"Lệ cung chủ xác định đấy là Thanh hư đằng?" Ngụy Tác nhìn kỹ, lại hỏi.
"Thanh hư đằng, lá như lá dâu, mùi như hoa lan, linh khí ràn rạt." Lệ Nhược Hải cười bảo: "Theo tại hạ đọc được thì không sai, lúc trước không hiểu vì sao có chỗ bảo là Thanh hư đằng xanh đậm, chỗ lại bảoa à màu vàng tía, giờ gặp thì hiểu, hóa ra nó là dây leo màu xanh nhưng phát ra tử kim sắc quang hoa."
"Lá như lá dâu, mùi như hoa lan, linh khí ràn rạt..."
Lệ Nhược Hải nói vậy, Ngụy Tác nhìn xem, lá và quả của dây leo rất giống dâu, lá hơi nhỏ hơn, trên đỉnh có khí lưu thò thụt như một khúc nến màu tím nhạt, rất đặc biệt. Dây leo cũng tỏa mùi thơm như hoa lan.
"Lệ cung chủ, nghe nói Thanh hư đằng di thực không khó, không biết cần cách gì?" Hơi trầm ngâm, Ngụy Tác đã xác định sợi dây mây kì dị đó là Thanh hư đằng, liền hỏi Lệ Nhược Hải.
"Hả? Đạo hữu định di thực Thanh hư đằng?" Lệ Nhược Hải không ngờ, không nén được nhìn Ngụy Tác, không rườm lời: "Di thực Thanh hư đằng chỉ cần nhổ cả rễ, trồng lên Thanh nham ngọc là được. Điểm đặc biệt nhất của nó là không thích đất, rễ hay găm vào Thanh nham ngọc."
"Đan giản thế hả? Chỉ cầm tìm được Thanh nham ngọc, khoét lỗ rồi nhét Thanh hư đằng vào là xong?" Ngụy Tác không nén được nhìn Thanh hư đằng.
"Đúng thế, bất quá Thanh nham ngọc cần vùi xuống đất, nối với địa khí." Lệ Nhược Hải gật đầu, "Tốt nhất trong vòng bảy ngày là phải di thực xong, không thì dược lực Thanh hư đằng vẫn còn nhưng thật ra đã khô, còn di thực gì nữa."
Ngụy Tác gật đầu không thành vấn đề, định lấy Thanh hư đằng ngay.
"Thế nào?"
Nhưng ngay lúc đó gã lại giật giật chân mày, sững lại, nhìn lên.
Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long Sơn cũng cùng lúc nhìn theo.
"Chuyện gì đây?"
Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải đều tỏ vẻ dị thường kinh hãi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đỉnh Linh Diệu cốc, hoàng hắc sắc vân khí vốn ngưng kết bất động đột nhiên vỡ vụn như nham thạch.
Hoàng hắc sắc vân khí theo vết nứt lan xuống, như thế không gian Linh Diệu cốc sắp tan tành!
Bọn Ngụy Tác không biết rằng, ô quang từ cái ao đã quét khắp Linh Diệu cốc.
Nếu từ ngoài nhìn vào, ô quang xung kích khe nứt không gian trong suốt ngoài cửa Linh Diệu cốc, khe nứt không gian bắt đầu nứt vỡ, ô quang qua đó chảy vào Linh Diệu cốc.
"Không xong! Không gian này sắp sụp!"
Tuy không biết tình hình bên ngoài nhưng vô số vết nứt trong veo rơi dày đặc thì Ngụy Tác và bọn Lệ Nhược Hải lập tức phản ứng.
"Oành!"
Kỳ Long Sơn nhợt nhạt mặt mày, kích phát hoàng sắc tinh bi.
"A! Đi mau! Không gian này sẽ tan vỡ, vật này không chống nổi."
Đồng thời, Thanh Bình kinh hãi hô lên.
Hoàng quang trên hoàng sắc tinh bi vừa hình thành một quang tráo bất quy tắc thì một vết nứt đã cắt qua quang tráo.
Như lưỡi dao cắt, hoàng sắc quang hoa bị cắt cụt, tách khỏi quang tráo.
"A!"
Cơ hồ đồng thời, lục bào lão đầu ré lên.
Huyền sát quỷ trảo của Ngụy Tác chụp lấy Thanh hư đằng.
Không ai ngờ trong lúc này lại xảy ra biến cố!
Dù thế nào, Thanh hư đằng đã ở trước mắt, Ngụy Tác cứ lấy Thanh hư đằng đã rồi tính.
"Giết!"
Ngay khi vạt hoàng sắc quang hoa bị cắt đứt, quang tráo tách ra thì vứt nứt lại từ trên không lan đến Huyền sát quỷ trảo.
Huyền sát quỷ trảo đã tóm lấy Thanh hư đằng, sắp kéo về.
Nhưng vết nứt trong suốt dễ dàng cắt qua Huyền sát quỷ trảo.
Quá nửa Huyền sát quỷ trảo bị cắt cụt.
"Không thoát được rồi!"
Pháp Hoa chân nhân thất hồn lạc phách kêu lên.
Vốn vẫn kích phát hoàng sắc tinh bi, Kỳ Long Sơn định lao ra chỗ thoát thì chợt nhợt nhạt mặt mày dừng lại, nắm tay Thanh Bình.
Chỉ không đầy một tích tắc, cảnh tượng trong Linh Diệu cốc không thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Vết nứt trong veo từ đỉnh Linh Diệu cốc lan ra.
