Tiền Bá Thiên nghe nói Lục Thanh đã chết thì muốn bá chiếm Phi Linh sơn, phái hai đệ tử đến thăm dò tình huống.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm:
– Hắc Kiếm Môn.
Không biết Hắc Kiếm Môn đang chờ cái gì nhưng chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua. Lục Lâm Thiên phải tìm cách mới được, tránh cho Phi Linh Môn chịu thiệt lớn.
Lục Lâm Thiên vốn không quan tâm Phi Linh Môn chết sống thế nào, nhưng trong Phi Linh Môn có mật thất để lại từ thời kỳ nó còn ở đỉnh cao, vậy thì khác. Nếu Phi Linh Môn xảy ra chuyện gì, Lục Lâm Thiên không mở mật thất ra được, chìa khóa nằm trong tay ba trưởng lão khác.
Hơn nữa sống trong Phi Linh Môn một thời gian, Lục Lâm Thiên không muốn đệ tử Phi Linh Môn bị người tàn sát. Nếu Hắc Kiếm Môn tấn công, đệ tử Phi Linh Môn chỉ có nước chờ bị làm thịt, không đánh lại nổi, thực lực cách biệt quá lớn.
Lục Lâm Thiên nhức cái đầu, hắn cũng yếu, muốn bảo vệ Phi Linh Môn không dễ gì, hoặc nên nói là không đối kháng nổi với Hắc Kiếm Môn.
Lục Lâm Thiên nhỏ giọng nói:
– Nếu có Nam thúc ở đây thì tốt rồi.
Nếu có Nam thúc, tuy ngoài miệng sẽ bảo không giúp đỡ nhưng chắc chắn Nam thúc âm thầm giúp Lục Lâm Thiên. Có Nam thúc thì sợ gì Hắc Kiếm Môn nho nhỏ? Vấn đề là Nam thúc còn ở Lục gia.
Lục Lâm Thiên thầm cảm thán nếu có thể kéo được một cường giả tọa trấn cho Phi Linh Môn thì hắn sẽ nhẹ gánh nhiều.
Nghĩ tới điều này Lục Lâm Thiên tự giễu mình. Cường giả thật sự làm sao coi trọng Phi Linh Môn nho nhỏ được? Địa môn đại phái đều sẽ mở rộng sơn môn hoan nghênh cường giả đến.
Thấy Lục Lâm Thiên đứng sững sờ, Lục Tâm Đồng ngước đầu hỏi:
– Ca ca đang nghĩ gì?
Lục Lâm Thiên lấy lại tinh thần:
– Không có gì.
Lục Lâm Thiên nói:
– Ca ca đi ra ngoài một lúc, Lưu Nhất Thủ ngoan ngoãn ở đây không cho đi lung tung.
Lục Tâm Đồng chớp mắt to, nhẹ gật đầu:
– Ừm!
Lục Lâm Thiên rời khỏi chỗ ở, nhướng mày. Hắc Kiếm Môn cách Linh Phi sơn không xa, người Hắc Kiếm Môn không có hành động gì, vậy Lục Lâm Thiên đành đích thân tới đó. Lục Lâm Thiên định tìm một người, sử dụng Sưu Linh Thuật thăm dò tình huống trước, cũng để chuẩn bị.
Lục Lâm Thiên đến sau núi kêu Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long đi cùng. Ra ngoài Phi Linh Môn, Thiên Sí Tuyết Sư đập cánh lặng lẽ biến mất.
Mang Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long theo, Lục Lâm Thiên yên lòng yên dạ. Dù gặp phải cường giả Vũ Phách, có Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư thì Lục Lâm Thiên sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn, ít nhất Thiên Sí Tuyết Sư có thể chở hắn chạy trốn.
Hắc Kiếm Môn cách Phi Linh Môn không xa, gần như kề sát nhau. Lục Lâm Thiên cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư chỉ mất hai mươi phút là vào phạm vi Hắc Kiếm Môn.
Lục Lâm Thiên biết Hắc Kiếm Môn chỉ là môn phái hạng ba, tính trong Cổ vực thì thế lực Hắc Kiếm Môn chẳng đáng là gì, nhưng Phi Linh Môn lại càng yếu hơn Hắc Kiếm Môn.
Lục Lâm Thiên nhảy xuống Thiên Sí Tuyết Sư, nói:
– Tuyết Sư, ngươi núp gần đây đi, không được lệnh của ta thì không được lộ ra.
Phía trước là Hắc Kiếm Môn, nếu Thiên Sí Tuyết Sư xuất hiện rất dễ gây chú ý, nếu vời cường giả Vũ Phách đến thì Lục Lâm Thiên không chịu nổi.
Thiên Sí Tuyết Sư khẽ gầm:
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư khép cánh nằm trong một rừng cây.
– Tiểu Long, chúng ta đi.
Lục Lâm Thiên mang theo Tiểu Long vượt qua hai đỉnh núi mới đến khu vực Hắc Kiếm Môn.
Bốn phía có cỏ dại um tùm, phương xa có nhiều cây to mọc xiêu vẹo, dễ dàng ẩn thân. Lục Lâm Thiên không dám đến gần khu vực trung tâm, miễn cho bị cường giả phát hiện.
