Ngày ấy Thương Mặc đang sóng vai đi vào cùng Viên Diệp. Ánh mặt trời chiếu lên người họ, tựa như dát một lớp vàng lên cả hai, trong đó một người có nụ cười sáng lạn, người kia lại cười đến là thanh nhã.
Thương Mặc không xinh đẹp như Viên Diệp, song cũng là một soái ca, nhưng kiểu đẹp trai tươi sáng này bên ngoài đầy rẫy, vậy nên Đỗ Thác chỉ bị nụ cười của cậu hấp dẫn không quá một giây đã chuyển ánh mắt sang Viên Diệp.
Khí chất như hoa lan có lẽ là câu đúng nhất để miêu tả y, Đỗ Thác gõ ngón tay lên đùi, đôi mắt dần trở nên thâm sâu.
Thương Mặc và Viên Diệp vừa nói vừa cười đi vào công ty, ánh mắt Đỗ Thác vẫn không ngừng bám theo, Giản Anh ngồi ở ghế lái âm thầm nhớ kỹ Viên Diệp.
Nếu Đỗ Thác muốn một ai đó, dựa vào địa vị và sự ôn nhu của hắn thì có là ai cũng không thể thoát, nhưng không hiểu lần này làm sao mà hắn lại không ra tay với chính chủ. Thay vào đó, hắn ra tay với người bên cạnh y.
Giản Anh không hiểu nổi cách làm của tổng tài nhà mình. Gã lén nhìn hắn từ kính chiếu hậu, ai ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Đỗ Thác. Gã chột dạ hắc hắc cười, Đỗ Thác nói: “Nói đi.”
Giản Anh nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng không hỏi thẳng thắc mắc của mình. Nói ra không phải là nghi ngờ cách thức theo đuổi của tổng tài nhà mình sao. Ngộ nhỡ chọc giận hắn, bát cơm của gã cũng như coi xong.
Tất nhiên Đỗ Thác biết Giản Anh thắc mắc điều gì. Trong khoảng thời gian này hắn vẫn đang theo đuổi Thương Mặc, bản thân hắn biết rõ là mình có cảm tình với Viên Diệp hơn, nhưng hắn cũng biết khoảng cách giữa mình và y xa xôi cách trở. Viên Diệp là người thanh nhã như vậy, kẻ quen sống trong hắc ám dơ bẩn như Đỗ Thác hắn vẫn đừng nên nhúng chàm y thì hơn.
Khó khăn lắm mới gặp được người vừa lòng mình, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn vẫn nên đứng từ xa chiêm ngưỡng, tránh cho một cây trúc thanh tao như vậy dính bẩn.
Về phần Thương Mặc, Đỗ Thác mím môi, Thương Mặc tuy không thắng nổi Viên Diệp về ngoại hình, nhưng ngũ quan cậu thật ra cũng không tồi, hơn nữa còn thân thiết với Viên Diệp. Trong khi đó, hắn cũng vừa mới đá Liễu Vận…
Đỗ Thác lợi dụng thân phận của mình để bắt Thương Mặc tới gặp hắn.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn cậu ngơ ngác vô cùng, căn bản không hề biết đến ba chữ quy – tắc – ngầm. Đỗ Thác cũng chỉ cười, sau đó kiên nhẫn chơi trò theo đuổi vờn bắt với cậu.
Hắn cho rằng Thương Mặc cũng sẽ giống những chàng trai cô gái khác, mấy ngày là có thể bắt được, ai ngờ chàng trai tươi sáng tựa ánh mặt trời ấy lại có thể quật cường như thế, thẳng như thế, Đỗ Thác hắn thật ra phải phí sức chín trâu hai hổ mới theo đuổi được người ta.
Chờ đến khi bắt được người vào tay rồi, nhìn thấy thân thể và phản ứng ngây ngô của cậu hiện ra trước mắt, Đỗ Thác mới biết đây là lần đầu tiên của chàng trai sáng lạn tựa mặt trời ấy.
