Đêm đen như vĩnh viễn cũng nhìn không thấy tận cùng, gió biển gào thét lạnh thấu xương trên ghềnh đá, sóng triều từng ngọn lại từng ngọn từ đằng xa ào xuống, vỡ tan trên đá ngầm lởm chởm phát ra âm thanh hoang dã.
Cũng không biết là đá ngầm chém cắt sóng biển, hay là sóng biển nện lên đá ngầm.
Thương Hành xuyên qua cửa sổ xe híp mắt nhìn sóng cả cuồn cuộn nơi xa xa, trong kính chiếu hậu, Dung Trí mặt không đổi sắc mà nắm tay lái, đáy mắt đỏ sậm gần như tới cực hạn mỏi mệt và cực độ trầm tĩnh điên cuồng.
Thấy ngã rẽ đã ở ngay phía trước, Dung Trí đánh tay lái sang trái, rời khỏi đại lộ.
Cuối con đường ven biển, là một bến thuyền gỗ bị ngư dân bỏ hoang, chỗ đó bỏ neo một con thuyền ca nô được Dung Trí mua, những thuyền khác sớm đã bị xử lý sạch sẽ.
Chẳng sợ đám người Ôn Duệ Quân đuổi theo nhanh thế nào, chỉ cần có thể tranh thủ chút thời gian, anh vẫn còn cơ hội.
Lúc Dung Trí ôm Thương Hành xuống xe, chân trời phía đông đã mờ mờ bày ra một vạt trắng xám nhợt nhạt.
Ánh sáng mỏng manh, chiếu rọi nhan sắc của biển lớn mênh mông mãnh liệt sâu không lường hết.
Dung Trí đặt hắn yên vị trên ca nô, Thương Hành rời khỏi mặt đất bình ổn, cảm giác sóng gió xóc nảy lập tức ập đến, toàn thân như một chiếc thuyền con bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng biển ném đi, xung quanh tràn ngập nguy hiểm không xác định.
Cảm giác không có cách nào đứng trên mặt đất thật sự quá tệ, hắn cố gắng rướn cổ lên, lo lắng nhìn phía đường quốc lộ ven biển, đã có thể mơ hồ thấy hình dáng đoàn xe đang chạy nhanh tới.
Nhanh chút nữa đi…
Những thế lực xe phía đối diện cuối cùng cũng đuổi tới bến thuyền, Thương Hành liếc mắt gần như thấy Ôn Duệ Quân lờ mờ trong đám người.
Theo tiếng nổ ầm vang của ca nô, Dung Trí cuối cùng cũng chạy kịp trước khi đại đội người xe kịp đến, lái ca nô rời khỏi bến thuyền.
Một dòng người đuổi bắt đứng trên bờ biển, chỉ có thể mở trừng trừng mắt nhìn bóng hình hai người càng chạy càng xa…
※※※
Mặt biển đen kịt chập chờn trong tầm nhìn mơ hồ, mãi đến lúc một tia nắng sớm mông lung phá tan bóng tối.
Thương Hành tựa vào chỗ ngồi phía sau ca nô, nghiêng đầu liếc nhìn sóng biển sâu không thấy đáy, thản nhiên nói: “Biển rộng mênh mông, tôi trốn không thoát, cũng không có người đuổi theo, cậu có thể cởi bỏ còng tay cho tôi được rồi.”
Dung Trí thả chậm tốc độ ca nô, đi tới bên cạnh Thương Hành, cổ tay của hắn đã bị miết ra hai đường màu hồng nhạt.
“Xin lỗi…” Dung Trí nhìn chung quanh, bên tai ngoại trừ từng đợt tiếng sóng biển và tiếng gió, cái gì cũng không có.
Anh nhìn sắc mặt tái nhợt của Thương Hành, yên lặng lấy ra chìa khóa, mở còng tay.
“Chẳng lẽ cậu tưởng chỉ dựa vào một con thuyền ca nô là có thể chạy ra vùng biển quốc tế sao?” Thương Hành khó khăn liếm liếm môi khô khốc, cố gắng ngồi dậy bên mạn thuyền: “Sân bay, bến tàu chắc chắn sẽ bị phong tỏa.”