Trên ngọn núi, Lục Lâm Thiên quan sát dãy kiến trúc Hắc Kiếm Môn từ xa, xung quanh không thấy người Hắc Kiếm Môn đâu.
– Sao không có ai?
– Chờ.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống, chỉ cần gặp một đệ tử Hắc Kiếm Môn là hắn có thể thi triển Sưu Linh Thuật, biết ngay Hắc Kiếm Môn đang làm trò gì.
Thời gian chậm rãi trôi, đã đến giữa trưa, thời tiết bắt đầu nóng bức. May mắn đã gần mùa thu, không còn mặt trời chói chang.
Chờ mấy canh giờ sau Lục Lâm Thiên chửi thầm:
– Chết tiệt!
Lục Lâm Thiên tính đổi nơi khác.
Chợt Tiểu Long co duỗi lưỡi:
– Gri gri!
Mắt Tiểu Long cảnh giác nhìn chằm chằm đằng trước.
– Có người đến!
Lục Lâm Thiên giấu đi hơi thở, hắn cảm giác có hai người xuống núi.
Một giọng nam nhân nhẹ nhàng vang lên:
– Sư muội, mấy ngày không gặp, ta rất nhớ sư muội.
Một thanh âm nũng nịu dụ dỗ cất lên:
– Sư huynh xấu xa, chẳng biết sư huynh nói thật hay dỗ người ta.
Lúc này một nam một nữ đi lêи đỉиɦ núi, hai người nhìn bốn phía, tìm một lùm cỏ dày ngồi xuống, cách chỗ Lục Lâm Thiên núp hơn mười thước.
Xung quanh là cỏ dày, hai người kia không ngờ còn có người khác ở đây. Hai người bộ dạng khoảng hai mươi mốt, hai tuổi. Nữ nhân trẻ tuổi chút, váy lộ nửa ngực, khe rãnh sâu hấp dẫn, khuôn mặt thì bình thường, không xấu nhưng cũng không quá đẹp.
Nam dáng người khôi ngô, trán rộng mắt hít, có chút xấu xa. Lục Lâm Thiên cảm giác hơi thở từ hai người, toàn là đẳng cấp Vũ Sư nhất trọng, thực lực không tệ.
Lục Lâm Thiên nhìn ký ức trong đầu thanh niên Hắc Kiếm Môn biết hai người này cùng là đệ tử của Tiền Bá Thiên, chưởng môn Hắc Kiếm Môn, đứng hàng thứ ba, thứ bốn. Tiền Bá Thiên có sáu đệ tử, bốn người đẳng cấp Vũ Sư, hai người là Vũ Sĩ bát trọng, cửu trọng.
Vừa ngồi xuống đất, thanh niên đã sờ người thiếu nữ:
– Sư muội, ta nhịn hơn mười ngày rồi, hôm nay cho ta sung sướиɠ đi.
Thiếu nữ ỡm ờ:
– Sư huynh xấu xa, mới đó đã khi dễ người ta.
Mắt thiếu nữ nóng rực hùa theo thanh niên sờ soạng.
– Sư muội không thích vậy sao?
Thanh niên lộ rõ háo sắc, hai tay sờ ngực thiếu nữ xoa bóp. Thiếu nữ nhắm mắt rêи ɾỉ.
Thiếu nữ vừa thở dốc vừa nói:
– Sư huynh phải hứa với ta sau này không được đυ.ng vào nhị sư tỷ, nếu không ta mặc kệ sư huynh.
Thanh niên khẽ nói:
– Sư muội yên tâm, nhị sư tỷ bị cắt đứt một lỗ tai trong Phi Linh Môn, nhìn xấu muốn nôn, không nổi hứng được. Sư muội tốt hơn, trong lòng ta chỉ có mình sư muội.
Thanh niên sốt ruột luồn tay vào cung trang của thiếu nữ, tay kia dọc theo lưng trượt xuống mông.
Thiếu nữ không chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, rêи ɾỉ:
– A... Vậy thì tốt, trong lòng ta chỉ có sư huynh. Bảo bối phía dưới của sư huynh mạnh hơn đại sư huynh nhiều.
Thiếu nữ giật mình nói lỡ miệng, vội im ngay.
Thanh niên cười da^ʍ:
– Cái gì? Sư muội và đại sư huynh ngủ với nhau? Hôm nay ta phải cho sư muội biết sự lợi hại của ta!
Thanh niên hấp tấp cởϊ qυầи áo, hai người quen tay nhanh chóng cởi sạch đồ.
Lục Lâm Thiên chửi thầm:
– Đôi cẩu nam nữ!
Nhìn hai người này yêu đương vụиɠ ŧяộʍ làm Lục Lâm Thiên cũng nóng trong người.
Lục Lâm Thiên nhỏ giọng nói với Tiểu Long:
– Tiểu Long, ra tay!
Chân khí bộc phát từ người Lục Lâm Thiên, hắn quỳ rạp dưới đất, vọt nhanh ra ngoài như con báo săn.
Vù vù vù!
Tiểu Long hóa thành luồng sáng vàng, bay nhanh ra ngoài mau hơn Lục Lâm Thiên. Tiểu Long nhanh như chớp lao về phía hai người.
