Bản thân mình đã thay đổi loạn tuyến chính, chỉ sợ thứ tự cốt truyện đã thay đổi lộn xộn.
Thương Hành chống khung cửa, một tay giả vờ nắm vào đặt bên môi ho nhẹ hai tiếng: “Ôn tiên sinh, tôi sẽ tự đi, không phải làm phiền anh.”
Ôn Duệ Quân hơi hơi nhíu mày, ánh mắt chảy xuống cánh tay đối phương, cánh tay được ống tay áo che kín kẽ, không nhìn thấy chút vết thương ghê người nào trên làn da.
“Nếu bị thương, hà tất miễn cưỡng bản thân lên chương trình? Để tôi gọi người đưa cậu đến bệnh viện.”
Thương Hành xấu hổ sờ sờ mũi: “Kỳ thật không có nghiêm trọng như nhìn thấy, bôi thuốc đỏ mà thôi.”
Ôn Duệ Quân sững sờ, sau đó mới tỉnh táo lại, cười như không cười liếc hắn: “Video trên mạng có thật không?”
Thương Hành chậm rãi gật gật đầu: “Đương nhiên là thật.”
Ôn Duệ Quân lẳng lặng tập trung nhìn vào ánh mắt hắn: “Cha mẹ nuôi ngược đãi cậu như thế, còn cố ý chọn hôm nay tới gây chuyện, cậu định xử lý như thế nào?”
Thương Hành có chút kinh ngạc, người như Ôn Duệ Quân cách biệt với mình một trời một vực, người có địa vị cao nhân nhượng người có địa vị dưới đích thân đến tìm hắn đã là việc khiến người bất ngờ rồi, sao có thể quan tâm tới cả mấy câu chuyện phiếm về luân lý đạo đức xã hội nhàm chán như này nữa?
Nếu chỉ là trò chuyện khách sáo lịch sự, cuộc đối thoại nên dừng đúng điểm trước đó là đủ.
Hắn thản nhiên nhún vai: “Đoạn tuyệt quan hệ, thanh toán ân oán xong thì không qua lại nữa.”
Ánh mắt Ôn Duệ Quân không hề biểu lộ cảm xúc dư thừa, chỉ nhẹ khẽ lắc đầu: “Nhân từ nương tay.”
Thương Hành nhướng mày, từ trong câu nói khó hiểu này hắn trộm nhìn ra một chút khoảng trắng có liên quan đến Ôn Duệ Quân chưa được nhắc đến trong nguyên tác.
Không kịp suy ngẫm cẩn thận, thư kí Ngô đã tìm đến, Ôn Duệ Quân gật gật đầu với hắn, sau đó rời khỏi phòng nghỉ ngơi ở hậu trường.
Thương Hành nghiêng đầu nhìn bóng dáng y đi xa, xoay người đi vào lối riêng dành cho khách quý, vừa quay lại, đã thấy Dung Trí thầm lặng đứng trong bóng tối của hành lang.
Ngọn đèn hành lang tỏa ánh sáng trắng lên người anh, từ vai phải tới chân phải phân chia một ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối.
Dung Trí không biết đã đứng chờ ở đó bao lâu, vẻ mặt tựa như vĩnh viễn bình thản và nhã nhặn, tây trang màu đen trên thân thể gầy yếu đến mức có chút đơn bạc, Dung Trí chạm vào ánh mắt Thương Hành, chậm rãi mỉm một nụ cười.
Thương Hành đột nhiên nhớ tới Dung Trí hình như không quá ưa Ôn Duệ Quân, lông mày nhướn lên: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Dung Trí đi đến trước mặt hắn, bóng tối quanh thân anh dần biến mất: “Anh đã sớm đến, vẫn đứng bên ngoài.”
Anh nhẹ nhàng vỗ tay: “May mắn anh không bỏ lỡ một mà biểu diễn tuyệt vời.”
Thương Hành bất lực mỉm cười, xòe tay: “Trước ngày hôm nay, em cũng không ngờ em lại có thiên phú diễn viên đâu.”
Dung Trí tháo kính mắt xuống, dùng khăn mềm nhẹ nhàng chà lau, mí mắt hơi rủ, chỉ để lại hai hàng lông mi dài hình cung: “Em có chuẩn bị đi dạ tiệc từ thiện của Ôn Duệ Quân không?”
Thương Hành vuốt cằm: “Đúng là một cơ hội khó có được.”
Dung Trí: “Em không có xe, tối mai để anh đưa em đi đi. Nơi đó cũng không có giao thông công cộng, nếu xuất hiện một chiếc xe thuê giữa một hàng siêu xe, em sẽ rất gây chú ý.”
Một câu ngăn ngược lời Thương Hành, hắn cười ngượng một chút, đành phải đáp ứng.
Chuyện hay đến rồi, năm con người tụ tập cùng một chỗ.
Thương Hành bắt đầu tự hỏi chính mình có nên mua trước bảo hiểm tai nạn hay không, dự phòng lật xe.
Lúc Thương Hành trở lại live stream, toàn bộ màn hình đã bị bao phủ bởi bình luận dày đặc cùng những lời chúc phúc và quà tặng, góc dưới bên phải tên lửa bay lên nhiều đến mức không kịp nhìn.
“Anh nhỏ tiến lên! Rất chuyên tâm!”
“Hức hức hức không cần cha mẹ xấu xa, bắt đầu từ hôm nay em chính là fan mẹ của Thương Hành!”
“Trên đời sao lại có người xấu xa như vậy! Mấu chốt là vì sao người xấu lại nuôi được con ngoan như thế?”
“Không thể nào, Thương đại tiên lại lại lại lại thắng? Đây là cái thể chất cá chép tuyệt thế gì?”
Trên mạng xã hội, đề tài nóng hổi về Thương Hành đã được phần lớn người qua đường nhìn thấy, dư luận xã hội bỗng xoay chuyển ngược chiều, tầm ảnh hưởng thậm chí còn cao hơn cả buổi phát sóng công ích trực tiếp, “thủy quân” do Phương Dương sai bảo bị nhấn chìm đến mức không nổi lên được một giọt nước.
Video ghi hình đã được Dung Trí xử lý qua, hình ảnh và thanh âm chỉ cắt sao cho có lợi nhất với Thương Hành, phối hợp vô cùng ăn ý với cánh tay bị thương của Thương Hành.
Hơn nữa trước màn ảnh trực tiếp còn biểu màn thánh phụ “lấy ơn báo oán”, tạo ra hình tượng người bị hại hoàn mỹ, những người vốn chỉ tin lời nói một phía của ông bà Thương bây giờ triệt để ngậm miệng.
Không phải không có ai hoài nghi tính chân thực của sự việc, chỉ trích đây là một âm mưu tính toán đã lâu, chủ yếu là để tăng doanh thu bán hàng.
Thẳng đến khi có video làm vật chứng, hàng xóm cùng khu nhà cũ làm nhân chứng, thậm chí còn có biên bản tại sở công an làm bằng chứng, từng sự kiện một bày ra trước mắt, không thể khiến người không tin.
Số lượng đơn đặt hàng trong livestream của Thương Hành cứ dần tăng lên, sau khi được Ôn Duệ Quân và Cố Lẫm mua một phát hết sạch hàng hóa còn tồn, nhà tài trợ bị ngạc nhiên ngoài dự đoán, lại vội vã phân phối thêm hàng tồn kho xung quanh.
Điểm trên bảng tích phân của Thương Hành đã sớm ngồi ở trên cao, thậm chí còn vứt ba vị khách quý khác một quãng xa phía sau, một phát nhét thẳng một triệu tiền tài trợ và tư cách người đại diện vào trong túi.
Nửa tiếng cuối cùng của tiết mục, lần thứ hai bán cháy hàng, nhóm nhà tài trợ không thể không chảy nước mắt treo lên tấm biển hết hàng.
Người qua đường từ nam tới bắc đều thương cảm mà không có nơi trút, đành phải dồn hết vào việc tặng quà.
Là một giám đốc quản lý tài chính lâu năm, Thương Hành am hiểu sâu sắc đạo lý thấy tốt thì phải dùng ngay, câu kéo lòng thương hại chỉ nên dùng dưới hai lần, dùng càng nhiều sẽ biến thành thím Tường Lâm.
(Tường Lâm là 1 nhân vật trong truyện ngắn Chúc Phúc của Lỗ Tấn, 1 người phụ nữ lao động nông thôn điển hình, thím đi lên trấn ở đợ kiếm tiền, xong bị mẹ chồng bắt cóc về đem bán – gả đi, tưởng đổi vận ai ngờ chồng chết, lại đi lên trấn ở đợ nuôi con, xong con lại bị chó sói ăn, thế là thím cứ kể đi kể mãi chuyện bi thương, ban đầu mọi người thương cảm rồi cũng chán, thím cũng dần chán nản xong chết và cũng chẳng ai quan tâm)
Hắn không chút do dự tắt chức năng nhận quà tặng, nghiêm túc nói với nhóm fan: Hắn chỉ bị vài vết thương nhẹ, trên tay đổ thuốc đỏ thôi. Xin mọi người không cần quá mức lo lắng cho hắn!
Vì thế, những fan vẫn còn thương tâm càng khóc bi thảm hơn.
Thế là lần lượt từng cái đề tài #Thương Hành tuổi thơ bi thảm sơ tâm không thay đổi#, #Thương Hành vẫn như cũ cảm kích# cứ xông lên hotsearch, cuối cùng kết hợp với #Thương Hành đứa con có hiếu# xếp cùng một chỗ, làm cho bảng hotsearch nhìn có chút buồn cười kì lạ.
Ngắn ngủn hai giờ trực tiếp, Thương Hành từ một người làm nền vô hình đã đảo ngược lại thành trung tâm nhìn ngắm của dòng người, từ người chạy theo đằng cuối đã ngang nhiên đứng đầu danh sách bán chạy, một loạt biến chuyển quá mức kích thích, chỉ đạo chương trình cùng tổ tiết mục nhìn xem hiện trường trợn mắt há hốc mồm.
Lúc đó, người đại diện chị Lý đang ở trường quay tiết mục tuyển tú tại cao ốc Hoài Mộng xa xa, lúc đọc được yêu sách của cha mẹ nuôi và những thông tin bôi đen của “thủy quân” thì gần như đã từ bỏ hi vọng thay đổi cái nhìn của công chúng, bỗng nhiên bị vả mặt quá nhanh như gặp một cơn lốc xoáy.
Chị Lý lướt xem vài tin tức bán hàng của Thương Hành, quả thực phải vỗ bàn tán dương —— hiển nhiên là một đóa hoa sen sống gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!
Nếu không phải chị Lý có chút hiểu biết về cách đối nhân xử thế của Thương Hành thì gần như sắp tin là thật rồi.
Tiết mục livestream công ích của Thương Hành kết thúc chưa được bao lâu, cũng là lúc ghi hình xong tập đầu tiên của chương trình tuyển tú.
Ánh đèn flash trên sân khấu khiến người chếnh choáng, Trâu Đình và mấy người mới lưu luyến nhảy xuống khỏi sân khấu, lau mồ hôi, theo thói quen mở di động ra xem đề tài về mình đang đứng ở thứ hạng nào.
Đứng thứ mười tám, Trâu Đình nhíu mày, độ nóng này có giá trị hơi thấp so với cậu mong chờ.
Hắn tiếp tục kéo bảng hotsearch lên, đứng thứ mười năm #Thương Hành đứa con có hiếu#, Trâu Đình bị sặc nước bọt một trận, thiếu chút nữa bật cười to, họ Thương kia rốt cuộc gặp xui xẻo rồi?
Trâu Đình còn chưa kịp hào hứng, mí mắt đột nhiên run lên, vị trí thứ ba #Thương Hành vinh dự nhận đại sứ công ích#—— tình huống gì thế này?
Nhấn vào đề tài, những video và ảnh chụp mọi biểu cảm sống động của Thương Hành ào ào tràn khắp màn hình.