Thấy Dung Trí yên lặng không nói, Thương Hành tiếp tục khuyên nhủ: “Ở đây, cậu còn có thể có được một cuộc sống tốt, trở lại ngày trước, cậu mới là cái gì cũng không có thật sự.”
Dung Trí cúi đầu, tóc mái nhẹ nhàng tung bay dưới gió biển, nghe vậy rốt cuộc ngẩng đầu lên, cười với Thương Hành: “Kỳ thật chuyện ấy tôi biết rõ, nhưng tôi đã không có đường lui.”
Lòng Thương Hành bỗng nhiên xiết chặt!
Xa xa, từ phía bờ biển truyền đến một trận tiếng cánh quạt rung chuyển, hai người cùng ngẩng đầu lên, một vầng hình cung sắc vàng chói lọi đã hiện ra rõ ràng trên mặt biển xa xôi.
Quả cầu ánh sáng khổng lồ đang cố gắng nổi lên từ dưới đáy biển, ánh kim lấp lánh nhảy nhót trên sóng cả mãnh liệt, ở một phía khác, bóng hình ba chiếc máy bay trực thăng đang phá không lao về phía mặt trời mọc.
Rõ ràng đã cùng đường bí lối, mặt Dung Trí lại không hề có bất kì thái độ kích động gì, ngược lại chỉ nở nụ cười: “Cuối cùng cũng đi tới một bước này.”
Thương Hành híp mắt, nhìn thần sắc của anh ta lại cảm thấy một phen hết hồn: “Dung Trí, đến tột cùng cậu muốn làm cái gì?”
Phi cơ trực thăng vây quanh ba phía, trên mặt biển chẳng có chỗ nào để đáp xuống, chỉ có thể đuổi giữa không trung, cửa máy bay mở ra, từng người một thả thang dây cứu sinh chắc chắn xuống, có một tay súng dò họng súng tối như mực từ một bên cửa hông, nhắm ngay ca nô.
Ca nô linh hoạt không ngừng điều chỉnh phương hướng trên biển, tăng mã lực, dùng tốc độ nhanh nhất chạy, vẽ ra quỹ đạo khúc chiết bất quy tắc trên mặt biển.
Hai bên mạn thuyền tóe ra bọt nước trắng xóa như hai cái vây cá dựng thẳng, Thương Hành gắng gượng nắm mép thuyền, người trập chùng dữ dội theo ca nô trên sóng lớn.
Đoàng một tiếng súng vang, viên đạn sượt sát qua Thương Hành và Dung Trí bắn bay ra ngoài, để lại một vết cháy đen nhỏ trên bong thuyền.
Trong phi cơ trực thăng giữa không trung, Lâm Dư Tình cau mày đè lại nòng súng của tay súng: “Không đến vạn bất đắc dĩ thì đừng bắn loạn! Nhỡ chẳng may bắn trúng Thương Hành hoặc là bình xăng…”
“Dung Trí, cậu định đồng quy vu tận với tôi sao?”
Trên ca nô, Thương Hành ngồi sau vịn mép thuyền, gian nan di chuyển từng chút một về phía trước, hai quyển sách bìa đen và trắng được đặt trên chỗ ngồi bên cạnh Dung Trí.
“Thương Hành, đối với em mà nói, ở lại chỗ này quan trọng như thế sao? Còn ba người kia thì thế nào?” Dung Trí không quay đầu lại, Thương Hành nhìn không thấy ánh mắt của anh ta.
Ánh mắt hắn biến đổi: “Cậu có ý gì?”
Dung Trí không nói gì thêm, mà lấy ra một thùng xăng từ dưới boong thuyền, tiện tay đánh đổ ra khắp boong thuyền, chỉ cần có bất kì một tia lửa nào, cũng đủ để thuyền ca nô bốc cháy rừng rực ngay lập tức.
