“Tôi sẽ viết nhạc cho cậu. Bao giờ thì cậu rảnh, chúng ta gặp nhau nói về các yêu cầu cụ thể. Nhưng tôi cũng nói rồi, tôi chưa sáng tác bao giờ, bài hát viết ra chắc chắn không vừa mắt cậu.”
Nghiêm Diệc ở đầu dây bên kia mỉm cười hài lòng: “Tám giờ tối mai ở nhà hàng Lệ Đô được không?”
Thương Mặc ngẩn người, sau mới do dự đáp: “Được.”
Cậu cúp điện thoại, trong lúc vô tình ánh mắt lại quét qua socola trên bàn như có điều suy nghĩ.
Thái độ của Đỗ Thác ở đời này khác xa so với đời trước. Đời trước, cho dù chưa xé rách mặt nạ, Đỗ Thác tuy sủng cậu, nhưng cũng không bao giờ tẩy rửa cho cậu, càng không bao giờ quan tâm đến chuyện ca hát của cậu, cũng không bao giờ thuận tiện mang socola cho cậu.
Hơn nữa khi Thương Mặc nói chia tay, đáng lẽ hắn sẽ không dây dưa nhiều thế này. Vốn cậu định chủ động nói để chọc giận Đỗ Thác, khiến hắn vứt bỏ mình, kết quả hắn lại chấp nhận chịu yếu thế. Thương Mặc nghĩ cậu thật sự không hiểu nổi người này.
Cho dù được sống lại một lần, cậu cũng vẫn nhìn không thấu, chỉ biết bị hắn xoay mòng mòng.
Thương Mặc không muốn nghĩ tiếp. Cậu mở máy tính, tìm kiến thức cơ bản về sáng tác để học tập.
*
Ngày hôm sau, khi Thương Mặc đến nhà hàng Lệ Đô, Nghiêm Diệc đã ngồi chờ sẵn.
Lông mày Thương Mặc khẽ nhăn lại. Cậu nhìn đồng hồ, thấy mười phút nữa mới đến tám giờ. Thương Mặc thực sự có chút kinh ngạc.
Nghiêm Diệc nhìn cậu mỉm cười.
Chờ Thương Mặc ngồi xuống đối diện, Nghiêm Diệc mới gọi nhân viên đến ghi món.
Gọi đồ ăn xong, Nghiêm Diệc không tự nhiên mở miệng: “Cảm ơn anh đã đồng ý sáng tác cho tôi.”
Thương Mặc chỉ cười đáp: “Giờ nói cảm ơn vẫn còn sớm. Tôi nói rồi, tôi viết…”
“Anh viết không tốt chứ gì.” – Nghiêm Diệc bất mãn nhìn cậu – “Anh nói mấy lần rồi. Hơn nữa, tôi cũng đâu phải loại người sẽ vì anh làm không tốt mà oán trách anh.”
Thương Mặc nháy mắt hỏi: “Ơ không phải à?”
“Anh…” – Nghiêm Diệc nhăn mày than thở – “Hóa ra trong mắt anh tôi là người như vậy.”
Thương Mặc mỉm cười, nói tránh: “Cậu muốn thể loại nào? Nhanh hay chậm, vui vẻ hay ưu thương? Tình thân tình bạn hay tình yêu?”
Nghiêm Diệc suy nghĩ một chút mới trả lời: “Chậm, ưu thương một chút, tình yêu đi.”
Thương Mặc gật đầu, tiếp tục hỏi: “Được, vậy cậu muốn kiểu tình yêu thế nào? Oanh liệt xúc động hay êm đềm bình đạm?”
“Bình đạm thôi.” – Nghiêm Diệc đáp – “Tôi không thích oanh liệt lắm.”
Thương Mặc ừ một tiếng, tiếp tục nói: “Được rồi, bây giờ cậu kể cho tôi về vài mối tình của cậu đi, xem như cung cấp tư liệu sống.”
Mặt Nghiêm Diệc có chút đỏ. Hắn cự tuyệt: “Anh dùng kinh nghiệm của mình đi.”