Người qua đường thấy Thương Hành gặp cảnh bi thảm mà thương cảm hắn cũng như chỉ trích cha mẹ hắn đang đánh nhau với “thủy quân” kêu hắn giả trang sen trắng kêu gọi sự thương hại, rất nhanh “thủy quân” đã bị báo cáo không còn một bóng dáng.
Càng tìm tòi đề tài, hai má Trâu Đình càng run rẩy nhiều hơn, hắn lật ngược tình thế rồi? Cái vận may quỷ quái gì đây?!
“Anh Đình, anh Đình.”
Trâu Đình lau mặt, nhét di động vào trong túi, một lần nữa tỏ vẻ tươi cười: “Có phải có phóng viên đến phỏng vấn không? Chờ anh mặc thêm áo rồi ra ngoài.”
Người nọ có chút xấu hổ gãi gãi đầu: “Không cần, vốn là có phóng viên muốn phỏng vấn nhưng mà đều chạy hết tới trung tâm triển lãm rồi, nghe nói ở đó có tin tức lớn.”
“…” Trâu Đình lạnh lùng cúi mắt, một phen bóp nát bình nước khoáng.
※※※
Trung tâm triển lãm và hội nghị thành phố S.
Ông bà Thương bị bảo vệ đuổi ra khỏi tòa nhà lúc này đang bị một đám phóng viên vây quanh, câu hỏi bén nhọn, micro và ống kính nóng rực nhao vào như muốn lột sạch da bọn họ, đặt lên bàn nướng.
“Xin hỏi đoạn video được tung lên mạng có thật không? Hai vị giải thích thế nào về chuyện ngược đãi con trai?”
“Hai vị nói vì phải kiếm tiền cho Thương Hành lên đại học mà thiếu nợ, kì thực là đánh bạc thua tiền đi vay nặng lãi, có chuyện này không? Vui lòng trả lời trực tiếp.”
“Thương Hành nói không có quan hệ huyết thống với hai vị có phải là thật không? Nếu như là thật, cha mẹ đẻ cậu ấy là ai? Có biết về chuyện nhận con nuôi này không?”
Ông bà Thương trong một thời gian ngắn bị phóng viên nã hàng loạt câu hỏi thì ngơ ngác ngây dại ra, bọn họ cũng không thể nào ngờ tới Thương Hành thế mà đã bí mật quay lại video!
Giờ thì hay rồi, muốn tiền không có, uy hiếp Thương Hành không thành, ngược lại còn giúp nó có được thanh danh, bản thân thì gặp thảm cảnh!
Cha nuôi càng nghĩ càng giận, hàm răng đánh vào nhau lạch cạch, hèn gì lúc ấy cái thằng kia nó lại không tránh, cứ đứng yên chịu đòn mấy lần!
Trong lúc con dao hai lưỡi của dư luận đang đâm ngược lại mình, ông bà Thương không biết phải làm sao, càng không có chứng cớ phản bác lời Thương Hành, bộ dáng chột dạ rúm ró phô bày trước máy quay không khác gì việc ngầm thừa nhận.
Trong đám người, không biết là ai hô lên một tiếng “Thương Hành đang đi ra.”! Những phóng viên đang vây quanh ông bà Thương hơn phân nửa đảo mắt sang chỗ khác.
“Vô liêm sỉ!” Ông Thương hung tợn nhìn chằm chằm vào Thương Hành được đám người vây quanh, sắc mặt lão ta đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trên cái cổ thô to, lão đoạt lấy cái thùng không biết đựng chất lỏng gì trong tay bà Thương, bước từng bước về phía đối phương ——
“Thắng nhãi thối, dám hại ông mày!”
Không chờ ông Thương tiếp cận được với đám người ngoài cùng vây quanh Thương Hành, hai bên phải trái đột ngột vươn ra hai cánh tay, cản đường đi của lão.
Ông Thương ngạc nhiên ngẩng đầu, hai vệ sĩ dáng người cao lớn mặc đồ đen một trái một phải mặt không biểu cảm nhìn lão.
Ông Thương co rụt cổ lại, ngoài mạnh trong yếu: “Các người là ai? Tránh ra cho ta!”
Lời vừa ra khỏi miệng, lão quay đầu lại, đã thấy phía sau có hai vệ sĩ đồ đen nữa đi tới.
Ông Thương nhất thời câm nín không dám nói lời nào, bà Thương lắp bắp hỏi: “Các người là ai? Làm, làm cái gì?”
Bốn vệ sĩ không nói hai lời, đôi cánh tay tráng kiện mạnh mẽ như kìm sắt nhấc thẳng hai người và Thương Bảo Bảo lên, che miệng lại, nhanh chóng gọn gàng nhét người vào một chiếc xe bảy chỗ màu đen, xe nghênh ngang rời đi.
Một nhà ba người ngồi hoảng loạn trong xe, không dám nhúc nhích, sợ tới mức ôm nhau thành một cục lạnh run.
Không biết xe xóc nảy bao lâu, cuối cùng cũng dừng lại ven đường, ba người bị vệ sĩ đuổi xuống xe, ngơ ngác nhìn quanh, chỉ thấy đây là một con đê hẻo lánh, nước sông vỗ ào ào phía dưới chân đê, sóng dâng lên kéo dài đến tận cửa biển.
Bên đường bao biển, một ngọn đèn đường bị gãy, ánh sáng bốn phía mờ ảo, vài con người và chiếc xe màu đen đứng trong bóng đêm tạo thành một hình dáng mơ hồ bất định, tiếng gió điên cuồng thổi bừa bãi vang lên càng đáng sợ.
Ở chỗ này nếu có người chẳng may trượt chân ngã xuống chắc chắn sẽ bị nước sông cuốn phăng ra cửa biển, thi thể khó mà tìm thấy!
“Các người đến tột cùng là ai! Các người mang chúng tôi đến đây làm gì!”
Đôi vợ chồng trung niên bị dọa thiếu chút nữa ngất xỉu đi, Thương Bảo Bảo òa một tiếng khóc lớn.
Một vệ sĩ trong số đó nhìn bọn họ một cách khinh thường: “Ông chủ của chúng tôi muốn gặp mấy người.”
“Ông chủ của các người ——?”
Một chiếc Bentley màu đen chầm chậm đi tới từ trong màn đêm, sau đó dừng lại ở chỗ mấy người đang đứng, ông Thương cố gắng nhìn kỹ chiếc xe, đột nhiên mừng rỡ: “Là bạn trai của Thương Hành! Bạn trai nó tới đón chúng ta!”
Bà Thương ngược lại không có một chút cảm giác lạc quan nào, kéo kéo tay áo lão, ý bảo chồng mình im miệng.
Người tới không có ý định xuống xe, chỉ để cửa kính ghế sau chậm rãi hạ xuống, Ôn Duệ Quân ngồi ở hàng ghế sau, hai chân giao nhau thư thả.
Làn gió biển dinh dính tràn vào cửa sổ xe, y từ tốn giơ tay lên cài lại nút trên cùng của cổ áo, cúc áo tạo hình phục cổ tao nhã, toàn thân y không khác gì một thân sĩ bước ra từ tranh cổ động cuối thế kỉ trước, trầm tĩnh, nghiêm cẩn, cẩn thận tinh tế.
Không khí đêm nay hoàn toàn khác với cái đêm ở dưới chung cư nhà Thương Hành.
Ôn Duệ Quân thu lại nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, mí mắt nheo lại: “Hai người là cha mẹ Thương Hành?”
Ông Thương cúi người lấy lòng: “Đúng vậy, chính là chúng tôi, ngài là Ôn tổng đúng không? Là bạn trai của con chúng tôi sao?”
Ôn Duệ Quân không trả lời, khóe miệng chỉ đẹp bên ngoài cong lên một độ: “Các người biết vì sao bị mang tới nơi này không?”
Ông bà Thương im lặng trong giây lát, không tự chủ được căng thẳng thần kinh: “Vì, vì cái gì?”
Ôn Duệ Quân rốt cuộc quay sang, liếc nhìn bọn họ, con ngươi đen thâm trầm, nhìn thẳng tắp như đóng đinh vào mặt ông Thương: “Ông có biết đời này tôi hận nhất loại người nào không?”
Vợ chồng trung niên liếc nhau, từ trong mắt người kia cùng nhìn thấy vẻ sợ hãi.
Chỉ liếc mắt một cái, Ôn Duệ Quân đã thu hồi tầm nhìn, lông mày nhướng lên, xa xa là tiếng sóng khôn cùng vô tận, ánh mắt y phóng vào không trung như đang nhìn chăm chú vào một cành hoa hư vô: “Tôi hận nhất là người đàn ông vứt bỏ gia đình, người cha không dám chịu trách nhiệm.”
Lời vừa ra, ông Thương vô cùng hoảng hốt, áo của lão bị vệ sĩ kéo chặt, hai cánh tay nâng lên, hai chân lão gần như rời khỏi mặt đất, không thể phản kháng mặc cho người lôi xuống mặt đê!
“Không —— đừng! Các người muốn làm gì? Buông ông ấy ra!”
Bà Thương và Thương Bảo Bảo sợ hãi quá mức, bóng đêm cùng tiếng sóng biển bao phủ lên tiếng gào khóc của bọn họ.
“Đừng! Cứu tôi! Tôi không muốn chết!”
Ông Thương bị kéo thẳng tới bờ sông, nước sông lạnh như băng trùm lên ống quần lão, lão cuồng loạn hô to: “Tôi sai! Tôi biết sai! Cứu mạng! Tôi thề sẽ không bao giờ xuất hiện nữa! Tha tôi đi!”
Phía trên đê, Ôn Duệ Quân lẳng lặng ngồi trong xe, không nói một lời, chỉ giơ giơ cằm lên với thư kí Ngô.
Hai vệ sĩ nhận được yêu cầu, liền vứt thật mạnh ông Thương lên mặt đất, đất đầy đá sỏi làm xương cốt chạm đến bị đau, ông Thương trắng bệch cả mặt, tứ chi mềm nhũn, bị dọa đến không thể đứng lên.
Ôn Duệ Quân liếc lão đầy bỡn cợt, không hù dọa cái nhà này thêm nữa, cửa sổ xe một lần nữa khép lại, Bentley đen chậm rãi khởi động, trong kính chiếu hậu, ông bà Thương đang ôm nhau một cục dần trở thành một điểm đen nhỏ bé, hoàn toàn bị quẳng vào bóng đêm..
Ôn Duệ Quân nhắm mắt tựa vào ghế ngồi, ở ghế phó lái, thư kí Ngô cau mày nhìn y qua kính chiếu hậu, do dự nói: “Xử lí hai người này chỉ cần tôi ra mặt là đủ, Ôn tổng ngài hà tất phải tự mình đến đây một chuyến?”
Ôn Duệ Quân không đáp lại vấn đề này, đột nhiên trầm giọng: “Chớp mắt đã qua hơn hai mươi năm …”
Thư kí Ngô thử thăm dò hỏi: “Nếu cha của ngài Ôn Hà Sâm tiên sinh còn sống, ngài có bằng lòng gặp ông ấy không?”
Ôn Duệ Quân chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt hoàn toàn bình tĩnh: “Ông ta đã chết nhiều năm rồi, hiện giờ người thân của tôi chỉ có Thịnh Tề và Nhiễm Nhiễm.”
Y hơi hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Không còn ai khác.”
※※※
Ngày hôm sau.
Thương Hành bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa trắng noãn tiến vào, trải thêm một tờ giấy vàng ở góc đầu giường.
Hắn trở mình, một bên má vùi vào cái gối mềm mại, hai mắt vẫn nhắm, đưa tay quờ quạng, giọng nói khàn khàn để lộ vẻ ngái ngủ: “A lô?”
“Thương Hành, là anh.” Trong điện thoại vang lên giọng nói ấm áp hiền hòa của Dung Trí, lộ ra một chút ngạc nhiên: “Ba mẹ nuôi của em vừa chủ động tìm đến, đồng ý ký tên vào quyết định đoạn tuyệt quan hệ.”
