Nhờ lão Kim chỉ đường tắt, hơn nữa nơi Đỗ Thác xuất phát lại ngay tại phía đông thành phố, vậy nên hắn có thể chạy đến rất nhanh.
Lúc ấy, Giản Anh mới phóng xe từ đường nhỏ ra đường lớn, vừa tắt đèn xe không lâu lại nghe thấy một tiếng vang, nhưng nhìn về nơi phát ra tiếng động lại không thấy gì, phải đến khi lại gần mới nhìn được hình dáng xe.
Đỗ Thác không cho phép Giản Anh mở đèn xe mà mở điện thoại của mình lên, ánh sáng từ màn hình tuy kém xa đèn xe, nhưng ở trong không gian tối đen lúc này vẫn thu hút được sự chú ý.
Lái xe của Thương Mặc thấy ánh sáng kia, tưởng là những người đang truy đuổi họ đã đến nơi, nhất thời có chút hốt hoảng nói với Thương Mặc: “Người của bọn họ đuổi đến rồi, chúng ta nên dừng lại hay chạy tiếp bây giờ?”
Thương Mặc tất nhiên cũng thấy ánh sáng phía trước, nhưng đồng thời cậu cũng thấy một bóng dáng thân thuộc, thân thể cường tráng của hắn dưới ánh đèn lộ ra vẻ dịu dàng kì lạ. Thương Mặc mím môi rồi bình tĩnh nói: “Dừng xe ở đây thôi, đây không phải người đuổi theo chúng ta.”
Lái xe nghe vậy nghi hoặc nhìn phía trước, phát hiện dưới ánh đèn mỏng manh chỉ có một chiếc xe cùng hai người, nếu như là người đuổi theo bọn họ thì sẽ không chỉ có hai người, vì vậy mới thở phào dừng xe.
Xe vừa dừng không lâu Đỗ Thác đã đi tới, hai mắt sáng như sao, tia lo lắng trong mắt khi nhìn thấy Thương Mặc mới được thay thế bằng an tâm. Hắn nói: “Xin lỗi vì tới chậm, tôi tới đón em.”
Thương Mặc ngồi trong xe không nói một câu.
Vì đang trong tình thế nguy cấp, Đỗ Thác lại thấy Thương Mặc không có bất kì phản ứng nào cho thấy cậu muốn xuống xe, biết người không chịu ngồi xe mình, nên hai mắt hắn tối sầm: “Tôi biết tôi vi phạm lời hứa, nhưng tôi không thể bỏ mặc an nguy của em, vậy nên nếu làm em tức giận thì tôi xin lỗi, nhưng mà,” – Đỗ Thác nhìn cậu, nói tiếp – “Giờ đang là thời khắc khẩn cấp, chỉ thêm vài giây nữa thôi người của Sở Hoài có thể đuổi tới, vậy nên Mặc Mặc, lên xe tôi đi, tôi đưa em về, dù sao đây cũng là phương án an toàn nhất.”
Nghe vậy, Thương Mặc ngước lên nhìn Đỗ Thác, cuối cùng mở cửa xuống xe, thấp giọng nói với hắn: “Cảm ơn anh.”
Thương Mặc biết Đỗ Thác biết cậu bị truy đuổi là do Kiều Lẫm gọi cho hắn, trong lòng vẫn không rõ là cảm xúc gì. Rõ ràng cậu không muốn còn bất kì khúc mắc nào nữa, vậy mà từ sau khi sống lại cậu và hắn vẫn không ngừng dây dưa. Sở Hoài lôi Thương Mặc đi ba lần, lần nào cũng là Đỗ Thác tới cứu cậu. Tuy biết là Sở Hoài vì Đỗ Thác nên mới truy đuổi cậu, nhưng cả ba lần hắn đều đưa cậu ra mà không hư hao gì, cậu và hắn dường như đã bị trói lại với nhau bởi một sợi dây, cắt không đứt chém không rơi.
Nếu trước đây Thương Mặc cho rằng trời cao cho cậu sống lại để thay đổi thảm kịch đời trước, vậy tình hình hiện tại là thế nào đây? Vì sao cậu vẫn không thể rời bỏ Đỗ Thác, vì sao cậu lại bị cuốn vào cuộc chiến giữa Đỗ Thác và Sở Hoài, vì sao cả hai người này đều không thể tha cho cậu?
Chẳng lẽ mọi chuyện thật sự giống như Đỗ Thác nói, mối quan hệ của cậu và hắn đã được trời cao định trước không thể tách rời, là nghiệt duyên định sẵn?
Đỗ Thác cong môi nhìn Thương Mặc, trong mắt cũng nhiễm ý cười lấp lánh. Hắn nói: “Đây là việc tôi phải làm.”
Thương Mặc không nói nữa mà đi thẳng về phía xe Đỗ Thác. Thời gian hiện tại thật sự quá gấp gáp, cần nhanh chóng đi khỏi đây để bỏ lại người của Sở Hoài.
Đỗ Thác thấy vậy, lập tức đi theo giúp Thương Mặc mở cửa sau. Cả người Thương Mặc cứng ngắc, cuối cùng vẫn mím môi ngồi vào.
Đỗ Thác cũng ngồi vào cạnh cậu, còn lái xe của Thương Mặc rất thức thời ngồi vào ghế phó lái. Giản Anh thấy mọi người đã ngồi vào đông đủ bèn khởi động xe rồi chạy về con đường nhỏ lúc trước bọn họ đã đi đến đây.
Đường nhỏ tất nhiên không thể bằng đường lớn, không những không rộng rãi bằng, mặt đường còn rất gồ ghề, vậy nên xe đi trên đường cũng có chút xóc nảy.
Lốp xe trượt vào một bãi đất trũng, trọng tâm xe lảo đảo lệch về bên trái, mặc dù Thương Mặc có thắt dây an toàn nhưng cả người vẫn bị nghiêng sang trái, chạm vào người Đỗ Thác.
Cả người Thương Mặc cứng đờ, cậu ngồi thẳng dậy, dịch người xa Đỗ Thác hơn một chút, không muốn để chuyện này xảy ra một lần nữa.
Đỗ Thác tất nhiên cũng nhìn thấy động tác này của cậu, ban đầu hắn vui vô cùng, sau lại vì Thương Mặc dịch ra mà lòng lạnh lẽo hẳn đi. Hắn bảo Giản Anh: “Lái xe vững một chút.”
Giản Anh tuy rằng đáp vâng nhưng trong lòng không ngừng kêu khổ, đường nhỏ gồ ghề như vậy sao có thể lái vững được.
Cứ như vậy một lúc, phía sau bỗng vang lên tiếng súng và tiếng động cơ ô tô, Đỗ Thác mặt không đổi sắc quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía sau có mấy chiếc xe đang đuổi tới, trong đó chắn ở trước là xe phía Đỗ Thác, đuổi theo sau là người của Sở Hoài.
Trong số những chiếc xe đuổi theo sau có người đưa thân ra ngoài cửa sổ, cầm súng bắn.
Đỗ Thác nâng cằm, trong mắt nổi lên gợn sóng, sau ánh mắt chuyển sang Thương Mặc cũng đang quay đầu nhìn, khóe môi mới khẽ cong lên.
Thương Mặc lại chỉ cảm thấy kỳ quái, rõ ràng bọn họ đã cắt đuôi được người của Sở Hoài, vì sao chưa được bao lâu đối phương đã tìm được.
Đỗ Thác thu biểu cảm của cậu vào mắt, nhìn Thương Mặc hỏi: “Sao vậy?”
Thương Mặc nhìn thoáng qua Đỗ Thác, lắc đầu: “Không thể nào nhanh như vậy họ đã tìm thấy chúng ta, hơn nữa dường như còn nhiều xe hơn.”
Đỗ Thác nhướn mày, nhìn thoáng qua những chiếc xe phía sau, hỏi Thương Mặc: “Vì sao lại không thể nhanh như vậy?”
“Lúc nãy Sở Hoài đáp ứng với tôi sẽ bảo người giảm tốc độ xe, trong năm phút đó chúng ta đã bỏ xa bọn họ một đoạn dài, sau đó còn tắt đèn rẽ vào đường nhánh, lại tắt đèn che dấu, theo lý mà nói bọn họ sẽ tiếp tục đuổi trên đường lớn, đi một đoạn nhận ra có vấn đề mới vòng lại, hơn nữa bọn họ cũng không thể nắm rõ địa hình ở đây, con đường nhỏ này cũng không dễ dàng bị phát hiện, vậy mà những người này đuổi tới rất nhanh, thật sự là có chút kỳ quái.” – Thương Mặc cau mày nói ra suy nghĩ của mình.
Đỗ Thác nghe vậy gật đầu nhìn cậu: “Em nói đúng” – sau dường như nghĩ tới điều gì, thâm trầm nói – “Em lục xem trong túi áo của mình có thiết bị định vị không.”
Thương Mặc vừa sờ túi áo vừa nói: “Trong túi áo tôi chỉ có điện thoại và chìa khóa thôi…”
“Đưa di động cho tôi.” – Đỗ Thác đưa tay ra – “Em tìm tiếp ở trên người đi.”
Thương Mặc đưa điện thoại cho hắn, Đỗ Thác nhận lấy rồi nói với lái xe của cậu ngồi phía trước: “Phiền anh cũng lục xem có không.”