Chương 207 Rình ngó
– Là ai?
Hai người là Vũ Sư, phát hiện ngay có hơi thở lạ sau lưng. Nhưng bọn họ lõa thể, phản ứng chậm hơn một bước, cộng thêm Lục Lâm Thiên sớm chuẩn bị sẵn cho việc đánh lén.
– Khai Sơn chưởng!
Trong khi hai người hốt hoảng bò dậy thì một chưởng ấn của Lục Lâm Thiên đã nhanh chóng vỗ vào ngực thanh niên. Lực lượng cường đại truyền vào, thanh niên bị đánh văng ra.
Thân hình nho nhỏ của Tiểu Long lao tới trước Lục Lâm Thiên, nó cắn mạnh vào cổ thiếu nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Thanh niên bị Lục Lâm Thiên vỗ chưởng đánh bay, miệng hộc máu:
– Phụt.
Lục Lâm Thiên đã có tu vi đỉnh Vũ Sĩ cửu trọng, tuy thanh niên là Vũ Sư nhất trọng nhưng bất ngờ bị đánh lén cũng không chịu nổi.
Thanh niên nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:
– Ngươi là ai?
Không đợi Lục Lâm Thiên trả lời, thanh niên quay đầu lao xuống núi, chạy trốn quan trọng hơn, gã thậm chí không có thời gian mặc áo.
– Muốn chạy? Đã muộn mất rồi!
Lục Lâm Thiên đã sớm chuẩn bị sẵn, chân khí vận chuyển vào bàn chân, người vọt tới trước, năm chỉ ấn nóng rực rạch phá hư không.
Cảm giác năm chỉ ấn nóng rực ập tới lưng mình, thanh niên hoảng loạn chợt khựng lại, vội vàng tụ lại chân khí. Một chưởng ấn chân khí vàng đất nghênh đón.
Bùm bùm bùm!
Vang tiếng nổ năng lượng trên bầu trời, năng lượng khuếch tán đá vụn bay đầy trên đỉnh núi, tầng đất bị xới tung.
– Nộ Diễm Quyền!
Cùng lúc đó, cú đấm của Lục Lâm Thiên đánh mạnh vào người thanh niên, quyền ấn hơi nóng kèm theo lực lượng cường đại trút xuống. Thanh niên bị đánh bay đi, máu lẫn với mảnh nhỏ nội tạng bị thanh niên phun ra.
Chợt từ xa vang tiếng hét to:
– Ai đánh nhau trong Hắc Kiếm Môn của ta?
Tiếng động vừa rồi gây chú ý với cường giả trong Hắc Kiếm Môn.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống:
– Nguy rồi!
Đã không kịp thi triển Sưu Linh Thuật, vài bóng người từ xa lao nhanh đến, đều cỡ đẳng cấp Vũ Phách, tốc độ nhanh như tia chớp.
Lục Lâm Thiên kêu lên:
– Tiểu Long, chúng ta đi mau!
Lục Lâm Thiên đến gần Thiên Sí Tuyết Sư, thiếu nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đã bị Tiểu Long hút khô máu.
Thiên Sí Tuyết Sư gầm nhẹ:
– Grao!
Cơ thể to lớn xoay quanh tầng trời thấp.
Chân khí vận chuyển dưới chân Lục Lâm Thiên, hắn nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long thì sớm quấn vai hắn.
Vù vù vù!
Thiên Sí Tuyết Sư đập cánh bay lên. Mấy bóng người trong Hắc Kiếm Môn khi chạy lêи đỉиɦ núi chỉ thấy thân hình Thiên Sí Tuyết Sư bay xa.
Nhìn hai cái xác không mảnh vải che thân nằm dưới đất, nam nhân áo đen rống to:
– Ta chống mắt xem là ai càn rỡ trong Hắc Kiếm Môn của ta?
Người này chính là chưởng môn của Hắc Kiếm Môn, Tiền Bá Thiên.
Tiền Bá Thiên phát ra tiếng húy gió trầm thấp:
– ù ù!
Trong Hắc Kiếm Môn có con yêu thú khổng lồ vỗ cánh bay lên, là yêu thú phi hành to bốn mươi thước, màu đen, lông chim dày.
– Chúng ta đuổi theo!
Mấy người Hắc Kiếm Môn nhảy lên lưng yêu thú phi hành đuổi theo gắt gao.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống:
– Chết tiệt, còn đuổi theo?
Từ trong đầu thanh niên cho Lục Lâm Thiên biết Hắc Kiếm Môn có yêu thú phi hành, nhưng chỉ là nhị giai trung kỳ bình thường, tên Hắc Tê Yêu Điểu, về tốc độ hay thực lực đều không sánh bằng Thiên Sí Tuyết Sư.
Tuy nhiên lúc này Lục Lâm Thiên không có thực lực đối kháng với Hắc Kiếm Môn, hắn không đánh lại cường giả Vũ Phách.
Lục Lâm Thiên nói với Thiên Sí Tuyết Sư:
– Tuyết Sư, chúng ta tạm đừng về, ngươi bay một vòng đi.
Dù biết người Hắc Kiếm Môn không thể đuổi kịp nhưng Lục Lâm Thiên không trở về Phi Linh Môn ngay được.