Thương Hành nhăn mày, thoáng cái đã mở mắt: “A? Tại sao bọn họ đột nhiên đổi tính?”
“Anh cũng không biết. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, có vẻ đã gặp chuyện gì rất đáng sợ.”
Thương Hành xoay người ngồi dậy, năm ngón tay chải vào mái tóc: “Em đã biết, anh giúp em cái ân lớn này, thật không biết phải cảm ơn anh như thế nào.”
Dung Trí cười nói: “Muốn báo ân sao? Mở cửa trước đi.”
Thương Hành sửng sốt, xỏ dép lê, vừa xoa mái tóc ngắn rối bù vừa đi ra thềm cửa, mở cửa ra, quả nhiên Dung Trí đã đứng ở bên ngoài, trong tay mang theo hai túi đồ ăn sáng, một túi bánh bao và một túi sủi cảo tôm.
Thương Hành nghiêng người để Dung Trí vào nhà, bất đắc dĩ sờ sờ cái mũi: “Anh đây là…”
Dung Trí thuần thục vào phòng bếp bày biện bữa sáng, mang ra thêm hai bộ bát đĩa, đặt ở trên bàn: “Nhìn em chắc mới ngủ dậy, cùng nhau ăn đi.”
Trong buồng vệ sinh, Thương Hành nhíu chặt mày, vừa đánh răng vừa súc miệng, ngoài cửa truyền đến tiếng bát đũa thìa đĩa va vào nhau lanh canh.
Thương Hành ngẩng đầu đứng soi gương, vẫn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, hắn và Dung Trí đã thân thiết như thế này từ bao giờ?
Hắn thay quần áo rồi đi ra, đã thấy Dung Trí cởi bỏ áo vest, mặc áo sơ mi trắng đeo tạp dề đang đứng trong phòng bếp làm món trứng ốp la.
“Anh là khách, cứ để em…” Thương Hành gãi gãi cái ót, nhưng vừa ngửi được mùi trứng thơm lừng bên phía Dung Trí, yên lặng nuốt câu tiếp theo trở vào.
Một đĩa bánh bao, một đĩa sủi cảo tôm, hai cốc sữa, hai quả trứng ốp la và bánh mì, bên cạnh còn một đĩa cà chua bi mọng nước đáng yêu.
Thương Hành ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa lên không biết nên chọn đĩa nào trước, da dày như hắn lại chẳng biết tại sao cứ ở trước mặt “Thanh mai trúc mã” này, dường như luôn có chút cảm giác câu nệ không thoải mái.
“Sao vậy?” Dung Trí cởi tạp dề: “Không hợp khẩu vị ư?”
Thương Hành không nói gì, chọn một cái bánh bao nhỏ, cười ngượng: “Không, rất hợp khẩu vị.”
Đuôi mắt Dung Trí cong lên một độ cong rất nhẹ sau thấu kính: “Vậy là tốt rồi.”
Thương Hành thỏa mãn híp mắt: “Ăn ngon lắm, anh mua ở đâu vậy?”
Dung Trí mỉm cười: “Anh tự làm ở nhà.”
Thương Hành chớp chớp mắt: “… Tay nghề của anh tốt thật.”
Dung Trí: “Không bằng em.”
Thương Hành: “…” Thiếu chút nữa quên mất cái thiết lập tài nấu ăn ngon.
Dung Trí dường như không chú ý tới chút bối rối nhỏ ấy, thản nhiên nói: “Khi còn bé tình hình trong nhà không tốt, cho nên phải tự học nấu cơm, chỉ là ngoại trừ mẹ của anh, em là người duy nhất khen anh.”
Thương Hành nhướng mày, người này không phải là nằm rỗi thu tiền thuê nhà sao? Tình trạng còn không tốt?
Dung Trí: “Khi đó cơ thể anh cũng gầy yếu thấp bé, tính cách cũng rất hướng nội, bữa trưa anh mang theo đến buổi trưa là đã nguội mất rồi, buổi chiều nếu không có tiết thể dục thì còn may, một khi vận động chắc chắn sẽ nôn ra một trận, thường xuyên khiến bạn học và giáo viên gặp phải phiền toái.”
Thương Hành miệng nhai ngập bánh bao, cẩn thận nhớ lại thiết lập nhân vật Dung Trí, hình như chưa từng thấy đề cập tới chi tiết này, hoặc là khoảng trắng của truyện, hoặc là… hoặc là anh ta đã tự trải qua?
Hắn thử thăm dò hỏi: “Cấp ba của anh không có căng – tin sao?”
Dung Trí liếc hắn một cái sâu sắc, cười nói: “Là cấp ba của chúng ta.”
Thương Hành vội sửa miệng: “À đúng, chúng ta.”
“Không nói chuyện này nữa.” Dung Trí tựa hồ mất hứng thú nói chuyện, thu dọn sạch sẽ bát đũa đã ăn xong: “Buổi tối anh sẽ đến đón em.”
Thương Hành ngồi một mình ở phòng khách, TV đang phát tin tức tài chính kinh tế, hắn không yên lòng mà tắt kênh, trong lòng nhiều lần nhớ lại nội dung nguyên tác.
Lâm Dư Tình và Cố Lẫm, bản tính tựa hồ cực kì giống và phù hợp với nam phụ trong nguyên tác, trái lại thì Dung Trí vẫn là dáng vẻ ôn hòa thiện giải nhân ý, nhưng không chút nào nhìn ra dáng vẻ cố chấp như trong sách.
Về phần Ôn Duệ Quân, Thương Hành nhíu mày, người kia ở trong sách lên sân khấu quá ít, miêu tả chính diện chỉ có đôi câu vài lời, mỗi lần lên sân khấu nhất định đều là để cho cặp đôi nhân vật chính được thi triển áp lực.
Cũng không biết có phải sự phá hoại tại nhà hàng Hoa Kì tạo ra hiệu quả rõ ràng hay không, chuyện hôn nhân giữa Ôn Duệ Quân và Phương Dương vẫn chưa hề có động tĩnh gì, y không có lí do để đối địch với mình ngược lại còn giúp cho mình mấy lần.