Thương Mặc lắc đầu: “Không được, tôi sáng tác cho cậu, tất nhiên cần phải thích hợp với cậu rồi. Hơn nữa dùng kinh nghiệm của mình, khi hát sẽ có cảm xúc hơn.”
Nghiêm Diệc vẫn tiếp tục cự tuyệt: “Cứ dùng của anh đi, tôi…. chuyện của tôi lâu rồi tôi không nhớ rõ.”
“Không sao, cậu cứ từ từ kể.”
‘Nhưng tôi… tôi…”
“Nghiêm Diệc, đừng nói là cậu chưa có mối tình nào đấy nhé.” – Thương Mặc nhìn hắn cứ từ chối mãi, không tự chủ được mà lớn mật nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nói xong, cậu ngay lập tức cảm nhận được khuôn mặt đang nhìn mình chuyển sang màu đen. Thương Mặc sờ mũi, cười khan: “Ngại quá.”
Nghiêm Diệc hừ lạnh một tiếng.
Thật may vì lúc này đồ ăn đã được mang lên, hai người cũng coi như có cơ hội để giải quyết nỗi xấu hổ này.
Bữa ăn này Thương Mặc ăn không hề thoải mái. Không hiểu sao cậu lại có cảm giác bản thân bị một ánh mắt ghim chặt. Cậu ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy có ai. Thương Mặc nhíu mày, tiếp tục cúi xuống ăn cơm.
Mà ở bên ngoài, Đỗ Thác ngồi trong xe, mặt không đổi sắc nhìn Thương Mặc và Nghiêm Diệc, hai tay nắm chặt, sau đó lập tức gọi điện thoại: “Quản cho tốt cháu trai mình, đừng để nó ở gần người của tôi nữa.”
Ở đầu dây bên kia, Nghiêm Gia Hàn chỉ biết cười đáp: “Chuyện này tôi không quản được. Tiểu Diệc trời sinh bản tính đã khó quản rồi.”
Đỗ Thác cười lạnh một tiếng: “Ông quản không được thì để tôi quản thay vậy.”
“Đừng đừng đừng.” – Nghiêm Gia Hàn vừa nghe đã biết là đối phương thực sự tức giận. Nếu để Đỗ Thác ra tay, chắc chắn cháu trai mình sẽ bị lột da – “Để tôi gọi cho nó, bảo nó về.”
Đỗ Thác hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Nghiêm Gia Hàn nghe những tiếng tút tút trong điện thoại, không còn gì để nói, chỉ biết nhanh chóng gọi cho Nghiêm Diệc.
Mà cùng lúc đó, trên bàn ăn, tiếng chuông điện thoại của Nghiêm Diệc đánh vỡ không gian yên tĩnh giữa hai người.
Nghiêm Diệc cau mày lôi điện thoại ra, thấy người gọi là chú mình, có chút nghi hoặc mà nhấc máy: “Có chuyện gì không chú?”
“Vâng, đúng”
“Sao vậy?”
“Được, một lúc nữa cháu về, chú bảo mẹ cháu chờ một lát, cháu mang bánh ngọt dứa mẹ cháu thích về.”
Nghiêm Gia Hàn cúp điện thoại xong lại cho gọi mẹ Nghiêm Diệc, nghiêm mặt nói với bà về tiền căn hậu quả, tỏ vẻ mình không thể trực tiếp nói ra, nếu không hùng hài tử Nghiêm Diệc này chắc chắn sẽ tìm mình gây sự.
Bên này, Nghiêm Diệc ăn thêm một chút rồi nói với Thương Mặc: “Mẹ tôi tìm tôi có việc, tôi phải đi trước. Anh không cần thanh toán, cứ ghi hóa đơn cho tôi là được. Còn bài hát anh cứ tự sáng tác theo kinh nghiệm của mình. Anh nói đúng rồi đấy, thật ra tôi chưa từng yêu ai, không thể cho anh tư liệu sống được.”
