc gì, đó là bởi vì chỉ có ý thức bị đánh chết mà thôi, cũng không phải là bản thể.

Mở cửa đá ra, Lục Lâm Thiên có chút kinh ngạc đi ra ngoài, Vũ linh ảo cảnh này quả thực đúng là cường hãn.

- Lâm Thiên huynh đệ, ngươi quá cường hãn nha. Một ngày một đêm xông qua bốn trọng ảo cảnh.

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên đi ra, Cuồng Ngưu tiến lên nói.

- Cuồng Ngưu sư huynh, ngươi sao lại ở đây?

Lục Lâm Thiên nói với Cuồng Ngưu.

- Cuồng Ngưu sư huynh, lẽ nào ta ở trong ảo cảnh một ngày một đêm rồi?

Lục Lâm Thiên rất nghi hoặc, trong đó hắn lại có cảm giác đã qua bốn năm ngày, ở bên trong mỗi một ngày trôi qua đều có ban đêm mà.

- Trong Vũ linh ảo cảnh đều như thế, lúc ta mới tiến vào cũng rất kinh ngạc.

Thiết Chưởng Cuồng Ngưu nói.

- Lục Lâm Thiên, ngươi đột phá tứ trọng ảo cạnh, có thể tiến vào ngũ trọng ảo cảnh, thời gian càng dài chỗ tốt với ngươi càng lớn, tốt nhất là nên bị đánh chết rồi mới ra. Thường thường trong lúc sinh tử con người ta sẽ lĩnh ngộ ra điều gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK