Nhạc nền được hòa tấu trực tiếp bởi một dàn nhạc nổi tiếng đến từ Vienna, tấu khúc du dương lay động lòng người.
Nhạc khúc đa dạng nhẹ nhàng thư thả quanh quẩn bên tai những vị khách, nhiều vị khách y phục sang trọng đã bắt đầu nhảy múa trên sàn, tà váy đung đưa, xinh đẹp lộng lẫy.
“… Vũ hội vẫn như thường lệ, tiếp sau còn có hội đấu giá từ thiện.”
Trong sàn nhảy, Lâm Dư Tình nắm tay Thương Hành, nhảy nhịp nhàng thong thả, hai người đứng quá gần, khi nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào gò má của nhau, thanh âm trầm thấp giống như đang thì thầm.
Âm nhac tràn ngập ý tứ lãng mạn, Lâm Dư Tình ở trong bầu không khí này như cá gặp nước, phối hợp ăn ý từng bước nhảy với Thương Hành.
“Vì sao tôi lại phải nhảy bước nữ?”
Thương Hành ôm thắt lưng anh ta, dẫn Lâm Dư Tình lắc lư xoay tròn, nói như đương nhiên: “Bởi vì tôi chỉ biết nhảy bước của nam.”
Lâm Dư Tình bất đắc dĩ mở miệng: “Được rồi được rồi, cậu vui là được.”
Trái phải xung quanh nếu không là tuấn nam mỹ nữ ái muội thì cũng là tình nhân tóc mai chạm vành tai, cứ tầm ba đến năm phút lại có một nghệ sĩ nổi danh nhìn trộm sang hướng Lâm Dư Tình, thấy anh đã có bạn nhảy, lại dùng ánh mắt tò mò hoặc ghen tị đánh giá Thương Hành tới lui.
Thương Hành nhìn chung quanh một hồi, hỏi: “Lâm lão sư tại sao không đi tìm nhóm hồng nhan lam nhan của anh đi, cứ để người tuyến mười tám (nghệ sĩ không nổi) như tôi hút cừu hận là thế nào?”
Lâm Dư Tình cười nói: “Trở thành tiêu điểm của mọi người cảm giác không tốt sao? Chẳng lẽ không phải vì thích cảm giác này mà cậu mới đặt chân vào giới giải trí?”
“Đương nhiên là không, tôi tới để kiếm tiền.” Thương Hành thành thực trả lời.
Lâm Dư Tình: “Một khi đã vậy, cậu biết rõ cậu có cơ hội đóng chính bộ phim thể loại bí ẩn kia, giống như nội dung đã an bài trong sách, nhận được giải thưởng người mới xuất sắc nhất, vì sao lại gọi điện thoại đặc biệt nói cho tôi biết?”
“Đây chính là cơ hội tốt danh lợi song thu, cứ tặng cho tôi như vậy?”
Thương Hành nhếch môi: “Đó không phải là để lừa dối anh tới giúp tôi thực hiện lời tiên đoán sao. Tôi tự tin là đã bán tin tức tốt cho anh, ai ngờ anh sớm đã biết rồi, cái tin tức này không còn giá trị.”
Hắn ngại ngùng cười: “Có vẻ như tôi đã lợi dụng anh vậy.”
Lâm Dư Tình lắc đầu: “Đối với tôi mà nói, kia chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, còn đối với một người mới mà nói, kia lại chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cậu thật sự không cần?”
Thương Hành: “Được rồi, nói thật cho anh biết, kỳ thật tôi chẳng biết gì về diễn xuất, căn bản không thể biểu diễn.”
Lâm Dư Tình lộ ra một nụ cười sớm có sở liệu: “Nhìn vào sự thành thực của cậu, tôi cũng nói cho cậu biết hai tin tức, một tin tức tốt, một tin tức xấu.”
Thương Hành nhướng mày: “Nói tin xấu trước.”
Lâm Dư Tình: “Tôi đã liên lạc với đạo diễn Lục của bộ phim bí ẩn kia, không ngoài dự liệu, thù lao ông ta đưa ra vô cùng thấp, đương nhiên đây không phải là trọng điểm, dù sao tôi cũng đã chấp nhận biểu diễn với thù lao thấp, trọng điểm là hiện tại ông ta căn bản không biết thúc đẩy đầu tư, hạng mục có thể khởi động hay không chỉ sợ vẫn là ẩn số.”
Thương Hành chậm rãi nhíu mày: “Tại sao có thể như vậy? Anh còn nhớ rõ bao nhiêu nội dung nguyên tác?”
Lâm Dư Tình bất đắc dĩ mở miệng: “Tôi cũng chỉ xem qua một chút trong lúc vô ý thôi, lại nói tiếp, việc này chỉ sợ là có liên quan đến cậu.”
Thương Hành: “Tôi?”
Lâm Dư Tình nói: “Bởi vì dựa theo tình tiết nguyên bản, đạo diễn Lục sau khi bị tôi từ chối đã đi tìm nhiều diễn viên khác nhưng người nào cũng không nhận, duyên phận đưa đẩy tìm được một người mới là cậu nhận vai, sau đó kim chủ sau lưng nhân vật chính…”
Nói tới đây, Lâm Dư Tình hơi khựng lại, ánh mắt đảo qua sàn nhảy, mới vừa rồi anh nhìn thấy Cố Lẫm đứng bên rìa sàn nhảy, vây xung quanh anh ta là mấy đối tác làm ăn, nhưng ánh mắt anh ta thỉnh thoảng lại hướng về trung tâm sàn nhảy.