Nối với mặt đất thì cũng cắt gọn gàng như cắt giấy.
Linh Diệu cốc chia thành hơn trăm mảnh, tan vỡ bất cứ lúc nào.
Từ chỗ bọn Ngụy Tác đến khe nứt không gian vào Linh Diệu cốc cách biệt hơn trăm vết nứt sáng loáng nối từ dưới lên đỉnh, như cả trăm chướng ngại.
Uy năng mỗi một vết nứt, bọn Ngụy Tác cũng không thể đột phá.
Những vết nứt vẫn xuất hiện liên tục!
Đỉnh Linh Diệu cốc không ngừng nứt ra rồi rơi xuống.
Từ phía trên mấy vết nứt, ô quang kỳ dị phun tràn.
Đừng nói mấy tu sĩ Kim đan kỳ, dù mười mấy Thần huyền kỳ tu sĩ cộng lại cũng không thoát được.
"Chư vị đạo hữu, chúng ta quen biết, Lệ Nhược Hải mỗi tự thấy không có lỗi với chư vị đạo hữu, nếu hôm nay mỗ không sống sót, mong chư vị giúp cho Linh Thú cung."
Nhìn phía trên trút xuống như mưa, Lệ Nhược Hải bi thương nói.
"Sao lại thế này! Linh Diệu cốc vốn nguyên lành sao lại sụp đổ!"
Sắc mặt Ngụy Tác cũng khó coi khôn tả.
Nhưng gã không cam lòng, cứ thi triển Huyền sát quỷ trảo, không cần biết là linh dược gì, cứ lấy được là nhét vào nạp bảo nang.
"Đúng là số mệnh, nhân vật kinh tài tuyệt diễm thế này, có cơ hội xung kích Thần huyền cảnh tu sĩ, ở trong Linh Diệu cốc đầy bảo vật lại gặp bất trắc, cùng chúng ta táng thân ở đây." Thấy Ngụy Tác phát cuồng chụp linh dược, Thanh Bình vừa tuyệt vọng vừa dấy lên suy nghĩ này.
"A!"
Cơ hồ đúng lúc đó, mấy vết nứt lại từ trên lan xuống.
Tốc độ lan trông có vẻ không nhanh nhưng bọn Ngụy Tác lại không kịp phản ứng.
"Cách!"
Kỳ Long Sơn kích phát hoàng sắc tinh bi, bị cắt làm hai đoạn, quang hoa tắt hết, Kỳ Long Sơn và Thanh Bình bị ngăn cách sang một bên, còn Ngụy Tác, Pháp Hoa chân nhân và Lệ Nhược Hải ở bên kia.
Nhưng vết nứt khác lan xuống, Ngụy Tác và Pháp Hoa chân nhân, Lệ Nhược Hải bị phân cách ra.
Linh Diệu cốc bị chia thành hơn nghìn mảnh, lơ lửng trên không trung.
"Phù!"
Ô quang với tốc độ kinh nhân quét qua.
Ô quang tựa hồ ánh lên đạo quang hoa, rồi quang hoa và cả Linh Diệu cốc tan biến.
Từ ngoài nhìn vào, khe nứt không gian để vào Linh Diệu cốc đã tan vỡ.
Như thể khe nứt đã bị ô quang vá lành, Linh Diệu cốc tan biến vô ảnh vô tung.
Ô quang do uy năng của mấy cấm chế ở địa cung tiếp tục với tốc độ kinh nhân khuếch tán...
Chốc sau, Hôi Vụ hạp cốc ngoài Thanh Thành khư, hôi sắc vụ khí vốn an tĩnh đột nhiên sôi lên.
Tích tắc sau, ô quang từ cửa hạp cốc tràn ra.
Ô quang như song xung kích khuếch tán ra tận hạp cốc vẫn chưa dừng!
"Cái gì nhỉ!"
Vốn Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ đang ở trong vạt rừng cách hạp cốc hai trăm trượng. Giờ thấy ô quang như nước triều cuốn tới thì cả hai kinh hãi nhảy lên.
Cổ Ngạc động chủ kích phát ngạc ngư phi độn pháp bảo lùi lại.
Nhưng tốc độ này vẫn kém hơn tốc độ khuếch tán của ô quang.
Độn quang cơ hồ vừa lóe lên, sắp gia tốc thì ô quang đã cuốn lấy.
"Bất Lão thọ ông! Hắc Tiều chân nhân! Các ngươi..."
Bàn Long chân nhân và Cổ Ngạc động chủ cũng thấy trong vạt rừng có ba dải độn quang kinh hoảng cực độ hiện ra, Bàn Long chân nhân tức thì gầm lên.
Bàn Long chân nhân nhìn ngay ra, mấy người này vốn mai phục sau lưng y không xa tìm cơ hội đối phó y và Cổ Ngạc động chủ.
Chứ dứt tiếng gầm, y và Cổ Ngạc động chủ bị ô quang triệt để nuốt chửng.
"Thứ gì nhỉ!"
"A! Không thoát được rồi!"
Tu sĩ lùn tịt, hắc bào tu sĩ, nho sinh lão giả vốn thập phần cẩn thận chỉ kịp ré lên là bị ô quang nhấn chìm.
Ô quang khuếch trương thêm sáu, bảy mươi dặm mới rút đi.
Bàn Long chân nhân, Cổ Ngạc chân nhân và tu sĩ lùn tịt mất bóng.