Giản Anh là trợ lý tư nhân kiêm vệ sĩ, phụ trách sinh hoạt của Đỗ Thác. Gã nghe được những lời này của Đỗ Thác liền biết bản thân vừa gây họa, trong lòng run sợ nói: “Vâng, Đỗ tổng.”
Do trước đây gã thấy Liễu Vận ra vào tự nhiên nên đêm nay mới cho nàng đi vào, ai ngờ hành động này lại chọc đến đuôi của lão hổ.
Đỗ Thác tiếp tục phân phó: “Sáng mai đến nhà hàng Lệ Đô sớm mua bữa sáng mang qua cho Thương Mặc, em ấy thích ăn.”
Tuy rằng có chút kinh ngạc, Giản Anh vẫn nhanh chóng đáp lời: “Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Thác kiểm tra nhật kí cuộc gọi, thấy đêm nay ngoại trừ cuộc gọi cho Thương Mặc cùng với cuộc gọi vừa rồi với Giản Anh thì không còn cuộc gọi nào khác. Khuôn mặt hắn có chút cau có, nhưng hắn cũng không gọi lại cho Thương Mặc.
Bên này, sau khi nói chuyện điện thoại xong, Thương Mặc nằm trên giường suy nghĩ miên man một lúc mới bình tĩnh tâm thần rồi bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Khi cậu tỉnh dậy đã là ngày hôm sau. Thương Mặc mở mắt, nhìn trần nhà trọ vẫn có chút không quen.
Thương Mặc đánh răng rửa mặt xong đi ra đã thấy Viên Diệp trong phòng bếp làm bữa sáng.
Vốn dĩ Kiều Lẫm có sắp xếp cho bọn họ một người giúp việc nấu ăn ba bữa, nhưng người nọ lại là một tên biến thái, lén lút chụp không ít ảnh sinh hoạt của hai người, còn trộm đồ vật cá nhân của cả hai mang ra ngoài bán.
Sau khi phát hiện ra, thiếu chút nữa là Thương Mặc đã đánh chết người kia. May mà Viên Diệp can kịp, cuối cùng Kiều Lẫm phải mang người lên đồn công an mọi chuyện mới coi như xong.
Sau chuyện đó, Viên Diệp nhận nấu cơm cả ba bữa. Y vốn biết nấu ăn, làm cơm cũng hợp khẩu vị Thương Mặc, hơn nữa Thương Mặc trải qua chuyện biến thái như vậy, không muốn trong nhà có thêm người xa lạ nên cũng đồng ý.
Bữa sáng Viên Diệp làm rất phong phú, mì sợi, sủi cảo, hoành thánh, màn thầu, bánh bao,… mỗi khi Thương Mặc nhìn thấy bữa sáng tinh xảo đều không ngừng tán thưởng, Diệp tử thật sự toàn năng quá đi mất.
“Đinh linh linh…” Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Viên Diệp quay đầu chuẩn bị mở cửa, Thương Mặc lại cười nói: “Để tớ đi cho.”
Viên Diệp gật đầu tiếp tục làm bữa sáng.
Thương Mặc mở cửa, nhìn thấy Giản Anh đứng ở ngoài, trong lòng hoảng hốt. Cậu biết Giản Anh là trợ thủ đắc lực của Đỗ Thác, đôi khi Giản Anh còn đại diện cho hắn. Đỗ Thác không dễ chọc, Giản Anh cũng thế!
Giản Anh đưa bữa sáng còn ấm áp cho Thương Mặc, nói: “Đỗ tổng bảo tôi đưa đến đây. Chúc Thương thiếu gia ngon miệng.”
Thương Mặc kinh ngạc tiếp nhận bữa sáng, cậu nói một tiếng cảm ơn rồi đóng cửa ngay lập tức. Khi thấy Giản Anh cậu còn tưởng Đỗ Thác bảo gã đến đây đón cậu nên rất hồi hộp lo lắng. Đời trước, vào những lúc Đỗ Thác bận túi bụi, hắn sẽ bảo Giản Anh đến đón Thương Mặc, còn để gã xử lí toàn bộ công việc.
Kiếp trước, sau khi bị Đỗ Thác đuổi đi, Thương Mặc mỗi thời mỗi khắc đều ngóng Giản Anh đến đón cậu trở về, giờ nhìn thấy lại không có chút hy vọng nào, chỉ mong người nọ vĩnh viễn đừng qua đây.
Nhưng mà… Đỗ Thác hôm nay uống lộn thuốc gì mà lại chỉ đơn giản bảo Giản Anh qua đưa bữa sáng?
“Tiểu Mặc, vào ăn sáng… Ơ, cậu mua bữa sáng à?” – Viên Diệp vốn định gọi Thương Mặc vào ăn sáng, nhưng y quay đầu lại đã thấy Thương Mặc cầm một hộp đồ ăn được đóng gói tinh xảo nên y không kịp nghĩ đã hỏi.
Thương Mặc gãi đầu, cười khan: “Đỗ Thác cho người mang qua đây.”
Viên Diệp ngẩn người nhìn hai chữ “Lệ Đô” in trên giấy gói, y nhìn về phía Thương Mặc, dịu ngoan cười: “Xem ra anh ta đối xử với cậu không tồi.”
Thương Mặc lúng túng cười, trong lòng thầm nghĩ thật ra hắn đối với cậu mới thật sự là không tồi!
Dựa trên nguyên tắc không thể lãng phí đồ ăn, Thương Mặc ăn hết cả đồ ăn Viên Diệp làm lẫn đồ ăn Đỗ Thác mang qua, ăn xong cậu no đến nỗi phải ợ một cái.
Viên Diệp lo lắng cau mày: “Có phải đầy bụng rồi không? Tớ lấy thuốc tiêu thực cho cậu.”
Thương Mặc híp mắt vuốt bụng thỏa mãn: “Không sao không sao.”
Hai người nghỉ ngơi xong mới đi đến phòng tập trong công ty, vẫn tiếp tục tập luyện theo hình thức hôm qua.
Liên tiếp vài ngày, chuyện sinh hoạt cứ như vậy lặp lại. Mỗi sáng tám giờ hai mươi phút, Giản Anh sẽ mang bữa sáng đến, hai người ăn sáng xong rồi đến công ty luyện tập. Cuộc sống như vậy nghe qua có vẻ rất vô vị, nhưng Thương Mặc lại cảm thấy thế này ý nghĩa vô cùng!
Sống lại một lần nhất định phải cố gắng! Mặc dù mình tự mang bàn tay vàng, những bài hát đó đều đã từng hát qua, nhưng hát rồi thì sao, cậu vẫn muốn cố gắng hát hay hơn nữa!
Trưa hôm nay, sau khi ăn cơm xong, trên đường về Thương Mặc và Viên Diệp nhìn thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc đỗ trước cổng công ty. Thương Mặc nhìn Liễu Vận từ trong xe tươi cười đi ra, sau đó còn nói chuyện với người đàn ông trong xe một lúc.
Từ cửa xe nhìn vào, Thương Mặc có thể thấy được Đỗ Thác với ngũ quan thâm thúy tuấn lãng, đường nét cứng rắn cùng nụ cười ôn nhu. Cậu nhịn không được cảm thán, cậu mới đi vài ngày mà hắn đã đưa một người phụ nữ đến công ty rồi. Nhưng như vậy cũng tốt, nếu lực chú ý của Đỗ Thác chuyển đến người khác, cậu càng tiện rời đi!
Thương Mặc giả vờ như không phát hiện, cậu lôi kéo Viên Diệp như trốn tránh vào công ty. Đến khi vào trong thang máy, Viên Diệp nhạy cảm phát hiện cậu không bình thường bèn nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Thương Mặc bây giờ mới lấy lại tinh thần sau chuyện mình nhìn thấy. Cậu nhìn Viên Diệp, ảo não nghĩ hiếm hoi lắm Đỗ Thác mới đến đây, vốn có thể cho hắn gặp mặt Viên Diệp, vậy mà cậu lại quấy phá làm hỏng, thật sự là…
Thôi không sao, thời gian còn nhiều.
Nhưng nếu Đỗ Thác vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy thì Thương Mặc sẽ không đồng ý để hai người gặp mặt, tránh cho Viên Diệp có cảm tình với hắn, hắn lại nhân cơ hội xuống tay với Viên Diệp. Nói sao thì Viên Diệp cũng là anh em tốt của mình, hai người thân mật khăng khít, so với anh em ruột còn thân hơn, cậu tất nhiên sẽ không chấp nhận nhìn Viên Diệp tổn thương.
Hơn nữa tính tình Viên Diệp hiền lành, nếu tình nhân khác của Đỗ Thác tìm đến cửa, Viên Diệp chắc chắn sẽ là người bị bắt nạt.
Thương Mặc nhìn Viên Diệp, thầm nghĩ tốt nhất không thể cho hai người gặp mặt nhanh như vậy, chuyện này còn cần nghĩ sâu tính kĩ* thêm nữa. Cậu lắc đầu đáp: “Có gì đâu, tớ chỉ sợ muộn nên kéo cậu chạy vào nhanh thôi.”
*Bản gốc là “thâm tư thục lự”
Viên Diệp nghi hoặc nhìn cậu, bán tín bán nghi nói: “Vậy thì tốt rồi.”
“Nhưng mà,” – Do dự một chút, Viên Diệp nói tiếp – “Tớ cảm giác tiểu Mặc gần đây thay đổi nhiều lắm.”
