Ôn Duệ Quân tỉnh dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học, lúc tỉnh lại thấy nửa người cứng đờ tê dại, y lặng lẽ quay đầu sang, người đàn ông bên cạnh ôm chặt y như ôm một cái gối yêu thích.
Thương Hành vẫn ngủ say, dùng cả tay chân đè nửa bên người y, đầu dựa vào cổ y, trong lúc ngủ mơ cũng không thành thật.
Ánh nắng hắt xéo đến, vừa lúc đánh vào nửa bên mặt lộ ra của Thương Hành, vẽ một nét bút vàng ấm áp lên đuôi lông mày giương cao, lông mi bị ánh sáng quấy rầy hơi hơi chớp động, mí mắt rầu rĩ không muốn tỉnh dậy.
Ôn Duệ Quân cười thản nhiên, cẩn thẩn nghiêng người nhỏm dậy, đầu vai thoáng cao lên, thay hắn ngăn trở ánh nắng quấy nhiễu.
Thương Hành ôm lấy thắt lưng y, cánh tay nắm thật chặt, mặt vùi vào gối, thay đổi tư thế ngủ đến càng ngon.
Hơi thở Thương Hành sâu và đều đặn, mặt mày nhu hòa, khuôn mặt không mang vẻ đề phòng hiếm thấy, hoàn toàn thu hết những bài xích và công kích hàm súc trong bản chất, giống như một con cừu hiền hòa.
Lòng Ôn Duệ Quân khẽ động, nhịn không được vươn tay trêu chọc hắn, lại sợ hắn tỉnh, đành phải nhìn chăm chú qua lớp không khí.
Thẳng đến lúc bất thình lình chuông báo của điện thoại rung lên, ầm ĩ đến kinh thiên động địa, Ôn Duệ Quân nhíu mày, nếu cái di động kia là của y, chỉ sợ lập tức phải phơi thây tại chỗ, trọn đời không được siêu sinh.
Thương Hành bị đánh thức mặt nhăn nhó, mắt cũng không mở, vươn tay quờ loạn trên tủ đầu giường, ấn lung tung nhận điện thoại, giọng nói khàn khàn còn mang theo vài phần lười biếng: “A lô, ai đấy?”
“Còn chưa dậy? Em quên hôm nay hẹn phải đi gặp mấy nghệ sĩ sao?”
Trong điện thoại, thanh âm Dung Trí vang lên, mang theo một chút mệt mỏi.
Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Thương Hành bay đi hơn phân nửa, con mắt hắn chuyển động, tầm mắt vừa vặn đối diện với Ôn Duệ Quân gần trong gang tấc ngay bên cạnh.
Đôi mắt Ôn Duệ Quân thâm trầm, vi diệu nhìn hắn.
Thương Hành: “…”
Sáng sớm đã gặp kích thích như vậy, hắn cũng không muốn tuổi còn trẻ đã bị cao huyết áp.
Khóe mắt hắn hơi hơi run rẩy một chút, lúc Ôn Duệ Quân nghiêng người tới, hắn vươn tay đặt lên bờ môi của y: “… Dung Trí, xin lỗi, em dậy muộn…”
Thương Hành ngồi dậy, chăn chảy xuống khỏi đầu vai, lộ ra vết hồng mờ ám như ẩn như hiện trên cần cổ.
Ôn Duệ Quân đếm kĩ mỗi một cái huân chương màu hồng của mình, đuôi mắt cong lên một nếp nhăn cười trêu tức, y không có lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng mở miệng, ngậm lấy ngón tay bên khóe môi.
Khoang miệng nóng ướt bao phủ ngón tay, lưỡi dinh dính ve vãn đầu ngón, Thương Hành đang nói chuyện điện thoại đột ngột dừng âm thanh, ánh mắt âm trầm, không thể không nhìn chăm chú vào nét bình thản ung dung trên mặt Ôn Duệ Quân.
Đánh thức tinh thần đàn ông vào sáng sớm chỉ đơn giản như vậy, nếu không có xúc cảm ướt át mềm yếu rõ ràng kích thích đầu dây thần kinh, nhìn biểu cảm của Ôn Duệ Quân, Thương Hành gần như cho rằng đối phương đang hưởng thụ một bữa sáng hết sức bình thường.