Thiên Sí Tuyết Sư đáp lại:
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư đập hai cánh dấy lên dòng khí, chớp mắt biến mất trong sơn mạch đằng trước.
Một lát sau, Tiền Bá Thiên cưỡi trên lưng yêu thú phi hành chửi thầm:
– Chết tiệt, đó là yêu thú gì mà nhanh thế?
Tiền Bá Thiên nhìn yêu thú phi hành kia biến mất trong tầm mắt, gã không đuổi kịp. Tốc độ của yêu thú đó quá nhanh, Tiền Bá Thiên không thấy rõ hình dạng của yêu thú.
Trong một sơn mạch, Lục Lâm Thiên thấy đằng sau không còn bóng dáng yêu thú phi hành của Hắc Kiếm Môn, hắn nhếch môi cười. Hắc Tê Yêu Điểu không cách nào so sánh với Thiên Sí Tuyết Sư được.
Lục Lâm Thiên quan sát trên cao, cách Phi Linh Môn một khoảng dài, bên dưới là núi non trập trùng vô ngần. Trong dãy núi có mấy con sông uốn lượn bao la, có nhiều kiến trúc khác, chắc là người bình thường cư ngụ.
Chợt có mùi thuốc bốc lên từ hiệp cốc đằng trước.
Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:
– Ủa? Mùi thuốc thật nồng.
Mùi vị này dường như có ai đang luyện đan.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm:
– Trong hiệp cốc này tại sao có người đang luyện đan, còn không phải là đan dược bình thường.
Nếu là đan dược phẩm cấp thấp thì không có mùi thuốc đậm đặc thế này.
Lục Lâm Thiên không kiềm được lòng tò mò, dnặ dò Thiên Sí Tuyết Sư chờ ngoài hiệp cốc:
– Tuyết Sư, ngươi chờ ta ở bên dưới, ta đi xem sao.
Lục Lâm Thiên giấu đi hơi thở, hắn bò hướng hiệp cốc, dọc theo mùi đan dược lặng lẽ tiến lên. Có thể luyện chế ra đan dược phẩm cấp cao hiển nhiên không phải kẻ yếu, Lục Lâm Thiên phải hết sức cẩn thận. Rình ngó người ta luyện đan là hành động không lễ phép.
Vù vù vù!
Chợt có hai người rạch phá dòng không khí mang theo tiếng xé gió sắc bén đáp xuống hiệp cốc.
Lục Lâm Thiên cảm nhận hai hơi thở cường đại, hắn không dám thở mạnh thầm nghĩ:
– Thực lực mạnh quá!
Thực lực quá mạnh, mạnh đến khó tin, Lục Lâm Thiên ước chừng cỡ Vũ Suất. Nếu so với Vũ Phách thì như con kiến và con voi.
Người đứng bên trái hét to:
– Đông Vô Mệnh, ta biết ngươi ở đây, ra đi!
Thanh âm quanh quẩn trong hiệp cốc.
Hai người khoảng năm mươi tuổi, mặc trường bào. Người bên trái cao hơn chút, mặc áo trắng, tóc cũng trắng, không gió áo tự bay, khí thế hùng hồn chấn vỡ đá vụn xung quanh.
Người khác lùn hơn, mập hơn nhiều, đôi mắt âm trầm, vầng sáng vàng đất bao quanh người, khí thế sắc bén. Khí thế đó làm Lục Lâm Thiên núp ở phía xa bị ức chế.
Trong hiệp cốc vang lên thanh âm trầm thấp:
– Ha ha ha! Hai kẻ vô sỉ, các ngươi có giỏi thì tự mình đi vào!
Thanh âm chứa khí lạnh, giọng nói lạnh băng làm người rợn gai ốc.
Thanh âm này rất quen thuộc.
Lục Lâm Thiên núp dưới một tảng đá to, giọng nói làm hắn cảm giác đã nghe ở đâu đó.
Lão nhân âm trầm hơi mập hét to một tiếng:
– Đông Vô Mệnh, ngươi sắp chết còn cố vùng vẫy sao? Cho rằng bày một độc trận thì chúng ta không vào được hả?
Chân khí bộc phát, lão nhân mập âm trầm nhảy vọt lên lao hướng hiệp cốc.
Cương quyển bao phủ người lão nhân tóc bạc, lão cũng lao vào hiệp cốc.
Bùm bùm bùm!
Trong hiệp cốc truyền ra các tiếng nổ. Lục Lâm Thiên núp sau tảng đá to, không biết chuyện gì xảy ra bên trong nhưng thanh âm trong hiệp cốc rất quen thuộc, chắc chắn là người quen Lục Lâm Thiên từng gặp.
– Để xem đó là ai?
Lục Lâm Thiên biết cường giả đẳng cấp cỡ này chiến đấu thì hắn không tư cách xen vào, sơ sẩy một cái sẽ bị đối phương phát hiện. Nhưng thanh âm quen thuộc khiến Lục Lâm Thiên thầm thắc mắc, hắn cắn răng bò lên hiệp cốc, nhìn xuống phía dưới.
Chương 208 Gặp lại Độc Suất
Bùm bùm bùm!