Thương Mặc sửng sốt, trong lòng bắt đầu hoảng, nhưng cậu ngay lập tức trấn định lại. Chuyện sống lại này chỉ xảy ra với mình, số người tin tưởng không có nhiều. Cậu cười ha ha hỏi: “Có phải cảm thấy tớ đẹp trai hơn rất nhiều không?”
Viên Diệp nhìn cậu, nhìn đến mức khiến cậu có chút sợ, sau mới nghiêm túc nói: “Đẹp trai hơn, làm việc nghiêm túc hơn, thích vận động hơn, chịu khó hơn nữa. Quan trọng là khôi phục lại sự nhiệt tình với chuyện ca hát khi xưa.”
Trái tim treo lơ lửng của Thương Mặc cuối cùng cũng có thể hạ xuống, khóe miệng cười rộng hơn, cậu nói: “Diệp tử khen người khéo quá.”
Viên Diệp lắc lắc đầu nói: “Là thật, không phải khen đâu.”
Thương Mặc ôm cổ Viên Diệp, nhìn y cười: “Được được, là thật.”
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Nghiêm Diệc đứng ở ngoài cửa nhìn thấy hai người đang thân thiết ôm nhau, dường như nhớ ra điều gì, hắn cau mày, sắc mặt hệt như vừa nuốt phải ruồi bọ: “Thật ghê tởm.”
Thương Mặc không để ý đến lời Nghiêm Diệc vừa nói, cậu tiếp tục thân mật ôm Viên Diệp đi ra khỏi thang máy, nhìn sắc mặt Nghiêm Diệc càng lúc càng đen mà thoải mái.
Ghê tởm à? Vậy tôi sẽ khiến cậu ghê tởm cho đủ!
Chẳng qua tâm tình này không duy trì được lâu, bởi Kiều Lẫm đã đứng trước mặt cậu, mặt mũi đen thui, hung tợn nhìn cậu chằm chằm.
Thương Mặc buông tay khỏi cổ Viên Diệp, xấu hổ gãi tóc.
Cậu cúi đầu theo Kiều Lẫm vào phòng huấn luyện. Vừa vào đến nơi, mặt Kiều Lẫm đã nổi lên mưa gió mịt mùng. Anh nghiêm khắc giáo huấn: “Cậu cho rằng công ty là chỗ nào? Là chỗ để cậu có thể tùy tiện xằng bậy à?”
“Bởi vì buổi biểu diễn mà cậu và Viên Diệp giờ là những miếng thịt mỡ trong mắt phóng viên, vậy mà cậu còn không chú ý như vậy. Đừng tưởng rằng Đỗ Thác có thể đi theo chùi đít cho cậu mãi. Cậu cũng là người trưởng thành rồi, cái gì nên làm cái gì không chẳng lẽ còn phải đợi tôi dạy cho cậu hay sao!”
“Anh Kiều Lẫm, không phải như vậy…”
“Viên Diệp, cậu không phải nói đỡ cho cậu ta. Nếu hôm nay không nhắc nhở, ngày sau cậu ta có hối cũng không kịp đâu!:”
“Nhưng…”
“Diệp tử, không sao, anh ấy nói đúng.” – Lần này là Thương Mặc cắt lời Viên Diệp. Cậu nhìn Kiều Lẫm nói – “Hôm nay em thật sự không chú ý. Em xin lỗi.”
“Nhưng,” – Thương Mặc yên lặng nhìn Kiều Lẫm, trong con ngươi không thấy được tâm tình – “Em không muốn mỗi lần em có chuyện gì, anh cũng phải nhắc đến Đỗ Thác.”
Nhìn sắc mặt đen thui của Kiều Lẫm, Viên Diệp giật nhẹ ống tay áo của Thương Mặc, ý bảo cậu đừng nói thêm gì nữa.
Thương Mặc vỗ vỗ tay Viên Diệp, cậu cười tiếp tục nói: “Đỗ tổng là Đỗ tổng, em là em. Em chỉ cùng anh ta kết giao chứ không phải trói buộc bằng hôn nhân. Mỗi lần anh nói chuyện đều lấy anh ta ra làm em khó xử quá. Dù sao anh mới là người đại diện của em, nếu xảy ra chuyện thì người phải mất thời gian đầu tiên xử lí là anh chứ không phải Đỗ tổng. Hơn nữa, nếu công ty hoặc anh cảm thấy việc em và Đỗ tổng ở cùng một chỗ là không thích hợp, anh cứ nói thẳng, em có thể…”
Không biết tại sao, hai chữ chia tay lại nói không nên lời, nghẹn lại trong cổ họng thật khó chịu.
Thương Mặc nghĩ có lẽ cậu muốn chia tay với Đỗ Thác, nhưng thân thể hẳn là vẫn còn lưu luyến.
Đứng ở ngoài cửa, tâm Đỗ Thác cũng theo sự trầm mặc này mà khó hiểu nhói đau, hai tay buông thõng hai bên cũng có chút run rẩy.
Hết chương 7.