Buổi chiều vừa rơi một trận mưa, mây đen tán đi để lộ ra ánh trăng trong trẻo sáng tỏ, gió đêm giữa hè mang theo ba phần ẩm ướt thanh mát ùa vào cửa sổ, thổi tung rèm mành màu trắng tuyết.
Tổ dự án nghỉ lại tại một khách sạn gần phim trường, lúc đồng hồ điểm tám giờ, cửa phòng Thương Hành cũng đồng thời vang lên.
Hắn ra mở cửa phòng, Lâm Dư Tình một thân trang phục ngày thường đang đứng dựa bên cạnh cửa, áo phông trắng tinh kết hợp với quần bò xám ôm lấy dáng người cao ngất, anh ta giơ tay dễ dàng chống lên khung cửa.
“Tôi không đến muộn chứ?”
Lâm Dư Tình ngẩng cao đầu, phô bày toàn bộ phong thái nam thần của mình ra.
Hàng lông mày xếch lên, mũi góc cạnh rõ ràng, sắc môi bóng mờ tự nhiên, hiển nhiên đã qua trang điểm tỉ mỉ, thậm chí còn có mùi nước hoa Hermes phảng phất xung quanh, không chỗ nào là không tỏa ra mùi hormone.
Thương Hành nhướng nhướng mày, khóe miệng nhếch một nụ cười nhẹ, nhìn anh ta bằng ánh mắt như đang nhìn một con khổng tước xòe đuôi trong vườn bách thú.
Hắn đánh giá người kia từ đầu đến chân, chậm rãi mở miệng: “Lâm lão sư, có phải dịp đặc biệt đâu mà ăn diện quá vậy?”
Mặt Lâm Dư Tình không tỏ ra thẹn thùng chút nào, dưới ánh đèn hành lang ấm áp, ánh mắt cười khẽ hơi hơi chớp chớp: “Trang điểm khi hẹn hò là phép lịch sự cơ bản, chẳng lẽ tôi không dễ nhìn sao?”
Thương Hành mỉm cười: “Đẹp, rất đẹp, đặc biệt xinh đẹp, như một đóa hoa thủy tiên động lòng người.”
Lâm Dư Tình cong môi oán giận: “Nói có lệ.”
“Lúc anh đến đây, những người khác có biết không?”
Lâm Dư Tình giảo hoạt nháy nháy mắt: “Lúc ở nhà ăn, tôi đã đặc biệt nhắc tới chuyện tối nay cậu hẹn tôi rồi, như vậy mọi người đều biết.”
“Vậy thì tốt, đi thôi.” Thương Hành tháo bông hoa thủy tiên trên khung cửa xuống, kéo anh ta cùng đi ra ngoài.
Lâm Dư Tình tay dài chân dài, lại lười biếng bước đi, để mặc cho hắn kéo: “Đi chỗ nào?”
Thương Hành quay đầu lại nhướng mày mỉm cười: “Không phải anh đã nói sao, đi hẹn hò.”
※※※
Khách sạn mà tổ dự án nghỉ ngơi cách trường quay không xa, đi bộ chỉ mất hơn mười phút.
Bởi nguyên nhân thời tiết, hôm nay công việc quay phim kết thúc sớm, nhân viên công tác phần lớn đã rời phim trường.
Phim trường không một bóng người lẳng lặng đắm chìm trong mảng u ám dưới ánh trăng, màn sân khấu bị gió đêm thổi bay bay chia cắt trường quay lớn thành những không gian riêng tư nho nhỏ, không gian nửa kín nửa hở tạo ra cảm giác tình tứ và kích thích.
Thương Hành và Lâm Dư Tình hai người sóng vai bước chậm dưới ánh trăng, hai đầu vai như gần như xa, cười nói như có như không, Lâm Dư Tình thỉnh thoảng nghiêng mặt sang kề sát, hai người như một đôi tình lữ không kiềm chế được cô đơn, bí mật hẹn hò nơi vắng vẻ.
Chung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng gợn lên bên tai.
“Cậu có cảm thấy, có người đi theo chúng ta không?”
Lâm Dư Tình khoanh hai tay, cùi chỏ giơ lên nhẹ nhàng đụng vào Thương Hành.
Thương Hành đột nhiên vươn tay ra ôm lấy thắt lưng anh, Lâm Dư Tình bất ngờ không kịp đề phòng bị nhào vào lồng ngực của hắn.
“Xuỵt, đừng động đậy, đừng quay đầu lại.” Thanh âm Thương Hành nhẹ như tơ liễu, mang theo một dòng khí ấm áp, nhẹ nhàng phất qua tai đối phương.
