"Mã Đằng, không cần trông kho kinh nữa, theo Chu Lăng đi đi." Lão giả họ Lưu có vẻ định lấy lòng Chu Lăng.
"Đây là sao!" Ngụy Tác chưa nói gì thì lão nhân họ Tiền từ cốc khẩu đi vào, mái tóc bạc dựng lên, hiển nhiên đang phẫn nộ, có vẻ mấy người này giấu ông ta, còn ông ta được đệ tử bẩm báo, vội đến nơi.
"Y định đưa đệ tử đi?" Ngụy Tác giả bộ sợ.
Chu Lăng đắc ý mỉm cười, ngó lơ lão nhân họ Tiền khí thế hung hung đầy phẫn nộ, bảo Ngụy Tác: "Ta không có gì ngon ăn cho ngươi, đến Đại Từ phong Nguyên Từ sơn đào khoáng, mỗi ngày năm viên hạ phẩm linh thạch."
"Đại Từ phong Nguyên Từ sơn, Nguyên Từ sơn hung hiểm như thế, ngươi đang mượn cơ hội trả thù!" Lão nhân họ Tiền kêu lên, "Mã Đằng hiện tại chỉ là tạp dịch đệ tử, không có tư cách vào Đại Từ phong!"
"Thế nào, hung hiểm thì không đi? Cứ hung hiểm mà trốn tránh thì đệ tử Công Đức tông thành chỗ dưỡng lão hả?" Chu Lăng nhìn lão nhân họ Tiền, cười lạnh: "Ta không có quyền đưa y vào Đại Từ phong, nhưng Minh Ninh sư huynh có quyền chỉ định bất kỳ đệ tử Công Đức tông nào vào đó."
"Minh Ninh... Sao y lại chỉ định Mã Đằng đến Nguyên Từ sơn." Lão nhân họ Tiền run lên.
" Minh Ninh sư huynh cần nguyên từ tinh thạch tế luyện pháp bảo, cần một ít người đi đào. Mã Đằng trông linh điền ba mươi năm không sai sót, là nhân tuyển thích hợp." Chu Lăng mặt mũi lạnh tanh.
"Minh Ninh sao lại biết Mã Đằng, khẳng định ngươi giở trò!" Lão nhân họ Tiền bước lên, thậm chí định xuất thủ.
"Tiền sư huynh, đừng." Bốn lão nhân Đại Doanh phong thập phần khẩn trương, vi liễu thượng khứvây lấy.
"Ta vô tình gặp Minh Ninh sư huynh, nên tiến cử một bộ phận nhân tuyển, Minh Ninh sư huynh đồng ý, thế thôi." Chu Lăng liếc lão nhân họ Tiền đầy khiêu khích, lão nhân họ Tiền là gai trong mắt, ông ta động thủ mới là điều y mong mỏi.
"Tiền sư bá không cần chấp y. Loại người hẹp hòi như y, tuyệt đối không có kết quả ra gì." Linh Lung Thiên đột nhiên lên tiếng.
"Ngươi là ai?" Chu Lăng không ngờ một đệ tử Đại Doanh phong dám nói thế, ngẩn ra đoạn sắc mặt âm trầm hẳn, nhìn Linh Lung Thiên.
"Vô danh tiểu tốt, một tạp dịch đệ tử Đại Doanh phong." Linh Lung Thiên hầm hừ.
"Y tên Ngô Tuyền, là phổ thông đệ tử của Đại Viên phong nhưng vì hay gây chuyện nên bị biếm làm tạp dịch đệ tử, bị tống đến Đại Doanh phong." Lão giả họ Lưu bổ sung.
"Lưu sư thúc định nói là Đại Doanh phong chuyên môn thu nhận rác rưởi mà phong khác không cần?" Linh Lung Thiên bĩu môi: "Muốn lấy lòng y, ăn cây táo rào cây sung cũng không nên rõ thế. Tiền sư bá giúp Mã sư huynh, sư thúc lại giúp y đối phó Mã sư huynh, việc này đồn ra sẽ có bao nhiêu đệ tử Đại Doanh phong ở sau lưng chỉ trỏ?"
