"Bảo vật hiếm có?" Ngụy Tác biết Ngân Lý tán nhân bị ai nhìn hai tay là đều tìm cách đối phótất nhiên tính cách hẹp hòi, hạng người này mà dùng cách vỗ mông ngựa thì cực kỳ hữu dụng. Nên gã ra vẻ lấy lòng: "Ngân Lý tiền bối, cách luyện chế phi kiếm, vãn bối có thể dùng để trao đổi, chỉ là bảo vật hiếm có đó, không rõ ở phẩm cấp nào?"
Ngân Lý tán nhân rất dễ chịu với cách xưng hô tiền bối này, ánh mắt không còn âm lạnh nữa, "Người đó không thèm để ý đến công pháp cùng thuật pháp thiên cấp trở xuống, pháp bảo đạo giai hạ phẩm trở xuống cũng thế. Ta nói vậy, bảo vật hiếm có đến cấp nào chắc ngươi đã biết?"
"Vãn bối dùng cách luyện chế phi kiếm này giao dịch với tiền bối. Giao dịch hội kết thúc, vãn bối sẽ cho Ngân Lý tiền bối xem thứ mình có đủ tư cách đổi Thiên lan chanh tinh hay không, được chăng?" Ngụy Tác vẫn xưng hô tiền bối.
"Được." Ngân Lý tán nhân bảo gã: "Các hạ xưng vãn bối, mỗ không để các hạ thiệt, cần pháp khí hay thứ gì? Bất quá chắc các hạ hiểu rõ giá trị của cách luyện chế phi kiếm?"
Ngụy Tác bình tĩnh, trầm ngâm một chốc.
Ngân Lý tán nhân tuy ngoài miệng bảo là không để gã thiệt nhưng câu sau chót ẩn hàm ý uy hiếp rõ ràng. Tức là dù gã cần pháp khí, đối phương căn bản không thể đưa ra linh giai trung phẩm trở lên. Như vậy thì gần như vô dụng với gã.
"Y khẳng định muốn tự luyện phi kiếm, tinh kim luyện khí tốt chắc không đời nào bỏ ra." Lục bào lão đầu ham mua bán hơn tính mạng nói: "Hỏi xem y có cao giai yêu đơn, hoặc thứ gì có thể đề thăng uy năng Hắc thủy liên không."
Ngụy Tác đốn thời máy động, bình tĩnh nói, "Tại hạ hứng thú với cả cao giai yêu đơn, hoặc Thủy long giao, Nhược thủy hành."
"Hả? Vậy thì Nhược thủy hành đi." Ngân Lý tán nhân hơi ngẩn ra, thản nhiên lấy ra một nhánh cây dài chừng ba thước, nhở bằng ngón tay út, nhìn xa như một cây gậy sắt đen xì, nhưng nhìn kỹ lại lởm chởm lông nhọn, vỏ ướt nhẹp, trông cực kỳ cứng.
"Được, vãn bối sẽ giao ngay cách luyện chế phi kiếm cho tiền bối." Ngụy Tác thu nhánh cây lại, lấy ra thanh sắc ngọc giản, vạch móng tay lên. Thoáng sau, Ngụy Tác đưa ngọc giản cho Ngân Lý tán nhân, lão xem xong gật đầu, không nói gì.
Thấy không ai lên tiếng muốn giao dịch, Ngụy Tác đành gật đầu với gã lùn áo vàng.
"Hoàng đạo hữu, còn cần bán hay mua gì không?" Gã lùn áo vàng mặt mũi lạnh tanh hỏi tu sĩ mặt chữ điền.
"Tạm thời không." Tu sĩ mặt chữ điền vội xua tay, vẫn hớn hở. Xem dáng vẻ y thì tám phần tu sĩ tại trường đoan được y có bảo vật nào đó uy lực bất phàm, nhưng bản thân thai thể dễ tổn hại, có đơn dịch Hắc bức ma long gia cố, sử dụng an toàn hơn nhiều.