Lâm Dư Tình thuận thế thả lỏng thân thể tựa vào người hắn, ôm ngược lại vai phải của hắn, hai người bỗng chốc dán vào nhau quá gần, chỉ cần một bên quay sang là môi có thể tiếp xúc thân mật với vành tai mềm mại.
“Cậu phát hiện rồi?”
“Ừ, hẳn là đi theo từ khách sạn tới đây.” Thương Hành nhìn không chớp mắt về phía trước: “Chúng ta phải nghĩ cách bắt được cô ta.”
“Phía trước có một ngã rẽ.” Lâm Dư Tình tức giận bĩu môi.
Ánh sáng đằng trước càng mờ ảo hơn, hai người nhìn nhau, bước chân không ngừng, tiếp tục đi tới.
“Cái tên kia cũng thật kiên nhẫn, chắc không định cứ theo phía sau nhìn chằm chằm đi.”
Lâm Dư Tình trầm thấp mỉm cười: “Chúng ta sẽ làm vài việc khiến cô ta không thể kiên nhẫn nữa.”
Thương Hành sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị một lực đẩy mạnh vào góc tường!
Cánh tay bị Lâm Dư Tình giữ chặt giơ lên cao quá đỉnh đầu, người bị ép dán vào tường, đầu gối ghì mạnh xuống đầu gối, sống lưng đặt trên nền tường lạnh lẽo, va chạm tạo ra một tiếng trầm đục nặng nề.
Cơ thể mang theo hơi ấm theo sát tới, cánh tay chống lên tường kết hợp cùng vách tường tạo thành một không gian nhỏ hẹp, Thương Hành bị giam cầm ở giữa.
Lâm Dư Tình đặt hắn vào góc, hơi hơi cúi đầu, môi mỏng hé mở, da mặt phủ một lớp phấn phủ tự nhiên, hơi thở nóng rực dễ dàng bổ nhào vào mặt Thương Hành.
Khuôn mặt tuấn tú của đối phương phóng đại dần trong đôi đồng tử, Thương Hành nhướng nhướng mày, không nói gì.
Ánh trăng ảm đạm và ánh đèn vàng mờ mờ phía xa âm thầm phả vào góc mặt nghiêng của người kia, chiếu sáng lên khóe môi tràn ngập nụ cười xấu xa có chút hấp dẫn.
“Có muốn hay không —— thử với tôi?”
Trong bầu không khí này, giọng nói của Lâm Dư Tình mang theo một chút khàn khàn khêu gợi dị thường, nửa thật nửa giả, phối hợp với gương mặt phong lưu kia, thật là quá mức trêu chọc thần kinh.
Thương Hành mặc dù xưa nay tình cảm đạm mạc cũng không thể không thừa nhận đối phương có loại quyến rũ hại cả nam nữ.
Ánh trăng lúc này vừa ngả ngớn vừa động tình, không thể tả được có bao nhiêu ái muội trong hưng phấn và bối rối.
Lâm Dư Tình nheo mắt, ánh mắt chuyên chú miêu tả dáng vẻ Thương Hành, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quá khóe môi, lòng không kìm nổi càng tiến lại gần hơn, hình như đã hoàn toàn quên mất đây chỉ là đang diễn trò.
“Lâm —— ”
Thương Hành hơi hơi nhíu mày, mới kịp phun ra một cái âm tiết, một bóng dáng dong dỏng chợt xuất hiện, vững vàng bao phủ lên hai người.
Lâm Dư Tình phản ứng rất nhanh, cũng lập tức xoay người, tay phải giơ ra làm thế khóa nắm vào đầu vai người kia ——
Không ngờ lần này lại nắm vào hư không!
Người nọ thong dong nghiêng người tránh ra, khuôn mặt chìm trong bóng tối, thuận thế giữ ngược lại cánh tay Lâm Dư Tình, kéo anh ra khỏi chỗ của Thương Hành.
Lâm Dư Tình hoảng hốt, sức lực này, không thể nghi ngờ là một người đàn ông!
Anh đã từng đóng thế nhiều năm, kĩ năng một nửa cũng không giả, bèn đổi nắm thành chụp, chân bước lên một bước ổn định trọng tâm, không nương tay nữa, giơ nắm đấm lên lao thẳng vào mặt đối phương!
Người đàn ông kia miễn cưỡng chống trả một chiêu này, nắm đấm vươn qua như gió thổi bay một sợi tóc mai rũ khỏi trán.