Thương Hành lắc lắc đầu, thật là loạn.
Nhưng mà —— mặc kệ nó! Chính mình đã có được một triệu tiền tài trợ trở thành một phú ông rồi! Triệt để tạm biệt nợ nần!
Thương Hành xếp ba tấm thiệp mời trong tay thành một hàng, tài chính vẫn còn thiếu một chút, dạ tiệc từ thiện có nhiều ông to bà lớn như vậy, có thể lừa được ai thì cứ lừa!
※※※
Chạng vạng tối, Dung Trí đúng giờ đánh xe đến đón Thương Hành đi tới một tòa trang viên phong cách kiểu Âu nằm ở phía tây ngoại ô thành phố.
Hai bên đường tới trang viên được trồng những hàng cây ngô đồng ngay ngắn, cây rợp bóng che khuất mặt trời, ánh chiều kim sắc lẳng lặng chảy trên con đường yên tĩnh và rộng lớn, giống như phủ thêm một lớp vinh quang xưa cũ lên những vị khách quý tới đây.
Trang viên Weiss là một khu du lịch tư nhân được tập đoàn Thiên Hà bỏ vốn kiến tạo, thường được sử dụng cho các buổi tụ họp ẩm yến của nhân sĩ giai tầng thượng lưu.
Dạ tiệc từ thiện Weiss được tổ chức ba năm một lần, số tiền quyên góp được trong mỗi lần tụ họp đều là một con số phi thường, mùi hương tuyệt vời của tiền mặt không biết đã hấp dẫn bao nhiêu người dù có phải mất đi chỉ số thông minh cũng phải vào được bữa tiệc này, đây là nơi để các danh lưu cự phách uy vọng lớn phô trương tài lực và mở rộng quan hệ.
Dung Trí đậu xe trên bãi đỗ, Thương Hành cởi đai an toàn: “Anh có muốn cùng đi vào không?”
Ánh mắt Dung Trí sau thấu kính hơi lóe lên: “Em hy vọng đi vào cùng anh sao?”
“…” Thương Hành nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Dung Trí cười cười: “Em vào đi, anh về trước.”
Thương Hành nhìn theo xe Dung Trí rời khỏi cổng trang viên, ánh mắt hắn phức tạp, là hắn đa tâm rồi sao?
Có lẽ Dung Trí đã chờ mong được mình mời?
Nhìn xuyên qua cánh cửa xoay ở sảnh chính, thấp thoáng thấy ánh đèn rực rỡ nơi yến hội. Xa xa, có tiếng nhạc khúc được tấu trực tiếp và tiếng nói cười vui vẻ náo nhiệt của khách mời vọng tới.
Thương Hành mặc một bộ lễ phục đơn giản màu đen, dây lưng thẳng thớm hai bên eo, ống quần dài ôm hai chân thẳng tắp, dáng người dong dỏng, dung mạo xuất chúng, xuất hiện giữa nhóm con cái hào môn quý tộc ăn mặc sang trọng cũng không có chút lạc quẻ nào.
Thế cho nên Trâu Đình đang đứng ở cửa vừa liếc mắt đã nhìn thấy hắn.
Là người được Hoài Mộng chọn vào vị trí Center của nhóm nhạc nam, Trâu Đình trong kì đầu tiên của tiết mục tuyển tú đã vô tình kết bạn được với một nhà đầu tư cấp cao tại địa phương, dùng hết tâm kế mới cầu được đối phương dẫn cậu làm bạn nhảy dự tiệc.
Trâu Đình trăm triệu không thể ngờ, Thương Hành âm hồn bất tán đến nước này, tới tận đây rồi mà cũng có thể chạm phải hắn!
Nhân viên tiếp tân ở cửa đang kiểm tra thiếp mời, Thương Hành tìm kiếm trong túi áo một chốc, lòng dạ bỗng rơi lộp bộp, mặt biến sắc, không xong, thiếp mời để quên trên xe Dung Trí!
Trâu Đình chú ý tới động tác của hắn, nhịn không được cười hì hì thành tiếng:
“Thương Hành, cậu không thể không biết muốn vào tiệc từ thiện Weiss phải có thiếp mời chứ? Hay là nói, căn bản không ai mời cậu, cậu không mời mà tới, còn muốn lẻn vào trong?”
Thanh âm của Trâu Đình không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể làm cho nhân viên tiếp tân và bảo vệ nghe thấy.
“Ai vậy? Em quen biết à?” Người đàn ông trung niên bị Trâu Đình kéo tay quay sang nhìn hắn đầy nghi ngờ.
“Vương tổng, chỉ là một người mới vào công ty cùng lúc với em thôi.” Trâu Đình thuận miệng nói: “Có thể là không có thiếp mời, cho nên muốn cầu xin em dẫn cậu ta vào.”
Hai bảo vệ áo đen chú ý tới Thương Hành: “Vị tiên sinh này, làm phiền đưa thiếp mời.”
Thương Hành bất đắc dĩ mà lấy điện thoại ra: “Ở chỗ bạn của tôi, để tôi gọi điện thoại.”
Trâu Đình nhếch khóe miệng trào phúng:
“Đừng cố chống đỡ, nơi này không phải là chỗ cậu có thể vào đâu, đừng tưởng rằng lần trước livestream công ích dựa vào câu kéo lòng thương hại kiếm điểm dễ quá nên quên hết tất cả, cậu đến tận cùng vẫn là một người mới mà thôi, khách mời tới đây là ai cơ chứ, ai có thể biết cậu là người nào?”
Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp.
“Tôi biết cậu ta.”
Trâu Đình kinh ngạc quay đầu lại, Cố Lẫm một thân tây trang xám đậm phẳng phiu chỉnh tề, không đeo caravat, chỉ đeo một chiếc nơ satin đen, trang trọng mà không mất đi quý khí.
Anh lặng lẽ đứng ở bậc thang trên cùng, ước chừng cao hơn một cái đầu so với Trâu Đình, ánh mắt lúc nhìn xuống mang theo một vẻ lãnh đạm độc đoán.
