Bản gốc là “vạn vô nhất thất”, nghĩa là không có sơ hở.
Lúc này, xe cũng đã đến trước cửa nhà Thương Mặc. Đỗ Thác nhìn ra cửa sổ, thấy đã đến nơi, tuy rằng hắn không muốn để cậu xuống, nhưng vẫn biết không thể chậm trễ công việc của cậu, vì vậy chỉ có thể nói: “Em yên tâm về viết nhạc đi, việc này đừng nghĩ nhiều.”
Thương Mặc gật đầu. Lúc chuẩn bị xuống xe, cậu dừng lại một chút, sau đó thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Đỗ Thác ngẩn người, đến khi tỉnh táo lại Thương Mặc đã đi đến tận cửa nhà. Khóe môi hắn cong lên, ngũ quan thâm thúy thoạt nhìn tuấn lãng mà nhu hòa.
Đỗ Thác nghĩ, có phải hắn và Mặc Mặc đã bớt xa cách hơn một chút rồi không.
*
Khi Thương Mặc về nhà, Viên Diệp không ở trong phòng khách. Cậu nghĩ bạn mình có lẽ đang ở trong phòng ngủ phổ nhạc nên không qua làm phiền mà về phòng mình luôn.
Vào phòng rồi Thương Mặc mới nhớ ra cậu vẫn cầm chai nước khi nãy Đỗ Thác đưa. Thương Mặc để nước lên bàn, tĩnh tâm viết nhạc một lúc, làm xong mới lấy điện thoại ra nhìn một chút, thế mà đã hơn sáu giờ.
Cậu có chút ngạc nhiên vì Viên Diệp không gọi cậu ra ăn cơm, nhưng nghĩ có lẽ y làm việc quá nghiêm túc nên Thương Mặc đành cười lắc đầu đi qua phòng Viên Diệp gõ cửa: “Diệp tử, đi ăn thôi.”
Trong phòng không truyền ra bất kì tiếng động gì. Thương Mặc sửng sốt, lại gõ cửa lần hai rồi gọi thêm mấy lần nhưng vẫn không có gì.
Nhất thời, Thương Mặc có chút hoảng. Cậu thử vặn tay nắm, cửa không khóa, vừa đẩy một chút đã mở, nhưng Viên Diệp không hề có ở trong.
Thương Mặc nhanh chóng gọi điện cho y. Cuộc gọi được nhận rất nhanh. Cậu chưa kịp bình tĩnh lại đã nghe thấy giọng Sở Hoài ở đầu dây bên kia: “Tinh linh nhỏ của tôi lâu như vậy mới nhận ra không thấy Viên Diệp sao?”
Trong nháy mắt, Thương Mặc cảm giác toàn thân mình lạnh như băng. Cậu cắn môi hỏi: “Ngài đã làm gì Diệp tử?”
“Ôi, tinh linh nhỏ giận rồi.” – Thanh âm mang tiếng cười của Sở Hoài lần thứ hai truyền đến – “Yên tâm đi, tôi chưa làm gì nó cả, chỉ cho nó ăn một vài thứ thôi.”
Thương Mặc nghe vậy cũng biết “ăn vài thứ” trong miệng gã không phải là thật sự là thức ăn, chỉ sợ là thuốc gì đó nguy hiểm. Cậu nhất thời tức giận đến cả người phát run, nói: “Sở tiên sinh, Diệp tử không hề có thù oán gì với ngài, vì sao ngài phải bắt cậu ấy, còn bắt cậu ấy ăn những thứ đó.”
Sở Hoài khẽ cười, tiếng cười nghe mà sởn tóc gáy. Gã nói: “Đề phòng nếu tinh linh nhỏ không muốn lấy sổ sách, còn để cho Đỗ Thác đến cứu Nghiêm Diệc ra, tôi vẫn phải nắm một nhược điểm, tránh cho lúc ấy sổ sách không lấy được, Nghiêm Diệc cũng bị mang đi.”
Thương Mặc không biết vì sao gã lại biết được những điều cậu nói với Đỗ Thác. Trong nhất thời, Thương Mặc có chút sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại bèn sờ túi áo, nhưng không tìm thấy thứ gì. Cuối cùng, trong lúc lục quần áo, cậu phát hiện trong vạt áo có gắn một thiết bị nghe trộm. Thương Mặc vừa cầm lên, giọng nói của Sở Hoài lại truyền đến.
“Tinh linh nhỏ tìm được rồi sao, hơi chậm nhỉ.” – Gã cười nói – “Tôi không nói nhiều đâu, tôi chỉ cho tinh linh nhỏ cơ hội cuối cùng này thôi. Đêm nay Đỗ Thác sẽ cho người đến đây cứu Nghiêm Diệc, đến lúc đó đội ngũ bảo vệ ở công ti sẽ lỏng lẻo hơn. Nếu đêm nay cậu không đưa được sổ sách đến đây, tin tức nóng bỏng sáng mai sẽ là Viên Diệp chơi thuốc, xảy ra quan hệ với đàn ông. Đến lúc ấy Viên Diệp chắc chắn sẽ không sống nổi trong giới giải trí nữa đâu. Vậy nên tinh linh nhỏ à, cậu phải suy nghĩ cho cẩn thận đó nha.”