Người kia nhăn chặt mày, trầm giọng khiển trách: “Dừng tay!”
Thương Hành và Lâm Dư Tình đồng thời ngẩn ra, thanh âm này nghe quen tai một cách kì lạ.
Người kia chuyển vị trí, để cho ánh sáng chiếu vào, ánh đèn mờ ảo vẽ lên một đường ranh giới mông lung trên khuôn mặt y.
Nửa khuôn mặt sắc nét được chiếu sáng, góc cạnh phân minh, đôi môi mím chặt mang theo vẻ áp bách, tầm mắt thâm trầm thản nhiên dừng trên người Lâm Dư Tình.
Thương Hành hơi hơi há mồm, kinh ngạc nhìn y: “Ôn tiên sinh, sao anh lại ở đây?”
Lâm Dư Tình cổ quái mà than thở: “Ôn tổng chắc không phải là fan độc duy một đường theo tới từ khách sạn đâu đúng không?”
Ôn Duệ Quân lấy ra một chiếc khăn vuông từ trong túi quần, cẩn thận chà lau ngón tay, chế giễu: “Theo dõi? Tôi không có nhàm chán như vậy.”
Phía sau y, không biết từ đâu lại dò ra một cái đầu, đúng là Ôn Thịnh Tề.
Cậu nhóc xấu hổ gãi gãi cái ót: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, anh trai lái xe tới đón em, em nhớ ban ngày có cái gì đó rơi ở chỗ này, lúc vừa tới lại nhìn thấy hai anh, định đi qua chào hỏi.”
Ôn Thịnh Tề không nhịn được rụt cổ vào, cậu cũng không biết anh trai có cái gân nào không đúng, rõ ràng đang ngồi yên trên xe, nhìn thấy Thương Hành lại nhất định phải xuống xe cùng tới đây.
Ai biết, vừa đến đã được thấy một màn Lâm Dư Tình ấn Thương Hành lên tường làm bộ muốn cường hôn!
Cậu còn chưa kịp phản ứng, anh trai nhà mình đã ra tay!
Ôn Thịnh Tề lẩm bẩm trong lòng, anh trai từ lúc nào đi quan tâm chuyện riêng của người khác thế?
Nhỡ đâu người ta chính là một đôi tình lữ thì sao?
Lâm Dư Tình cắm hai tay vào túi quần, ha ha cười hai tiếng: “Ôn tổng bận rộn, làm gì có thời gian rảnh làm thành viên ban kỉ luật? Thật sự đáng ngạc nhiên.”
Ôn Duệ Quân chậm rãi chỉnh caravat, vạt áo tây trang cùng ống quần thẳng tắp được ủi phẳng cẩn thận, hương bạch đàn quanh thân thanh nhã mà nội liễm, tương phản rõ ràng với hương Hermes trên người Lâm Dư Tình, hai bên đứng ngang hàng.
“Là người đầu tư cho Thương tổng, quan tâm đối tượng hợp tác của tôi một chút, xem người ta có bị phần tử khả nghi uy hiếp hay không, cũng là phải nghĩa.”
Thanh âm Ôn Duệ Quân trầm ổn thong dong, ngữ điệu và âm điệu khi nói chuyện tự mang vẻ răn đe, bất kể lý do gượng ép gì từ trong miệng y nói ra cũng trở nên có vẻ thuyết phục đến thuận lý thành chương.
“Nếu tôi nhớ không lầm, Lâm lão sư ban ngày có cử chỉ thân mật với nữ nghệ sĩ, buổi tối lại làm việc bất chính với Thương Hành, bắt cá hai tay như thế, không khỏi đánh mất phong độ.”
Lâm Dư Tình chỉ vào cái mũi của mình, trừng mắt nhìn Ôn Duệ Quân, lại nhìn về phía Thương Hành, mặt đầy vẻ bị oan uổng ấm ức, nghẹn lời không biết nói gì.
Thương Hành dở khóc dở cười: “Ôn tiên sinh, kỳ thật anh hiểu lầm, vừa rồi —— ”
“Ruỳnh”! Trong trường quay an tĩnh đột ngột truyền ra một tiếng động rất nhỏ.
Mấy người giật mình, Thương Hành quét mắt về phía nơi phát ra thanh âm, ánh mắt lợi hại như đao, ba bước cũng biến thành hai bước xông về phía trước: “Ai đang ở đó!”
Cuối hành lang chỉ còn một cái bóng mơ hồ, chạy trốn nghiêng ngả lảo đảo, chớp mắt đã biến mất sau màn sân khấu, người nọ trong lúc vội vàng không cẩn thận đánh rơi một thứ trên người, bị Thương Hành chạy tới giẫm phải.
