Vào trong linh điền, có chỗ nóng rát người như dưới mùa hạ, có chỗ hàn khí bức nhân, kết một lớp băng dày, có chỗ bố trí thành dị thường âm ám, ẩm ướt như trong sơn động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bố trí như thế vì mỗi loại linh dược có hoàn cảnh sinh trưởng khác nhau, chỉ sống được trong hoàn cảnh nhất định. Linh điền này có tới mười mấy hoàn cảnh, coi như không tệ chút nào.
Xuyên qua linh điền, Ngụy Tác vào trong một đình viện, ở giữa còn có hoa viên nhỏ theo kiểu tứ hợp viện (kiểu kiến trúc có sân sướng được bao quanh bốn phía bởi các gian phòng - ND).
Trừ đại sảnh, một gian thư phòng và một sương phòng để nghỉ ngơi, còn một gian tĩnh thất chuyên dụng cho tu luyện, hiệu quả cách âm cực tốt, trải thảm dệt từ Ngân ti thảo mềm mại.
Tĩnh thất kề sát sườn núi, trên vách núi còn có một thạch môn.
Đẩy thạch môn nặng nề ra, đi theo dũng đạo mười mấy bước, Ngụy Tác chợt thấy nhiệt khí phả vào mặt. Trong này có hai gian phòng, một gian trống trơn rộng chừng ba mươi trượng vuông, trên bốn vách đá cứng đanh còn lỗ chỗ dất vết do thuật pháp oanh kích tạo thành, là gian chuyên dụng cho tu sĩ thử uy lực thuật pháp và pháp khí, gian còn lại là nơi Ngụy Tác cần, địa hỏa lô phòng.
Địa hỏa lô phòng vuông vắn, diện tích chừng bảy, tám trượng, trừ bên trái cửa vào có một cái bàn đá, giữa gian là một thanh đồng địa hỏa lô cao chừng nửa thân người.
Bốn chân lò điêu khắc hoa văn hình vảy, trông như trảo kỳ lân. Miệng lò tròn xoe liên tục bốc lên nhiệt khí. Bên trên nắp lò có mười tám ống lửa xanh biếc đang phun xuống, phi thường sinh động.
"Không hổ là chỗ ở giá tám mươi viên hạ phẩm linh thạch một tháng! Không biết chỗ ở thiên cấp còn thế nào nữa."
Đứng ở địa hỏa lô phòng có thể dùng để luyện khí hoặc luyện đơn, Ngụy Tác buông tiếng than.
Có linh điền, có địa hỏa lô phòng, nếu cấm chế lợi hại hơn chút nữa thì gần như động phủ rồi.
Tu luyện ở đây không biết dễ chịu hơn ở tiểu thạch ốc tại thành tây bao nhiêu lần, bất quá Ngụy Tác không đến để hưởng thụ, đối với gã, tám mươi viên hạ phẩm linh thạch một tháng đủ khiến gã xót ruột.
Tuy vẫn là ban ngày, lục bào lão đầu còn tĩnh dưỡng trong Dưỡng quỷ quán, nhưng Ngụy Tác không ngồi rồi, cảm thán một lúc xong, gã quay lại tĩnh thất, lấy ta một viên trung phẩm linh thạch, nhắm mắt tu luyện.
Gã đã dùng nạp bảo nang mang mọi thứ trong căn tiểu thạch ốc đến đây, kể cả bốn bức tranh Thủy Linh Nhi cũng mang theo. Bất quá cả ngày gã đều chỉ tu luyện Tử Huyền chân quyết, không lấy Kim ti phù bút và nguyên liệu ra luyện chế phù lục, lục bào lão đầu cho gã biết luyện đơn tiêu hao tinh thần không kém gì luyện phù.
Trời tối hẳn, gã đưa lục bào lão đầu từ Dưỡng quỷ quán chui ra, đi vào địa hỏa lô phòng.
