Thương Mặc mơ màng đánh răng rửa mặt, sau đó tùy tiện tròng một bộ quần áo thường ngày lên người rồi đi ra khỏi phòng.
Viên Diệp ngồi trên sa lông phòng khách xem TV, thấy cậu đã rời giường, bèn cười bảo cậu: “Trong nồi giữ nhiệt có cháo, tớ múc cho cậu nhé.”
Nói xong, y ngay lập tức đứng dậy định đi múc cháo cho cậu. Thương Mặc khoát tay, tự đi vào bếp, vừa đi vừa nói: “Tớ tự lấy được. Cậu xem TV đi.”
Ăn xong, Thương Mặc còn mang bát đi rửa sạch sẽ rồi mới quay lại xem TV cùng Viên Diệp.
Trên TV đang chiếu một bộ phim tình cảm thanh xuân, khắp nơi đều là hơi thở tình yêu và không khí não tàn cẩu huyết.
Thương Mặc đăm chiêu nhìn Viên Diệp, nghi hoặc hỏi: “Sao cậu lại xem phim này? Tớ tưởng cậu chỉ thích xem “Cừu vui vẻ và Sói xám?””
Viên Diệp bất đắc dĩ cau mày nói: “Cừu vui vẻ chỉ có trẻ con mới xem thôi. Tớ xem cái này vì sau khi bộ phim này kết thúc là bản tin giải trí, tớ muốn nhìn xem có tin tức của chúng ta không.”
Thương Mặc ồ lên gật đầu, nhưng trong mắt vẫn toát lên vẻ không tin. Cậu nhìn Viên Diệp từ trên xuống dưới: “Diệp tử không nghĩ đến chuyện yêu đương à? Nào, nào, không phải ngại, nói cho tớ biết, thích ai?”
Lời này khiến mặt Viên Diệp đỏ bừng. Y trừng mắt nhìn cậu, không nói lời nào.
Thương Mặc thấy vậy, mừng húm, có hi vọng đây! Cậu sáp vào người Viên Diệp, tích cực hỏi: “Thích ai? Từ từ, để tớ đoán. Có phải là Hạ Vi, người từng chụp quảng cáo với cậu không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Diệp lại càng đỏ. Y lắc lắc đầu: “Không phải đâu. Tớ không thích cô ấy.”
Thương Mặc tiến đến trước mặt Viên Diệp, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bạn mình: “Thật không đấy?”
Viên Diệp bị cậu nhìn có chút ngốc lăng, nhất thời nhìn hai mắt Thương Mặc, ngơ ngác gật đầu.
Thương Mặc thấy y như vậy quá đáng yêu, vội vò tóc Viên Diệp: “Diệp tử đáng yêu quá đi~”
Viên Diệp vẫn chưa hết đỏ mặt. Hôm nay y mặc một bộ quần áo thuần trắng thoải mái, tóc lại bị Thương Mặc vò rối, nhìn qua quả thật phá lệ nhuyễn manh. Y bĩu môi, ngượng ngùng nói: “Tiểu Mặc cũng dễ thương.”
Thương Mặc ngẩn người. Tính cậu ra sao cậu rõ ràng nhất, căn bản không hề dính dáng gì đến hai chữ “dễ thương” cả. Cậu cười nói: “Lời của cậu chiếm trọn trái tim tớ rồi.”
Viên Diệp liếc Thương Mặc, nhỏ giọng oán giận: “Trái tim cậu đã sớm dành cho Đỗ Thác, làm gì còn chỗ cho người anh em như tớ.”
Nếu là trước đây, Thương Mặc chắn chắn sẽ ôm Viên Diệp cười nói: “Chỗ nào? Trong tim tớ chỉ có mình cậu thôi.”
Nhưng hiện tại, nhắc đến cái tên này, Thương Mặc thực sự không muốn mở miệng nói chuyện.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Thương Mặc đi ra mở cửa, thấy người đang đứng ở ngoài chính là Đỗ Thác và Giản Anh, bĩu môi nghĩ thầm, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến luôn rồi đây này.
Đỗ Thác vẫn mang vẻ ngoài tuấn lãng như vậy, nhưng quầng thâm dưới mắt lại khiến suất khí của hắn có chút giảm sút. Hắn ôn nhu mở miệng: “Chào buổi trưa. Tôi nhớ em thích ăn đồ ăn của nhà hàng Lệ Đô nên bảo Giản Anh mang đến.”
Hắn nói xong, Giản Anh ngay lập tức đưa cặp lồng lên.
Thương Mặc ngây người. Người này thật sự còn không sợ mất mặt mà chạy đến đây. Cậu không vui mấp máy môi, nhưng nhớ tới lời Kiều Lẫm tối hôm qua, đành phải kìm xuống.
“Tiểu Mặc, ai đấy?” – Viên Diệp thấy Thương Mặc ra mở cửa quá lâu nên vừa hỏi vừa đi ra xem sao.
Thương Mặc tức giận trả lời: “Là Đỗ tổng.”