Hô hấp của Thương Mặc cứng lại, lồng ngực nặng nề. Cậu không nghĩ Sở Hoài sẽ cho Viên Diệp uống loại thuốc này.
Nếu thật sự đúng như Sở Hoài nói, Viên Diệp chắc chắn sẽ không trụ nổi trong giới giải trí, hơn nữa trong cuộc sống cũng để lại vết nhơ lớn, đến lúc ấy chỉ sợ sinh hoạt bình thường cũng khó khăn. Đây là điều cậu không hề muốn thấy. Thương Mặc chua sót lắc đầu, cho dù thế nào cũng phải lấy được sổ sách, cho dù không dễ dàng, nhưng vì Viên Diệp, cậu cũng sẽ liều mạng!
Thương Mặc điều chỉnh lại cảm xúc rồi gọi cho Đỗ Thác. Dường như Đỗ Thác đoán được cậu sẽ gọi đến, vừa bắt máy đã nói Giản Anh đang lái xe đến, bảo cậu đợi một lát ngồi xe đi qua.
Thương Mặc gật đầu, nói: “Được.”
Kì thật Đỗ Thác đã nghe rõ ràng cuộc điện thoại của Thương Mặc và Sở Hoài, cũng biết hóa ra Sở Hoài dùng Nghiêm Diệc để ép Thương Mặc lấy sổ sách của công ti mình, nhưng cậu không lấy mà nói chuyện với hắn, chỉ là không nói chuyện kia ra. Điều này khiến Đỗ Thác rất vui vì Thương Mặc đã không chọn việc lấy sổ sách để đổi lấy Nghiêm Diệc, hơn nữa còn nhờ đến sự giúp đỡ của hắn. Nhưng Đỗ Thác sẽ không để cậu bị cuốn vào cuộc chiến giữa hắn và Sở Hoài, cũng như không muốn thấy cậu phải rối rắm, phải lo âu, phải khổ sở.
Đồng thời, Đỗ Thác cũng hiểu ra rằng, nếu năng lực của bản thân không đủ mạnh, đừng để người mình yêu lọt vào tầm mắt của những kẻ nguy hiểm.
Hắn nghĩ chỉ có mình hắn dây dưa với Thương Mặc mà không nghĩ đến hậu quả chính mình gây ra, vì vậy mới tạo nên cục diện ngày hôm nay!
Đỗ Thác vừa hối hận vừa tự trách.
Nhưng cũng đâu thể quay ngược thời gian, giờ chỉ có thể tìm cách cứu hai người kia ra để xoay chuyển tình thế này mà thôi.
Thương Mặc vừa lên xe đã phát hiện xe không đi về biệt thự của Đỗ Thác mà đến công ti hắn, tay cậu bất giác nắm chặt.
Đến công ti, Giản Anh đưa cậu đến văn phòng của Đỗ Thác.
Hắn đang ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn máy tính.
Giản Anh nói với Đỗ Thác: “Đỗ tổng, Thương tiên sinh đã đến.”
Đỗ Thác lúc này mới xoa mắt đứng dậy, khoát tay bảo Giản Anh ra ngoài, sau đó tự mình đến máy nước rót hai cốc nước đặt lên bàn trà, để Thương Mặc ngồi nói chuyện.
Thương Mặc ngồi xuống, vừa muốn mở miệng đã bị Đỗ Thác đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo đừng nói chuyện. Tuy cậu không hiểu hắn muốn làm gì nhưng cũng không nói, chỉ nghi hoặc nhìn hắn.
Đỗ Thác lấy điện thoại, gõ vào phần ghi chú: “Trên người em có lẽ vẫn còn có thiết bị nghe trộm. Lát nữa trong lúc nói chuyện, tôi sẽ tìm cách gỡ nó ra.”
Thương Mặc sửng sốt gật đầu, trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, sao Đỗ Thác đã biết chuyện Viên Diệp, còn biết cả chuyện máy nghe trộm? Có khi nào hắn cũng đã biết chuyện sổ sách nhưng không nói không! Vừa nghĩ, Thương Mặc đã cảm thấy tâm tình phức tạp.
Đỗ Thác bất chợt lên tiếng: “Mặc Mặc không cần lo lắng, tôi đã cho người đến chỗ Nghiêm Diệc, hắn sẽ được đưa về an toàn.”
Thương Mặc ngẩn người nhìn hắn, sau nói: “Vâng.”
“Mặc Mặc ăn cơm chưa?” – Đỗ Thác vừa gõ chữ trên điện thoại vừa hỏi.
Thương Mặc lắc đầu: “Tôi chưa.”
Đỗ Thác đưa điện thoại cho cậu, trên màn hình viết: lát nữa tôi sẽ cố ý làm đổ nước lên người em, em đi thay quần áo là ổn rồi.