Lục Lâm Thiên thấy trong sơn cốc tràn ngập khói độc màu đen đậm đặc, hai lão nhân tấn công dồn dập quét bay khói độc không thể gần người.
Hiệp cốc rung rinh, trên bầu trời vang vọng tiếng nổ điếc tai. Hai lão nhân công kích đã đến trình độ khủng bố, mỗi đợt công kích vung ra vặn vẹo không gian gây tiếng nổ.
Chính giữa sơn cốc, mùi thuốc đậm đặc lại dâng lên, có người vẫn đang luyện chế đan dược. Hai lão nhân không ngừng công kích làm người kia hơi thở không ổn định, rất khó luyện chế đan dược thành công.
Lão nhân mập âm trầm hét to một tiếng:
– Đông Vô Mệnh, độc trận của ngươi không có gì hay ho cả, phá!
Chân khí thuộc tính thổ bộc phát, lão nhân mập âm trầm cách không vỗ chưởng. Chưởng thế đánh ra, năng lượng vô hình dao động kịch liệt trong hiệp cốc. Chưởng ấn to mấy trăm thước dung nhập vào không gian, lặng lẽ quét về hướng đầy mùi thuốc.
Khói độc đen đậm đặc chớp mắt tụ tập lại thành móng vuốt khói đen khổng lồ đằng trước chưởng ấn.
Chưởng ấn vỗ mạnh vào móng vuốt khói đen, năng lượng chân khí thuộc tính thổ hùng hồn thoáng chốc tràn ngập, không gian hiệp cốc bị vặn vẹo. Thanh thế khiến người sợ hãi, làm Lục Lâm Thiên ở bên trên hiệp cốc tim đập nhanh nhìn lén.
Đây mới là cường giả thật sự, giơ tay nhấc chân, mỗi đợt công kích cực kỳ cường đại.
Bùm!
Năng lượng cuồng bạo thổi tan, móng vuốt khói đen nhìn như yếu ớt nhưng lúc này lại là không gì phá nổi nhất. Khói đen bị đánh tan lại nhanh chóng ngưng tụ xen lẫn mùi nồng gay mũi, trong khói có chất độc, lỡ hít một hơi sẽ gặp rắc rối.
– Chẳng lẽ là lão độc vật?
Lục Lâm Thiên nhìn khói độc đầy trời, liên tưởng thanh âm quen thuộc kia, hắn nghĩ ngay một người. Lão độc vật Thôi Hồn Độc Suất.
Trong khói độc lại vọng ra tiếng quát:
– Hừ! Độc trận của ta sao có thể bị các ngươi dễ dàng phá?
Lục Lâm Thiên nghe kỹ hơn:
– Đúng là lão độc vật rồi, sao lão ở đây?
Thanh âm trong khói độc trừ lão độc vật Thôi Hồn Độc Suất ra còn có ai? Lần trước chạy trốn trong Sơn mạch Vụ Đô, Lục Lâm Thiên cứ tưởng sau này không còn dịp gặp lại lão độc vật, ai ngờ tình cờ gặp tại đây.
Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:
– Thôi, đi cho rồi.
Lão độc vật không dễ chọc, nếu thấy Lục Lâm Thiên không chừng lại cho hắn ăn một viên độc dược, đi thì hơn. Vở kịch này không thể xem, sơ sẩy một cái là mất mạng nhỏ.
Lão nhân tóc bạc hét to một tiếng:
– Đông Vô Mệnh, ta chờ xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu? Với tình huống hiện tại của ngươi chắc không chịu được lâu đúng không? Để xem ngươi có thể đối kháng lại hai chúng ta hợp sức không?
Hai lão nhân tự kết ấn, hai năng lượng hùng hồn trong ngưng tụ hiệp cốc, không gian run rẩy.
Năng lượng cuồng bạo tràn ngập hình thành vầng sáng rực rỡ một xanh một vàng, hóa thành hai quả cầu năng lượng to lớn.
Hai quả cầu ánh sáng xoay tròn, năng lượng ngập trời, thiên địa như chìm xuống, năng lượng này quá khủng bố.
Hai lão nhân nhanh chóng đổi thủ ấn đẩy quả cầu năng lượng, lực lượng tuôn ra.
Vù vù vù!
Hai quả cầu ánh sáng xé rách không gian, vặn vẹo dòng không khí rít gào đập vào khói độc dày, năng lượng kèm theo khiến người hết hồn cảm nhận nó.
Khói độc màu đen đậm đặc bám vào chính giữa, mùi hôi bốc lên cao. Sóng năng lượng kịch liệt nổi gợn sóng khiến tim người đập nhanh.
Chớp mắt hai quả cầu năng lượng to lớn đập mạnh vào khói độc, khói độc như sóng dạt ra, gợn sóng vặn vẹo không gian to lớn trong hiệp cốc. Không gian biến hình, trướng to ra.
Bùm bùm bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai trên bầu trời, ba năng lượng to lớn va chạm trong không trung. Các năng lượng đυ.ng mạnh, bão năng lượng khủng bố như cơn lốc thổi quét. Hiệp cốc rung rinh tựa động đất.
Bùm bùm bùm!