“Là tôi mời, vị này có vấn đề gì sao?”
“Đây không phải là Cố tổng sao?” Nam trung niên bị Trâu Đình kéo tay gẩy cậu ta ra, bước về phía Cố Lẫm, cúi người bắt tay anh: “Cố tổng thật đúng là người bận rộn, mấy lần muốn tìm ngài đều không hẹn được, hôm nay mới được thấy một lần.”
Cố Lẫm thản nhiên gật đầu: “Vương tổng.”
Anh hất hất cằm chỉ về phía Thương Hành: “Bằng hữu tôi đưa tới có thể tiến vào không?”
Vương tổng xấu hổ cười cười, quay đầu lại trừng mắt nhìn Trâu Đình một cái.
Thương Hành theo thói quen sờ sờ mũi, ngay lúc vừa nhìn thấy ánh mắt u oán của Trâu Đình, phía sau đột nhiên vang lên giọng Dung Trí.
“Thương Hành!” Dung Trí đi rất nhanh, ngực hơi hơi phập phồng, thái dương cũng thấm một tầng mồ hôi mỏng, quả nhiên khi còn nhỏ thân thể không được tốt như lời anh nói.
Dung Trí đưa thiếp mời cho hắn: “Em để quên trên xe của anh, anh vừa mới nhìn thấy. Anh có làm chậm trễ em không?”
“Cảm ơn, Dung Trí.” Thương Hành nhìn cái trán và cái mũi đầy mồ hôi của anh, có chút cảm động, chân tâm thực lòng mà nói: “Trời nóng quá, anh cùng em vào nghỉ ngơi một chút đi.”
Cố Lẫm hơi hơi híp mắt, đây là lần đầu anh gặp Dung Trí, tuy rằng không biết người này, nhưng không cản trở Cố Lẫm dán lên người đối phương một cái nhãn “Tình địch”.
Đương nhiên, Cố đại thiếu không có khả năng xuất hiện tình địch, đời này không có khả năng xảy ra.
Cố Lẫm vẫn như cũ có chút không vui, anh rõ ràng chỉ mời Thương Hành, cũng không mời người khác, cái tên Thương Hành này gặp mình chẳng nói gì ngoài chuyện vay tiền với trả tiền, thế mà lại nhỏ nhẹ ôn hòa với một người giấy?
Cố Lẫm tự phụ và thận trọng, chỉ nhếch môi không nói gì, ngược lại thì Trâu Đình âm thầm cáu giận, quái đản lắm miệng một câu: “Cố tổng chỉ cho thiếp mời một mình cậu, cậu dựa vào cái gì mà dắt díu thêm người?”
Thương Hành thế mà không hề tức giận, chỉ thấy buồn cười, hắn khẽ liếc mắt, yên lặng rút ra từ phong bì một tấm, hai tấm, ba tấm thiếp mời, đưa cho cô gái tiếp tân.
Trong đó có một tấm thiếp đen dát vàng, khác với hai tấm thiếp bạc còn lại, đó là tấm thiếp mời đặc biệt chỉ có chủ nhân trang viên mới có tư cách tặng.
“Ồ? Ngài là khách của Ôn tiên sinh?” Cô gái tiếp tân lập tức thay đổi một khuôn mặt tươi cười.
Khóe mắt Cố Lẫm giật một phát, môi mím càng chặt hơn.
“Đây là thiếp mời của tôi và bạn của tôi, còn có…” Thương Hành vỗ vỗ vai Trâu Đình, cười lớn: “Vị bằng hữu này nữa.”
Khi đi ngang qua cậu ta, Thương Hành đè thấp thanh âm: “Tốt xấu gì cũng là bạn cùng công ty vào cùng kì, muốn tranh khí phách với tôi, chẳng lẽ uốn mình bên cạnh kim chủ còn tôn nghiêm hơn?”
Thương Hành cười với cậu ta, để lại Trâu Đình đứng sững sờ như tượng gỗ khắc, dường như những gì khó mở miệng nhất từ sâu trong đáy lòng đã bị đào lên, chút tự tôn gắng gượng này cùng lắm chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Đợi ba người Cố Lẫm lần lượt đi vào rồi, Trâu Đình vẫn thất hồn lạc phách không nói một lời cũng chẳng có động tĩnh, Vương tổng không kiên nhẫn tát cậu một cái: “Tính khí gì cứ thích gây chuyện, còn không nhanh vào! Hại tôi mất mặt trước Cố tổng! Bây giờ không nhanh đi vào, tôi không để ý tới cậu nữa.”
Chiếc đinh trên tai trái của Trâu Đình bị đánh rụng trên mặt đất, cậu yên lặng cúi người nhặt lên.
Tòa trang viên tráng lệ rực rỡ này là thiên đường mà cậu mơ ước, nhưng cậu kiễng chân lên một cách tuyệt vọng cũng không chạm được đến ống quần của tầng lớp thượng lưu.
Trâu Đình hít sâu vào một hơi, biết vâng lời nói: “Vương tổng mời ngài vào trước, Thương Hành đã đưa tôi thiếp mời, tôi có thể thích vào hoặc là không.”
“Cậu!”
※※※
Chút nhạc đệm liên quan đến vị đồng nghiệp này, Thương Hành vẫn chưa để ở trong lòng.
Yến hội tụ tập đông đảo khách mời, ăn uống linh đình, trên đài có nhạc công nổi danh trực tiếp diễn tấu hiến nghệ, các thân sĩ nổi tiếng trong giới và tuấn nam mỹ nữ nhiều đếm không xuể.
Cố Lẫm mang theo hai người Thương Hành không nhanh không chậm đi qua nhóm người, dọc theo đường đi tân khách tiến đến chào đón hàn huyên không ngừng.
Cố Lẫm giống như vô ý hỏi: “Làm thế nào mà cậu có thiếp mời của Ôn Duệ Quân?”
Thương Hành: “Anh ta thấy tôi đáng thương nên đưa tôi một tấm.”