“Thương Hành?” Đột nhiên không có tiếng động, Dung Trí đầu kia liên tiếp gọi hắn vài tiếng.
“… Anh đến công ty trước đi, không cần lo cho em, lát nữa em tự qua.” Thương Hành lấy lại tinh thần, rút về tay, bôi thứ dinh dính lên khóe môi Ôn Duệ Quân, lại bắt lấy cằm y, nghiêng người về phía trước, cắn tới cặp môi ướt át kia.
“Vậy được, anh chờ em ở công ty…”
Dung Trí đang muốn cúp điện thoại, bỗng nhiên nghe thấy đầu kia truyền đến một tiếng than khẽ cổ quái, ngón tay nắm di động của anh bỗng cứng ngắc, năm ngón xiết chặt, ngay sau đó một tiếng tút vang lên, cắt đứt liên lạc.
Dung Trí vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại một thời gian dài, môi giật giật, bên tai vẫn còn tiếng báo máy bận vô tận.
Thật lâu sau, anh đứng dậy từ trong sô pha đơn, lấy áo khoác ở cuối giường mặc vào, ga giường chỉnh tề không một nếp nhăn, có chút lạnh lẽo vắng vẻ dưới tia nắng ban mai ấm áp.
※※※
Trong phòng ngủ màu trắng ấm cúng, Thương Hành đặt Ôn Duệ Quân lên gối hôn đến khó tách rời.
Bàn tay nóng rực của Ôn Duệ Quân tinh tế mơn trớn sống lưng cong lên của đối phương, hơi thở dần nhẹ, hai mắt khép hờ, khàn khàn giọng: “Thương tổng thật sự là chăm chỉ hiếu học, kĩ năng hôn đột nhiên tăng mạnh…”
Thương Hành chống tay bên tai y, đỡ thân người: “Bên nào cũng thế, không ngừng cố gắng.”
Ôn Duệ Quân cười một tiếng trầm thấp, ôm eo hắn: “Hôm nay đừng đi …”
“…”
Đối mặt với nụ cười tràn ngập lực hấp dẫn của Ôn Duệ Quân, mặc dù là kẻ cuồng làm việc, Thương Hành cũng không khỏi rối rắm trong lòng một phen, cuối cùng vẫn phải đau xót đứng dậy khỏi người y:
“Không được, chuyện này rất quan trọng, không thể không làm, càng không thể trì hoãn.”
“Chuyện gì?”
Thương Hành cười hừ một tiếng: “Đi bẫy vị hôn thê của anh.”
Ôn Duệ Quân bật cười: “Anh đâu có vị hôn thê nào?”
Thương Hành tự giác mình vô ý nói lỡ miệng, ho nhẹ một tiếng: “Tóm lại, hợp đồng của em và Hoài Mộng cũng đã đến kỳ hạn, nên đến tính thù mới hận cũ cùng một lượt.”
Ôn Duệ Quân dùng ánh mắt nóng rực miêu tả dáng lưng Thương Hành, nhìn hắn mặc lên từng cái từng cái áo sơmi, quần tây, áo vest gile, cẩn thận bao bọc thân thể cao ráo trong áo quần chỉnh chu.
“Chỉ cần em mở miệng, anh có thể ép Hoài Mộng đến mức không thể vươn mình, thay em xả cơn giận này, trên thực tế, anh nghe nói tài vụ trong tay Phương Dương gặp phải vấn đề nghiêm trọng, có mấy dự án đã phải lập tức đình chỉ.”
“Em nghĩ anh là một đại thương nhân công tư phân minh, loại việc hại người hại cả mình này thế mà lại được nói ra từ miệng anh?” Thương Hành quay đầu liếc y một cái, mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ôn Duệ Quân không đứng dậy, vẫn nằm nghiêng trên giường Thương Hành, một tay đỡ má, thái độ thanh thản.
Y cười bất đắc dĩ: “Trước ngày hôm nay, anh cũng không nghĩ như thế.”
Thương Hành bị những lời này chọc cười, trong lòng rung động: “Ôn tiên sinh đang thừa nhận bản thân bị sắc làm mờ mắt?”
