Viên Diệp vì không cài dây an toàn nên bị thương nghiệm trọng hơn, đầu hung hăng đập vào lưng ghế trước, còn chân thì vì tư thế ngồi mà cũng bị ảnh hưởng đến xương.
So với y, Thương Mặc bị thương nhẹ hơn nhiều, chỉ trầy da một chút, nhưng cú va chạm cũng khiến cậu tạm thời ngất đi.
Khi tỉnh lại cậu đã được đưa đến bệnh viện, tay đang cắm ống truyền nước biển.
Lúc này, Kiều Lẫm cũng vừa nghe điện thoại ở bên ngoài đi vào, thấy Thương Mặc đang giãy dụa muốn đứng lên bèn nhanh chóng chạy tới nâng người cậu ngồi dậy, đặt một cái gối ở phía sau để cậu có thể dựa vào.
Thương Mặc bắt lấy cánh tay Kiều Lẫm, lo lắng hỏi: “Diệp tử thế nào rồi? Cậu ấy đang ở đâu?”
Sắc mặt Kiều Lẫm biến giận. Anh định chửi ầm lên nhưng nhìn thấy đôi mắt lo lắng cùng vài vết khâu bên thái dương trên mặt Thương Mặc lại chỉ biết thở dài, nói: “Cậu ấy không có việc gì. Cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng để lại di chứng gì. Còn chuyện ca hát lúc này…”
“Kiều Lẫm!” – Thương Mặc cắt lời gã – “Nói cho em biết Diệp tử rốt cuộc là bị làm sao?”
Kiều Lẫm nâng mắt nhìn, biết không thể gạt được cậu, đành ăn ngay nói thật: “Viên Diệp đến giờ còn chưa tỉnh, đang phẫu thuật, bác sĩ nói não bị chấn động nhẹ, xương cốt cũng bị ảnh hưởng, cần phải trị liệu.”
Như có một dây cung căng cứng vừa đứt phựt trong đầu, Thương Mặc lập tức muốn nhổ kim truyền trên mu bàn tay, xuống giường nhìn Viên Diệp.
Kiều Lẫm phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể đè lại cậu. Người đại diện tức giận quát: “Cậu bây giờ đi ra thì có tác dụng gì, cậu ta cũng không thể tỉnh ngay được.”
Thương Mặc đỏ mắt không đáp lời nhưng vẫn cố chấp muốn xuống giường.
“Cậu nghĩ cậu qua thì Viên Diệp sẽ tỉnh à? Tôi nói cho cậu biết, cậu qua đấy chỉ làm ảnh hưởng đến tiến trình giải phẫu.” – Kiều Lẫm gào lớn, thấy động tác của Thương Mặc đã dừng lại, giọng mới dịu đi – “Đợi phẫu thuật xong rồi qua cũng không muộn.”
Nói xong, tay còn khẽ vỗ lên lưng Thương Mặc.
Thương Mặc không nhìn anh, cũng không nói chuyện, đầu gục xuống không ngẩng lên.
Đến tận khi Kiều Lẫm nghĩ rằng cậu không muốn nói chuyện, Thương Mặc lại nhẹ giọng: “Diệp tử sợ bệnh viện, trước đây mỗi lần đến bệnh viện đều phải có người quen đi cùng, em muốn đi qua để khi cậu ấy tỉnh có thể an tâm.”
“Em sẽ không gây ảnh hưởng đến quá trình phẫu thuật” – Thương Mặc cắn chặt môi – “Em chỉ muốn xem cậu ấy thế nào, muốn làm cho cậu ấy an tâm…”
Kiều Lẫm sửng sốt. Anh không nghĩ tới một Thương Mặc ngày thường ương bướng như vậy lại có thể nói ra những lời chân thành như thế. Người đại diện thở dài an ủi: “Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng Viên Diệp đã được gây mê, cậu ấy sẽ không tỉnh lại ngay. Việc quan trọng cậu cần làm bây giờ là hồi phục cho tốt, lúc ấy mới có thể đi thăm Viên Diệp.”
Thương Mặc cau mày: “Thân thể em không có vấn đề gì hết.”
“Không có việc gì cũng phải nằm nghỉ ngơi.” – Kiều Lẫm nghiêm túc – “Sắc mặt cậu bây giờ rất kém. Viên Diệp mà nhìn thấy cậu sẽ bị dọa chết mất.”
Thương Mặc nhíu mày, không phản bác lời Kiều Lẫm, cậu ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi. Chờ đến khi Kiều Lẫm muốn đi ra ngoài, cậu mới gọi với theo: “Khi nào Diệp tử tỉnh thì bảo em với.”
Kiều Lẫm gật đầu đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Do thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, Thương Mặc nằm không lâu đã ngủ thiếp đi. Đến khi cậu tỉnh lại, bên giường có một hộ sĩ đang gỡ kim truyền ra cho mình.
Thương Mặc nhìn về phía hộ sĩ, hỏi: Người bị đưa tới bệnh viện với tôi thế nào rồi?”
Hộ sĩ nhìn cậu, đỏ mặt nói: “Diệp tử không có việc gì, đã được chuyển qua phòng VIP, cậu không cần lo lắng.”