"Y đúng là, ta đã nghiên cứu rồi, Thực huyết pháp đao không thể dùng đơn dịch này gia cố, không thì đâu đến lượt y." Lục bào lão khinh bỉ cất giọng trong tai gã.
"Vương đạo hữu, đến lượt đạo hữu." Gã lùn áo vàng mã gật đầu với Vương chưởng quỹ.
"Tại hạ cần một phần hải đồ ngoại hải Tịch Diệt hải, chỉ cần là hải đồ hải vực mỗ không có là được. Tại hạ đổi bằng một món linh giai trung phẩm phòng ngự pháp thuẫn hoặc pháp bảo công kích." Vương chưởng quỹ mỉm cười.
...
Tiếp đó, các tu sĩ Phân niệm kỳ nối nhau xuất trường, bảo vật liên tục xuất hiện.
Không chỉ xuất hiện nạp bảo pháp giới có thể nạp vật lượng tương đương với hai mươi đê giai nạp bảo nang, Mật u pháp chu có thể lặn xuống năm nghìn trượng dưới biển, thậm chí còn xuất hiện một viên Bán giáp đạo đơn tăng được ba mươi năm thọ nguyên.
Những tu sĩ này đều có thể dùng một từ để hình dung, không thiếu linh thạch.
Tất cả đều không chấp nhận linh thạch, thứ cần trao đổi cũng đủ loại kỳ quái.
Có tu sĩ cũng như Ngụy Tác chỉ cần thuật pháp, tinh thạch đặc biệt, có tu sĩ, chỉ cần một nguyên liệu trên mình cao giai yêu thú, thậm chí cổ quái là một tu sĩ đề xuất điều kiện cần số lượng nhất định Thiết lê mộc, vùi trong bùn dưới đáy biển trên vạn năm, đang rữa nát dở.
Toàn những yêu cầu không giống ai đó những vẫn có không ít tu sĩ đáp ứng được.
Tu sĩ Phân niệm cảnh, nhất là Phân niệm cảnh tam trọng trở lên đích xác tu sĩ cấp thấp không cách nào tưởng tượng nổi.
Cùng Ngân Lý tán nhân giao dịch xong, Ngụy Tác bình tĩnh, giữ kẽ ngồi im, đột nhiên, quang mang lóe lên trong mắt gã.
Hóa ra đã đến tu sĩ sau chót, Âm Thi tông trưởng lão Gia Cát lão quái, tu vi Phân niệm cảnh ngũ trọng có khuôn mặt như của người chết.
"Mỗ cần một nhánh Vạn niên nhục chi, trao đổi bằng một món pháp khí phòng ngự linh cấp thượng phẩm." Gia Cát lão quái cất giọng âm u.
Gia Cát lão quái vừa nói xong, Ngụy Tác ngoài mặt vẫn bình tĩnh, thật ra ngầm hít một hơi lạnh.
Vạn niên nhục chi có công hiệu bổ khí huyết kinh nhân, giá trị tất nhiên cũng thập phần kinh nhân, Gia Cát lão quái lên tiếng đã đưa ra một món linh cấp thượng phẩm pháp khí phòng ngự, chứng tỏ lão còn pháp khí phòng ngự lợi hại hơn. Thực lực Âm Thi tông quả thật không thường.
Im lặng một chốc rồi một tu sĩ đầu to tướng mạo đặc biệt không nói gì mà vũng tay ném một nhánh linh dược trông như anh nhi cho Gia Cát lão quái.
Gia Cát lão quái không nhìn mà thu luôn vào túi rồi vung tay ném bạch sắc cốt hoàn cho đối phương.
Đoạn lão lại lạnh lùng nói, "Hủ thi điệp trùng noãn, một quả, đổi Thi ma dụ hoặc công thức bổ dương đơn dược."
"Hủ thi điệp trùng noãn?" Ngụy Tác rúng động!
