Tại cửa Lăng Tiêu phường có bốn hoa phục tu sĩ mang tiêu ký Kim Ngọc các. Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật nhìn sang chỉ thấy cả bốn đều rực sáng cùng tiếng ầm ầm như nước chảy, không biết rõ cụ thể, không ngờ giá bốn tu sĩ ở cửa nghênh tiếp khách nhân vào phách mại hội lại đều là nhân vật tu luyện đến Chu thiên cảnh.
Xem ra đỉnh cấp phường thị ở Linh Nhạc thành cũng có thực lực tương đương với một môn phái, chỉ là thủ đoạn kiếm linh thạch khác nhau.
Ngụy Tác thấy Lý Hồng Lân cũng lấy ra một tấm hồng sắc ngọc phù, gã hớn hở vì tấm ngọc phù đó tựa hồ chỉ khắc một chữ "Tam", tức là Lý Hồng Lân tối đa đưa thêm được hai người nữa cùng vào.
Ngọc phù của Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh lại cho phép tới bốn người vào, cao hơn Lý Hồng Lân một cấp, chả trách y nghe Ngụy Tác nói vị trí của hai người rộng rãi thì giật giật khóe mắt, không bảo hai người theo y vào nữa.
Bốn hoa phục tu sĩ Chu thiên cảnh xem ngọc phù của Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh rồi thì rất lễ mạo mời cả hai vào, mới vào đến cửa lại có hai hoa phục thiếu niên dẫn đường.
Hành lang Lăng Tiêu phường cách mấy chục bước lại khảm một viên dạ minh châu, viên nào cũng lớn hơn viên của Ngụy Tác mua nhiều, chiếu sáng cả hành lang. Trên cột trụ hai bên hành lang có khảm tinh kim màu sắc đặc biệt tổ thành nhiều hình trân cầm dị thú. Nền rải noãn ngọc màu vàng nhạt khiến người đi vào Lăng Tiêu phường đều có cảm giác ấm áp, xa hoa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trên hành lang còn có mấy bức tượng mỹ nữ bưng như ý hoặc bình hoa khiến Ngụy Tác quan sát rất lâu. Trong mấy bức này có một bức rất giống Thủy Linh Nhi, mấy bức khác cũng không kém sắc là bao, hiển nhiên đều chiếu theo dung nhan mấy mỹ nữ nổi danh nhất tu đạo giới Thiên Huyền đại lục để điêu khắc.
Ngụy Tác chợt nghĩ Nam Cung Vũ Tinh đi cùng mình mà gã đã vênh vang thế này, nếu là mỹ nữ nổi danh như Thủy Linh Nhi đi cùng thì còn đến thế nào nữa?
Bên trong Lăng Tiêu phường chia làm hai tầng, bên dưới là đại sảnh có sáu cây bàn long đại trụ nâng đỡ, sáu cây trụ đều dùng gỗ màu đỏ tía điêu khắc thành, sáng bóng lên, tứ phía đều đều treo nhung đỏ, phía bắc đại sảnh là một bình đài gồm chín bậc thang, ánh nắng từ ngoài được cửa sỏ bằng lưu ly trên đỉnh điện chiết xạ chiếu thăng xuống bình đài.
Hiển nhiên bình đài này là chỗ bày vật phẩm đấu giá.
Điện sảnh rộng lớn bày ít nhất ba trăm cái ghế, giữa mỗi ba, bốn cái ghế lại được dây mây đan lại thành một phòng riêng nho nhỏ. Tầng hai là một khán đài vòng quanh đại sảnh, gồm nhiều phòng quý khách, từ đó nhìn xuống sẽ thấy toàn bộ điện sảnh.
"Ha ha, Kim Ngọc các quả nhiên chu đáo, đãi ngộ thế này, về sau có đồ tốt không bán cho họ cũng khó."
Hai hoa phục thiếu niên quả nhiên dẫn Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh vào một gian khách quý ở phía đông lầu hai. Tuy biết rõ Nam Cung Vũ Tinh từng dự phách mại hội không chỉ một lần, nàng nói là không sai nhưng thấy gian phòng riêng này, Ngụy Tác vẫn thấy dễ chịu khôn tả.
Gian phòng rất rộng, trải thảm lông màu đỏ không hiểu da của loại yêu thú nào chế thành, trừ bốn chiếc ghế gỗ đỏ dựa vào khán đài thì còn mấy kỷ trà, đừng nói hai người mà dù mười người vào đây cũng thoải mái.
"Chuyện gì hả?"
Nhìn xuống bên dưới, đại sảnh phách mại hội đã có hơn trăm tu sĩ, Ngụy Tác lại định sử dụng Vọng khí thuật nhưng lập tức hơi biến sắc, chân nguyên mới lưu động thì cảm giác lạnh như nước bao phủ lấy mình gã, Vọng khí thuật trực tiếp mất công hiệu.
"Thế nào, định dùng thuật pháp hả?" Nam Cung Vũ Tinh thấy gã hơi biến sắc thì cười mỉm, "bên trong Lăng Tiêu phường đặc biệt bố trí Thất diệt pháp trận, dù tu sĩ Kim đơn cảnh ở đây thi triển thuật pháp, uy lực cũng sẽ đại giảm, tu sĩ cấp thấp hơn không cách nào thi triển thuật pháp ở trong này."