Cố Lẫm: “…”
Anh liếc liếc Dung Trí bên cạnh Thương Hành, người kia gật đầu với anh một cách lịch sự, đối với ánh mắt đuổi khách của Cố Lẫm làm như không thấy.
Cố Lẫm nhíu mày, nói với Thương Hành: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Nói xong, cũng không quan tâm đối phương có phản ứng gì, đẩy thẳng một cánh cửa cao từ sàn nhà tới trần nhà, đi tới ban công hình bán nguyệt bên ngoài cửa.
Dung Trí hiểu rõ mà cười: “Anh đi thử chút đồ uống.”
Thương Hành gật gật đầu, im lặng không lên tiếng đứng phía sau Cố Lẫm.
Cửa ngăn cách tiếng ồn ào huyên náo trong phòng yến hội, ánh trăng như tấm lụa trắng dừng trên đá cẩm thạch màu than chì, trắng sáng lạnh lùng.
“Tại sao cậu lại có quan hệ với Ôn Duệ Quân?” Nhiệt độ ngoài trời so với bên trong cao hơn mấy độ, Cố Lẫm kéo kéo chiếc nơ.
Thương Hành bật cười: “Cố tổng, tôi và anh hình như còn chưa thân thiết tới mức có thể ảnh hưởng tới việc giao lưu kết bạn của nhau đúng không?”
Cố Lẫm bỗng nghẹn lời, lại nói: “Cậu không biết rằng Ôn Duệ Quân không có lòng tốt sao? Nhất định là cố ý tiếp cận cậu.”
Thương Hành nghiêng nghiêng đầu: “Cố tổng vì sao cho là như thế?”
Cố Lẫm lãnh đạm nói: “Tập đoàn Thiên Hà là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Cố thị, cạnh tranh ở rất nhiều lĩnh vực, trước mắt tranh đoạt bên mảng giải trí lại càng kịch liệt.”
“Tập đoàn Thiên Hà vốn cũng định cấu Hoài Mộng, lại bị tôi chặn đường, nhưng tôi cũng không may lắm, bởi vì những nghệ sĩ có tiềm năng của Hoài Mộng đều bị y lấy đi rồi.”
Cố Lẫm dừng một chút, ánh mắt dừng trên mặt Thương Hành, nương nhờ ánh trăng cẩn thận nhìn kĩ, chưa được bao lâu đã dời tầm mắt đi cực nhanh: “Cậu là người có tiềm lực nhất trong đám người mới, nhất là sau lần trực tiếp công ích này.”
“Y coi tôi là cái đinh trong mắt, cho rằng cậu là người của tôi, cho nên mới muốn xuống tay từ cậu để đả kích tôi.”
Cố Lẫm chỉ chỉ mũi Thương Hành, lại chỉ về phía mình.
Thương Hành trầm mặc một hồi lâu, gần như sắp bị lời tự bào chữa đầy logic không chút sơ hở này đánh bại.
Cố Lẫm ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt bay sang chỗ khác: “Rất rõ ràng, tôi không hề đặc biệt chú ý tới cậu, tôi chỉ là xuất phát từ… Tóm lại, chính là một chút nhắc nhở thiện ý.”
Thương Hành suýt nữa bị phản ứng của đối phương chọc cho cười thành tiếng.
“Cố tổng, không thể ngờ được… anh mới đúng là người thanh thuần không làm bộ tịch nhất, so với những kẻ xinh đẹp xấu nết ngoài kia thì tuyệt không cùng một dạng.”
Cố Lẫm nhíu mày, khó hiểu: “Cậu đang nói cái gì?”
Đuôi mày khóe mắt của Thương Hành phiếm ý cười: “Không có gì, tôi đang khen anh, quả nhiên là tư duy của thương nhân, có thể coi như là hình mẫu cho tôi đấy.”
Cố Lẫm hồ nghi nhìn ngắm hắn: “Tại sao tôi có cảm giác không phải là lời gì hay cả.”
Thương Hành đang muốn nói, đột nhiên bên kia ban công truyền tới một giọng nói quen thuộc.
“Ôn tiên sinh.” Lúc Phương Dương nhỏ giọng từ tốn nói chuyện, thanh âm đặc biệt dịu dàng, âm sắc có độ nhận diện cực cao.
Thanh âm Ôn Duệ Quân trầm thấp thanh nhã: “Phương tiểu thiếu gia, tìm tôi có việc sao?”
Thương Hành đột nhiên cảm giác bên hông bị xiết chặt, Cố Lẫm vừa đẩy mạnh hắn vào bóng tối phía sau tường đá của ban công, hai ban công hình nửa vòng cung nối liền nhau nhưng đủ rộng rãi, một nửa bức tường đá vừa khéo ngăn trở tầm mắt của hai bên.
Thương Hành bất đắc dĩ, dùng thanh âm cực nhỏ hỏi: “Cố tổng, anh đang làm gì đấy? Cũng không phải đang làm chuyện xấu xa gì.”
Cố Lẫm quay đầu lại, ánh trăng bạc chiếu sáng một đôi tinh mâu, đồng tử sâu thẳm mang theo vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Bị Phương Dương nhìn thấy tôi ở cùng một chỗ với cậu, cậu ta lại muốn hại cậu.”
Cố Lẫm dừng một chút, nhẹ giọng hừ lạnh: “Cho cậu nghe xem họn họ đang thương lượng quỷ kế gì, cho cậu biết bộ mặt thật của Ôn Duệ Quân.”
Đương nhiên, những lời này vừa lên đến miệng đã bị Cố Lẫm nuốt trở vào.
Bên kia, trong sảnh yến hội, Lâm Dư Tình vừa mới thoát thân khỏi vòng vây của một đám kí giả, anh tìm một góc mở di động ra, nhật kí cuộc gọi trống rỗng, đợi mãi mà không thấy điện thoại của Thương Hành.
“Kỳ quái, cô gái tiếp tân ngoài cửa rõ ràng nói cậu ấy đã đến…”
______________________
Tập này họ Cố mà thành thực thì không biết sẽ như thế nào, nhân vật chính nói ý thế rồi =)))), nghi là họ Cố thích câu: tôi cho phép em thích tôi =))))