Người trong phi cơ trực thăng hầu như đều biến đổi mạnh sắc mặt, Cố Lẫm cầm bộ đàm quát lớn: “Đừng bắn! Người điên kia muốn chết cùng Thương Hành!”
Cách kính chắn gió, chỉ có Ôn Duệ Quân rũ mắt đen kịt, trầm mặc không nói mà nhìn chằm chằm hai người trên ca nô, mặt mũi lạnh băng như đá khắc.
Một tiếng rắc rất nhỏ vang lên, tựa như tiếng chuông tử thần đánh mạnh vào tai Thương Hành, Dung Trí ôm hắn vào trong ngực, tay phải cầm lấy một cái bật lửa kim loại, ngọn lửa mỏng manh màu vàng nhạt đã phiêu diêu trong gió biển.
“Thương Hành, anh vẫn luôn muốn tận mắt thấy biểu cảm của Ôn Duệ Quân nhìn em biến mất trước mặt y, có lẽ hôm nay anh đây có thể thực hiện cái nguyện vọng nho nhỏ này rồi.”
Khóe miệng Dung Trí cười lên, ý cười vẫn ôn hòa như cũ, mà ngay cả ngữ điệu nói chuyện với Thương Hành cũng vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ giống như trước, với anh mà nói, cảnh trước mắt không phải là một cảnh sinh ly tử biệt, mà giống như màn trả thù của đứa trẻ hơn.
“Anh nghĩ rồi, sau khi chúng ta trở về, anh có thể đi làm phẫu thuật chỉnh hình, chẳng ngại dung mạo không được ngang bằng Ôn Duệ Quân cũng không hề gì…”
“Chúng ta còn có thể cùng mở công ty giống như ở đây, anh sẽ giúp em.”
“Chúng ta có thể cùng sống cuộc sống bình thường, yên bình và hạnh phúc nhất…”
Gió biển cuồng loạn thổi qua mỗi một lỗ chân lông chảy ngược vào trong thân thể, nghe Dung Trí tự mình thì thào đắm chìm trong thế giới của bản thân, sống lưng Thương Hành phát lạnh, tóc gáy gần như dựng hết cả lên.
Khó mà tưởng tượng được cảnh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bộ dáng Dung Trí đeo gương mặt Ôn Duệ Quân, nghe lời tuyệt đối, ôn thuần đứng bên cạnh mình. Một cảm giác lạnh lẽo và khủng khiếp khó nói thành lời chạy dọc lên từ lòng bàn chân.
Xuyên qua mái tóc hỗn độn, Thương Hành giương mắt đón nhận ánh nhìn của Dung Trí.
Đó là một đôi con ngươi tối đen không có một tia ánh sáng, dường như đã bị tróc hết sạch hỉ nộ ái ố, không có yêu thích cực đoan, cũng mất đi hận thấu tim, chỉ còn lại tan hoang sau vô vọng, và ảo giác hão huyền.
Ánh mắt Thương Hành chùng xuống, cơ hai má hơi hơi co rúm: “Dung Trí, bây giờ tôi trả lời cậu, ở lại chỗ này, đối với tôi mà nói là rất trọng yếu!”
Hắn dùng hết sức lực còn tồn trong người đẩy Dung Trí ra, một chân leo lên mạn thuyền, gian nan đứng thẳng sống lưng, trập chùng theo ca nô trên sóng biển, chỉ cần vô ý một chút là có thể ngã xuống đáy biển mênh mông vô bờ!
Vẻ mặt Thương Hành bình tĩnh, đứng trong sóng gió đối diện với Dung Trí.
“Không phải bởi vì có bối cảnh gia thế tập đoàn xuyên quốc gia, cũng không phải bởi vì có thể lợi dụng tin tức đã biết mà đạt được sự nghiệp đỉnh cao trước đó không có, lại càng không bởi vì, được rất nhiều người theo đuổi và yêu thích.”
“Chỉ là bởi vì, nơi này có người tôi thích, và còn muốn sống chung cả đời.”
Dung Trí kinh ngạc nhìn hắn, Thương Hành nói như đinh đóng cột, mỗi một âm tiết, mỗi một chữ đều như viên đạn đánh trúng thần kinh yếu ớt của anh.