Ôn Duệ Quân đứng đắn trỏ vào mũi hắn qua không khí: “Ừ, sắc.”
Thương Hành tức cười, tiện tay cầm caravat treo trên góc giường ném lên người y: “… anh mắng em?”
Ôn Duệ Quân cười dịu dàng, chậm rãi sửa miệng: “Anh khen em xinh đẹp.”
Y ngồi dậy, chăn che ngang thắt lưng, áo sơ mi trắng kia đã bị vần vò đến không ra hình dạng, rơi rơi rớt rớt trên đầu vai, để lộ ra xương quai xanh nhô cao lấp ló, trên ngực còn có một cúc áo bị đóng lệch vị trí.
Thương Hành thu hồi ánh mắt trên người y, hết sức chuyên chú mặc quần áo cho chính mình, lại nhịn không được nhếch khóe miệng: “Rõ là Ôn đại tổng tài mà cũng có thời điểm lôi thôi, cúc cài lệch cũng không biết…”
Ôn Duệ Quân nhíu mày, cúi đầu, cũng không biết là ai cài, một cúc bị lệch, theo động tác xuống giường của y, vạt áo nhăn đầy nếp uốn sâu cạn.
Y một lần nữa đóng lại cúc áo đúng vị trí, tròng cái caravat kia lên cổ áo Thương Hành, thay hắn thắt caravat, ánh mắt chuyên chú, động tác không nhanh không chậm.
“Em không cần phải để Phương Dương trong lòng, cậu ta không đáng cho em chú ý nhiều.”
Thương Hành giật giật khóe miệng, muốn nói lại thôi.
Ôn Duệ Quân hoàn toàn không biết gì về thế giới trong sách, có lẽ trong mắt của anh, Phương Dương chỉ là một nhà giàu đời thứ hai bình thường không có năng lực và thủ đoạn, hoặc là một nước cờ đối với tập đoàn, còn với Thương Hành mà nói, là một biến số.
Quan trọng nhất là, trong nguyên tác Phương Dương không có kết cục tốt đẹp, còn bẫy Ôn Duệ Quân không nhẹ, tuy nói hiện nay cốt truyện sớm đã thay đổi hoàn toàn, nhưng lo lắng vẫn âm thầm tồn tại.
“Thế nào? Có chuyện muốn nói với anh?” Ôn Duệ Quân chú ý biến hóa rất nhỏ trên thần sắc của hắn, nhẹ giọng hỏi.
Thương Hành do dự một chút, cuối cùng lắc đầu: “Không có việc gì.”
Việc xuyên vào sách… Vẫn để sau này rồi nói.
“Đúng rồi, anh muốn ăn sáng món gì?” Thương Hành mở cửa tủ lạnh, hết cách xoay sở với tủ lạnh trống trơn, bên trong chỉ có vỉ bia và mì: “Nếu không, em xuống dưới mua đồ ăn cho anh?”
Ôn Duệ Quân dựa bên cạnh cửa, ánh mắt như có như không dời xuống.
Thương Hành: “…nghĩ đi đâu vậy!”
Âm thanh gõ cửa tới đúng lúc.
Thư kí Ngô một thân tây trang giày da đứng tại cửa nhà cung kính vấn an Thương Hành.
Thư kí Ngô nhìn không chớp mắt, mang theo hai bộ tây trang mới tinh, đưa nội y thay giặt và giày tất vào trong phòng, lấy quần áo đã xếp gọn của Ôn Duệ Quân đem đi, nhân tiện đóng gói cả đồ đã thay ra của Thương Hành mang đi giặt.
Lại lấy từ hộp giữ nhiệt ra bữa sáng hai người đặt lên bàn, cháo, món khai vị, sữa, thịt trứng cái gì cần cũng có.
“Hai vị, mau ăn lúc còn nóng.”
Thư kí Ngô hơi cúi đầu với Ôn Duệ Quân đã ăn mặc chỉnh tề: “Ôn tổng, xe ở dưới lầu, buổi sáng tôi đã thay ngài hẹn lùi một giờ.”
Ôn Duệ Quân gật gật đầu: “Thương Hành, đến đây ăn sáng, lát nữa thư kí Ngô đưa em đi.”