Thương Mặc gật đầu: “Cậu về đi, có gì tôi sẽ gọi điện.”
Nghiêm Diệc nhẹ giọng ừ một tiếng, đứng dậy rời đi.
Còn lại một mình, Thương Mặc tiếp tục ăn đến khoan khoái, không nhận ra đối diện mình lại có người ngồi xuống.
Động tác ăn cơm của Thương Mặc dừng lại. Cậu ngẩng đầu nhìn Đỗ Thác ở đối diện, hắn cũng ôn nhu nhìn cậu, cười nói: “Tôi vừa bàn việc xong, ra thì thấy em nên đến đây.”
Thương Mặc cúi đầu, vâng một tiếng.
Đỗ Thác không để ý đến vẻ lãnh đạm của cậu, cười nói: “Để tôi đưa em về.”
Thương Mặc nghĩ một chút, cũng không từ chối.
Cơm nước xong, hai người cùng đứng dậy đi ra cửa. Ra đến cửa, Đỗ Thác nói với nhân viên trực quầy: “Hóa đơn của Thương tiên sinh trừ vào tài khoản của tôi.”
Cô gái trực quầy cười đáp: “Số tiền này đã tính vào tài khoản của Nghiêm tiên sinh, Đỗ tổng không cần thiết phải tiêu pha.”
Đỗ Thác lạnh nhạt nói: “Tính vào tài khoản của tôi.”
Nhân viên khó xử: “Chuyện này…”
Thương Mặc nhíu mày, nói với cô: “Tôi tự trả tiền.”
Nói xong bèn lập tức lấy thẻ ra.
Cô gái trực quầy không muốn đắc tội với Nghiêm Diệc, lại càng không muốn đắc tội với Đỗ Thác, vậy nên khi Thương Mặc nói tự trả tiền, cô ngay lập tức nhận lấy thẻ thanh toán. Nhưng nhân viên này cũng không ngờ rằng, ngay hôm sau cô đã bị sa thải.
Thanh toán xong, cả hai cùng đi ra ngoài cửa, vừa lúc Giản Anh cũng lái xe đến.
Đỗ Thác giúp Thương Mặc mở cửa xe, nhìn cậu cười đến dịu dàng.
Thương Mặc ngồi xuống, hắn cũng theo vào ngồi ở bên cạnh, sau đó quay sang hỏi cậu: “Socola ăn ngon không?”
Thương Mặc gật đầu, cười với hắn: “Ngon.”
Cậu cẩn thận nghĩ, giờ Đỗ Thác theo đuổi cậu đơn giản vì cậu chủ động nói chia tay, khiến lòng tự tôn của Đỗ Thác bị tổn thương, vậy nên giờ Thương Mặc cần phải giả vờ giống như những tình nhân khác của Đỗ Thác, nịnh bợ hắn, khiến hắn phát chán, đến lúc đó Đỗ Thác chắc chắn sẽ không còn có cảm giác gì nữa, nhìn cậu cũng chỉ cười nhạt mà thôi!
Đỗ Thác không nghĩ Thương Mặc sẽ cho mình một khuôn mặt tươi cười, tuy nghi hoặc nhưng vẫn cười nói: “Vậy thì tốt, lần sau đi tôi sẽ mang về thêm cho em.”
Thương Mặc cười đến là khách khí: “Vậy cảm ơn anh nhiều.”
Khóe môi Đỗ Thác cuồn cuộn cong lên. Hắn dịu dàng nói: “Không cần khách khí, em thích ăn là tôi vui rồi.”
Cậu không nói chuyện, chỉ cười.
Thương Mặc có thói quen ngủ trên xe, vậy nên chỉ chốc lát sau, cậu đã tựa vào ghế mà ngủ.
Đỗ Thác thấy cậu ngủ, nhẹ giọng gọi vài câu, không nghe thấy tiếng đáp lại mới vươn tay ôm lấy người dựa vào vai mình, sau đó cúi đầu ngắm khuôn mặt ngủ say của Thương Mặc.
