Lâm Sinh nghe vậy có chút ủ rũ gục đầu xuống. Quả thật là giờ trên người cậu không còn xu dính túi, tiền khách sạn bây giờ cũng là Đỗ Thác trả giúp. Nhưng bữa cơm này cậu vẫn muốn mời. Lâm Sinh nâng mắt, nhìn điện thoại, cười hì hì đáp: “Vậy… Khi nào có tiền tôi mời anh ăn cơm được không?”
“Nói sau đi.” – Đỗ Thác vừa lật tài liệu vừa đáp.
Lâm Sinh thấy trong điện thoại truyền đến tiếng lật giấy. Cậu sửng sốt, giờ là mười giờ sáng, đối phương lại là tổng tài của tập đoàn Đỗ thị, chắc chắn không thể nhàn nhã như mình, cậu gọi vào giờ này nhất định là đã quấy rầy hắn làm việc. Lâm Sinh le lưỡi giải thích: “Thật ngại quá, tôi không để ý đến thời gian nên quấy rầy công việc của anh. Lúc nãy khi đạo diễn Hứa gọi điện thông báo tôi được nhận, tôi đã nghĩ phải báo cho anh trước tiên, vậy nên mới quên mất giờ giấc…”
Đỗ Thác nhẹ giọng ừ một tiếng, khiến người nghe không nhìn ra được tâm tình của hắn.
“Vậy… Anh làm việc tiếp nhé, tôi cúp máy trước.” – Lâm Sinh cho rằng đối phương sinh khí, nghĩ muốn cúp máy thật nhanh để không làm phiền hắn nữa.
Cậu vừa dứt lời, giọng Đỗ Thác cũng truyền đến, lại là một chữ ừ nữa.
Sau đó, hắn cúp máy.
Lâm Sinh nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, khuôn mặt lại nhăn thêm vài phần, xem ra bản thân thật sự khiến đối phương cáu rồi.
*
Thương Mặc cực kỳ miễn cưỡng bị Jane lôi đi đá bóng. Tố chất thân thể cậu không tốt như Jane, không chạy nhanh bằng hắn, cũng không đá bóng lại hắn, vậy nên về cơ bản là chỉ đuổi theo Jane đang giữ bóng.
Thương Mặc chống đầu gối, thở hồng hộc, Jane dẫn bóng đến bên cạnh cậu, cười hì hì: “Thương, cậu yếu quá.”
Thương Mặc liếc hắn một cái.
Dưới ánh mặt trời, Thương Mặc mãnh liệt nâng mắt, ngũ quan dưới nắng lộ ra mười phần thanh tú, đôi mắt ướt sũng xuyên thẳng vào lòng Jane.
Bỗng nhiên, Thương Mặc thừa dịp hắn không để ý, đá văng bóng dưới chân hắn ra, sau đó nhanh chóng chạy tới dẫn bóng vào khung thành, mạnh mẽ sút.
Vào!
Cho dù Jane đã tỉnh táo lại cũng không thể ngăn cản kịp. Hắn quay đầu, nhìn Thương Mặc với vẻ mặt mang ý cười đang kéo tay mình.
Ánh nắng dường như đang hôn lên môi cậu, trong khoảnh khắc ấy, Jane cảm thấy trời đất này chỉ còn mình và Thương Mặc, mà cậu lại đang nhìn hắn mỉm cười ấm áp, trong nụ cười còn mang theo tự tin và vui vẻ, khiến trái tim Jane cứ thế nhảy dựng lên.
Vậy nhưng khung cảnh ấy rất nhanh đã bị phá vỡ.
“Tiểu Mặc.” – Một giọng nói trong trẻo bỗng từ đâu truyền đến.
Nụ cười trên mặt Thương Mặc thêm rạng rỡ, cậu giơ tay vẫy về phía âm thanh, chân cũng khởi động, chạy về phía đó.
Jane quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên nhu thuận đang đứng cách đó không xa, đường nét xinh xắn dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
Đó là Viên Diệp!
Thương Mặc chạy tới ôm chặt người vào lòng, vài giây sau mới buông ra. Cậu cẩn thận đánh giá một lượt, cuối cùng cau mày không vui nói: “Cậu lại gầy đi.”
Viên Diệp lắc đầu: “Không có, tớ cũng không sút cân, gầy đâu mà gầy.”
Thương Mặc vươn tay bóp mặt y, tuy xúc cảm rất tốt nhưng lại không nhiều thịt lắm. Cậu nhướn mày nói: “Trên mặt chẳng có tí thịt nào cả, thế mà dám bảo không gầy.”
Viên Diệp nắm tay cậu hạ xuống. Y rũ mắt nhỏ giọng oán giận: “Cậu không ở nhà, tớ làm sao nuốt nổi.”
Thương Mặc không nghe thấy. Cậu ôm vai y nói: “Mà thôi, cậu sang đây chơi, tớ nhất định sẽ dẫn cậu đi ăn no thật no, để bồi bổ lại mấy cân thịt bị mất.”