Thương Hành nhìn chằm chằm thư kí Ngô bên cạnh Ôn Duệ Quân hồi lâu, thở dài: “Không bằng anh đưa thư kí Ngô cho em đi, anh trả bác ấy bao nhiêu tiền lương, em ra gấp đôi.”
Ôn Duệ Quân nhận khăn ấm xoa xoa tay, cười nói: “Khó mà làm được, lão Ngô không giống nhân viên khác, ba đời nhà bác ấy làm việc cho Ôn gia, trừ phi…”
Thương Hành đầy hứng thú hỏi: “Trừ phi cái gì?”
Ôn Duệ Quân múc một muôi cháo, thổi thổi hơi nóng hầm hập, chậm rãi nói: “Trừ phi em cũng là chủ nhân của trang viên Ôn gia.”
Thương Hành nhất thời im miệng, thầm hừ nhẹ, lại muốn gạt tiền thuê nhà của em.
※※※
Văn phòng tổng giám đốc công ty Chúng Sinh.
Sau hai đợt xoay vòng vốn, công ty Thương Hành đã đổi sang một tòa nhà mới rộng hơn, nằm ngay trên phố Tài Chính ở trung tâm thành phố, gần tháp song sinh, từ cửa sổ toàn cảnh có thể nhìn thẳng sang tòa nhà cao ngất mang kiến trúc đặc trưng kia.
TV màn hình lớn trên tường đang cuộn phát tin tức giải trí mới nhất, một tin là tin nóng trên mạng, ảnh đế Lâm Dư Tình bởi vì bị thương nên hủy dung, bị ông chủ công ty Chúng Sinh vô tình vứt bỏ, không có duyên làm diễn viên chính cho bộ chế tác điện ảnh lớn sắp đầu tư.
Một cái khác lại là công ty Chúng Sinh và công ty điện ảnh thuộc tập đoàn Cố thị vì tranh đoạt một vị nghệ sĩ đang nổi tiếng, không tiếc đưa ra giá thù lao trên trời, cuộc chiến thù lao ngầm đã đến hồi gay cấn, mấy công ty điện ảnh và truyền hình khác nhìn chuẩn hướng gió, cũng đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Thương Hành bất thình lình liếc một cái tin nhắn, ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu thẩm duyệt văn kiện gửi tới từ tay Lâm Dư Tình, bên trong giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ những bí ẩn trong giới mà Lâm Dư Tình biết.
Hai tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng vang lên, hắn cũng không ngẩng đầu: “Mời vào.”
Dung Trí đẩy cửa vào, mặc một thân tây trang đen hoa văn chìm, caravat xám bạc, hai chân thon dài thẳng tắp, tiếng bước chân thong dong rất nhỏ, giống như một cái bóng không tiếng động, lẳng lặng đi tới trước mặt Thương Hành.
Một ly cà phê đen được bưng đến tay Thương Hành, độ ấm vừa miệng.
“Chị Lý nói, việc bàn bạc diễn viên chính cho bộ phim mới, em định đưa chị ấy cùng đi?”
Thương Hành ngẩng đầu, xoa khóe mắt khô khốc, rõ ràng mà gật gật đầu: “Phải, dù sao anh cũng làm bên pháp vụ, chị ấy so với anh càng quen thuộc những nghệ sĩ trong nghề, hơn nữa, việc anh đang làm đối với em còn quan trọng hơn. Đúng rồi, nói một chút tiến triển, lần trước em mời điều tra tình hình của Phương Dương, có tin gì chưa?”
Dung Trí gật gật đầu, đưa cho hắn một tập ảnh chụp: “Anh tìm thám tử theo dõi Phương Dương, quả thật có chuyện cổ quái, anh phát hiện cha mẹ nuôi của em hình như có liên hệ với cậu ta, còn có qua lại tiền bạc.”
Thương Hành kinh ngạc lật xem những tấm ảnh chụp, mày nhăn lại một chút, tình tiết này… Hay là nguyên tác còn có ẩn tình trọng đại nào đó mà hắn không biết? Phương Dương không đơn giản chỉ vì coi nguyên chủ là tình địch nên mới nhanh chóng loại trừ?