Khoảnh khắc nhìn người con trai dưới thân đau đớn cũng là lần đầu tiên Đỗ Thác đau lòng. Hắn cúi xuống hôn lên môi Thương Mặc, thương tiếc nói: “Không làm nữa.”
Ai ngờ cậu lại vươn tay ôm cổ hắn, Đỗ Thác sửng sốt nhìn Thương Mặc nghiêng đầu sang một bên, hai má ửng đỏ, đôi môi đỏ tươi hắn vừa hôn xuống giờ đang hé ra, khẽ nói: “Đừng, em, không đau.”
Đỗ Thác giật mình, sau khi phản ứng được với lời Thương Mặc nói, hắn khẽ cười một tiếng.
Thương Mặc nghe thấy tiếng hắn cười, thân thể hơi run rẩy, hai má đỏ rực. Cậu nhắm mắt lại, có vẻ rất xấu hổ với hành động quá mức của mình vừa rồi.
Đỗ Thác cúi đầu hôn lên môi Thương Mặc, đến tận khi thân thể cậu hoàn toàn mở ra, hắn mới dùng chính lửa nóng của mình hoàn toàn chiếm hữu cậu.
Xong việc, Đỗ Thác nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thương Mặc, trong lòng bỗng nảy lên một ý nghĩ, hắn buột miệng: “Em dọn tới đây ở với tôi đi.”
Thương Mặc nghe vậy có chút giật mình. Cậu do dự một lát, cuối cùng ngượng ngùng cười đáp: “Vâng.”
Sau đó Thương Mặc thật sự dọn tới nhà hắn, hai người ở bên nhau, Đỗ Thác lại có chút hối hận.
Bởi cậu là người đầu tiên ở trong nhà hắn, Đỗ Thác cảm thấy hình như mình đã cho đối phương quá nhiều hi vọng, sau này chia tay sẽ rất khó để buông bỏ.
Nhưng chính bản thân hắn là người bảo cậu vào sống chung, giờ cậu mang hành lý vào ở cũng đâu thể nào bắt người ta đi, thôi thì cứ ở chung vậy.
Tính tình Thương Mặc cũng rất sáng sủa, chỉ là không biết làm việc nhà, đến rửa chén còn không xong thì nói gì đến nấu cơm. Đỗ Thác nhìn cậu khác xa những người tình trước đây của mình, ừm, cũng không tệ lắm, ít nhất là trong lúc sống chung cũng không cảm thấy phiền.
Thương Mặc ở nhà Đỗ Thác, mỗi ngày đi làm hoặc là hắn tự đưa cậu đi, hoặc là Giản Anh đưa, vậy nên dần dần, người trong giới cũng biết chuyện, đãi ngộ của Thương Mặc trong công ty cũng theo đó mà tốt lên, một vài lão tổng vì muốn lấy lòng Đỗ Thác mà còn cho Thương Mặc và Viên Diệp vài cơ hội thăng tiến, nhờ vậy mà danh tiếng của cả hai trong giới giải trí dần cao lên.
Ban đầu cả hai đều tưởng là công ty bồi dưỡng, sau Thương Mặc mới biết thật ra là nhờ phúc của Đỗ Thác. Nhất thời cậu rất hụt hẫng, dựa vào thực lực và có hậu trường là hai chuyện rất khác nhau. Cậu không phải là người giỏi che giấu tâm sự, vậy nên trong một lần xong việc Thương Mặc đã lắp bắp hỏi về việc này.
Đỗ Thác bị hỏi mà sửng sốt. Hắn cười cười, không biết người này khờ thật hay giả ngu. Những chuyện thế này chỉ cần kết giao với Đỗ Thác hắn chắc chắn không thể thiếu, chỉ có Thương Mặc là người duy nhất không biết.
Hắn cũng không rõ cậu thật sự đơn thuần hay là giỏi diễn trò để được mình ưu ái.
Sau cùng, Đỗ Thác chọn tin tưởng Thương Mặc.
Hắn gật đầu với cậu: “Chuyện này chỉ là chút lợi ích khi em kết giao với tôi thôi, không cần để ý.”