Lái xe phía trước nghe vậy lập tức sờ túi quần áo những cũng không phát hiện ra bất kì đồ vật khả nghi nào.
Đỗ Thác mở điện thoại của Thương Mặc, sau khi cậy pin ra liền thấy được thiết bị định vị rất nhỏ. Hai mắt Đỗ Thác trầm xuống, hắn nói với Thương Mặc: “Em không cần tìm nữa đâu, tôi tìm thấy rồi.”
Nói xong hắn cầm lấy thiết bị định vị đưa tới trước mặt cậu, Thương Mặc nhìn nó, nói: “Anh ném ra ngoài đi.”
Đỗ Thác gật đầu rồi ném thiết bị định vị ra ngoài cửa sổ, sau đó lắp lại pin điện thoại trả cho Thương Mặc.
Thương Mặc nhận lấy, bỗng nhiên nhớ ra lúc trước hắn gọi tới mình không nghe, cả người không tránh khỏi cứng đờ, mãi mới nhét được điện thoại vào túi áo.
Lúc này, Đỗ Thác lên tiếng nói với Giản Anh: “Chạy nhanh hơn một chút, tôi bảo người phía sau tận lực bám đuôi bọn chúng.”
“Vâng.” – Giản Anh lập tức tăng tốc.
Đỗ Thác gọi cho lão Kim: “Bám sát bọn chúng.”
Lão Kim trầm mặc một lát rồi nói: “Đỗ tổng, tôi vừa phát hiện trên đường này trước sau đều có xe của Sở Hoài, cho dù có bám sát đám phía sau cũng… không thể thoát ra.”
Đỗ Thác chớp chớp mắt: “Có đường nhánh không?”
“Không có.”
Đỗ Thác nghe vậy nhếch môi, nói: “Phái một nhóm vượt lên đánh yểm trợ.”
“Vâng, Đỗ tổng, tôi sẽ đi phân phó luôn.”
Cúp điện thoại xong, Đỗ Thác cởi dây an toàn, từ dưới chỗ ngồi lấy ra một chiếc hộp. Hắn mở hộp, lấy ra hai khẩu súng rồi đưa cho Thương Mặc một khẩu. Thương Mặc không nhận, chỉ kinh ngạc nhìn. Hắn thấy vậy chỉ nhìn cậu nói hai chữ: “Phòng thân.”
Thương Mặc ăn ngay nói thật: “Tôi không…”
“Không sao, tôi dạy em.” – Đỗ Thác nói.
Thương Mặc nhận súng, đánh giá qua một chút, sau nghe được thanh âm của Đỗ Thác: “Đầu tiên lên đạn giống tôi, sau đó bóp vào đây là được.”
Nói xong, hắn làm mẫu một lần, tất nhiên là tay không bóp cò.
Thương Mặc nhìn một chút, bản thân cũng thử làm theo, lên đạn đòi hỏi một lực rất lớn, nhưng cường độ như vậy đối với cậu cũng không quá sức.
Đỗ Thác thấy vậy gật đầu nói: “Làm vậy là đúng rồi, trong súng có sáu viên đạn, trong trường hợp không cần thiết em nhất định không được lãng phí.”
Thương Mặc nhẹ giọng được một tiếng, trong lòng cũng rõ ràng bản thân mình chưa bắn súng bao giờ, tỉ lệ bắn trúng sẽ không quá cao.
Xe vẫn đang phóng rất nhanh, nhưng những chiếc xe sau cũng ráo riết đuổi theo. Đỗ Thác quay đầu nhìn vài lần, hai mắt dần nheo lại, tuy xe của bọn chúng đang rơi rụng dần, nhưng bên này nhân số của mình cũng bị giảm, giờ chỉ còn một xe đang chật vật chống đỡ.
Không quá vài giây, chiếc xe kia cũng bị bắn trúng lốp xe, lao xuống đường.
Hai mắt Đỗ Thác trở nên thâm trầm.
Bỗng nhiên, Giản Anh nói: “Đỗ tổng, phía trước có xe, không phải xe của người bên ta, mà là bên Sở Hoài.”
Giản Anh vừa dứt lời, Đỗ Thác và Thương Mặc đều ngước lên nhìn, chỉ thấy phía trước có hơn mười chiếc xe, xe nào cũng rọi đèn về phía một người mặc trang phục đen từ đầu đến chân, lạnh lẽo và âm hiểm.
Lần này tiền hậu giáp kích, bọn họ xem ra có chạy đằng trời.
Hết chương 67.
Kinh nghiệm cho Thương Mặc: Chuyển sang dùng Iphone để giảm một chỗ cài thiết bị định vị=)))