Còn có nguyên nhân khác nào quan trọng hơn sao?
Thương Hành vô thức vuốt ve khuôn mặt của mình, đột nhiên nhớ tới lần trước ở trường đua ngựa, lúc gặp vợ chồng Phương thị, hai người nhiệt tình quá mức, còn Phương Dương lại căng thẳng quá mức.
Dung Trí tinh tế quan sát thần sắc của hắn, đẩy kính gọng bạc trên mũi, nhìn chằm chằm hắn: “Thương Hành? Em nghĩ đến cái gì?”
Thương Hành lấy lại tinh thần, cười như không cười: “Không có gì, một chút suy đoán không chắc chắn mà thôi.”
Ánh mắt Dung Trí chậm rãi dời xuống từ trên mặt hắn, bỗng nhiên ngưng lại, dán chặt vào vết hồng mờ mờ lộ ra trên cổ của hắn.
“Thương Hành.” Miệng anh giật giật, bình tĩnh hỏi: “Em bất ngờ thay đổi chủ ý, để chị Lý thay thế anh, thật sự chỉ là vì xuất phát từ suy xét này?”
Thương Hành sửng sốt, cười cười: “Đương nhiên, còn có thể khác sao?”
Dung Trí trầm mặc một khắc, gật gật đầu: “Anh đã biết.”
Dung Trí đứng dậy rời đi, chậm rãi đóng cửa văn phòng chủ tịch, tường gương trên hành lang chiếu rọi góc mặt không đổi sắc của anh ta.
Di động trong túi quần truyền đến rung động, anh cúi đầu liếc nhìn, là tin nhắn từ một người phụ trách môi giới bất động sản gửi đến:
“Số 23 đường Chiêu Dương, tiểu khu biệt thự nhà phố, nhà số 18 khu 3, nhà số 19 bên cạnh cách một bức tường là nhà còn trống.”
Tầm mắt của anh xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt sau cửa chớp, dừng lại trên Thương Hành đang nghe điện thoại, ánh mắt chuyên chú không hề nhúc nhích, con ngươi sau thấu kính đen kịt, ánh nhìn gần như tham lam.
Thương Hành, em sẽ vì ai, mà nói dối anh?
Dung Trí cười hoảng hốt, nhưng không có vấn đề gì, anh vẫn như cũ sẽ tha thứ cho em.
※※※
Trong loa điện thoại, thanh âm Cố Lẫm nghe có chút khó thở: “Thương Hành, em có ý gì?”
Thương Hành nghiêng đầu kẹp ống nghe trên vai, cầm bút kí tên vẽ vẽ lên văn kiện Lâm Dư Tình gửi, lười biếng mà kéo dài giai điệu: “Cái gì mà có ý gì?”
“Em cho tôi tiền làm gì? 5 triệu?”
Thương Hành: “Đây là tiền tôi trả lại anh, cả vốn lẫn lãi, lúc ban đầu nợ anh, cộng với mẹ anh cho tôi mượn, cùng ‘phí chia tay’ của anh, thế nào? Tôi rất giữ chữ tín đúng không.”
“A!” Một tiếng cười lạnh đặc trưng: “Muốn phủi sạch quan hệ với tôi? Ai thèm hiếm lạ!”
Thương Hành qua đường điện thoại cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt xanh mét của Cố Lẫm, dáng vẻ cần trút giận lại không có chỗ trút, chỉ có thể tự mình sinh hờn dỗi.
Thương Hành không tiếng động mà cười cười: “Nếu không hiếm lạ, đừng quên đến trả giấy vay nợ cho tôi.”
Cố Lẫm: “…”
Đầu kia điện thoại bỗng nhiên lặng im vài giây đồng hồ, mới chậm rãi vang lên tiếng Cố Lẫm, có chút khàn khàn lệch giọng:
“Nếu tôi nói hiếm lạ, có phải em sẽ không lấy lại giấy vay nợ nữa hay không?”
Thương Hành đang viết chữ bỗng ngưng ngòi bút, đi sai một nét, trong lúc nhất thời, hai đầu điện thoại đều là trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở là còn nghe thấy rõ ràng.
____________________