"Ngươi!" Lão giả họ Lưu giận xanh mặt, run tay chỉ Linh Lung Thiên, "Ngươi quá ngông cuồng, ta trục xuất ngươi khỏi Đại Doanh phong!"
"Trục xuất thì trục xuất, Đại Doanh phong không giữ được cả người của mình, có cả những kẻ ăn cây táo rào cây sung, nhìn thấy là buồn nôn." Linh Lung Thiên nói toàn những lời thập phần ác độc. Lão giả họ Tiền cũng tắt tiếng, không ngờ Đại Doanh phong lại có tạp dịch đệ tử cứng cỏi như thế.
"Ngươi chỉ là một tạp dịch đệ tử mà dám chỉ trích trưởng bối và chân truyền đệ tử, quá ngông cuồng." Chu Lăng hơi nheo mắt, thập phần băng hàn bảo Linh Lung Thiên.
"Thì thế nào, ta nổi tiếng làm việc ẩu, ngươi muốn đưa ta vào Nguyên Từ sơn, e cũng không có lý do?" Linh Lung Thiên cười khẩy, "Có bản lĩnh thì bảo là ta làm việc cẩn thận đi, cho ta vào Nguyên Từ sơn, năm viên hạ phẩm linh thạch một ngày, ta cũng muốn."
"Có thể lắm." Chu Lăng cười lạnh với Linh Lung Thiên.
"Đúng, ta nói." Linh Lung Thiên hừ khinh miệt: "Đối phó một tạp dịch đệ tử phải tốn công như thế, ngươi còn nhỏ nhen hơn lòng gà, lần tỷ thí này, thế nào cũng có kẻ ngứa mắt với ngươi mà cho một trận."
"Hay lắm, ta sẽ để ngươi đến Nguyên Từ sơn." Chu Lăng trán nổi gân xanh, phất tay lướt đi, biến mất khỏi thị tuyến.
"Ngươi vô lễ với trưởng bối, ta trừ hai tháng linh thạch!" Lưu lão nhân tức xì khói, gầm lên với Linh Lung Thiên.
"Chỉ mình ngươi e không có quyền quyết định." Lão nhân họ Tiền bước lên, tóc bạc dựng đứng, "Ngươi đúng là ăn cây táo rào cây sung, Đại Doanh phong vì thế mới suy yếu dần, dù có truyền thừa cỡ nào cũng không khá được!"
"Thôi vậy, Tiền sư bá, không sao, trừ thì trừ, tạp dịch đệ tử như con đừng nói hai tháng linh thạch, trừ hai năm cũng không sao." Linh Lung Thiên liếc lão giả họ Lưu, "Con không phải như ai đó, già chết rồi mà còn tưởng mình có thành tựu, định dựa vào vỗ mông ngựa thu lợi."
"Ngươi!" Lão giả họ Lưu suýt thổ huyết.
Trừ Tiền lão giả, ba tiền bối Đại Doanh phong đều tròn mắt, không ngờ một "tạp dịch đệ tử" lại cứng cỏi như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"Hài tử... Tiếc là con không gặp thời, Đại Doanh phong đang sa sút, không thì đã được đại nhân vật thưởng thức." Lão nhân họ Tiền thở dài nhìn Linh Lung Thiên.
"Chăm chỉ làm việc cũng thế, ngăn người ta pháp phòng đã thế này, lần tới có tu sĩ phong khác đến đòi phá chỗ ở chắc các vị cũng vỗ tay hoan hô, còn phá giúp luôn cũng nên." Ngụy Tác thấy Linh Lung Thiên sắc bén thì mừng thầm, cố ý nói.
"..." Lão giả họ Lưu xám ngoét mặt mày.
"Tiền sư bá, Đại Từ phong Nguyên Từ sơn là chỗ nào?" Ngụy Tác hỏi lão nhân họ Tiền.
"Đại Từ phong là một trong ba mươi ba phật quang thánh sơn của Công Đức tông." Lão nhân họ Tiền biết không giải quyết xong nên giải thích: "Đại Từ phong là ngọn lớn nhất Công Đức tông, do mấy gọn núi tổ thành, ngọn nào cũng rộng sáu, bảy mươi dặm, tự nhiên hóa sinh ra nguyên từ chi lực, bẻ cong thiên địa nguyên khí và tinh thần nguyên khí, mọi thuật pháp, pháp bảo đều không thể thi triển trong đó, chỉ có thể dựa vào thể lực."