"Có pháp trận lợi hại như thế?" Ngụy Tác thở phào, pháp trận lợi hại đến đâu, gã cũng không định cướp bóc gì, chỉ cần không phải Vọng khí thuật có vấn đề gì là được. "Đúng rồi", Ngụy Tác đột nhiên nghĩ ra, quay sang hỏi Nam Cung Vũ Tinh: "Ban nãy cô nương nói là muốn nói chuyện riêng gì đó với tại hạ??"
"Kỳ thực cũng không có gì, Ngụy đại phù sư." Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười, ghé sát tai gã: "Hỏa cầu phù của ngươi luyện chế rất khá."
"Ngụy đại phù sư?!"
Nếu người khác nhìn vào sẽ thấy Nam Cung Vũ Tinh kề tai gã thì thầm, dáng vẻ rất thân mật, nhưng bốn chữ này lọt vào tai khiến thân thể Ngụy Tác cứng lại.
"Ngươi đừng phủ nhận, ta đã điều tra kỹ rồi, ngươi tên Ngụy Tác, cách đây chưa lâu còn là tu si Thần hải cảnh lưỡng trọng, vì tóc người rất có cá tính nên ta tìm được cả mấy người thấy ngươi nhặt được Hỏa cầu phù tại Hắc Bào đàm, người ta bảo ngươi kiếm được hơn trăm tấm Hỏa cầu phù, sau đó ta tra ra ngươi đã bán hết. Nhưng trên mình ngươi lại còn nhiều Hỏa cầu phù như thế, còn nữa, gần đây ngươi vẫn mua Hỏa hạt, lẽ nào Hỏa cầu phù đặc biệt của ngươi có liên quan đến Hỏa hạt?" Nam Cung Vũ Tinh hơi đắc ý, nói với gã.
"Mỹ nữ, rỗi hơi điều tra ta làm gì?" Ngụy Tác cực kỳ bức bối, "ngươi rỗi việc thì đi mua pháp y thật đẹp, tìm linh thảo dưỡng da mặt, dưỡng da có phải tốt không."
"Thế nào, ngươi thấy mặt ta khó coi lắm hả?" Nam Cung Vũ Tinh cố ý ghé sát Ngụy Tác, da nàng được bạch sắc pháp bào tô điểm càng mịn màng như ngọc, bất quá hiện tại Ngụy Tác không còn lòng dạ nào nhìn vào cái khe trắng ngần khiến máu mũi đổ ra đó, cười khổ, "xem ra ta không thừa nhận thì ngươi cũng không tin, thật ra ngươi có ý gì ?"
"Sau này bán Hỏa cầu phù cho ta, có thể giảm giá không?"
"... , nói đi, giảm thế nào?"
"Đùa mà ngươi tưởng thật hả?" Nam Cung Vũ Tinh bật cười nhưng rồi lập tức nghiêm túc, "Bất quá ta không hiểu ngươi nghĩ gì, ngươi là luyện phù sư, khẳng định sẽ có nhiều đại môn phái tranh nhau mời gia nhập, hà tất mạo hiểm đi giết yêu thú kiếm linh thạch tu luyện."
"Ngươi còn chưa biết công thức này và lục bào lão đầu là thế nào, biết rồi khẳng định không nói thế." Ngụy Tác nghĩ thầm, bề ngoài lại lắc đầu, "ta không thíc suốt ngày từ sáng đến tối luyện phù, đi giết yêu thú tự do hơn, ta không thích bị ước thúc."
Nam Cung Vũ Tinh gật đầu hiểu ý, nàng biết trên đời còn nhiều người coi nhiều thứ quan trọng hơn lợi ích thuần túy, nhìn gã một chốc rồi lại ghé tai thì thầm, "yên tâm đi, ta sẽ giữ bí mật."
"Giữ bí mật? Không cần ta làm gì hả?" Ngụy Tác hơi bất ngờ.
"Gì hả, thích ta đòi hỏi sao?" Nam Cung Vũ Tinh cười ha hả, "vậy sau này ta có việc gì, ngươi không được cự tuyệt."
"...!"
Ngụy Tác đang nghĩ có nên thay tên đổi họ, tìm nơi khác ở hay không thì đột nhiên thấy trong gian khách quý bên trái có người nhìn đến chỗ gã cùng Nam Cung Vũ Tinh, nhìn lại thì lập tức lầm bầm, đúng là đồ ngốc! Kẻ đó là Lý Hồng Lân phong lưu anh tuấn, gian của y cách Ngụy Tác, Nam Cung Vũ Tinh không xa, nói ta một chú là song phương đều nghe rõ.
Quan trọng nhất là gian của Lý Hồng Lân trông có vẻ lớn hơn, xa hoa hơn gian của Ngụy Tác, rõ ràng vì muốn lên mặt, y đã tìm người ở phách mại hội để lấy một gian to hơn, lại ở gần chỗ gã.