Hủ thi điệp, gã không nhớ nhầm thì trong "Tiên cổ diệu thuật" lấy được của tu sĩ xõa tóc thì có thể dùng để luyện "Pháp vương thái điệp". "Pháp vương thái điệp" được "Tiên cổ diệu thuật" xếp cao hơn "Long diên" hai vị trí, là tiên cổ xếp thứ ba.
"Thế nào, động lòng rồi hả, thì giao dịch với y. Chắc y tu luyện âm nguyên pháp quyết nào đó khiến tinh nguyên tổn hại, cần đơn dược bổ khí huyết và tinh nguyên. Bằng không thể chất ngày càng hư nhược, tu luyện tiến cảnh chậm dần." Giọng lục bào lão đầu đắc ý vang lên, "Công thức này ta biết không ít, tùy tiện cho y loại bét cũng được."
Trong hội trường không có tu sĩ khác lên tiếng, Ngụy Tác lấy ngay ra một tấm thanh sắc ngọc giản, khắc công thức lục bào lão đầu bảo lên, rồi cũng như tu sĩ đầu to, ném cho Gia Cát lão quái.
Gia Cát lão quái hơi nheo mắt quan sát gã rồi thu ngọc giản, lấy ra một quả trùng noãn cỡ quả trứng gã trao cho gã. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngụy Tác hơi nhíu mày.
Quả trùng noãn xám trắng, có chấm đen không chỉ có phần bóng bẩy mà phát ra mùi tanh lợn giọng như thi thể thối.
"Vậy thì giao lưu hội lần này kết thúc ở đây. Lần tới cử hành sau ba tháng nữa." Ngụy Tác nhíu mày, thu quả trùng noãn khó ngửi vào nạp bảo nang, gã lùn áo vàng lạnh nhạt cất giọng.
Đổi được hai thứ, Gia Cát lão quái không cần gì nữa, gật đầu với gã lùn áo vàng.
"Lý đạo hữu, cần tại hạ đi cùng chăng?"
Gã lùn áo vàng dứt lời, tu sĩ tại trường đều đứng dậy đi ra. Vương chưởng quỹ hạ giọng hỏi Ngụy Tác.
"Có Vương chưởng quỹ đi cùng càng chắc chắn." Ngụy Tác đáp: "Có điều tại hạ phải nợ thêm Vương chưởng quỹ một món nhân tình."
"Lý đạo hữu khách khí quá, hôm nay Lý đạo hữu xuất thủ bất phàm, khiến tại hạ nở mày nở mặt." Vương chưởng quỹ mỉm cười, tu sĩ mặt chữ điền cũng vòng tay với Ngụy Tác, "Lý đạo hữu, hôm nay lấy được vật của đạo hữu, xin được đa tạ trước, có Vương đạo hữu đi cùng, tại Hải Tiên thành càng vạn vô nhất thất, tại hạ cáo từ."
Ngụy Tác cũng có hảo cảm, mỉm cười: "Tại hạ kết giao được với Hoàng tiền bối cũng là vinh hạnh, sau này gặp lại."
"Vương đạo hữu, y do đạo hữu đưa đến, thế nào, không yên tâm, sợ lão phu gây bất lợi cho y hả?" Ngân Lý tán nhân hoàn toàn bất động, đợi cho tất cả đi, xích hồng sắc quang tráo chỉ còn lại lão, Ngụy Tác, Vương chưởng quỹ thì lên tiếng hỏi Vương chưởng quỹ.
"Ngân Lý đạo hữu nặng lời quá." Vương chưởng quỹ mỉm cười thản nhiên nói: "Tại hạ cũng chỉ hiếu kỳ, muốn xem vị bằng hữu này có bảo vật gì, đồng thời mong được tận mắt thấy Thiên lan chanh tinh đầu cua tai nheo thế nào. Thiên lan chanh tinh, đến giờ tại hạ chỉ được nghe chứ chưa được thấy."
Ngân Lý tán nhân hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bảo Ngụy Tác: "Ngươi có gì thì lấy ra, đừng lãng phí thời gian của ta."