Thương Mặc rũ mắt vâng một tiếng rồi cuộn tròn trong lòng hắn.
Chuyện này Đỗ Thác không để trong lòng, hắn chỉ cảm thấy sống chung với cậu thời gian này rất thoải mái. Đối phương rất ngoan, chuyện trên giường cũng hài hòa, hơn nữa Thương Mặc cũng không hỏi những chuyện bên ngoài của hắn, Đỗ Thác thoáng cảm thấy cuộc sống cứ tiếp diễn thế này cũng không tệ.
Nhưng sau khi Thương Mặc biết người hắn thật sự thích là Viên Diệp, tất cả đều thay đổi.
Đỗ Thác chưa bao giờ thấy một Thương Mặc mất khống chế như vậy. Trong mắt cậu chất chứa cả yếu ớt, không cam lòng và khó chịu, nhưng khuôn mặt lại mang theo cả sự cố chấp và chất vấn, dường như nếu không hỏi được đáp án cậu sẽ không buông tha.
Đó là lần đầu tiên Đỗ Thác cảm thấy có lẽ mình đã quá chiều Thương Mặc rồi, vậy nên mới có thể tùy ý để đối phương chạy đến công ty mình làm loạn. Đó cũng là lần đầu tiên hắn biết Thương Mặc cũng không phải dịu ngoan như hắn vốn nghĩ. Mặt khác, cảm giác bị bóc trần tâm tư thật không hề dễ chịu, đặc biệt còn là ở ngay trong chính công ty của mình.
Hắn ném giấy tờ trên tay vào mặt Thương Mặc, âm trầm nói: “Cậu là ai mà dám chạy đến đây làm loạn?”
Thương Mặc đứng đối diện hắn dường như bị hắn làm cho sững sờ. Đó là mối tình đầu của cậu, giờ phải trải qua cảm giác đau đớn do tình yêu mang lại, cậu tất nhiên là mất không chế và khổ sở, đồng thời cậu vẫn còn ôm chút hy vọng với người đàn ông kia, hy vọng đối phương nói với cậu đó không phải sự thật, vậy mà hắn lại nói với cậu… Hóa ra là do cậu yêu sai người sao?
Khoảnh khắc ấy, Đỗ Thác dường như thấy được thứ gì đó trào ra trong mắt Thương Mặc.
Rất lâu về sau, hắn mới hiểu đó là thất vọng, là mất mát, là đớn đau.
Đáng tiếc ngay lúc ấy Đỗ Thác chỉ cáu giận vì tâm tư của mình bị vạch trần, cũng như tức giận vì Thương Mặc không hiểu chuyện.
Trước Thương Mặc Đỗ Thác cũng đã có mấy người, nhưng không ai đem lại cho hắn cảm giác mãnh liệt như cậu, vậy nên khi nhìn thấy nhất cử nhất động phát sinh trên gương mặt cậu, Đỗ Thác cảm thấy rất thất vọng. Hắn cho rằng thật vất vả mới tìm được một người sống chung thoải mái, hơn nữa bình thường còn rất ngoan ngoãn, ai ngờ lại đột nhiên cậu ta lại chạy đến công ty hắn chất vấn thế này.
Sau đó, hắn và cậu không bao giờ có thể trở về như trước đây được nữa.
Đỗ Thác cảm giác bản thân vẫn còn có cảm tình với chàng trai này, chỉ cần cậu không để ý đến chuyện kia là được. Nhưng Thương Mặc lại là kiểu người phải hỏi đến tận cùng mới thôi, vậy nên không còn cách nào nữa, hắn đành phải để cậu dọn đến một biệt thự khác, cho nhau thời gian và không gian, để sau khi cậu bình tĩnh ngẫm lại, có lẽ hai người sẽ có thể hài hòa thoải mái sống chung với nhau như trước.