Viên Diệp không biết chuyện hai người chia tay, nghe thấy tên Đỗ Thác bèn nghi hoặc đi đến bên cạnh Thương Mặc. Từ trước tới nay Đỗ Thác chưa bao giờ đến nhà của bọn họ, vậy mà lần này lại bất ngờ mà đến. Sau lại thấy áp suất thấp vờn quanh người Thương Mặc, y lại càng nghi hoặc. Viên Diệp nhớ tối hôm qua cậu đi về nhà một mình, mơ hồ cảm nhận được giữa hai người hình như có chuyện.
Mấy người cứ trầm mặc như vậy mà đứng trước cửa. Cuối cùng vẫn là Đỗ Thác thức thời, hắn cười nói: “Tôi sẽ tới thăm em sau. Giờ tôi có việc, phải đi rồi.”
Giản Anh đứng sau nghe thấy, mặt không đổi sắc tiến lên đưa đồ đến trước mặt Thương Mặc. Cậu không nhận, Viên Diệp đành phải đưa tay ra đỡ.
Đỗ Thác thâm thúy nhìn Thương Mặc, một lúc sau mới nói: “Em ăn luôn nhân lúc còn nóng nhé. Tôi đi đây.”
Thương Mặc giương mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: “Đỗ tổng đi thong thả.”
Đỗ Thác cười cười.
Trở vào nhà, Viên Diệp đặt đồ ăn Đỗ Thác đưa lên bàn, sau đó sắn tay áo đi nấu cơm.
Thương Mặc tắt TV, vào phòng bếp chuẩn bị trợ thủ.
Viên Diệp lại bảo cậu: “Chỉ là nấu cơm thôi. Cậu ra ngoài xem TV đi.”
Thương Mặc lại lắc đầu: “Giờ không có gì xem được cả.”
Viên Diệp vừa vo gạo vừa nói: “Đi xem sân khấu của chúng ta đi, sắp đến bản tin giải trí rồi.”
“Hóa ra là có thật, tớ còn tưởng cậu lừa tớ.” – Thương Mặc kinh ngạc.
Thấy Viên Diệp lườm cậu, Thương Mặc đành phải gãi đầu ra bật TV.
TV được bật lên, trên màn hình vẫn là bộ phim tình ái cẩu huyết khi nãy.
Thương Mặc bĩu môi, không còn gì để nói. Như vậy thì đành phải ngồi chờ bản tin giải trí thôi.
Con người thật sự không nên rảnh rỗi, bởi nếu không có việc gì làm sẽ rất dễ dàng suy nghĩ miên man.
Đỗ Thác dường như thật sự muốn sống chết cùng cậu, tất cả chỉ là bởi cậu chủ động nói chia tay? Thương Mặc lắc đầu, bất đắc dĩ nghĩ. Không thể nào. Đỗ Thác là một người vô cùng lý trí. Đời trước, hắn đối đãi với cậu rất ôn nhu, nhưng chỉ cần cậu mở miệng hỏi có phải hắn thích Viên Diệp không, hắn đã có thể ngay lập tức trở nên lãnh huyết vô tình.
Như vậy có thể thấy, người này trong lòng rất rõ ràng mình muốn cái gì, sự dịu dàng ngoài mặt kia chỉ là một loại che dấu mà thôi.
Nhớ đến thủ đoạn ở đời trước của Đỗ Thác, lưng Thương Mặc ngay lập tức túa mồ hôi. Cậu lắc đầu. Kiều Lẫm nói đúng, người này không dễ chọc! Sau này có thể trốn thì trốn, nếu không cũng không thể trưng ra khuôn mặt khi nãy!
Lúc này, trên TV truyền đến âm thanh quen thuộc. Thương Mặc ngẩng đầu, quả nhiên buổi biểu diễn của bọn cậu đã được đưa tin!
Cậu hô vọng vào trong bếp: “Diệp tử Diệp tử, mau ra đây, chiếu rồi đây.”
Viên Diệp nghe vậy nhanh chóng chạy ra, hai người đồng thời chăm chú nhìn về phía màn hình.
Tin tức chỉ dài hai phút, là một đoạn ngắn trong buổi biểu diễn. Hai người đứng trên sân khấu tối đen, hơn nữa ban đầu cũng chỉ là những cảnh quay từ xa không thể thấy rõ mặt. Cảnh này khiến nhiều người sẽ đoán rằng người mặc đồ trắng là Viên Diệp còn đồ đen là Thương Mặc. Nhưng giây tiếp theo, khi máy quay quay cận cảnh, mọi người mới vỡ lẽ hóa ra đồ trắng là Thương Mặc, đồ đen mới là Viên Diệp. Thay đổi phong cách như vậy đã mang lại vô số tiếng hét của fans ngồi dưới.
Mẩu tin của họ chỉ ngắn như vậy, vừa nhìn đã hết, nhưng cả hai vẫn không thể kìm nén được niềm vui sướng từ trong nội tâm.
Xem xong, Viên Diệp vỗ đầu một cái, nhanh chóng quay lại phòng bếp nấu cơm.
