"Kho của Kim gia ở gian lâu các đen ngòm tại tầng hai, linh thạch khẳng định không ít." Kim Xảo Nhi cực kỳ thèm muốn tấm bạch sắc ngọc phù nhưng sợ Ngụy Tác đột nhiên động thủ, không dám tiến vào mà chỉ nhìn gã chăm chăm: "Người Kim phủ đều bị ta dẫn đến đây, chúng ta ra theo mật đạo thì rất dễ dàng lẻn vào kho lấy linh thạch. Kim lão cẩu đã chết, ngươi chỉ cần giúp ta giết mấy con chó săn, lúc đó toàn bộ người Kim gia phải nghe theo ta, ngươi cần bao nhiêu linh thạch sẽ có bấy nhiêu, hôm nay Kim gia không đủ thì sau này ta sẽ trả đủ."
"Xem ra dụng ý của ngươi là muốn coi ta làm đao phủ trừ bớt địch nhân." Ngụy Tác lạnh giọng: "Nhưng ta không thích bị ai lợi dụng. Hiện tại ngươi gạt ta một lần, đưa đến nơi không có linh thạch, hại ta thiếu chút nữa chết ở đây. Ta nể ngươi là nữ tử nên tin thêm một lần nhưng ngọc phù này phải do ta giữ, tránh sau này ngươi giờ trò hoa dạng gì nữa, không thì ngươi chỉ còn cách đưa ra thứ gì có giá trị đặt cọc cho ta, ví như cây hắc sắc tiểu đao này uy năng không tệ, đưa nó cho ta thì ta mặc ngươi lấy ngọc phù."
Kim Xảo Nhi biến sắc mấy lần, hơi cúi người hạ giọng giải thích: "Thực huyết pháp đao là di vật của cha mẹ ta để lại, hiện ta cũng không có vật gì phòng thân, lại không yên tâm với ngươi, vạn nhất ngươi động thủ giết ta, không có nó thì ta không thể phản kháng. Mảnh ngọc phù này chỉ ghi lại một số việc, nếu do ngươi giữ thì chỉ cần dồn thần thức vào là ta khó khăn lắm mới vào được tổ đường này hoàn toàn không còn ý nghĩa."
Ngụy Tác nhất thời không tỏ vẻ gì, quyết không nhượng bộ.
Thấy vậy, Kim Xảo Nhi đành nói, "Thế này đi, nếu ta không đưa ngươi đến kho linh thạch thì mặc cho ngươi xử trí."
"Xử trí ngươi mà không lấy được linh thạch, thì có tác dụng gì?" Ngụy Tác nhìn Kim Xảo Nhi đã hoàn toàn bất lực: "Trừ phi ngươi cho ta biết ngọc phù có huyền hư gì, tránh để ta vô tình bị ngươi lợi dụng."
"Được!" Tự hồ rất tin vào Thực huyết pháp đao, Kim Xảo Nhi nghiến răng nói: "Ngọc phù này ghi lại nơi Kim gia tổ tiên vô tình phát hiện động phủ của thượng cổ tu sĩ. Động phủ này năm mươi năm mới vào được, ngọc phù ghi lại thời gian cụ thể giải cấm và phương pháp đối phó cấm chế. Những thứ này do nhiều đời Kim gia tiên tổ bỏ ra vô số tâm lực suy đoán."
"Động phủ của tán tu?" Ngụy Tác nhìn nàng ta với vẻ không tin nổi, "Như thế cũng đáng cho Kim gia coi trọng đặt vào tổ đường, đáng cho ngươi liều mạng xông vào? Với tu vi của ngươi, dù lấy ngọc phù, e rằng cũng phải đối thủ của con cháu Kim Thân Hiên?"
Kim Xảo Nhi cố nén nóng lòng, giải thích: "Không dám giấu, tán tu này ít nhất cũng là đại tu sĩ Kim đơn kỳ trở lên, trong động phủ chắc chắn có pháp bảo lợi hại, chưa biết chừng còn có thuật pháp cực kỳ lợi hại, lão cẩu chỉ có một tấm thông hành linh phù, hơn nữa còn không rõ làm cách nào kích phát linh phù, lão muốn đối phó bọn ta vì muốn có tấm ngọc phù này, còn ta lấy được thì sẽ lấy vài vật trong động phủ quay lại tính sổ với chúng. Nếu ta nói sai nửa câu, ta sẽ luyện hóa yêu đơn Xích dực viêm ma thất bại, chết vì thọ nguyên hao kiệt."
"Động phủ của đại tu sĩ Kim đơn kỳ trở lên?"
Mắt Ngụy Tác ánh lên, gật đầu với Kim Xảo Nhi: "Được, ngươi dám thề độc như vậy thì ta tin ngươi một lần nữa, lấy ngọc phù đi."
Động phủ của tu sĩ Kim đơn kỳ trở lên, bất kỳ tu sĩ nào cũng động lòng. Kim Xảo Nhi tuy lợi hại, nhưng còn chưa lọc lõi, Ngụy Tác chỉ mất vài lời là moi được tin, tu sĩ Kim gia khẳng định đã vào động phủ, biết trong đó có nhiều đồ tốt, chỉ vì năng lực có hạn nên không cách nào lấy ra.
Còn năm mươi năm mở một lần khiến gã nhớ đến Di Thiên cốc. Ngần ấy năm mà Kim gia không cách nào lấy được đồ thì hiển nhiên trong động phủ của tu sĩ đó nguy hiểm trùng trùng, chưa biết chừng còn hung hiểm hơn Di Thiên cốc.
Đối với nhưng nơi này, sau chuyến đi Di Thiên cốc, Ngụy Tác không dám lơ là.