"Đây là Nguyên từ yên pháp địa mạo." Ngụy Tác mục quang hơi lóe lên. Địa Mẫu cổ kinh có ghi về địa mạo này, trời sinh địa từ dị thường, như cấm pháp thiên địa tự nhiên hóa sinh. Địa mạo này cũng hiếm như Ma văn hung mạch, không ngờ ở Công Đức tông lại có.
"Nguyên Từ sơn có phần nào khoáng thạch chứa tinh kim hiếm có, và Nguyên từ bảo thạch. Chỉ là trong đó phải dựa vào thể lực, vạn nhất tại khoáng động có gì bất trắc thì cực kỳ hung hiểm." Lão nhân họ Tiền lo lắng nhìn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, "Nếu y đưa hai con vào thì sẽ cho đến chỗ hung hiểm nhất, ví như leo động hoặc cho vào động nào dễ sụp."
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, không hề sợ, nhục thân cả hai sánh với huyền binh, nhảy cũng ngang với phổ thông tu sĩ phi độn. "Trừ địa mạo ra thì còn hung hiểm nữa không?" Ngụy Tác hỏi: "Ba mươi ba phật quang thánh sơn, không phải ở quanh Thất bảo mật địa sao?"
"Tình hình cụ thể thì ta không biết. Bình thường chỉ có đệ tử tu luyện tôi thể thuật mới vào. Phổ thông đệ tử của chư phong không vào." Lão nhân họ Tiền nói: "Đại Từ phong là ở cạnh Thất bảo mật địa."
"Ở cạnh Thất bảo mật địa, chưa biết chừng sẽ có cơ hội." Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau. Cả hai đều bội phục tâm cơ Minh Đức, khẳng định là Minh Đức biết Minh Ninh luyện chế pháp bảo cần vào Nguyên Từ sơn lấy nguyên liệu nên tìm cách cho Chu Lăng biết, hoặc an bài cho Chu Lăng gặp Minh Ninh. Như thế thì việc gã và Linh Lung Thiên vào Nguyên Từ sơn không liên quan đến y, có gây ra việc gì thì cũng chỉ tra đến Chu Lăng và Minh Ninh.
"Tiền sư huynh, Chu Lăng bị sư huynh ngăn?" Cùng lúc, Trương Vân cũng tới, hung hãn nhìn Lưu lão nhân. Hiển nhiên bọn lão cố ý tránh Trương Vân và lão nhân họ Tiền, không muốn bị hai người ngăn cản.
"Cái gì, y mượn cớ Minh Ninh..." Nghe lão nhân họ Tiền giải thích tiền nhân hậu quả, Trương Vân nhợt nhạt mặt mày, chân truyền đệ tử của tông chủ có quyền lực ngang thái thượng trưởng lão,
"Được rồi, tùy ngươi, Minh Ninh sư huynh đặc biệt chuẩn y cho ngươi vào Nguyên Từ sơn kiếm linh thạch." Không lâu sau, Chu Lăng quay lại, lạnh lùng cực độ bảo Linh Lung Thiên.
"Không thể nào?" Linh Lung Thiên cố ý kêu lên: "Ta làm việc ẩu lắm..."
"Vì làm việc ẩu nên để ngươi rèn luyện, ngươi cũng nói là muốn kiếm năm viên hạ phẩm linh thạch mỗi ngày cơ mà." Chu Lăng đắc ý nhìn Linh Lung Thiên, "Minh Ninh sư huynh cho ngươicơ hội."
"Không phải chứ? Ta không muốn đi." Linh Lung Thiên cố ý kêu lên thê thảm.
"Ha ha, không đi không được. Theo ta! Không thì sẽ là kháng lệnh! Ném vào Hắc thủy lao tù cấm mười năm!" Chu Lăng bật cười.
"Cương nha muội, ngươi ăn nhiều tinh kim, vào địa mạo đó có vấn đề gì chăng? Ở đó hút tinh kim đấy." Ngụy Tác không yên tâm.
"Nếu có vấn đề, ta lại kêu thế hả?" Linh Lung Thiên hồi đáp khiến Ngụy Tác trợn tròng trắng.