Trong hiệp cốc lại vang tiếng nổ đinh tai nhức óc. Khói đen tan tác, đoàn lửa khổng lồ bay tứ tung. Chính giữa hiệp cốc, một lão nhân áo đen ngồi xếp bằng, miệng chảy ra vết máu, mặt tái nhợt. Trước mắt lão nhân áo đen có cái đỉnh to, các đốm lửa tứ tán chính là linh hỏa nổ tung trong đại đỉnh.
Lục Lâm Thiên định thừa dịp bỏ chạy nhưng mới đứng dậy thì vì thực lực ba người quá mạnh chấn động hiệp cốc, đá rơi như mưa làm hắn cùng một hòn đá cao hai thước lăn xuống dưới.
– Chết tiệt!
Lục Lâm Thiên nhanh chóng vận chuyển chân khí, đá vụn đập túng lưng hắn. Lục Lâm Thiên nhảy vọt mấy cái, mặt xám mày tro đáp xuống một sơn cốc, vừa lúc đứng cách Thôi Hồn Độc Suất không xa. Lục Lâm Thiên vừa rớt xuốc hiệp cốc thì nó rơi khỏi vai hắn, giờ lại nhảy lên người hắn.
Thôi Hồn Độc Suất, hai lão nhân nhìn Lục Lâm Thiên đột nhiên xuất hiện, cùng nhướng mày.
Lục Lâm Thiên cười khổ chào Thôi Hồn Độc Suất:
– Lão thúc, chúng ta lại gặp mặt.
– Là tiểu tử nhà ngươi? Ta cứ nghĩ ngươi đã chết trong Sơn mạch Vụ Đô.
Thôi Hồn Độc Suất cất đại đỉnh trước mặt, nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, khá bất ngờ khi thấy hắn. Ánh mắt Thôi Hồn Độc Suất nghi ngờ nhìn Tiểu Long trên vai Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên hành lễ:
– Suýt chết mới thoát ra, các người tiếp tục đi, ta không quấy rầy, xin phép đi trước.
Lục Lâm Thiên xoay người định chạy ra ngoài hiệp cốc, hắn không chơi chung với bọn họ nổi.
Lão nhân mập âm trầm nhìn Lục Lâm Thiên, nói:
– Tiểu tử, ngươi và Đông Vô Mệnh quen nhau? Vậy đừng đi nữa.
Thôi Hồn Độc Suất liếc lão nhân mập âm trầm:
– Phương Thành Hữu, một đứa nhóc chưa dứt sữa mà ngươi cũng muốn gϊếŧ sao? Hắn không hề biết chuyện giữa ta và Thiên Tinh tông các ngươi.
Thôi Hồn Độc Suất ném viên đan dược cho Lục Lâm Thiên:
– Tiểu tử, đây là thuốc giải Phệ Huyết Hóa Cốt đan, ngươi mau đi đi.
Lục Lâm Thiên nhận lấy đan dược, sửng sốt nhìn. Lão độc vật bị gì mà nổi lòng từ bi? Nhưng Lục Lâm Thiên đã sớm giải độc rồi.
Lão nhân mập âm trầm lạnh lùng quát:
– Đông Vô Mệnh, ngươi chưa từng tốt bụng như vậy, tiểu tử này và ngươi có quan hệ không giống bình thường, ta càng không thể thả hắn!
Lão nhân mập âm trầm lao hướng Lục Lâm Thiên.
Thôi Hồn Độc Suất biến mất tại chỗ, lão chắn trước mặt Lục Lâm Thiên:
– Phương Thành Hữu, ta chỉ nợ tiểu tử này một nhân tình, ngươi có cần vậy không?
Bàn tay Thôi Hồn Độc Suất vung khói độc màu đen bao phủ không gian.
Thôi Hồn Độc Suất nói với Lục Lâm Thiên:
– Tiểu tử, trốn nhanh lên, thoát được coi như ngươi lớn mạng, không thoát được xem như xui.
Thôi Hồn Độc Suất xách Lục Lâm Thiên bay ra ngoài hiệp cốc.
Lão nhân tóc bạc cũng bay lên trên, chân khí vận chuyển phong tỏa không gian to lớn:
– Thôi Hồn Độc Suất, ngươi không trốn thoát được!
Thôi Hồn Độc Suất sắc mặt âm trầm nói:
– Tất Phương Sơn, hai tên vô sỉ, có giỏi thì đấu tay đôi!
Lão nhân mập âm trầm Phương Thành Hữu đến sau lưng Thôi Hồn Độc Suất, hai lão nhân một trước một sau bao vây Thôi Hồn Độc Suất vào giữa.
Lục Lâm Thiên ở giữa không trung thầm nghĩ lão độc vật tốt nhất đừng thả hắn rơi xuống, hắn không có Vũ kỹ bay nếu té xuống sẽ bị thương nặng.
Lão nhân tóc bạc lạnh lùng nói:
– Đấu tay đôi? Một người sẽ không làm gì ngươi được. Vô sỉ? Đông Vô Mệnh nhà ngươi tốt lành hơn ai?
Chương 209 Điên cuồng chạy trốn
Lục Lâm Thiên khẽ hỏi Thôi Hồn Độc Suất:
– Hiện tại nên làm gì?
