Thương Mặc thấy anh gọi mình mới quay đầu lại, có chút mờ mịt.
Hứa Ý mỉm cười, cong môi nói: “Đi thôi.”
Thương Mặc giờ mới ý thức được mình bị tụt lại, gãi đầu chạy đuổi theo.
Bữa cơm này ăn rất vui, cô gái vừa rồi ngồi đối diện Thương Mặc, ăn một miếng lại lén nhìn cậu một lần. Thương Mặc chạm phải ánh mắt của cô liền thân thiện mỉm cười, khiến từ đầu đến cuối bữa mặt cô gái vẫn luôn đỏ.
Cơm nước xong, Hứa Ý có điện thoại nên đi trước, để lại ba người Thương Mặc.
Thương Mặc và Kiều Lẫm cùng cô gái đi ra ngoài, còn hỏi địa chỉ của cô, đưa cô về nhà rồi mới về nhà mình.
Trên đường về, Kiều Lẫm hỏi Thương Mặc: “Chuyện lần này không ngoài dự đoán, là Sở Hoài ở sau lưng nhúng tay. Chỉ sợ tiếp theo gã sẽ còn gây chuyện, cậu phải tự chú ý, đừng để lộ nhược điểm.”
Thương Mặc gật đầu, trong đầu nhớ đến chuyện khi nãy ở nhà hàng đụng phải Sở Hoài, gã nói với cậu một câu.
“Thú vị.”
Đây là lần thứ ba gã nói câu này với cậu, không rõ hai chữ này rốt cuộc có hàm nghĩa gì, nhưng Thương Mặc chắc chắn cũng không phải ý gì tốt.
Kiều Lẫm thấy cậu không nói gì, nói tiếp: “Chuyện sáng nay cũng do Đỗ tổng vội vàng giúp phải không?”
Thương Mặc ngẩn người, sau nói: “Vâng”
Kiều Lẫm biết Thương Mặc đã chia tay với Đỗ Thác, hơn nữa Đỗ Thác còn đang theo đuổi cậu, nhưng cậu lại không hề muốn nhìn mặt hắn. Anh thở dài: “Sở Hoài… Cũng chỉ có Đỗ Thác là có thể chống lại gã. Tôi biết hiện tại cậu không hề thích Đỗ Thác, nhưng tạm thời vì an toàn và sự nghiệp của bản thân, nhịn một chút đi.”
Thương Mặc nhếch môi, rũ mắt không nói chuyện.
Đúng như Kiều Lẫm nói, Đỗ Thác có thể giúp cậu đối phó với Sở Hoài, nhưng là sau đó thì sao, hắn đâu thể nào giúp cậu cả đời, hơn nữa giờ hắn giúp cậu cũng chỉ vì hắn có chút tình cảm với cậu, chờ đến khi tình cảm ấy tan thành mây khói, Đỗ Thác sao có thể giúp cậu nữa. Huống hồ, Thương Mặc cũng không muốn hắn hỗ trợ.
Thương Mặc cắn môi, nhớ tới lời thần tượng mình đã nói trong tiệc hơ khô thẻ tre, trong mắt hiện lên một tia sáng. Cậu nghĩ con đường gian khổ ấy thần tượng của cậu có thể cắn răng kiên trì, vì sao cậu lại không thể. Hơn nữa nếu lên được tới đỉnh cao, bản thân sẽ không cần bợ đỡ ai hết. Cho dù khi đó vẫn không thể đối phó với thế lực của Sở Hoài, nhưng tốt xấu gì cũng có chút khả năng, không đến mức gặp chuyện phải bó tay như buổi sáng nay.
Về nhà, Thương Mặc gọi điện cho Hứa Ý. Cậu rũ mắt trầm mặc một lúc rồi nói: “Em muốn tiến vào giới diễn xuất, đạo diễn có thể liên hệ giúp em được không?”
Hứa Ý ở bên kia cười cười đáp: “Tôi đang nghĩ em sẽ từ chối, còn đang tính xem bao giờ nói với em đây.”
Thương Mặc nghe vậy mặt có chút nóng lên, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Cậu nói với Hứa Ý: “Cảm ơn anh.”
“Khách sáo rồi.” – Hứa Ý đáp – “Tôi sẽ giúp em để ý một vài kịch bản tốt và nhân vật thích hợp, khi nào có sẽ liên hệ với em. Em cứ xem kịch bản, sau đó diễn hay không thì tự đưa ra quyết định.”
“Đạo diễn chọn cho em nhất định là thích hợp nhất rồi, nào có chuyện không diễn.” – Thương Mặc mỉm cười, có lẽ chỉ có mỗi thần tượng nhà cậu đã tìm kịch bản giúp cậu, còn đưa quyền quyết định cho mình.
Ở đầu dây bên kia Hứa Ý nhẹ giọng cười.
Thương Mặc nghe thấy tiếng cười này, một tia áp lực ở đáy lòng bỗng hóa thành hư không.
Anh lại hỏi: “Nghe nói gần đây em đang bận ra mắt album mới, tiến trình thế nào rồi?”
“Còn hai phần lời, tám phần nhạc và vài phần vũ đạo nữa ạ.” – Cậu có chút ngạc nhiên khi Hứa Ý hỏi chuyện album mới của mình, nhưng nghĩ đến chuyện anh còn phải căn cứ vào lịch trình của mình để chọn kịch bản nên vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Vậy là tốt rồi, buổi biểu diễn lần trước em hát rất tốt. Tôi chờ mong bài hát mới của em.” – Hứa Ý cười đáp.
Mặt Thương Mặc có chút đỏ, thần tượng của mình nghe bài hát của mình còn nói mình hát tốt? Cậu lắp bắp: “Em, em,… Em sẽ cố gắng.”
Hứa Ý nghe vậy mỉm cười.
Cúp điện thoại xong, Thương Mặc mang cả người tràn ngập sức mạnh đi viết nhạc.
Ba ngày sau, Thương Mặc và Viên Diệp hoàn tất việc viết lời, cả hai đưa cho Kiều Lẫm và thầy giáo dạy sáng tác của mình xem, sau đó căn cứ vào đề xuất của bọn họ để sửa chữa và phổ nhạc.
Một ngày sau nữa, Thương Mặc vừa luyện vũ đạo xong đi ra thì gặp phải Nghiêm Diệc đang tựa vào vách tường bên ngoài phòng tập của cậu. Hắn khoát tay với cậu, nói: “Điều tra được rồi.”
Tuy Thương Mặc cấp bách muốn biết kết quả, nhưng vẫn biết đây không phải là chỗ có thể nói chuyện, vì vậy tạm biệt Viên Diệp, cùng Nghiêm Diệc đến một nhà hàng gần đó.
“Chú Lê nói đóa hoa không có vấn đề gì.” – Nghiêm Diệc uống một ngụm trà – “Nhưng chú ấy nghi nhụy hoa có vấn đề, nhờ tôi hỏi anh có giữ nhụy hoa không.”
Thương Mặc lắc đầu, không cam lòng: “Kể từ sau ngày đó, Sở Hoài không tặng hoa nữa, tôi nghĩ gã ta biết tôi nghi ngờ.”
Sắc mặt Nghiêm Diệc không tốt: “Cáo già.”
Cho dù Thương Mặc biết trong hoa có vấn đề nhưng cũng không có bằng chứng, điều này khiến cậu có chút nhụt chí.
Nghiêm Diệc nhìn Thương Mặc đã vài ngày không gặp, sau lại nhớ tới lời bác sĩ Lê dặn, nói: “Chú Lê khuyên anh tốt nhất nên đi kiểm tra thân thể, chỉ sợ là trong hoa có thứ gì đó ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Hai tay Thương Mặc vốn đang giao nhau lập tức siết chặt, sau gật gật đầu.
Hai người nói chuyện thêm một lúc, Thương Mặc đứng dậy đi vệ sinh. Kết quả là trong lúc rửa tay, cậu bị một kẻ từ phía sau chụp khăn lên mũi, sau đó rơi vào hôn mê.
Thời điểm tỉnh lại, Thương Mặc nhận ra cậu đang nằm trên một chiếc giường, khung cảnh xung quanh rất lạ lẫm, bên tai còn truyền đến giọng nói của Sở Hoài.
“Tinh linh nhỏ của tôi, em tỉnh rồi.”
Nương theo giọng nói, Thương Mặc thấy Sở Hoài đang ngồi trên một chiếc ghế sa lông cách cậu không xa, trên tay cầm một quyển sách, đang cong môi nhìn mình.
Thương Mặc nhìn nụ cười của gã, cảm thấy da đầu mình run lên. Cậu cúi đầu không đáp, nhưng vừa cúi đầu lại phát hiện mình không mặc áo! Thương Mặc ngẩn người, vội vàng xốc chăn lên xem thử, phát hiện thân dưới cũng không mặc quần, nhưng trên người cậu cũng không có dấu vết gì kỳ quái, điều này khiến cậu bớt lo lắng một chút.
Sở Hoài tất nhiên là nhìn ra động tác của cậu. Gã khẽ cười một tiếng: “Chẳng qua là quần áo của tinh linh nhỏ bị dính nước mưa, tôi cho người giúp em cởi ra để em ngủ ngon hơn thôi.”
Thương Mặc tất nhiên sẽ không tin lời gã. Cậu ngẩng đầu, không biểu tình nói với Sở Hoài: “Vậy thật cảm ơn Sở tiên sinh, không biết giờ quần áo của tôi đang ở đâu rồi?”
Sở Hoài nhìn cậu một hồi, cuối cùng hạ sách trong tay xuống, vỗ mấy tiếng.
Lúc này, một người đàn ông mặc tây trang cúi đầu đi tới, trên tay cầm quần áo của Thương Mặc.