Chiếc bật lửa trong tay như muốn đốt lên cổ họng anh, một đợt nhiệt nóng bỏng nảy lên, đốt cho hốc mắt anh đỏ hồng.
Hành động bất ngờ của Thương Hành khiến mọi người bị dọa sợ, dưới cửa sập của một trực thăng, Ôn Duệ Quân bình tĩnh buộc chắc dây bảo hộ cho mình, kéo vệ sĩ ra, leo xuống theo thang dây cứu sinh ——
Thư kí Ngô hoảng sợ: “Ôn tổng!”
Dung Trí run giọng: “Anh cũng có thể…”
“Cậu không thể.” Thương Hành thong thả mà kiên định lắc đầu: “Những người khác cũng không thể. Tại sao tôi lại phải sống một cuộc đời bình thường dưới sự sắp đặt của cậu? Cậu đã trưng cầu qua sự đồng ý của tôi chưa?”
“Tôi muốn mỗi ngày đều có thể nghênh đón một thế giới mới mẻ, tôi muốn đánh gục mỗi một địch nhân dám đón chặn trước mặt tôi, tôi muốn một đối thủ có thể khiêu chiến, một người hiểu những gì tôi đăm chiêu suy nghĩ, một gia đình ấm áp an toàn.”
“Tôi muốn tự tay kiểm soát cuộc sống của chính mình!”
Mặc cho sóng biển cuồn cuộn phía sau, tầm mắt Thương Hành vẫn thủy chung như một: “Bạn lữ linh hồn tôi vất vả mãi mới tìm được, tôi chết cũng không muốn rời!”
Dung Trí tiến lên một bước, dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt khẩn cầu: “Nơi đó rất nguy hiểm, em xuống dưới trước…”
Đột nhiên, phía sau hai người, một góc ca nô chùng chùng xuống vì bị người dẫm lên.
Dung Trí chợt quay đầu lại, nghênh đón anh chính là một nòng súng tối om ——
Ôn Duệ Quân híp mắt, lạnh lùng nắm chắc cò súng: “Nếu muốn chết, tôi giúp cậu hoàn thành!”
Lời còn chưa dứt, một trận cuồng phong bất thình lình quét tới, mặt biển ào lên một con sóng lớn!
Ca nô xóc nảy bị sóng biển đánh bất ngờ trở tay không kịp, mạn thuyền bị đẩy lên cao, ba người đồng thời mất đi cân bằng, Dung Trí đột nhiên đứng không vững, cái bật lửa trong tay không cẩn thận văng ra ngoài, chết đâu không chết lại dừng trên bong thuyền!
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, ngọn lửa nhỏ trong chớp mắt đã châm vào xăng, lửa lớn nổi lên hừng hực trên bong thuyền!
“Sách!”
Tầm mắt bị mờ đi, đại não của Thương Hành gần như không nghĩ được gì nữa, thân thể đã phản ứng theo bản năng, hắn dùng sức cắn cổ tay của mình, cắn đến mức máu tươi đầm đìa!
Đau đớn trở thành phần thưởng xa xỉ, Thương Hành không quan tâm mà lao về phía hai quyển sách trên ghế ngồi, hai mắt đầy ánh lửa dữ dội, tay chân bủn rủn không nghe lời sai bảo cũng phải che chắn chặt cuốn sách vào trong ngực.
“Thương Hành!” Ôn Duệ Quân không quan tâm tới chấn động, không quan tâm Dung Trí, càng không quan tâm tới việc cân nhắc, y trực tiếp cởi bỏ khóa phòng hộ bên hông, rời khỏi thang dây cứu sinh, không chút do dự lao vào ánh lửa trên boong tàu ——
Lại là một cơn sóng lớn đánh tới, Ôn Duệ Quân một phen ôm lấy bóng hình Thương Hành sắp té ngã, hai người song song rơi vào trong biển sâu!