Thôi Hồn Độc Suất khẽ thở dài:
– Còn làm sao được? Ta đã bị thương nặng, dù không bị thương thì không đánh lại hai người đó hợp tác. Hiện tại ta chỉ có thể liều mạng, nhưng lại liên lụy ngươi nữa.
Phương Thành Hữu âm trầm quát to:
– Đông Vô Mệnh, hôm nay là ngày chết của ngươi. Không ngờ ngươi còn dám trở về Cổ vực, đây là ngươi tự tìm đường chết!
Thôi Hồn Độc Suất hừ lạnh một tiếng:
– Hừ! Ngươi nghĩ có thể trói buộc được ta sao. Nếu lần này ta không chết thì lần sau chắc chắn sẽ tiêu diệt Thiên Tinh tông các ngươi!
Trong mắt Thôi Hồn Độc Suất lộ ra oán hận, tay chộp vai Lục Lâm Thiên, một tay biến đổi khẩu quyết. Thôi Hồn Độc Suất phun ra tinh huyết lơ lửng trong không trung, khói đen tuôn ra từ tay lão, khói đen nhanh chóng bao lấy tinh huyết.
Khói đen tỏa mùi hôi gay mũi, Thôi Hồn Độc Suất đứng trên bầu trời hiệp cốc, linh lực dao động quanh thân, người run bần bật biểu tình vặn vẹo dữ tợn.
Thấy bộ dạng của Thôi Hồn Độc Suất, Phương Thành Hữu và tất Phương Sơn biến sắc mặt nói:
– Ngươi dám dùng tinh huyết cho độc ăn?
Thôi Hồn Độc Suất hét to một tiếng:
– Nếu ta không chết sẽ gϊếŧ bởi Thiên Tinh tông!
Thôi Hồn Độc Suất đánh ra thủ ấn, khói đen đậm đặc trước mắt biến thành muôn vàn sợi tơ đen, mỗi sợi to cỡ sợi tóc. Tơ đen xuyên thấu không gian bắn hướng Phương Thành Hữu, Tất Phương Sơn.
Phương Thành Hữu, Tất Phương Sơn kinh hoàng kết ấn bày hộ thân cương quyển trước mặt, lực công kích ập hướng độc khí tơ đen, không dám để chúng nó gần người.
Nhưng các độc khí tơ đen rất mạnh, chúng nó bao phủ ở giữa không trung, hoàn toàn giam cầm Phương Thành Hữu, tất Phương Sơn.
Vù vù vù!
Thôi Hồn Độc Suất xách Lục Lâm Thiên nhảy lên hiệp cốc, bay trong không khí vượt hai đỉnh núi.
Thôi Hồn Độc Suất phun ngụm máu:
– Phụt.
Mặt Thôi Hồn Độc Suất trắng bệch, không thể chống đỡ được lâu hơn, té xuống sơn mạch.
Bùm bùm bùm!
Rớt xuống đất Thôi Hồn Độc Suất lại phun máu, hai người té từ mấy thước xuống. Mông Lục Lâm Thiên đau nhức, dường như hắn ngồi trúng hòn đá nhọn, suýt nát cúc hoa.
Thôi Hồn Độc Suất nói:
– Tiểu tử, đi nhanh lên, người Thiên Tinh tông sẽ không tha cho ngươi, độc khí của ta không giam cầm bọn họ được bao lâu.
– Còn lão thì sao?
Lục Lâm Thiên vốn định đi nhưng thấy lão độc vật luôn giục hắn chạy trốn, lòng thầm nghĩ:
– Lão độc vật cũng tốt thật.
Thôi Hồn Độc Suất vùng vẫy bò dậy, nói:
– Ta không còn sức chạy, cũng không trốn thoát được. Mặc kệ ta, ngươi đi mau, chậm trễ nữa sẽ không kịp.
Lòng Lục Lâm Thiên giãy dụa, hắn chạy trốn một mình thì không thành vấn đề, bên ngoài có Thiên Sí Tuyết Sư đang chờ. Nhưng sợ là lão độc vật sẽ gặp nguy hiểm.
Lục Lâm Thiên nói:
– Lão độc vật, coi như ta tốt bụng cứu mạng lão. Nếu không cứu được thì chúng ta chỉ còn cách chết chung.
Lục Lâm Thiên kêu Thiên Sí Tuyết Sư đến, trong đầu hắn luôn có mối liên kết với Thiên Sí Tuyết Sư. Hiện tại Thiên Sí Tuyết Sư đang ở gần đây.
Vù vù vù!
Tiếng đập cánh xé gióa vang lên, Thiên Sí Tuyết Sư xuất hiện trên tầng trời thấp.
Thấy Thiên Sí Tuyết Sư, Thôi Hồn Độc Suất kinh ngạc kêu lên:
– Thiên Sí Tuyết Sư, là Thiên Sí Tuyết Sư!
Thôi Hồn Độc Suất biết lai lịch của Thiên Sí Tuyết Sư.
Lục Lâm Thiên nói:
– Lên mau, chúng ta chạy trốn trước.
Lục Lâm Thiên leo lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, lòng thầm cầu nguyện hai cường giả có đuổi theo cũng đừng nhanh hơn Thiên Sí Tuyết Sư.