"Thanh thiềm địa hỏa lô, coi như tạm dùng được." Lục bào lão đầu liếc thanh đồng sắc lô đỉnh, bĩu môi, "ngươi phải làm quen với hỏa lực của cái lò này đã."
Ngụy Tác gật đầu, theo lời hai đệ tử Thiên Nhất môn dặn, dồn chân nguyên vào một ống phun lửa trên nắp thanh đồng sắc lô đỉnh.
"Phụt... "
"Chà!" Ngụy Tác giật mình vì một lưỡi lửa đỏ sẫm phun ra trong tích tắc, hỏa sát khí tức chọc vào mũi tỏa khắp toàn lô phòng.
"Đó là địa hỏa từ địa tâm hỏa mạch dẫn lên?"
Gã cảm giác được nhiệt lực trong lưỡi lửa như đốt dầu đó hơn hỏa cầu sinh ra từ Hỏa cầu phù không biết bao nhiêu lần. Còn may là lưỡi lửa phun ra từ cái ống thập phần ổn định, ngưng thành một luồng bốc cháy chính giữa miệng lò.
Gã lại dồn chân nguyên vào cái ống dáng phun lửa, quang hoa tắt ngóm, ngọn lửa trong ống cũng tiêu tan.
Mười tám cái ống có thể phun ra mười tám ngọn lửa, tức là có mười tám loại nhiệt độ để khống chế.
Thấy gã đã quen với Thanh thiềm địa hỏa lô, lục bào lão đầu trầm giọng: "Ban đầu dùng năm ống là đủ, sau đó đặt đơn lô lên miệng lò."
Ngụy Tác gật đầu, liên tục dồn năm luồng chân nguyên vào, năm ngọn lửa đỏ sậm từ miệng ống phun ra, đan nhau thành hình đóa hoa.
Gã lấy ô kim đơn lô phổ thông, cẩn thận đặt lên ngọn lửa trên miệng lò.
Bổ thiên đơn không có yêu cầu gì đặc biệt đối với đơn lô, chỉ cần chịu được hỏa lực của địa hỏa.
"Tốt, Hàn lộ căn hai khối!"
Nghe lục bào lão đầu chỉ huy, hai miếng rễ cây màu xanh nhạt, bề ngoài như thổ đậu, rõ ràng đã được chọn lựa và sơ chế kỹ càng được thả vào ô kim đơn lô.
Vào lò, hơi nước trong hai khối Hàn lộ căn bốc lên ngùn ngụt, chỉ sau nửa tuần hương đã vỡ nát, bị nung thành hai nhúm bột xanh nhạt.
"Ngân nguyệt thảo ba cọng, chuẩn bị sẵn năm đóa Thất diệp lan, được rồi! Mau lên, đồng thời cho vào!"
Ngụy Tác vung tay, ba cọng thực vật đặc biệt trắng như bạc cùng năm đóa Thất diệp lan có bảy chiếc lá, đã nở hoa tím nho nhỏ đồng thời rơi vào đơn lô.
Ba cọng Ngân nguyệt thảo và năm đóa Thất diệp lan dưới hỏa lực cực cao nhanh chóng thành tro rồi biến thành bột màu bạc và màu tím.
"Tử hư thảo mười cọng, yêu đơn Thanh giáp trùng một viên, chuẩn bị sẵn. Đợi lúc ta bảo ngươi bỏ vào thì lập tức đậy nắp lò lại." Lục bào lão đầu tỏ ra dị thường ngưng trọng.
"Dược." Ngụy Tác hít sâu một hơi, giơ tay thập phần khẩn trương, mọi thứ đều không đáng gì nhưng một viên yêu đơn Thanh giáp trùng giá trị sáu mươi viên hạ phẩm linh thạch, không cẩn thận luyện hỏng coi như đã đốt tiền.
"Còn không thả vào?" Ngụy Tác tập trung chú ý cao độ đợi một chỗ, thấy bột Thất diệp lan đều bị đốt cháy thành từng viên đen xì, thì không nén được hỏi nhanh.
"Đừng có rườm lời." Lục bào lão đầu quát, đợi thêm gần một tuần hương, đến khi bột Ngân nguyệt thảo cũng trắng ngần thì đột nhiên quát: "Mau bỏ vào!"
Ngụy Tác như theo phản xạ có điều kiện, cho Tử hư thảo và yêu đơn Thanh giáp trùng đầu vào rồi đóng nhanh nắp lò, trong tích tắc đó chỉ thấy Tử hư thảo và yêu đơn Thanh giáp trùng vừa vào liền hóa thành hơi sương màu tím và màu vàng xanh.
Thời gian trôi đi, trong tiểu đỉnh phát ra mùi thuốc thơm khiến người ta phấn chấn.
"Thêm hai ống lửa!" Ngụy Tác cho rằng đơn dược sắp luyện thành thì lục bào lão đầu quát to.
Gã không chần chừ gì, lập tức làm theo.
Được địa hỏa phun mãnh liệt hơn, ô kim đơn lô vốn không to cơ hồ bị bao trùm trong hỏa diễm.
"Lục bục", đột nhiên trong đơn lô vang lên tiếng như tiếng dầu sôi.
"Chuyện gì hả?" Ngụy Tác cả kinh.
"Các loại linh dược bị nung thành dược dịch, tiếp theo sẽ ngưng đơn." Lục bào lão đầu nói nhanh, chăm chú nhìn đơn lô được hỏa diễm bao phủ.
"Mau lên, dập ba ống lửa!" Lục bào lão đầu kêu to.
"Cái gì!" Ngụy Tác vội dồn chân nguyên vào ống lửa, nhưng mới đến ông thứ hai thì trong đơn lô vang lên một tiếng nổ khá lớn.
"Tắt hết đi." Lục bào lão đầu nghe thấy thanh âm đó, sắc mặt trở nên khó coi hơn, "viên Bổ thiên đơn này luyện hỏng rồi."
"Luyện hỏng rồi?" Ngụy Tác cực kỳ đau lòng tắt hết lửa, mở nắp lò nóng rãy ra, bên trong là những mảnh vỡ màu vàng xanh lấp lánh như tinh thạch.
"Ta không thể tự luyện đơn, cần nắm chuẩn thời gian nhắc nhở vốn đã rất khó, hơn nữa lâu rồi ta không luyện đơn, chưa nắm vững lắm về hỏa hậu." Lục bào lão đầu lần này không chế nhạo Ngụy Tác, vì lần đầu tiên phối hợp, gã có thể làm không sai gì, đến lúc thành đơn mới thất bại, là đã ngoài dự liệu của lão.
"Tiếp nào!" Lãnh tĩnh nhìn Ngụy Tác đoạn lục bào lão đầu lại nói.
...
"Tiếp nào!"
Trong địa hỏa lô phòng yên tĩnh, một lúc lâu sau, giọng lục bào lão đầu lại lãnh tĩnh vang lên.
"Tiếp nào!"
...
"Sau cùng cũng thành rồi hả?"
Cùng nguyên liệu, cùng các bước, lục bào lão đầu hô liên tục ba lần tiếp nào, toàn thân Ngụy Tác đẫm mồ hôi, đến khi tắt liền ba ống lửa mà đơn lô không có gì bất ngờ mà ngược lại mùi thơm nồng tỏa ra.
Ánh mắt lãnh tĩnh của lục bào lão đầu cũng thoáng hoan hỉ, thở phào ra nói, "tắt hết địa hỏa!"
Trụ lửa đỏ sậm tắt ngóm.
Mùi thơm thuần hậu từ ô kim đơn lô được mở nắp lan tỏa toàn địa hỏa lô phòng.
Ngụy Tác nhìn đơn lô, cơ hồ rơi lệ.
Trên đỉnh đơn lô ô kim sắc, một viên đơn dược màu vàng xanh, tròn xoe lấp lánh, ẩn hiện cả những tia màu bạc đang tỏa quang hoa nhàn nhạt.