Viên Diệp nhìn cậu, không đáp.
Lúc này, Jane cũng đi đến bên cạnh hai người. Đây là lần thứ hai hắn gặp Viên Diệp, lần thứ nhất là ở nhà trọ của Thương Mặc, lần thứ hai là ở đây.
Hắn vẫy tay với Viên Diệp: “Hi, rất vui được gặp anh, Viên.”
Jane dùng tiếng Anh, Viên Diệp cũng có thể nghe hiểu được, dù sao hồi còn đi học y cũng có học qua. Y cũng dùng tiếng Anh đáp lại: “Hi Jane.”
Thương Mặc thấy hai người đã chào hỏi nhau xong mới dùng một tay vỗ vai Viên Diệp, hỏi: “Cậu đói không?”
Viên Diệp lắc đầu: “Trên máy bay tớ ăn rồi, giờ không đói lắm.”
Thương Mặc nghe vậy đáp: “Vậy được, đợi chút rồi mình đi ăn.”
Như nhớ ra gì đó, Viên Diệp hỏi: “Các cậu đói rồi à?”
Thương Mặc lắc đầu, Jane nghe không hiểu tiếng Trung nên không phản ứng.
Sau đó Thương Mặc dùng tiếng Anh hỏi Jane, hắn cũng lắc đầu.
Vì vậy ba người quyết định đá bóng tiếp một lúc, khi nào đói sẽ đi ăn.
Nhưng chưa đá được bao lâu lại có một đám người chạy tới.
Jane nhìn bọn họ, thấy dẫn đầu là Lâm Đạt, da đầu run lên.
Lâm Đạt đi vào sân bóng, ba người cũng dừng chơi. Lâm Đạt đi đến trước mặt Thương Mặc, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy tự tin. Cô nàng nhìn Thương Mặc, nói: “Thương, chúng mình hẹn hò đi.”
Thương Mặc sửng sốt một lúc.
Đám người phía sau Lâm Đạt lại tiếp tục ồn ào.
Viên Diệp đứng im nhìn Thương Mặc, hai tay siết chặt.
Jane sang chỗ Thương Mặc, nói với Lâm Đạt: “Lâm Đạt, cậu đừng đùa Thương nữa.”
Lâm Đạt nâng cằm, để lộ chiếc cổ thon dài xinh đẹp. Cô nàng khẽ cười một tiếng: “Sao tôi lại đùa Thương được, tôi thương cậu ấy còn không kịp nữa là.”
Tất nhiên là Jane không tin. Người có tiếng thích trêu chọc cả đàn ông và phụ nữ như Lâm Đạt sao có thể chân chính động tâm với Thương Mặc. Hơn nữa Lâm Đạt đã kết giao với nhiều đàn ông như vậy, mà Thương Mặc lại vẫn chỉ là một người đơn thuần, Jane không muốn cậu bị một người phụ nữ đùa giỡn trong lòng bàn tay. Hắn tức giận đáp: “Tình yêu của cô chỉ duy trì được một ngày là cùng!”
Jane vừa dứt lời, đám người phía sau Lâm Đạt bắt đầu líu ríu.
“Lâm Đạt là người theo chủ nghĩa tốc độ, được một ngày đã là tốt rồi đấy.”
“Lâm Đạt để ý đến thằng nhóc này là may cho nó rồi đấy, nói gì đến chuyện đùa giỡn hay không.”
Jane còn muốn đáp trả, nhưng Thương Mặc đã lên tiếng: “Cảm ơn cô đã thích tôi, nhưng tôi thích đàn ông.”
Nơi này rất cởi mở, đồng tính luyến ái không phải chuyện gì quá lớn, ở trong trường cũng có không ít các cặp đôi đồng tính, vậy nên Thương Mặc mới có thể không kiêng nể gì mà nói ra những lời này. Hơn nữa nếu cậu không nói ra những lời chấn động thế này, chỉ sợ thiếu nữ trước mặt này sẽ vẫn tiếp tục dây dưa cho đến khi cậu chấp nhận hẹn hò với cô ta mất thôi.
Sắc mặt Lâm Đạt lập tức vô cùng khó coi. Cô nàng căn bản không nghĩ tới Thương Mặc lại là một gay!
Đám người phía sau nghe vậy tất cả đều an tĩnh lại.
Lần này coi như Lâm Đạt mất hết thể diện. Từ trước đến nay, mỗi lần ra tay là cô nàng chưa lần nào thất bại, vậy mà lần này lại đụng phải cục đá. Thương Mặc là một người đàn ông, còn cô là một người phụ nữ, cho dù cô có làm gì, Thương Mặc cũng sẽ không thích cô, cũng không thể hẹn hò với cô.
Ở đây ngoại trừ Thương Mặc và Viên Diệp, không một ai là không hóng hớt.
Lâm Đạt mang vẻ mặt khó coi xoay người rời đi, đẩy cả những người phía sau.