Hắn nhặt lên thì thấy là một bộ kính gọng đen.
“Thấy rõ là ai chưa?” Lâm Dư Tình nhận kính mắt, dưới ánh sáng không được tỏ lắm cẩn thận nhìn xem: “Có chút quen mắt.”
“Là cô ta…” Chân mày Thương Hành giãn ra lại nhăn vào: “Tôi đại khái biết là ai.”
Hắn lập tức gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Dung Trí, yêu cầu lập tức tạm dừng tất cả công việc của cô gái tiếp tân, cấm cô ta bước vào tổ dự án.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Duệ Quân lúc này phát giác chỗ không đúng, hồ nghi nhìn hai người.
Thương Hành sờ sờ mũi, chậm rãi nói: “Ôn tiên sinh, trong tổ chúng ta mọc ra kẻ phá rối, vừa rồi tôi phối hợp với Lâm lão sư bắt trộm.”
Hắn giương mắt nhìn Ôn Duệ Quân, có chút buồn cười mà cong cong khóe miệng.
Trộm không bắt được, nhưng lại bắt được một con dê lớn đoan trang nghiêm túc.
Ôn Duệ Quân trầm mặc một lúc lâu, cũng không mượn cớ che đậy, không kiêu căng mà mỉm cười: “Xem ra là tôi phản ứng quá độ, có chỗ hiểu lầm với Lâm lão sư, xin lỗi.”
“Không sao.” Lâm Dư Tình ho nhẹ một tiếng, vừa không nhìn Ôn Duệ Quân, cũng không nhìn Thương Hành, chỉ ngửa đầu nhìn một vòng ngân nguyệt trên trời, có chút chột dạ khó hiểu.
※※※
Để biểu thị sự xin lỗi, Ôn Duệ Quân lái xe đưa mấy người trở về khách sạn, lúc này đã gần mười giờ.
Lâm Dư Tình bước xuống xe trước, Thương Hành gõ gõ cửa kính xe chỗ Ôn Duệ Quân ngồi, cười nói: “Đêm nay gặp được Ôn tiên sinh, chắc không phải là tới chỗ tôi khởi binh vấn tội, trách cứ tôi bắt cóc em trai của anh chứ?”
Một nửa cửa kính đen phản chiếu ngược góc mặt tuấn nhã của Ôn Duệ Quân, ánh sáng rực rỡ nơi đại sảnh khách sạn phủ lên người y một tầng hào quang nhu hòa.
Ôn Duệ Quân lạnh nhạt mỉm cười: “Nếu nó đi theo cậu có thể phát triển sở trường, tôi cũng không phản đối.”
Thương Hành gật gật đầu, chào tạm biệt y, vừa xoay người đã bị đối phương gọi lại: “Thương Hành.”
“Ôn tiên sinh còn có việc?”
Ánh mắt Ôn Duệ Quân nhìn chăm chú hắn hình như có một chút biến hóa, trầm mặc một khắc, giọng nói mang theo chút do dự hiếm thấy, uyển chuyển tìm từ, nói: “Tôi vô ý nhúng tay chuyện riêng của cậu, nhưng mà Lâm Dư Tình phong lưu thành tính, chỉ sợ không hợp với cậu.”
Đón ánh mắt nhìn tới của Thương Hành, Ôn Duệ Quân hơi ngừng lại: “Tôi chỉ lắm miệng lúc này, một lần này thôi.”
Thương Hành chống một tay lên trần xe Bentley màu đen, chậm rãi cong khóe miệng lên, trầm thấp hỏi: “Ôn tiên sinh hình như rất quan tâm tới tôi?”
Ôn Duệ Quân ngồi trên ghế lái, toàn thân chìm trong cái bóng của Thương Hành, sau một hồi lâu không nói mới nhếch môi mỉm cười, gửi lại một ánh mắt ý vị sâu xa, cửa sổ xe dần được kéo lên, chân ga nhấn xuống nghênh ngang dời đi, để lại một mình Thương Hành đứng trước cửa khách sạn đón gió.
Đợi hắn vào trong khách sạn, đã thấy trong góc nghỉ chân nơi đại sảnh, Dung Trí đang chờ trên ghế sa lông, trầm mặc giằng co với Lâm Dư Tình.
“Anh vi phạm ước định.” Dung Trí chậm rãi mở khoản thứ ba trong hợp đồng lăng xê ra, nói đầy nghiêm trang.
Thương Hành bỗng nhiên bó tay toàn tập: “…”