Thương Mặc gật đầu với hắn.
Đỗ Thác nói tiếp: “Để tôi bảo Giản Anh mua cơm cho em.”
Nói xong, hắn đứng dậy, cầm lấy cốc nước ban nãy đổ một chút lên người Thương Mặc rồi ném chiếc cốc sang một bên khiến nó vỡ tan. Đỗ Thác nói: “Xin lỗi Mặc Mặc, tôi không cẩn thận đứng lên làm vỡ cốc. Để tôi đi tìm quần áo cho em thay.”
Thương Mặc gật đầu: “Được.”
Chỗ này của Đỗ Thác có một phòng nghỉ, khi nào hắn tăng ca muộn quá sẽ ngủ luôn ở đây chứ không về nhà. Trong phòng đã có vài bộ quần áo. Đỗ Thác đưa cậu vào phòng, chọn một bộ đồ thoải mái cho cậu, nói: “Em thay quần áo đi, tôi đi bảo Giản Anh mua cơm cho em.”
Thương Mặc chờ Đỗ Thác ra ngoài mới thay quần áo, sau đó lại lục trong bộ quần áo cũ một lần, quả nhiên tìm thấy một chiếc máy nghe trộm nữa. Chiếc máy này so với cái cậu tìm thấy trước đó nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa nó cũng được đặt ở chỗ bí mật hơn, ở mặt sau của cổ áo.
Một lúc sau, Đỗ Thác ở bên ngoài gõ cửa: “Mặc Mặc, em thay xong chưa?”
Thương Mặc trả lời: “Tôi xong rồi, anh vào đi.”
Đỗ Thác vừa bước vào liền thấy máy nghe trộm Thương Mặc cầm trong tay. Hắn cầm lấy nó và quần áo cũ của Thương Mặc, nói: “Quần áo của em tôi sẽ bảo người mang đi giặt. Em chờ một lát đồ ăn sắp tới rồi.”
Thương Mặc “Vâng” một tiếng, Đỗ Thác đã xoay người cầm quần áo đi mất.
Cậu đứng tại chỗ, quan sát cấu trúc căn phòng. Ở đây có một giường, một tủ quần áo, một ít đồ dùng sinh hoạt, và một chiếc két sắt.
Thương Mặc yên lặng nhìn chiếc két này rất lâu, biết rất có thể sổ sách ở ngay trong này. Nhưng cậu không biết mật mã, hơn nữa Đỗ Thác sẽ trở lại rất nhanh, vậy nên cậu chắc chắn không thể tiếp cận nó.
Thương Mặc đi ra khỏi phòng, ngồi vào sa lông trong văn phòng của Đỗ Thác, cúi đầu suy nghĩ.
Một lúc sau, cậu nghe thấy giọng Đỗ Thác: “Mặc Mặc, đồ ăn đến rồi, ăn thôi.”
Thương Mặc ngẩng đầu lên, Đỗ Thác đã đặt đồ ăn xuống mặt bàn. Cậu nhìn đồ ăn, nói: “Anh định làm thế nào để cứu được Diệp tử và Nghiêm Diệc?”
Đỗ Thác bày biện kỹ càng mới đưa đũa cho Thương Mặc, nói: “Sáng nay lúc chúng ta đứng trước cửa nhà Sở Hoài nói chuyện, tôi đã cho người đột nhập vào trong để tìm hiểu vị trí của Nghiêm Diệc. Còn Viên Diệp, tôi cũng đã cho người đi tìm hiểu, xong xuôi sẽ bắt đầu hành động.”
Thương Mặc gật đầu, trong lòng lo cho Viên Diệp vô cùng. Sở Hoài đã nói gã cho cậu uống loại thuốc kia…
Đỗ Thác thấy cậu lo lắng, đau lòng nói: “Tôi sẽ đưa bọn họ ra, Mặc Mặc em đừng lo.”
Thương Mặc lắc đầu, do dự một lúc mới nói: “Sở Hoài nói gã cho Diệp tử dùng thuốc, tôi sợ càng lâu Diệp tử sẽ càng…”
Đỗ Thác đã nghe trộm cuộc nói chuyện của Sở Hoài và Thương Mặc nên cũng biết Viên Diệp bị cho dùng loại thuốc gì. Hắn an ủi: “Sở Hoài sẽ không muốn thuốc có tác dụng nhanh đâu, vậy nên có thể gã chưa bắt Viên Diệp uống, hoặc đã bắt uống nhưng phải vài giờ mới phát tác. Nói cách khác…”
Đỗ Thác ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu thuốc có tác dụng luôn, Sở Hoài sẽ không uy hiếp được em. Dù sao thuốc cũng đã có tác dụng rồi, em có mang sổ sách đến nhanh như thế nào cũng không giải quyết vấn đề gì.”
“Vậy nên Mặc Mặc đừng lo lắng.”
Thương Mặc vừa ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt của Đỗ Thác, đôi mắt thong thả hàm chứa dịu dàng và trấn an, khiến lòng cậu bỗng nhiên cũng dịu lại đôi phần.