Da đầu Thương Mặc run lên, cậu biết chuyện cùng ăn cơm với Sở Hoài này sẽ không bao giờ có thể lờ đi, vì vậy chỉ có thể nói: “Xin lỗi anh, gần đây tôi hơi bận, trưa mai anh có rảnh không, cùng ăn một bữa đi.”
Sở Hoài cười đáp: “Được, ngày mai tôi sẽ cho người đến đón em.”
Thương Mặc trả lời: “Vâng.”
Sở Hoài nói tiếp: “Chúc em đêm nay ngủ ngon, hẹn gặp lại vào trưa mai, tinh linh nhỏ của tôi.”
Thương Mặc nổi hết cả da gà, cậu vội vàng nói tạm biệt rồi cúp máy.
Viên Diệp ngồi cạnh tất nhiên cũng nghe được không ít. Y nghi hoặc hỏi: “Là người ngày nào cũng tặng hoa phải không?”
Động tác gắp thức ăn của Thương Mặc thoáng ngưng lại, cậu gật đầu: “Đúng rồi, trưa mai tớ không về ăn cơm.”
Viên Diệp hiểu chuyện gật đầu: “Cũng được, người này nhìn có vẻ thật lòng với cậu, tiểu Mặc, cậu có thể thử yêu đương với anh ta.”
Thương Mặc cười, gắp cho Viên Diệp một miếng sườn chua ngọt: “Người này không hợp với tớ, tớ vẫn nên tập trung sáng tác thì hơn.”
Viên Diệp nhìn cậu không đáp, y cúi đầu gắp miếng sườn được Thương Mặc gắp cho bỏ vào miệng.
Y không biết người thích hợp có phải là ám chỉ Đỗ Thác hay không.
Trưa hôm sau, Thương Mặc và Viên Diệp vừa ra khỏi công ty đã thấy một người đàn ông mặc âu phục đi tới nói với Thương Mặc: “Ngài là Thương Mặc tiên sinh phải không? Tôi được Sở tiên sinh phái tới đưa ngài đi ăn.”
Thương Mặc gật đầu với Viên Diệp: “Diệp tử về trước đi, tớ ăn trưa xong sẽ về.”
Viên Diệp ừ một tiếng rồi quay sang nhìn người đàn ông mặc âu phục kia, y cứ cảm thấy có điểm nào đó kì quái. Nhưng đúng lúc này, xe của công ty cũng đã đến, Viên Diệp đành tạm biệt Thương Mặc rồi lên xe đi về.
Người đàn ông vừa nãy thấy Viên Diệp đi rồi bèn nói với Thương Mặc: “Thương tiên sinh, chúng ta đi thôi, xe ở bên kia.”
Thương Mặc gật đầu, đi theo người đàn ông nọ vào xe.
Địa điểm ăn trưa là nhà hàng Lệ Đô. Thương Mặc nhíu mày, khi đến phòng riêng Sở Hoài đã ngồi đợi ở bên trong. Thấy cậu bước vào, gã cười nói: “Tinh linh của tôi, em đã đến rồi.”
Thương Mặc nổi da gà, cậu đi về phía Sở Hoài, cau mày hỏi: “Anh có thể đổi xưng hô không?”
“Có thể, để tôi nghĩ một chút, tiểu khả ái, tiểu trúc tử, tiểu thỏ tử,…”
“Thôi, Sở tiên sinh gọi tôi là Thương Mặc là được rồi.” – Thương Mặc nghe không nổi phải ngắt lời.
Sở Hoài mờ ám nhìn Thương Mặc, cong môi cười đáp: “Thương Mặc có quá nhiều người gọi, nhưng tinh linh nhỏ chỉ có mình tôi, vậy nên tôi vẫn nên gọi tinh linh nhỏ thì hơn.”
Thương Mặc bĩu môi, không còn gì để nói.
“Kì thật em cũng có thể gọi tôi là tinh linh nhỏ, tôi không để ý đâu.” – Sở Hoài tủm tỉm cười, nhưng lưng Thương Mặc đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cậu lắc đầu cự tuyệt: “Tôi để ý.”
Sở Hoài nghe vậy thấp giọng cười, nói: “Tinh linh nhỏ thật thú vị ~”
Thương Mặc nắm chặt tay, không nói nữa.
Ánh mắt Sở Hoài như có điều mà dừng lại trên người Thương Mặc. Ánh mắt ấy không có ý cười, thậm chí còn mang theo tia buốt lạnh.
Trong lúc ăn cơm, ánh mắt Sở Hoài vẫn luôn dừng trên người Thương Mặc, tuy rằng cậu đã sợ đến mức da đầu run lên nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể cúi đầu ăn uống.
“Tinh linh nhỏ rất thích đồ ăn của nhà hàng này thì phải.” – Ăn xong, Sở Hoài lấy ăn khăn lau miệng, cười nói.
Thương Mặc nghe vậy dừng lại, nói: “Tôi không để ý chuyện ăn uống.”