Thương Mặc thấy thế, bật cười. Nhưng đúng lúc này, di động của cậu vang lên, là Nghiêm Diệc gọi đến.
Cậu ta gọi cho cậu làm gì?
Tuy rằng không muốn nghe, nhưng nghĩ đến chuyện phải xây dựng các mối quan hệ, cuối cùng Thương Mặc vẫn nhấc máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một mảnh trầm mặc. Thương Mặc đoán có thể là điện thoại của Nghiêm Diệc để trong túi áo không cẩn thận bị trượt nên gọi nhầm.
Nhưng đúng lúc này, người ở bên kia lại mở miệng nói: “Hát rất êm tai.”
Thương Mặc gật đầu: “Cảm ơn.”
Sau đó lại là một đoạn im lặng.
Lúc này Viên Diệp cũng đã đi ra, nghi hoặc nhìn cậu.
Thương Mặc dùng khẩu hình bảo y rằng Nghiêm Diệc gọi.
Viên Diệp lại càng nghi hoặc. Y nhớ lần trước ở cửa thang máy Nghiêm Diệc đã bảo bọn cậu “Thật ghê tởm”, còn hại Thương Mặc bị Kiều Lẫm mắng cho một trận. Vậy nên ấn tượng về Nghiêm Diệc trong mắt y thực sự là không hề tốt đẹp một chút nào.
Viên Diệp híp mắt, nhìn chằm chằm vào di động trên tay Thương Mặc.
Bên kia, Nghiêm Diệc đang nói: “Hiện tại anh biểu diễn xong rồi. Dù sao cũng không còn việc gì, sáng tác cho tôi đi.”
Thương Mặc xoa mắt nói: “Chuyện này cậu vẫn nên nói với người đại diện của tôi thì hơn.”
Nghiêm Diệc không phục câu trả lời của cậu, nhíu mày không vui: “Tôi sẽ không tìm hắn ta. Tôi cần anh sáng tác chứ có cần hắn đâu.”
Thương Mặc không còn gì để nói, giật nhẹ môi, mãi sau mới sâu kín đáp: “Kiều Lẫm là người đại diện của tôi, công việc của tôi đều do anh ta phụ trách. Nếu Nghiêm tiểu công tử không muốn tìm anh ta thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Anh… Được rồi, chỉ cần Kiều Lẫm đồng ý thì anh sẽ sáng tác đúng không?” – Nghiêm Diệc lo lắng hỏi.
Thương Mặc mơ hồ đáp: “Cũng có thể nói là như vậy.”
“Cũng có thể nói là như vậy nghĩa là sao?” – Nghiêm Diệc bắt đầu tạc mao.
Thương Mặc đảo mắt, giải thích: “Là như vậy thôi. Nhưng tôi nói trước, tôi chưa sáng tác bao giờ, bài hát tôi viết ra khả năng cao là cậu sẽ không thích đâu.”
“Hừ, Anh biết thế là tốt.” – Nghiêm Diệc đáp.
Thương Mặc: “…”
Viên Diệp thấy Thương Mặc cúp điện thoại mới cong môi hỏi: “Tình cảm của Tiểu Mặc với hắn đi lên từ lúc nào thế này? Hắn còn đòi cậu sáng tác cho hắn?”
Thương Mặc cười đáp: “Tên này có hơi độc mồm độc miệng, nói chuyện khó nghe, tính tình cũng xấu, nhưng tâm địa thì không hề xấu. Chuyện sáng tác này cậu ta đề nghị tớ từ lúc xảy ra tai nạn, sau đó người đại diện của cậu ta cũng đã thương lượng với Kiều Lẫm, nhưng cũng bị Kiều Lẫm từ chối.”
Viên Diệp gật đầu: “Từ chối là đúng. Yêu cầu của cậu ta chắc chắn rất cao, bài hát của chúng ta không thể lọt vào mắt cậu ta đâu.”
“Chỉ sợ lần này Kiều Lẫm không từ chối được nữa” – Khẩu khí của Nghiêm Diệc khi nãy có phần ép buộc khiến Thương Mặc hơi bất an.
Viên Diệp vỗ vai cậu, an ủi: “Không sao đâu. Việc của chúng ta bây giờ còn chưa xong, làm gì có thời gian đi sáng tác cho người khác.”
Thương Mặc gật đầu. Đây cũng là thật. Các bài hát của cậu và Viên Diệp đều đang xếp thứ hạng cao trên các bảng xếp hạng, hơn nữa còn phải tận dụng sức nóng từ buổi biểu diễn tối qua để tiếp tục ra bài hát, tiến hành quảng bá! Mà trong quá trình chuẩn bị cho bài hát mới, sáng tác và biểu diễn đều phải làm thật chu đáo. Như vậy, thời gian của cậu chắc chắn sẽ rất eo hẹp.
Nghĩ đến đây, nội tâm Thương Mặc bỗng dâng lên một cỗ ý chí chiến đấu mãnh liệt. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cậu cũng nên bắt đầu rèn luyện sáng tác đi thôi, để Diệp tử làm mãi, bản thân cậu cũng sẽ áy náy.
Hết chương 21