Thôi Hồn Độc Suất nhìn chằm chằm Thiên Sí Tuyết Sư bay lơ lửng tầng trời thấp:
– Tiểu tử nhà ngươi có Thiên Sí Tuyết Sư, ta đã xem thường ngươi.
Chợt trong hiệp cốc truyền đến hai tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Bùm bùm!
Trong không trung tràn ngập năng lượng cường đại.
Thôi Hồn Độc Suất giật mình nhảy ngay lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư:
– Nguy rồi, bọn họ thoát khốn!
Vù vù vù!
Thôi Hồn Độc Suất đập cánh bay nhanh tới trước. Hiệp cốc phía xa có hai bóng người nhanh như chớp rạch phá hư không đuổi theo.
Lục Lâm Thiên ra lệnh:
– Tuyết Sư mau lên!
Tốc độ của Phương Thành Hữu, Tất Phương Sơn nhanh hơn cả Thiên Sí Tuyết Sư.
Thiên Sí Tuyết Sư khẽ gầm:
– Grao!
Cơ thể khổng lồ đập cánh xẹt qua hư không, tiếng gió rít vang bên tai. Thiên Sí Tuyết Sư đã bay với tốc độ nhanh nhất.
Thôi Hồn Độc Suất nói:
– Tiểu tử, tuy Thiên Sí Tuyết Sư của ngươi rất nhanh nhưng mới chỉ là nhị giai, hai lão quỷ kia toàn là cường giả Vũ Suất, Thiên Sí Tuyết Sư thua xa về mặt tốc độ.
Lục Lâm Thiên sốt ruột hỏi:
– Vậy phải làm sao?
Mắt thấy hai cường giả càng lúc càng đến gần.
Thôi Hồn Độc Suất hỏi:
– Khí độc đan lần trước ta đưa cho ngươi đâu?
Lục Lâm Thiên trả lời:
– Sớm dùng xong rồi.
Khí độc đan bị Lục Lâm Thiên dùng lúc trong Sơn mạch Vụ Đô, nếu không hắn làm sao thoát khỏi vòng vây yêu thú?
Phương Thành Hữu, Tất Phương Sơn nhanh chóng đuổi theo, khoảng cách dần rút ngắn còn khoảng ngàn thước, sắp đuổi kịp.
– Đông Vô Mệnh, ngươi không chạy thoát được, không ngờ còn có yêu thú như Thiên Sí Tuyết Sư. Nhưng đẳng cấp thực lực quá thấp, Thiên Sí Tuyết Sư không thể cứu ngươi được!
Lục Lâm Thiên hỏi dồn:
– Lão độc vật, chúng ta sắp tàn đời rồi, lão còn cách nào không?
Hai cường giả quá mạnh, Thiên Sí Tuyết Sư không nhanh bằng Phương Thành Hữu và Tất Phương Sơn, thực lực của bọn họ thật khủng khϊếp.
Thôi Hồn Độc Suất lạnh lùng quát:
– Thiên Tinh tông chết tiệt, hôm nào ta sẽ giải quyết nó!
Cơ mặt Thôi Hồn Độc Suất co giật, dường như tiếc của. Thôi Hồn Độc Suất kết thủ ấn, sương mù bảy sắc dày đặc bao phủ không gian sau lưng lão.
Trong sương mù bảy sắc có một luồng năng lượng khổng lồ khuếch tán cùng với mùi nồng ngặc gay mũi che kín bầu trời.
Không còn thấy bóng dáng tất Phương Sơn, Phương Thành Hữu đâu, bình thường đó Thiên Sí Tuyết Sư bay xa.
Thôi Hồn Độc Suất nói:
– Chúng ta cần tìm một chỗ đặt chân, chiêu này là vũ khí cuối cùng của ta nhưng cũng không thể giam cầm bọn họ lâu hơn.
Lục Lâm Thiên tò mò hỏi:
– Lão độc vật mới dùng thứ gì vậy?
Mới rồi Lục Lâm Thiên thấy trong sương mù bảy sắc chứa năng lượng kinh người, vẻ mặt lão độc vật tiếc của đứt ruột, dường như sương mù bảy sắc không phải vật bình thường.
Thôi Hồn Độc Suất đau lòng nói:
– Đó là tài liệu ta dùng để luyện chế độc đan cao giai lục phẩm. Ta bỏ ra nhiều thời gian, công sức, tu luyện thành công là sẽ đột phá đến cảnh giới Linh Vương, hiện tại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Nếu muốn gom lại tài liệu lần nữa sẽ mất chín năm, mười năm trời.
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm không khí đằng sau, vẫn rất lo:
– Bọn họ sẽ không đuổi theo được đi?
Thôi Hồn Độc Suất trả lời:
– Tạm trời thì không đuổi theo được nhưng chúng ta cần tìm nơi đặt chân.
Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:
– Chỗ càng nguy hiểm càng an toàn.
Lục Lâm Thiên nhìn sơn mạch liên miên rừng cây bên dưới, nói với Thiên Sí Tuyết Sư:
– Tuyết Sư, chúng ta đáp xuống.
Đây là sơn mạch có rừng cây um tùm, diện tích lớn không biết đang ở đâu. Lục Lâm Thiên vào sơn mạch, kêu Thiên Sí Tuyết Sư khép cánh lại.