Đỗ Thác không biết, hắn khiến Thương Mặc đau lòng, sao cậu có thể cứ vậy mà tiếp tục sống chung với hắn được nữa. Thương Mặc sẽ chỉ còn cảm thấy tình cảm mình nguyện trả giá hóa ra chỉ là phí công, người cậu yêu không hề yêu cậu.
Sau đó nữa, Thương Mặc bị hắt nước bẩn, chuyện này Đỗ Thác không biết. Đến khi biết tin, nhìn đôi mắt trống rỗng của cậu, lòng hắn đau vô cùng. Thương Mặc bị bắt cóc, hắn cũng có đi cứu, chỉ là hắn nhất thời tin lời Sở Hoài, cuối cùng hại cậu chết.
Khoảnh khắc hay tin Thương Mặc chết, Đỗ Thác cảm giác như quả tim trong lồng ngực nhảy lên một lần rồi cũng ngừng đập một lần. Lúc sau, hắn lắc đầu cười khẽ: “Tôi không tin.”
Đến cuối cùng khi nhận thi thể Thương Mặc, Đỗ Thác mới hiểu người ở bên hắn lâu như vậy thật sự đã không còn nữa, chàng trai dường như mới hôm qua thôi còn chạy tới chất vấn hắn chuyện Viên Diệp đã đi rồi, chàng trai tươi sáng như ánh mắt trời trong trí nhớ của hắn đã không còn trên cõi đời này nữa.
Trái tim trong lồng ngực đau đớn khó tả, không cách nào khống chế.
Đó là lần đầu tiên Đỗ Thác cảm nhận được nỗi đau như vậy. Cho dù trưởng bối trong nhà qua đời hắn cũng không có cảm giác ấy, dường như hắn đã mất đi điều mà bản thân trân quý nhất, vĩnh viễn không thể tìm lại được nữa.
Mãi sau này Đỗ Thác mới hiểu, đó là tình yêu hắn dành cho Thương Mặc.
Chỉ là hắn không rõ, cảm tình mình dành cho Viên Diệp có phải là tình yêu không?
Đỗ Thác nghĩ rằng đầu tiên hắn tán thưởng Viên Diệp, đây cũng là một loại tình cảm, chỉ là sau khi sống chung với Thương Mặc, tình cảm này đã dần bị thay thế, còn hắn cuối cùng đã yêu Thương Mặc.
Nghĩ đến đây, Đỗ Thác duỗi tay che mắt, hắn không muốn bộc lộ mặt yếu ớt của bản thân.
Về sau, hắn báo thù cho Thương Mặc.
Chỉ là Sở Hoài ở hắc đạo, cho dù trên thương trường Đỗ Thác có lớn mạnh cỡ nào cũng không phải đối thủ của gã.
Khó có được một lần Sở Hoài không làm hắn khó xử, gã thậm chí còn tha cho Đỗ Thác.
Đỗ Thác liều mạng phát triển sự nghiệp của mình, cuối cùng hắn đồng quy vu tận với Sở Hoài, chết trong biển.
Khoảnh khắc thân thể chìm vào trong làn nước, Đỗ Thác cảm thấy rất sung sướng, cuối cùng hắn có thể báo thù cho Thương Mặc, có thể đi tìm cậu.
Hắn nhắm mắt, trong đầu hiện ra dáng vẻ Thương Mặc khi cười, khóe môi hắn cũng mang theo nụ cười, dần dần chìm xuống.
Lời tác giả: Tôi vốn định viết mấy chương liền cho phiên ngoại này cơ, nhưng sợ là với bản tính lười biếng của tôi, nhất định là còn lâu mới xong, vậy nên tôi chỉ viết 3000 chữ này thôi. Mấy ngày trước toàn viết ngọt, giờ viết ngược có chút không quen nha ( ←_← lấy cớ lấy cớ đều là lấy cớ).
Khụ khụ, về sau sẽ chỉ còn ngọt ngọt ngọt thôi *^O^*
Không hiểu định nghĩa ngọt của tác giả có hơi khác mình không mà bả quất luôn một cái phiên ngoại dài ngoẵng ngược Đỗ Thác ngay sau cái phiên ngoại này….