Vị bác sĩ này đã ngoài năm mươi, họ Lê. Khi tiếp nhận hoa, mặt ông không hề có biểu cảm nào, nhưng trong mắt lại lóe ra ánh sáng nóng bỏng.
Nghiêm Diệc biết bông hoa này đã gợi lên hứng thú trong ông. Hắn nói: “Chú Lê, đây là hoa một người bạn tốt của cháu nhờ tìm hiểu xem bên trong có chất gì. Chú xem giúp cháu, càng nhanh càng tốt.”
Bác sĩ Lê lúc này mới nhìn sang Nghiêm Diệc, gật đầu: “Được.”
Ông cầm bông hoa vừa nhận được mang đến chiếc hòm nhỏ mình mang theo, bỗng nhiên như nhớ đến điều gì, bác sĩ Lê ngẩng đầu hỏi: “Bạn tốt mà Nghiêm thiếu gia nói có phải là Thương tiên sinh không?”
Nghiêm Diệc thản nhiên gật đầu, nhưng trong lòng lại kinh ngạc. Bác sĩ Lê vốn không để ý chuyện trong giới giải trí, hơn nữa Thương Mặc cũng chưa bao giờ đến nhà hắn, bản thân cũng chưa từng nhắc đến cậu ở nhà hoặc trước mặt ông, vậy vì sao người này lại biết?
Bác sĩ Lê nhìn ra Nghiêm Diệc đang kinh ngạc, ông mỉm cười nói: “Hiếm lắm Nghiêm thiếu gia mới đối xử tốt với một người như vậy, người làm trong nhà đã truyền loạn cả lên rồi, Nghiêm phu nhân cũng vì nghe được mấy người làm túm tụm lại buôn chuyện nên mới tức giận đến mức tống cổ mấy nữ giúp việc.”
Nghiêm Diệc nhăn mày, hắn vẫn luôn cho rằng trong nhà ngoại trừ chú hắn thì không ai biết Thương Mặc, xem ra là đã biết hết rồi, chỉ là chưa nói thôi.
Bác sĩ Lê khóa hòm lại, sau lại như nhớ đến điều gì, sâu xa nói với Nghiêm Diệc: “Nghiêm thiếu gia đừng để ý ông già này nói mấy câu khó nghe, giờ Thương thiếu gia đang bị cả Đỗ Thác và Sở Hoài để ý, khối nước này rất sâu, Nghiêm thiếu gia tranh với một người còn có cơ hội thắng, nhưng nếu tranh với hai người, phần thắng chắc chắn là bằng không. Không nói đến thủ đoạn lợi hại của hai vị kia, Nghiêm phu nhân và Nghiêm lão gia cũng sẽ không bao giờ đồng ý cho cậu và Thương tiên sinh kết giao, không chỉ vì cậu ấy là đàn ông, mà còn vì cậu ấy dính líu đến hai nhân vật lớn đến kinh thiên động địa như vậy.”
Nghiêm Diệc nghe ra ý tứ của bác sĩ Lê. Hắn biết trong chuyện của Thương Mặc, giới tính không phải yếu tố gây trở ngại chính, trở ngại lớn nhất chính là hai tên đang bám dính lấy Thương Mặc kia. Nhưng bảo hắn buông tha, sao có thể?
Nghiêm Diệc nhếch môi nói: “Bác sĩ Lê, nếu như tôi không tranh đấu để có được người mình thích, để người ấy rơi vào tay ác lang, trái tim tôi ngày nào cũng sẽ giống như bị ném vào đống lửa.”
Bác sĩ Lê nghe vậy, ngẩn ra rồi lắc đầu. Ông biết tính tình của Nghiêm Diệc, vậy nên cũng biết khó mà có thể khuyên can hắn, nhưng ông cũng không đành lòng trơ mắt nhìn Nghiêm Diệc tranh đoạt cùng hai người kia.
Việc này nếu khuyên nhủ không xong, vậy thì chỉ có thể hi vọng chú Nghiêm Diệc có thể ở sau lưng giúp đỡ hắn một chút, nếu không, chỉ sợ là người không thể giành được, bản thân lại mình đầy thương tích.
*
Sau khi gặp Nghiêm Diệc, Thương Mặc bèn gọi cho lái xe được công ti cấp, bảo anh ta tới đón mình.
Từ sau chuyện bị đưa đến biệt thự của Sở Hoài, Thương Mặc cũng không dám lờ đi. Cậu nói việc này cho Kiều Lẫm, nhờ anh tìm cho mình một người lái xe. Kiều Lẫm cũng không muốn nghệ sĩ dưới trướng mình gặp phải nguy hiểm gì, sắc mặt trầm trọng mà đáp ứng.
Không lâu sau, lái xe tới, Thương Mặc lên xe bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa ngủ được chốc lát, một tiếng vang thật lớn lôi cậu tỉnh dậy từ trong mơ. Thương Mặc vội xoa mắt ngó nghiêng trái phải, lại thấy không có chuyện gì xảy ra, xe vẫn đang chạy bình thường, bèn hỏi lái xe đã xảy ra chuyện gì.