Nghe vậy, tảng đá trong lòng Thương Mặc mới dần buông xuống.
Chị gái hộ sĩ không biết lấy từ đâu ra một tờ giấy kí tên và bút, đưa cho Thương Mặc, mặt đầy trông mong, hai mắt lấp lánh: “Có thể kí tên cho chị được không? Chị là fan của em và Diệp tử.”
Thương Mặc gật đầu nói: “Tất nhiên rồi ạ.”
Cậu nhận đồ, kí tên lên.
Sau đó Thương Mặc hỏi vị trí của phòng VIP rồi vén chăn xuống giường.
Chị gái hộ sĩ cũng không cản trở, nhìn theo bóng dáng cậu, hai mắt biến thành hình trái tim, lẩm bẩm: “Quả nhiên Mặc Mặc là công.”
Thương Mặc đi thang máy xuống phòng VIP ở tầng trệt, tìm được phòng bệnh mà hộ sĩ kia đã nói.
Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị đẩy cửa bước vào, trong phòng lại vang lên thanh âm của Đỗ Thác: “Được, không đi không đi.”
Giọng nói đặc biệt ôn nhu tựa như dỗ trẻ con ấy khiến Thương Mặc ngẩn người, nắm đấm cửa nắm trong tay cũng bị siết thật chặt.
Đây mới là bộ dáng thật sự của Đỗ Thác khi yêu thương một người. Thanh âm ấy ôn nhu đến không thể tưởng tượng nổi, tựa như có một dòng nước dịu dàng chảy quanh từng câu chữ.
Thương Mặc hiểu, cả đời này, người mà Đỗ Thác yêu vẫn luôn là Viên Diệp.
Tuy rằng tiềm thức vẫn luôn ghi nhớ điều này, nhưng khi phải tự mình trải qua, cảm giác vẫn thật khác.
Cậu cắn môi, thu tay về, quay đầu rời đi.
Quả nhiên tính toán ngay từ đầu là đúng.
Thương Mặc không muốn quay lại phòng bệnh nên cứ đi loanh quanh không mục đích. Không biết đi bao lâu, khi cậu ngẩng đầu lên lại bỗng nhiên thấy thần tượng của bản thân đang dựa vào tường, hai mắt nhìn xa xăm, vẻ mặt cô đơn.
Thương Mặc giật mình, vì sao Hứa Ý lại đến bệnh viện?
Lúc này, ánh mắt của Hứa Ý cũng chuyển về phía cậu, một đôi mắt tưởng vô thần bỗng trở nên cực kì sắc bén khiến da đầu Thương Mặc phải run lên.
Cậu chỉ biết xấu hổ chào: “Hi”
Hứa Ý không nói chuyện mà nhấc chân đi về phía cậu. Trước tình cảnh này, Thương Mặc đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, cuối cùng đành phải đứng tại chỗ.
Anh đứng trước mặt cậu, môi mỏng khẽ mở: “Cậu là Thương Mặc phải không?”
Một câu nói khiến Thương Mặc ngẩn người, cậu không nghĩ thần tượng của cậu lại biết cậu. Sau cùng, Thương Mặc chỉ biết ngây ngốc gật đầu.
Hứa Ý vươn tay phải của mình ra: “Hứa Ý.”
Thương Mặc bây giờ mới hồi phục tinh thần, cậu vươn tay nắm chặt tay thần tượng, kích động nói: “Em biết anh, em rất thích các vai diễn của anh.”
Tay hai người tách ra, Hứa Ý nói cảm ơn rồi đọc một dãy số.
Thương Mặc sửng sốt, dưới ánh nhìn chăm chú của Hứa Ý mới ý thức được thần tượng của mình… vừa cho cậu số điện thoại cá nhân.
Xem ra hôm nay thật sự là kinh hỉ liên tục!
Thương Mặc lục lọi trong túi áo, lại phát hiện không mang theo điện thoại di động. Cậu hối hận vô cùng, chỉ biết gãi đầu, ngại ngùng nói: “Em không mang theo điện thoại di động.”
Hứa Ý nhìn cậu, lấy điện thoại của bản thân ra, ý bảo cậu đọc số của mình.
Thương Mặc đọc số xong, Hứa Ý bấm số rồi ấn gọi, nói: “Cuộc gọi nhỡ sẽ là số của tôi.”
Thương Mặc gật đầu, trong lòng vẫn còn nghi hoặc vì sao anh lại cho cậu số điện thoại cá nhân.
Mà lúc này, Hứa Ý đã khoát tay về phía cậu: “Khi nào rảnh thì cùng ăn cơm nhé, giờ tôi phải đi trước.”
Thương Mặc tuy rằng tiếc nuối vẫy tay, nhưng vẫn không thể khống chế nỗi thắc mắc trong lòng, hỏi: “Vì sao ạ?”
Hứa Ý quay đầu lại, cong cong môi, ánh sáng chiếu lên đuôi tóc khiến cả khuôn mặt bỗng nhu hòa đến lạ. Anh nói: “Duyên phận.”
Hết chương 10.