Bởi vì ngủ trên xe nên lông mày Thương Mặc vẫn luôn nhíu lại, sắc mặt cũng không tốt.
Đỗ Thác đưa tay xoa lông mày cậu, nào ngờ lông mày Thương Mặc lại càng nhíu chặt hơn, còn vừa ngủ vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Diệp tử, đừng nghịch.”
Đỗ Thác biết cậu nói mớ, nhưng hai chữ “Diệp tử” vẫn khiến hắn sửng sốt, hai mắt phát lạnh như băng.
Hắn nhớ rõ người đàn ông trong ảnh chụp hôn môi với Thương Mặc mà lão Kim gửi chính là Viên Diệp!
Như vậy có nghĩa, đây là một địch nhân ẩn núp rất sâu.
Hơn nữa, hiện giờ Thương Mặc còn ở chung một chỗ với Viên Diệp, người này lại quá mức bí ẩn. Cũng may Viên Diệp không phải người quá mức cường thế. Nói cách khác, hắn có thể dễ dàng nghĩ cách để Thương Mặc dọn ra ngoài.
Nhưng nếu làm như vậy, sẽ khó tránh được việc cậu nghi ngờ.
Đỗ Thác lại nhớ đến chuyện Nghiêm Diệc ngày tối nay, ánh mắt trầm xuống. Xem ra Thương Mặc rất dễ khiến người khác có cảm tình!
Hắn nhìn Thương Mặc, hai mắt đầy kiên quyết. Mặc Mặc chỉ có thể là của hắn.
Nhưng cậu ấy giờ lại làm sao vậy? Thương Mặc bây giờ và Thương Mặc trong ấn tượng của hắn khác nhau quá lớn. Rõ ràng đời trước yêu hắn điên cuồng như vậy, vậy mà bây giờ kết giao với hắn không bao lâu lại chủ động nói chia tay.
Trước đây tránh hắn như tránh tà, giờ lại an tâm ngủ trong xe hắn. Rốt cuộc Thương Mặc đang nghĩ gì?
Đỗ Thác vươn tay xoa mặt cậu, ôn nhu cười, cho dù thế nào hắn cũng phải truy được người về!
Thương Mặc là bị Đỗ Thác đánh thức, hắn bảo đã về đến nhà.
Cậu xoa mắt, nói một tiếng cảm ơn rồi định đẩy cửa bước xuống. Nhưng chưa kịp làm, Giản Anh đã nhanh hơn mở cửa xe cho cậu.
Thương Mặc giương mắt nhìn Giản Anh, xuống xe.
Đỗ Thác cũng xuống theo cậu, ôn nhu nói: “Em về nhà đi tắm rồi ngủ sớm nhé.”
Thương Mặc gật đầu, đứng tại chỗ, cười thật tươi nói với Đỗ Thác: “Đi đường cẩn thận, chúc ngài ngủ ngon.”
Vẻ mặt mất tự nhiên và nụ cười cứng ngắc của cậu thật sự quá chói mắt!
Đỗ Thác đừng im, thâm trầm nhìn theo bóng Thương Mặc. Trước hắn còn chưa nhìn ra, nhưng giờ thì đã hiểu, cậu muốn để hắn chán ghét cậu, để hắn buông tay.
Như vậy quả thực có chút thông minh. Nhưng chẳng lẽ cậu ấy không muốn ở bên cạnh hắn hay sao?
Trong mắt Đỗ Thác hiện lên một tia bi thương và nghi hoặc. Rõ ràng hắn đã kịp sửa chữa trước khi hắn gây ra chuyện có lỗi với Thương Mặc, nhưng vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?
Sau khi lên xe, Đỗ Thác đột nhìn nghĩ đến một khả năng, trong mắt hắn ánh lên chút đau xót. Nếu thật sự là như vậy, mọi chuyện đều sáng tỏ!
Nhưng nếu thật sự là như vậy, hắn phải làm gì để bù đắp lại sai lầm của bản thân bây giờ!
Hết chương 25.