Lái xe trả lời: “Phía sau xảy ra tai nạn giao thông.”
Thương Mặc “A” một tiếng rồi quay đầu lại xem sao, vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh quen mắt lăn từ trên xe xuống đất. Cậu nhíu mày, bảo lái xe quay đầu lại.
Lái xe rất nghi hoặc, phía sau đang phát sinh tai nạn giao thông, tình hình rất hỗn loạn, hơn nữa Thương Mặc còn là một ca sĩ, nếu bị người ta chụp được hình ảnh mình xuất hiện ở hiện trường tai nạn, chắc chắn sóng gió sẽ không ngừng ập tới. Nhưng dù sao anh ta vẫn bẻ tay lái, vòng xe lại.
Xe dừng lại rồi, Thương Mặc ngồi trên xe nhìn người khi nãy, xác định đây thật sự là người đã đưa cậu đến biệt thự của Sở Hoài ngày hôm đó bèn lập tức xuống xe.
Người gây chuyện không biết đã chạy đi đâu, giờ chỉ còn vài người qua đường đang vội vàng gọi xe cấp cứu.
Thương Mặc đến gần, hốt hoảng phát hiện ra tài xế kia đang nằm trên đất, nơi cậu ta ngã xuống máu đã đọng thành vũng. Trong đầu cậu lại nhớ tới hình ảnh bản thân đời trước ngã xuống, hai tay phát run.
Lái xe của công ti thấy vẻ mặt Thương Mặc không ổn, bèn nhỏ giọng gọi cậu: “Thương tiên sinh, Thương tiên sinh.”
Anh ta gọi vài tiếng Thương Mặc mới hồi thần. Cậu tưởng lái xe giục mình đi nên nói: “Chúng ta chờ xe cấp cứu đến rồi hẵng đi.”
Lái xe thở dài, chỉ mong không bị người có ý đồ xấu chụp lại rồi gọi điện cho Kiều Lẫm.
Đúng lúc này, một nữ sinh khoảng mười bảy, mười tám tuổi đã nhận ra Thương Mặc. Cô kích động chạy đến trước mặt cậu: “Mặc Mặc? Anh là Mặc Mặc phải không?”
Vốn tầm mắt Thương Mặc vẫn đang dừng lại trên người lái xe kia, cô gái kia lại chạy đến chắn mất tầm nhìn của cậu. Cậu nhìn nữ sinh trước mặt, chưa chờ Thương Mặc nói gì, cô đã nắm lấy tay cậu, kích động hét to: “A a a a, thật sự là Mặc Mặc rồi, kích động quá đi, cuối cùng em cũng có thể nhìn thấy anh gần thế này. Em cực cực cực cực kì thích âm nhạc của anh…”
Thương Mặc thấy vậy bèn mỉm cười với cô: “Cảm ơn em vì đã thích âm nhạc của anh.”
Nữ sinh kia hai má đỏ bừng, ngơ ngác nhìn cậu.
Đúng lúc này, tiếng còi xe cứu thương truyền đến, Thương Mặc nói tiếng xin lỗi với cô gái kia rồi vội tránh khỏi bàn tay đang nắm lấy tay mình của cô, đi về phía lái xe đang nằm trong vũng máu.
Xe cứu thương cũng đỗ ở ngay cạnh đó, một vài người mặc áo blouse trắng nâng cáng xuống, đi đến bên cạnh nạn nhân, đặt người lên cáng rồi nhanh chóng đưa lên xe.
Thương Mặc thất thần bước theo, nhưng lại bị lái xe của mình giữ lại. Cậu nghi hoặc nhìn anh ta.
Lái xe đưa di động trong tay cho Thương Mặc. Cậu vừa áp lên tai, giọng Kiều Lẫm lập tức truyền đến: “Này, Thương Mặc phải không? Cậu nhanh chóng về nhà trọ đi, nếu như bị phóng viên chụp được ảnh cậu đứng ở hiện trường tai nạn giao thông thì không biết bọn họ có thể viết bậy đến mức nào đâu.”
Lúc này Thương Mặc mới biết được tính nghiêm trọng của sự việc, vì vậy bèn thấp giọng đáp một tiếng vâng rồi nói: “Em về luôn đây.”
Lên xe rồi Thương Mặc mới chợt nhớ ra một chuyện, có phải lái xe kia vì theo dõi mình nên mới xảy ra tai nạn hay không?
Vừa nghĩ đến khả năng này, toàn thân cậu cứng ngắc.
Lái xe đưa cậu về nhà, còn nói vài câu để cậu lấy lại tinh thần vì sợ cậu chịu đả kích khi nhìn thấy tai nạn khi nãy.
Cách đó không xa, ở trong xe, hai tay nắm thành quyền của Đỗ Thác vẫn chưa dám buông ra, móng tay đều đã đâm vào đến thịt rớm máu. Khi nãy hắn cũng đã thấy được tai nạn xảy ra phía sau Thương Mặc, vậy nên hắn sao có thể không sợ hãi!