Ngụy Tác nói với Kim Xảo Nhi ngần ấy lời thừa, vì nhận ra nàng ta là nhân vật độc ác, có trong tay Thực huyết pháp đao trong tay, nếu ngọc phù là pháp bảo lợi hại tột bậc, nàng ta quay lại giết người cướp của thì gã thật sự muốn khóc mà không có nước mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đích xác gã không có dã tâm nuốt chửng ngọc phù này.
"Thật hả?" Kim Xảo Nhi mắt ánh lên kinh hỉ nhưng nhất thời không dám di động cước bộ, sợ Ngụy Tác thừa cơ xuất thủ đánh lén.
"Lẽ nào ta không đáng tin hả?" Ngụy Tác thấy nàng ta như vậy thì lạnh giọng: "Nếu không tin lời ta thì ngươi không thể nào lấy được yêu đơn Xích dực viêm ma, không còn đứng ở đây."
Kim Xảo Nhi nghe gã nói vậy, không nói gì thêm mà nghiến răng lướt đi, đưa tay như xuyên qua không khí, chộp bạch sắc ngọc phù trong lục sắc quang tráo.
Lúc chộp vào ngọc phù nàng ta hơi ngừng lại, rõ ràng dùng thần thức xem nội dung. Ngụy Tác không cần nghĩ nhiều, biết nữ tử này vì đảm bảo nên xem trước rồi hủy đi.
Nhưng chỉ hơi ngừng lại, sắc mặt Kim Xảo Nhi khó coi hơn, thu bạch sắc ngọc phù lại, xem ra nội dung khá phức tạp, nàng ta nhất thời không cách nào lĩnh ngộ toàn bộ.
"Đi thôi, giờ ta đưa ngươi đến kho của Kim gia."
Thấy Ngụy Tác chỉ yên tĩnh đứng đợi, sắc mặt nàng ta khó coi hơn, đi ra tổ đường thì như nghĩ ra gì đó, nói với gã, "nếu trong kho Kim gia không chỉ có hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch, ngươi cần bao nhiêu linh thạch, mới chịu giúp ta đối phó bọn Kim Tuyền Cơ?"
"Ta không muốn nhúng tay vào tranh đấu của Kim gia." Ngụy Tác nói: "Nếu chỉ giúp ngươi an toàn rời khỏi Kim phủ và Tê Phượng thành, ta có thể tiếp nhận."
"Được!" Kim Xảo Nhi gật đầu, "Đi thôi, lâu quá ta sợ đám chó săn đó sẽ xông vào."
Ngụy Tác đương nhiên không tỏ ra bất kỳ dị nghị nào, gật đầu, gã không muốn ở nơi có cấm chế này thêm chút nào, sau này nên nghiên cứu thêm pháp trận của tu đạo giới hiện tại. Lục bào lão đầu biết toàn thượng cổ pháp trận, gặp pháp trận bây giờ thì không đối phó được.
Kim gia pháp trận, uy lực đã lợi hại như thế, gặp tông môn và tu sĩ khác thì không phải gã sẽ bị giết trong tích tắc mà không phản kháng được sao?
Từ tầng thứ chín xuống thứ sáu hoàn toàn yên ắng, nhìn ra cửa sổ thì tu sĩ Kim gia càng lúc tụ tập càng nhiều ở ngoài lầu, các loại pháp khí và hỏa quang chiếu sáng như ban ngày nhưng tựa hồ không có ai dám vào tổ đường.
Kim Xảo Nhi và Ngụy Tác lướt thẳng xuống tầng năm, chát một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Cả hai sững người biến sắc, trong phòng có pháp trận ngăn cách thần thức, cả hai và lục bào lão đầu cánh đều không phát giác trong đó có người.
Người đẩy cửa ra, thấy rõ Ngụy Tác và Kim Xảo Nhi đứng lại thì mặt mũi cũng trắng nhợt!
Thân ảnh đó thập phần yểu điệu, là mỹ nữ yếu đuối mà Ngụy Tác gặp lúc sáng.
Khí tức trên mình nàng ta thịnh vượng hơn hẳn, tựa hồ ở sẵn ở trong gian tĩnh thất này tu luyện bồi nguyên, không nhận ra trận đấu pháp kịch liệt ban nãy mà bây giờ mới ra.
"Kim Hinh Nhi, tưởng ai, hóa ra tiểu tiện nhân ngươi!"
Nhìn rõ, Kim Xảo Nhi tan hết sợ hãi trong mắt, mà ánh lên sát cơ.
"Hóa ra nữ tử này tên Kim Hinh Nhi." Ngụy Tác mới dấy lên ý niệm này, còn Kim Hinh Nhi nhìn rõ gã và Kim Xảo Nhi thì kinh hãi nhưng không dám động đậy, "Kim Xảo Nhi, sao ngươi lại ở đây?"
"Ta đến đây đương nhiên để giết Kim Thân Hiên lão cẩu." Kim Xảo Nhi cười lạnh, lấy hắc sắc tiểu đao ra lắc lắc, "Tiểu tiện nhân, ngươi muốn tự sát hay để ta động thủ? Tự sát thì ta để ngươi toàn thây, còn ngược lại, ta sẽ không khách khí, bình thường ngươi chỉ thích đẹp, lúc nào cũng chăm chút nhan sắc, chưa biết chừng giết ngươi xong ta sẽ lột trận, ném xuống cho người ở dưới kia nhìn."
"Thực huyết pháp đao!" Nghe Kim Xảo Nhi nói vậy, nhìn thanh hắc sắc tiểu đao, Kim Hinh Nhi run lên.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào