Diệp Huyền Thành mặt mày băng lãnh như đao, thể nội và quanh mình rít gào như mang theo cửu thiên cương phong.
Hứa thần quân ràn rạt thần quang như một vì sao, khí tức bình ổn, như lấy được bảo vật nào đó nên hoàn toàn khu trừ ảnh hưởng bất lợi của Ngụy Tác trước kia.
Hai thần huyền đại năng còn lại là một hoàng giả mặc kim giáp, một đạo nhân mặc bích lục sắc đạo bào.
Kim giáp hoàng giả thập phần uy nghiêm, mặt mũi vuông văn, kim giáp toàn là long đầu phù điêu, phần đầu là một long đầu kim quang lấp lánh bao lấu nửa đầu y.
"Có thiên long khí tức! Đây là đầu viễn cổ kim long!" Lục bào lão đầu kêu lên, mắt Ngụy Tác ánh lên.
Long đầu đó không đúc bằng tinh kim mà là đầu một thiên long, ràn rạt long uy viễn cổ thiên long.
Kim sắc chiến giáp khẳng định phi phàm, pháp y bình thường không so được.
Trừ chiến giáp ràn rạt thiên long long uy thì trên đầu hoàng giả có vô số tử sắc điện quang lấp lóe, tự nhiên hình thành một lôi cầu mấy chục trượng, quang mang khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Đạo nhân mặc bích lục sắc đạo bào mặt mày phổ thông, nhưng mái tóc đều như bích ngọc nlấp lánh linh quang, tung bay trên không thành quỹ tích, cơ hồ đang dệt ra nguyên khí pháp tắc.
Y thong thả bước trên không, mỗi bước đều có hơn trăm đóa bích ngọc đạo liên hóa ra, mỗi đóa có vô số quang văn tỏa sáng.
Là một kinh thiên cường giả đã lĩnh ngộ được đại đạo pháp vực, mỗi bước dệt lên một thần vực uy năng khó tưởng tượng nổi, ít nhất cũng ngang cấp Vũ Hóa Ứng Thiên.
Sơn cốc lặng ngắt, phe Thiên Huyền đại lục không ai nói thành lời.
Ngọc Thiên tông tông chủ đích xác mạnh mẽ, thần thông kinh nhân, nhưng một mình không thể chống nổi sáu thần huyền đại năng, uy thế ép cho linh quang quanh Phong Ngô Thương và Ngọc Thiên tông tông chủ tan từng lớp, một đấu sáu không thể chống cự được, chỉ e một vài chiêu là bị diệt.
"Hừ!"
Ngọc Thiên tông tông chủ bị áp ép đến khó chịu nhưng vẫn hừ lạnh, nhìn đạo nhân đội bạch cốt quan, "Vạn tông chủ muốn đơn đả độc đấu, mỗ không cự tuyệt."
"Tại hạ không còn là thanh niên, hà tất sính cái dũng của thất phu." Đạo nhân lạnh lùng nhìn Ngọc Thiên tông tông chủ, "Bọn ta có sáu, các hạ chỉ một, có tư cách gì để đấu?"
"Đường đường Minh Thổ tông tông chủ cũng thế mà thôi." Ngọc Thiên tông tông chủ cười lạnh, nhìn Diệp Huyền Thành và Hứa thần quân, "Còn hai ngươi? Dám đơn đấu với ta không?"
"Từ khi ta tu đạo, chưa từ chối trận nào." Diệp Huyền Thành trầm giọng, sát cơ chấn động hư không, "Nhưng vấn đề không phải đấu hay không mà ngươi chỉ thực lực này không đủ tư cách đàm phán. Không cần nói đến công bình."
"Không phải đường đường Tây Tiên nguyên tông chủ không có mặt chứ, sợ không dám tới hả. Chỉ một thần huyền đại năng như các hạ không có tư cách đàm phán gì." Kim sắc chiến giáp hoàng giả cất tiếng ồm ồm, "Tu sĩ như chúng ta, không vì chút tức mà hao tổn nguyên khí."
"Chỉ mình các hạ thì không cần đàm hay phán gì." Lục sắc pháp y đạo nhân bình tĩnh lên tiếng nhưng khí tức ép cho nhiều tu sĩ trong sơn cốc gần nghẹt thở, "Tiếp theo bọn ta sẽ ngạnh tiếp cấm chế, trực tiếp tấn công Toái Ngọc cổ vực."
"Thế nào, Thiên Huyền đại lục không còn ai hả, dám đối địch với bọn ta chỉ có một thần huyền đại năng?" Minh Thổ tông tông chủ cười nhạo Ngọc Thiên tông tông chủ.
Cơ hồ mọi tu sĩ Thiên Huyền đại lục tắt tiếng, rõ ràng bị làm nhục trắng trợn nhưng họ gần như không đứng lên được.
Sáu thần huyền đại năng sáu cây trụ kình thiên trấn áp sơn cốc, thực lực cách nhau quá xa, Kim đơn tam trọng đại tu sĩ, trước mặt thần huyền đại năng lĩnh ngộ được đại đạo pháp vực cũng như sâu kiến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"À!"
Đột nhiên, mọi thần huyền đại năng, kể cả Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều nhìn lên thinh không.
Tịch dương như máu, thinh không rực quầng ráng, nhuộm đỏ cả hoang nguyên, nhưng giọng nói già nua vang khắp thiên địa cùng thân ảnh lao nhanh tới.
"Ngọc tông chủ, tại hạ đến cùng kháng địch!"
Khí tức độc hữu của thần huyền đại năng cùng giọng nói già nua vang vang.
"Là y?"
"Ông ta đã đột phá đến thần huyền liễu?"
Ngụy Tác tỏ rõ vẻ kinh hỉ, Linh Lung Thiên cũng trợn tròn mắt.
Mục lực cả hai hơn xa tu sĩ thông thường, nhận ra người đến một lão đạo cực kỳ già nua, đầu tóc cơ hồ rụng hết, nếp nhăn trên mặt như dao khắc, mặc đạo bào nền xanh, có vân đỏ như quỹ tích sao băng.
Lão đạo già nua lướt tới, linh quang hình thành mấy chục sợi lông đuôi phượng hoàng dài bay múa trên không.
Lão đạo, nằm ngoài ý nghĩ của Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, là Vô Kỵ thiên cung Vũ Hoàng chân nhân!
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên co đến Vô Kỵ thiên cung, nhưng Vô Kỵ thiên cung gặp phải thú triều kinh nhân nên không còn gì.
Gần Vô Kỵ thiên cung, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thậm chí gặp mấy con thần huyền cấp yêu thú, vừa đánh vừa chạy mới giết được. Cả hai không ngờ Vũ Hoàng chân nhân không những không chết trong thú triều mà còn đột phá đến thần huyền tu vi, xuất hiện tại đây.
"Vũ Hoàng chân nhân! Vô Kỵ thiên cung Vũ Hoàng chân nhân!"
"Y đã đột phá đến thần huyền!"
Rất nhanh, tu sĩ Thiên Huyền đại lục trong sơn cốc nhìn rõ, kích động hô to.
Thiên Huyền đại lục lại có thêm một thần huyền đại năng xuất hiện!
Vũ Hoàng chân nhân còng xuống, trông cực già nhưng bước tới thập phần kiên định, toát lên khí tức ngọc thạch câu phần.
"Cung hỉ Vũ Hoàng đạo hữu tấn thăng thần huyền!"
Ngọc Thiên tông tông chủ hơi ngạc nhiên, đoạn lên tiếng.
"Có gì đáng mừng đâu..." Vũ Hoàng chân nhân thở dài, mục quang và dáng vẻ thập phần thương tang.
"Đột phá thần huyền chưa lâu, có thêm cũng vô dụng." Chân Võ tông tông chủ Hứa thần quân cười lạnh.
"Hứa thần quân, ngươi đã quên khối thiên địa nào cho ngươi tu vi này... sơn môn Vô Kỵ thiên cung không còn, lão hủ không còn gì lưu luyến, có tin trận tới, lão hủ cùng ngươi đồng quy vu tận?" Vũ Hoàng chân nhân từ từ bảo Hứa thần quân.
"Tiếc là các ngươi chỉ có hai người, giết ta sao được." Hứa thần quân cười lạnh.
"Hay lắm, Vũ Hoàng đạo nhân, với câu này thì chốc nữa khai chiến, tại hạ bất chấp tất cả cùng cac hạ giết y." Ngọc Thiên tông tông chủ chỉ vào mũi Hứa thần quân.
Khí thế và nhãn thần cả hai khiến Hứa thần quân sững lại lạnh người.
"Ban nãy ai nói lão hủ sợ không tới? Lão hủ chỉ hoàn thiện cấm chế nên nghỉ ngơi một chút mà thôi."
Cùng lúc, giọng nói bình hòa từ Toái Ngọc cổ vực vang lên, ai cũng nghe rõ.
Một lão giả mặc ái gai màu trắng xuất hiện từ một linh quang quang tráo trong Toái Ngọc cổ vực. Lão giả trông thập phần phổ thông, không hề cao lớn, đầu tóc hoa râm, không có thần huyền khí tức lộ ra nhưng trên mặt ánh lên quang hoa khác lạ như ánh sáng trí tuệ.
Động tác lão không nhanh nhưng chỉ vài bước là đến phía trên sơn cốc, từ từ đáp xuống.
"Gian thương, lão đầu này tu vi rất cao, Thần huyền tứ trọng sơ giai." Linh Lung lén truyền âm cho Ngụy Tác khiến chân mày gã giật giật.
Đỉnh cấp cường giả trong truyền thuyết của Thiên Huyền đại lục đều xuất hiện.
Ngụy Tác tuy không biết Thiên lan thần hải kính vốn thuộc về lão giả này nhưng biết là Tây Tiên nguyên tông chủ Hoàng Đạo Quân. Duy nhất vượt ngoài dự liệu là tu vi của lão.
Hoàng Đạo Quân tu luyện công pháp cùng thuật pháp rất đặc biệt, không có Linh Lung Thiên truyền âm, gã cung không cảm tri được Hoàng Đạo Quân tu vi gì.
"Hiện tại lão hủ đến rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện thôi."
Lão giả mặc áo gai, trông bình thường đến cạnh Vũ Hoàng chân nhân, hành lễ đoạn bảo sáu cường giả Ngọc Hành đại lục.
"Ban nãy ta nói các hạ sợ không dám đến, thế nào, chỉ có ba người hả? Thêm các hạ cũng chưa đủ tư cách." Kim sắc thần giáp hoàng giả bước lên diệu vũ dương uy với Hoàng Đạo Quân.
"Vậy hả?"
Hoàng Đạo Quân mỉm cười, chát một tiếng, lục quang trực tiếp diễn hóa trên kim giáp hoàng giả, vô số quang văn hình thành lục sắc thúy trúc ép xuống.
"Oành!"
Kim giáp hoàng giả lóe lên vô số lôi quang dệt thành pháp tắc.
Lôi quang thiên địa tan trong tích tắc, thân thể kim giáp hoàng giả bị hất xuống đất, đá bay loạn xạ, tạo thành một hố sâu.
"Chát!"
Minh Thổ tông tông chủ dựng lên bạch sắc thiên địa, bên trong có vô số bạch cốt đại sơn diễn hóa, mới ngăn nổi đòn của Hoàng Đạo Quân.
"Các hạ tối đa ngăn được hai người bọn ta liên thủ, chưa có đủ tư cách." Chặn xong, Minh Thổ tông tông chủ cười lạnh bảo Hoàng Đạo Quân.