Chỉ cần nghĩ đến chuyện chiếc xe bị đâm không phải chiếc xe phía sau cậu, mà chính là xe của cậu là hắn lại lo sợ!
Thật may vì cậu không sao, nếu không, hắn phải làm thế nào bây giờ?
Giản Anh nhìn ra sự thất thố của tổng tài nhà mình, trong lòng kinh ngạc vô cùng, con người tuy trẻ tuổi đã có thể tiếp quản tập đoàn Đỗ thị này hóa ra cũng có lúc thất thố như vậy!
Đỗ Thác đưa tay che mắt, nhẹ giọng nói: “Điều tra xem tai nạn vừa rồi có phải có người nhúng tay vào hay không, điều tra luôn cả người Mặc Mặc xuống xe nhìn, đêm nay gửi cho tôi.”
Sau đó hắn rút điện thoại, tìm số của Thương Mặc, ấn gọi.
*
Trong quán rượu Hình Thiên, Sở Hoài đang ngồi ở tầng hai xem xét giấy tờ.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Gã thấp giọng nói: “Vào đi.”
Một người đàn ông mặc âu phục đi vào, đóng cửa lại, vẻ mặt phức tạp nói với Sở Hoài: “Lão Đại, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, nhưng Nguyệt…” – Nói đến đây, hắn ta dừng lại, trong lòng vì Nguyệt mà đau đớn vô cùng.
Sở Hoài thấy người không nói tiếp, giương mắt nhìn hắn, không chút để ý hỏi: “Nguyệt làm sao?”
Người đàn ông khẽ cắn môi đáp: “Bị thương rất nặng, hiện đang hôn mê trong bệnh viện.”
Sở Hoài ồ một tiếng.
Người đàn ông kia thấy gã không có vẻ gì là lo lắng, cảm thấy Nguyệt khăng khăng cố chấp với gã thật sự là không đáng. Hắn ta nghiến răng nói: “Nguyệt đã đi theo ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, mong lão đại có thể đến bệnh viện thăm cậu ấy.”
Sở Hoài mỉm cười, nụ cười khiến người ta cảm nhận được một tia hàn ý. Gã nói: “Khi nào thì đến lượt cậu dạy tôi phải làm gì?”
Người đàn ông nọ thở sâu, lắc đầu đáp: “Tôi không dám.”
Sở Hoài vẫn luôn nhìn hắn ta, trong mắt toàn ý lạnh. Gã nói: “Lần này tạm tha cho cậu, lần sau vận may của cậu có thể không tốt như vậy đâu.”
Nói xong khoát tay cho người ra ngoài.
Người đàn ông kia khẽ cắn môi, nói: “Cảm ơn lão đại” rồi ra ngoài, để lại Sở Hoài với khóe môi vẫn gợi lên ý cười lạnh, tiếp tục cúi đầu xem giấy tờ.
*
Đến tận lúc về nhà Thương Mặc vẫn còn có chút hoảng hốt. May là Viên Diệp không ở phòng khách, nếu đi y nhìn thấy cậu như vậy, nhất định là sẽ lo lắng cả ngày.
Thương Mặc trở về phòng ngủ, ngồi xuống bàn, nắm chặt bút chuẩn bị viết nhạc, nhưng trong đầu vẫn mãi chỉ luẩn quẩn hình ảnh người lái xe nằm trong vũng máu khi nãy, cũng như mảng đỏ trước mắt nơi kiếp trước cậu ngã xuống.
Cậu sợ hãi, sợ hãi người lái xe kia cũng giống bản thân ở kiếp trước, cứ như vậy mà chết đi.
Cậu còn có thể sống lại, nhưng lái xe kia thì sao?
Thương Mặc lắc đầu.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Thương Mặc mở điện thoại, thấy là số lạ bèn nghe: “Vâng.”
Đầu dây bên kia không có tiếng nói, chỉ có tiếng thở nặng nề.
Thương Mặc ngẩn người, cậu biết đối phương là ai. Cậu mang tâm tình phức tạp định cúp điện thoại, lại nghe thấy thanh âm của Đỗ Thác truyền đến.
“Mặc Mặc, chúng ta nói chuyện được không?” – Trong lời nói của hắn mang theo chút van nài khẩn khoản, cảnh tượng vừa rồi thực sự đã kích thích đến hắn, khiến hắn phải một đường theo sát, thẳng đến khi Thương Mặc về nhà trọ mới dám gọi cho cậu, cho dù Thương Mặc không lái xe.
Thương Mặc nhếch môi, trầm mặc nắm điện thoại, sau đó ngắt cuộc gọi.
Cậu nghe ra trong giọng của Đỗ Thác nỗi sợ hãi cùng cầu xin, nhưng giờ cậu không dư thừa lòng tốt để đi an ủi người kiếp trước đã gián tiếp hại chết mình!