Nước biển lạnh như băng nháy mắt bao phủ lên tàn lửa trên thân hai người, thư kí Ngô đứng nhìn trên không mà sợ đến vỡ mật, phi cơ trực thăng nhanh chóng bay tới, thả thang dây cứu sinh bên cạnh hai người.
Ý thức không ngừng chìm xuống trong vực thẳm, càng đọa càng sâu, một giây tới gần cái chết, Thương Hành mơ hồ trông thấy thái dương từ từ bay lên trên mặt biển.
Ánh mặt trời đỏ vàng mãnh liệt kia trang nghiêm mà to lớn, tư thế không thể đánh bại như muốn đuổi tận giết tuyệt bóng tối bốn phía.
Đợi hắn được một lực kéo ra khỏi vực sâu, một đôi môi ấm áp đã dán lên bên tai.
Thanh âm kia có sự dữ dội, có nhẹ nhõm, lại mang theo bao dung không biết làm thế nào: “Hai quyển sách mà thôi, em điên rồi sao? Nếu em…”
Nửa lời sau còn chưa nói hết đã biến điệu, âm cuối im bặt dừng trong run rẩy.
Thương Hành thong thả chớp mắt, cằm đặt lên cổ của y, khẽ nói bên tai Ôn Duệ Quân: “Đây không phải là sách…”
Hắn đang cười, thanh âm thấp thấp khàn khàn, lộ vẻ thoải mái và sung sướng: “Là anh và em…”
Nước biển vây ngập quanh thân hai người, một cảm giác nóng bỏng nào đó ào ào vọt tới chỗ hắn.
Ôn Duệ Quân siết chặt vòng tay, dùng sức ôm chặt Thương Hành, chấn động từ lồng ngực không thể kiềm chế mà lan khắp tứ chi toàn thân, cuối cùng tràn ra từ sâu nơi yết hầu:
“Anh đã biết… Coi như em không ở thế giới này, anh cũng sẽ nghĩ tất cả biện pháp, để đi bên cạnh em…”
Thương Hành hơi hơi trợn to hai mắt, hầu kết giật giật, không nói gì, chỉ vùi vào cần cổ của đối phương, gật gật đầu thật mạnh.
Giữa không trung, trong hai cái phi cơ trực thăng khác, Cố Lẫm và Lâm Dư Tình rung động mà nhìn một màn trước mắt, im lặng một lúc lâu.
Một tiếng thở dài mờ mịt được gió đưa tới.
Thương Hành ngẩng đầu, thấy Dung Trí cô liêu đứng bên cạnh ca nô, áo sơmi trắng và quần tây bị sóng biển đánh ướt nhẹp, dính sát vào người, phía sau là ánh lửa cháy càng lúc càng mạnh.
Dung Trí hơi hơi giương mắt, ánh mắt nhìn về phía Thương Hành là bình thản trước nay chưa từng có, phương xa đang tiến hành một màn mặt trời mọc long trọng, ánh vàng của tia nắng ban mai mềm mại vờn quanh thân, đẹp đẽ lại huy hoàng.
Vòng mặt trời to lớn kia rốt cuộc đã nhảy ra khỏi mặt biển, hào quang xán lạn vuốt lên sóng biển mãnh liệt, khiến đất trời cũng phải lặng yên.
Ánh mắt Dung Trí nhìn về phía xa xăm, ngay cả cặp con ngươi đen thâm trầm kia cũng được thái dương chiếu sáng lên, như có một sức sống mới.
“Sách vẫn còn trong biệt thự, phía sau tường ảnh chụp.” Dung Trí nhẹ giọng nói: “Lần này, chỉ là một lần đánh cược cuối cùng của tôi, là tôi thua.”
“Cho tới bây giờ, tôi chưa bao giờ thực sự muốn làm tổn thương em. Tôi chỉ là, muốn một chút ánh sáng mà thôi…”
“Thương Hành, gặp lại…”
Đồng tử Thương Hành hơi hơi chấn động, hắn nhìn thấy hai đốm sao sáng cuối cùng trong ánh mắt Dung Trí, rốt cuộc đốt hết sức lực cuối cùng.
Ánh sao rơi vào đáy biển.