“Vậy tinh linh nhỏ để ý cái gì?” – Sở Hoài cười nhìn Thương Mặc, cậu cảm giác trong nụ cười của hắn có dao.
“Là chuyện ca hát, hay là người mình thích?” – Thấy Thương Mặc không nói chuyện, gã nhìn chằm chằm cậu hỏi tiếp – “Hay là không để ý gì hết?”
Bị hỏi dồn dập khiến Thương Mặc có chút lơ mơ, cậu hít vào một hơi, đáp: “Tôi cũng không biết.”
Sở Hoài nghe vậy bèn nhìn chằm chằm Thương Mặc vài lần, cuối cùng gã nhẹ giọng nói: “Tinh linh nhỏ thật đúng là thú vị ~”
Một bữa cơm Sở Hoài nói hai lần thú vị, Thương Mặc cũng nhận ra gã không hề cảm thấy vậy, cậu cảm giác trong lời nói của người này còn có tầng ý nghĩa sâu xa nào đó, hơn nữa gã cũng không hề có hảo cảm với mình hay là thích tinh linh, chỉ sợ là không biết từ lúc nào cậu chọc gã giận mà thôi.
Sở Hoài đứng dậy nói với Thương Mặc: “Bữa cơm hôm nay rất vui, tinh linh nhỏ của tôi, để tôi đưa em về.”
Thương Mặc đành phải đi theo sau gã ra khỏi phòng ăn rồi ra cổng. Trùng hợp thế nào cả hai lại gặp phải đoàn người của Đỗ Thác. Thương Mặc cảm thấy huyệt thái dương đập thật mạnh.
Sở Hoài dừng bước, nói với Đỗ Thác đang đi tới: “Hiếm lắm mới thấy Đỗ tổng, anh cũng đến đây ăn sao?”
Đỗ Thác đứng đối diện gã, nhìn Thương Mặc ở phía sau, hai tay hắn nắm chặt, khóe môi khẽ cong lên, nói: “Hiếm lắm cũng mới gặp Sở tiên sinh, nhưng tôi tới đây không phải để ăn cơm, mà để tìm người.”
“Tìm người?” – Sở Hoài đảo mắt, làm như nói đùa – “Không phải là đang tìm tại hạ đấy chứ?”
Đỗ Thác cười đáp: “Sở tiên sinh hẳn là biết tôi tìm ai.”
“Để tôi nghĩ một chút, tránh cho nói sai lại kết thù kết oán với Đỗ tổng.” – Sở Hoài cong môi làm như suy nghĩ.
Đỗ Thác cũng khẽ cong môi nhìn gã, hắn muốn nhìn xem gã định giả vờ đến khi nào.
Lòng bàn tay Thương Mặc đã đổ đầy mồ hôi, hai kẻ đả thương cậu sâu nhất ở đời trước đều đang đứng trước mặt, cậu lại không thể mắng cũng không thể động thủ, càng không thể làm cho bọn họ phải đền mạng.
Lúc này, Sở Hoài mới mỉm cười, gã mở miệng nói: “Tôi nghĩ là người phía sau tôi này.”
Đỗ Thác nâng cằm, cười đáp: “Sở tiên sinh đoán thật giỏi.”
Sở Hoài nghiêng người để lộ ra Thương Mặc rồi nâng mắt nhìn cậu: “Đỗ tổng khen trật rồi, chỉ là tinh linh nhỏ thật sự khiến người thích thôi.”
Đỗ Thác nghe được ba chữ “tinh linh nhỏ” bèn nhíu mày, đi về phía Thương Mặc, hắn nhìn thật kĩ, trái tim đang nhảy nhót cuối cùng cũng chịu bình ổn lại. Đỗ Thác vươn tay muốn xoa tóc cậu, lại bị Thương Mặc né tránh, cánh tay dừng ở giữa không trung một chút mới chịu hạ xuống.
“Xem ra tinh linh nhỏ không thích Đỗ tổng rồi.” – Lúc này, giọng nói của Sở Hoài bỗng truyền đến từ phía sau, nghe thật sự chói tai.
Đỗ Thác xoay người che đi Thương Mặc, hắn cười nói: “Mặc Mặc chỉ là đang giận dỗi với tôi một chút, không phiền Sở tiên sinh quan tâm. Mặt khác, bữa cơm này thật cảm ơn Sở tiên sinh, Mặc Mặc rất thích đồ ăn của nhà hàng Lệ Đô.”
Sở Hoài vui vẻ nhìn hắn: “Chỉ mong là như vậy. Bữa cơm hôm nay tôi ăn cũng rất vui vẻ, hi vọng có thể có lần tiếp theo.”
Nói xong, gã lướt qua bả vai Đỗ Thác, nhìn phần tóc không bị che khuất của Thương Mặc, cười nói: “Tinh linh nhỏ của tôi, hôm nay tới đây thôi, hẹn gặp lại.”
Thương Mặc không đáp, Sở Hoài cũng không để ý mà lập tức rời đi.
Chờ bóng dáng Sở Hoài khuất sau nhà hàng, Đỗ Thác mới quay người lại, nhìn Thương Mặc hỏi: “Mặc Mặc, hắn có gây khó dễ cho em không?”
Thương Mặc không trả lời, trực tiếp nhấc chân đi ra cửa.
Đỗ Thác đi theo cậu, thấy cậu lên taxi mới đứng lại. Giản Anh ở phía sau do dự hỏi: “Có phải Thương tiên sinh vẫn chưa biết thân phận của Sở tiên sinh không?”
“Em ấy biết” – Đỗ Thác đáp – “Em ấy biết rõ bối cảnh của Sở Hoài, vậy nên mới không dám cự tuyệt bữa cơm này…. Thôi, người bên kia đi theo dõi Sở Hoài có báo lại gì không?”
“Hiện tại vẫn chưa.”
“Bảo bọn họ tiếp tục theo dõi.” – Đỗ Thác nói xong liền xoay người đi ra xe, Giản Anh thấy thế cũng lập tức theo sau.
*
Xế chiều hôm sau, Thương Mặc như thường lệ nhận được hoa do Sở Hoài cho người đưa tới, nhưng lần này bên trong còn có một tấm thiệp viết “Chờ mong lần gặp gỡ tiếp theo.”
Thương Mặc xé nhỏ tấm thiệp rồi ném vào thùng rác. Cậu nhìn bó hoa vài lần, như có điều suy nghĩ.
Lại thêm vài ngày nữa, sau khi tập luyện xong Thương Mặc đi ra ngoài thì gặp Nghiêm Diệc. Nghiêm Diệc mời cậu đến nhà hàng bên cạnh ăn cơm, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, cậu gật đầu đáp ứng.
Đến nhà ăn, trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, Thương Mặc vô ý hỏi: “Nghiêm Diệc, cậu bị di ứng phấn hoa phải không?”
Nghiêm Diệc gật đầu: “Khi còn bé không biết mình bị dị ứng, vườn hoa trong nhà trồng rất nhiều hoa, mỗi lần tôi ra chơi rồi về trên người lại nổi rất nhiều mụn đỏ.”
Thương Mặc uống một ngụm nước, hỏi tiếp: “Chỉ bị mẩn đỏ thôi sao? Còn có dấu hiệu đặc biệt nào khác không?”
Nghiêm Diệc lắc đầu: “Không có”, hắn nhìn Thương Mặc nói tiếp: “Anh cũng dị ứng phấn hoa à? Nếu vậy phải nhanh đến bệnh viện xem sao, dị ứng khổ lắm.”
Thương Mặc cười nhẹ, đáp: “Không có, tôi chỉ cảm thấy gần đây ngủ không đủ, có lẽ do áp lực tập luyện quá lớn.”
Nghiêm Diệc nhìn Thương Mặc, thấy sắc mặt của cậu cũng không tệ lắm, nhân tiện nói: “Anh chú ý nghỉ ngơi một chút, nếu không thích hoa thì đừng nhận nữa.”
Thương Mặc nghẹn lời, cậu còn tưởng chuyện Sở Hoài tặng hoa Nghiêm Diệc không biết.
Cũng may lúc này đồ ăn đã được mang lên, hai người cúi đầu ăn, không nói gì thêm.
Sau khi ăn xong, Thương Mặc về nhà một mình. Nhưng xe vừa đi, cậu lập tức nhận ra xe không đưa mình về nhà.
Thương Mặc trong lúc nhất thời có chút luống cuống. Cậu nhìn lái xe, áp chế kích động nói: “Đây không phải là…”
“Thương tiên sinh không cần lo lắng, Sở tiên sinh chỉ mời cậu đến uống chén trà, sau đó sẽ đưa cậu về nhà an toàn.” – Cậu chưa nói hết đã bị tài xế ngắt lời, y từ kính chiếu hậu liếc Thương Mặc một cái.
Thương Mặc không nói nữa, cậu duỗi chân, nhưng hai tay lại nắm thành quyền.
Không bao lâu xe, xe bắt đầu tăng tốc, hơn nữa còn rẽ rất thường xuyên. Thương Mặc cắn môi nhìn ra đằng sau, quả nhiên là có một chiếc xe ở phía sau đang bám theo.
Nhưng rất nhanh, chiếc xe kia đã bị dòng xe chặn lại, chỉ có thể đứng tại chỗ, xe chở Thương Mặc lại vững vàng đi tiếp.
Thương Mặc quay đầu lại, thấy lái xe đang nhìn mình qua gương chiếu hậu bèn áy náy mỉm cười.
Điểm đến là biệt thự của Sở Hoài. Khi Thương Mặc đi vào, Sở Hoài đang ngồi ở phòng khách chậm rãi pha trà.
Thấy cậu đến, gã cười nói: “Hôm nay nhàn rỗi không có việc gì làm nên muốn mời em đến đây uống trà cùng tôi. Hi vọng không làm phiền hay dọa tinh linh nhỏ của tôi sợ.”
Hết chương 49.