Những ai theo cô đến đây thấy cô nàng đi mất, biết không có gì náo nhiệt nữa, vậy nên cũng lập tức đi luôn.
Jane thấy vậy vỗ vai Thương Mặc, cười nói: “Cậu giỏi thật đấy, cô gái nóng bỏng như Lâm Đạt mà cậu cũng có thể làm cho cô ta biết khó mà lui.”
Thương Mặc nhìn Jane, bỏ tay hắn ra, đi về phía Viên Diệp: “Đi ăn thôi.”
Ba người tới một nhà hàng đồ Âu. Ăn cơm xong, Thương Mặc đưa Viên Diệp về nhà mình.
Sau khi tắm rửa, hai người nằm trên giường trò chuyện.
Cả hai chỉ đơn giản nằm trên giường hỏi thăm tình hình lẫn nhau. Viên Diệp nhìn Thương Mặc, như nhớ ra điều gì, do dự hỏi: “Tiểu Mặc, bao giờ thì cậu về?”
Thương Mặc suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tớ cũng học gần xong rồi, nhưng mà không biết…”
Viên Diệp biết cậu đang lo lắng điều gì. Y ngồi dậy, nói: “Tiểu Mặc… Giờ trong nước đang rộ lên tin đồn Đỗ Thác thích một ngôi sao nhỏ.”
Viên Diệp vừa nói vừa nhìn sắc mặt Thương Mặc, thấy cậu không có phản ứng gì mới nhẹ nhàng thở ra nói tiếp: “Ngôi sao kia tên là Lâm Sinh, gần đây bắt đầu hot, hơn nữa cậu ta còn được diễn bộ phim điện ảnh mới của Hứa Ý, đóng vai nam thứ, nghe nói là Đỗ Thác giúp cậu ta tranh thủ…”
“Nếu diễn xuất của người này không tốt, đạo diễn sẽ không nhận, cho dù là có Đỗ Thác ra mặt.” – Thương Mặc nhìn Viên Diệp, nói.
Viên Diệp nhất thời sửng sốt, y còn tưởng cậu tức giận, sau nghe lời cậu mới hiểu thật ra Thương Mặc đang nói đỡ cho Hứa Ý. Y trầm mặc đáp: “Hắn ta… thời gian này có tìm cậu không?”
Thương Mặc biết hắn ta trong lời Viên Diệp là ai. Cậu mặt không đổi sắc lắc đầu.
Viên Diệp thấy vậy khẽ cắn môi, xem ra lời đồn là sự thật. Với bản lĩnh cao cường của Đỗ Thác, sao hắn có thể không biết Thương Mặc đi đâu. Thời gian đầu không tới còn có thể hiểu được, nhưng cũng đã ba tháng rồi, Đỗ Thác vẫn không có động tĩnh gì. Trước luôn miệng nói yêu, vậy mà giờ còn không chịu nổi một kích!
Thương Mặc cũng ngồi dậy, nói: “Khi nào học xong tớ sẽ về, có lẽ lúc ấy cũng sắp sang năm mới, vừa kịp ăn tết luôn, chỉ là không biết có kịp sắm tết không nữa.”
“Không kịp thì để tớ đi mua là được. Cậu về kịp đón năm mới là tốt lắm rồi, mấy việc vặt này tớ làm cho.” – Viên Diệp nghe thấy Thương Mặc nói về nước, trong lòng vui buồn lẫn lộn. Vui vì cậu có thể trở về đón năm mới cùng mình, kỳ thật cho dù Thương Mặc không về ăn tết, y cũng sẽ tới đây ăn tết cùng cậu, nhưng dù sao đón năm mới ở quê nhà vẫn có không khí hơn; còn buồn là bởi Thương Mặc mà về nước Đỗ Thác sẽ lại tới quấy rầy cậu. Nhưng nếu nhìn những việc làm gần đây của Đỗ Thác, Viên Diệp cảm thấy Đỗ Thác chính là một tên khốn nạn, nói một đằng làm một nẻo!
Thương Mặc cười đáp: “Tớ không muốn thấy cảnh cậu bị một đống người đẩy qua đẩy lại, cuối cùng không mua nổi một thứ gì đâu.”
Viên Diệp trừng mắt với cậu: “Giờ có Taobao rồi, cùng lắm thì tớ mua hàng qua mạng là được.”
Thương Mặc vươn tay xoa tóc y: “Đừng mua hàng qua Taobao vội, chờ tớ về mình cùng đi sắm tết.”
Viên Diệp đỏ mặt, gật đầu.
Không lâu sau, Thương Mặc lên máy bay về nước. Sau vài giờ bay, cậu cuối cùng cũng có thể đứng trên mảnh đất quê hương, dường như không khí cũng mang hương vị thanh tân hơn hẳn.
Xa xa, Đỗ Thác ngồi trong xe, ánh mắt quấn quýt si mê nhìn Thương Mặc.
Hết chương 77.