Cậu nhìn khuôn mặt của người đàn ông này, có chút sửng sốt, đây chính là cậu lái xe gặp tai nạn, cậu ta đã khôi phục rồi sao?
Lái xe kia đi về phía Thương Mặc, đưa quần áo trong tay đến trước mặt cậu, đáy mắt bình thản không gợn sóng.
Thương Mặc tâm tình phức tạp nhận lấy quần áo rồi lập tức cúi đầu, vì vậy cậu không phát hiện ra y đang nhìn cậu với ánh mắt thâm sâu.
Thương Mặc mặc áo vào trước, sau đó để quần vào trong chăn, có chút gian nan mà mặc vào.
Sở Hoài thấy vậy, cười nói: “Đều là đàn ông, sao mặc quần áo mà lại phải che che đậy đậy như vậy.”
Thương Mặc mặc quần áo tử tế mới dám xốc chăn xuống giường: “Tôi không thích lộ thân thể trước mặt người ngoài.”
Sở Hoài nghe vậy, đứng dậy đi về phía cậu, khóe môi cong lên: “Thú vị.”
Thương Mặc nghe thấy gã lại nói câu này, da đầu run lên nhưng lại lập tức áp chế chút nôn nóng này của bản thân xuống, ngẩng đầu lên hỏi: “Không biết Sở tiên sinh cho người dùng thuốc mê đưa tôi đến đây là có ý gì?”
Sở Hoài ngồi lên giường, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, ý bảo Thương Mặc ngồi vào. Cậu nhìn gã, không ngồi, nói tiếp: “Nếu như không có việc gì, tôi xin phép về trước, Nghiêm Diệc và người đại diện chắc chắn đang rất lo cho tôi.”
“Nghiêm Diệc?” – Sở Hoài thấy cậu không ngồi, cũng không tiếp tục động tác, khóe môi lại tạo thành một ý cười – “Cậu ta ở ngay dưới tầng thôi.”
Thương Mặc ngẩn người, cuối cùng mới ngơ ngác hỏi: “Cậu ấy thế nào?”
Sở Hoài cười cười, vỗ vỗ tay, lái xe kia vốn đang đứng một bên bèn bật TV, trong TV là hình ảnh Nghiêm Diệc đang nằm trên một chiếc giường, khuôn mặt bình thường có chút bừa bãi giờ ngược lại trông ngoan ngoãn vô cùng.
Sở Hoài đi đến sau lưng Thương Mặc, nắm lấy bả vai cậu, rồi lại nhìn vào hình ảnh trên TV mà ghé vào tai cậu nói: “Em xem, cậu ta ngủ rất ngon, vậy nên không cần lo lắng.”
Thương Mặc biết Nghiêm Diệc cũng bị đánh thuốc mê, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh. Như vậy có nghĩa là Sở Hoài sẽ không dễ dàng thả bọn họ đi. Hơn nữa lần này gã bắt cả cậu và Nghiêm Diệc nhưng lại chỉ để mình cậu tỉnh, còn dùng Nghiêm Diệc để áp chế, chỉ sợ là muốn bản thân còn phải làm gì đó. Nghĩ đến đây, Thương Mặc nhếch môi nói với Sở Hoài: “Nói đi, Sở tiên sinh muốn tôi làm gì?”
Sở Hoài ghé vào tai cậu cười khẽ, từ sau lưng vòng đến trước mặt cậu, vươn ngón trỏ gẩy cằm Thương Mặc nói: “Tôi còn nghĩ phải rất lâu tinh linh nhỏ mới kịp phản ứng, không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Tôi ngạc nhiên đấy.”
Thương Mặc không để ý đến sự châm chọc trong lời gã.
Sở Hoài thu tay, ngồi lên ghế nói tiếp: “Tôi muốn em làm một việc rất đơn giản, đó là lấy sổ sách của công ti Đỗ Thác.”
“A, đừng lấy mấy thứ đã bị đụng tay đụng chân.” – Nói tới đây, Sở Hoài yên lặng nhìn Thương Mặc – “Tinh linh nhỏ biết mà.”
Thương Mặc không trả lời gã mà hỏi: “Tôi không phải là nhân viên trong công ti của Đỗ Thác, sao có thể lấy được sổ sách.”
“Cậu không phải là nhân viên trong công ti của Đỗ Thác, nhưng cậu lại là người trên đầu quả tim của Đỗ Thác.” – Sở Hoài mỉm cười nhìn Thương Mặc, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm nhận được trong nụ cười kia chất chứa sự nguy hiểm – “Chỉ cần cậu nói, hắn chắc chắn sẽ đưa, sao có thể không lấy được.”
Thương Mặc nhìn khuôn mặt tươi cười kia, chỉ cảm thấy sau lưng đổ ra một lớp mồ hôi lạnh. Đột nhiên, trong đầu cậu dâng lên một ý nghĩ, ý nghĩ khiến Thương Mặc sửng sốt.