Lâm Dư Tình bình tĩnh lôi kéo Thương Hành chuyển hướng, chặn tầm mắt của Cố Lẫm.
“Kim chủ sau lưng xuất lượng lớn tiền đầu tư, bộ phim bí ẩn suýt chết non này của đạo diễn Lục mới thành công được duyệt, bắt đầu khởi quay.”
Thương Hành lập tức hiểu được: “Ý anh là nói, vì tình tiết bị tôi cải biến, cho nên Cố Lẫm không bỏ vốn nữa, đạo diễn Lục không kéo được đầu tư dẫn tới đường này đã bị đứt?”
Lâm Dư Tình tiếc nuối gật gật đầu.
“Anh không đi tìm Cố Lẫm sao?”
Lâm Dư Tình bất đắc dĩ: “Cố tổng hình như có thành kiến với tôi, nghe nói tôi sẽ nhận vai chính thì lập tức từ chối.”
Thương Hành: “Vậy tin tức tốt anh nói là cái gì?”
Lâm Dư Tình hất cằm về một hướng khác trên sàn nhảy rồi gật gật đầu: “Tin tức tốt là, đạo diễn Lục cũng ở yến hội, ngay bên kia, đang kêu gọi tài chính khắp xung quanh, đây là bộ phim đầu tay của ông ta nên ổng không muốn bỏ cuộc.”
“Ông ấy đã bán nhà, lại vay tiền khắp nơi, hiện có được 2 triệu, còn lâu mới đủ, tôi vốn định giúp ông ta gặp mấy nhà đầu từ, nhưng bộ phim này quá kén người xem, người đầu tư không có thiện chí, nể mặt tôi, cũng chỉ kiếm thêm được 3 triệu.”
“Tiền mặt tôi sở hữu không nhiều lắm, nhiều nhất chỉ có thể đầu tư 5 triệu, bây giờ cùng lắm mới có 10 triệu, từng này tiền đối với một bộ phim điện ảnh muốn đạt chất lượng tốt chỉ như giật gấu vá vai.”
Thương Hành nghĩ nghĩ: “Anh nói với tôi chuyện này, là hy vọng tôi nghĩ biện pháp thu hút đầu tư?”
Lâm Dư Tình: “Tôi đã cố hết sức, thành hay không dựa vào bản lĩnh của cậu, nếu như thật sự không được duyệt, tôi vẫn có thể trở về diễn bộ phim ái tình kia, tuy rằng kiếm không bao nhiêu nhưng chính là không mệt.”
Thương Hành nhìn chăm chú ánh mắt Lâm Dư Tình: “Lâm lão sư, nếu anh biểu diễn, có tự tin dành giải vàng nữa không?”
Lâm Dư Tình hơi ngẩn ra, từ lúc anh xuyên vào sách, thân phận nguyên chủ đã có danh hiệu song kim ảnh đế bàng thân, trong mắt anh, vinh dự này thuộc về nhân vật, cũng không thuộc về mình.
Đã từng có một lúc nào đó, anh vì nghiên cứu nhân vật mà mất ăn mất ngủ, nhưng không có chỗ dựa, không có tài nguyên, chỉ dùng thực lực bản thân giành lấy vòng nguyệt quế, và mãi vẫn không thể như nguyện.
Lâm Dư Tình thu lại nụ cười hờ hững ngày thường, nhìn Thương Hành nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên.”
Thương Hành hít sâu vào một hơi: “Đưa tôi đi gặp đạo diễn Lục.”
Lâm Dư Tình lộ ra thần sắc ngoài ý muốn: “Cậu thật sự có biện pháp?”
Thương Hành: “Biện pháp luôn là do con người nghĩ ra.”
※※※
Ở một góc yến hội, một người đàn ông trung niên buồn bã đang ngồi trong sô pha, mắt kính nặng nề đè lên mũi, tướng mạo ông ta xấu xí, lông mày hình chữ bát (chữ bát 八) bẩm sinh tự mang theo vẻ ủ ê.
Nhìn thấy Lâm Dư Tình mang theo Thương Hành đi tới, đạo diễn Lục có vẻ rất là kích động, ngay cả lông mày hình chữ bát cũng dựng đứng lên.
“Lâm lão sư, vị này chính là?”
Lâm Dư Tình cười cười: “Đây là Thương Hành, chính là cậu ấy khuyên tôi nhận phim của ngài.”
Lâm Dư Tình nháy mắt với Thương Hành đang sửng sốt, đạo diễn Lục vội nắm chắc tay hắn:
“Thương tiên sinh, kính trọng đã lâu, ngài tuổi còn trẻ mà ánh mắt thật sự là độc đáo! Mấy năm gần đây, người tốt giống như ngài không nhiều lắm, nếu ngài có thể đầu tư, kiếp sau lão Lục tôi nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ngài!”
Thương Hành dở khóc dở cười: “Đạo diễn Lục nói quá lời rồi. Không biết phí tổn mà ngài dự toán còn thiếu bao nhiêu?”
“Không nhiều không nhiều!” Đạo diễn Lục căn bản không quan tâm Thương Hành có phải nhân vật gì hay không, liều mạng kéo chặt lay lay tay hắn như kéo lấy một sợi rơm cứu mạng.
“Tôi trù tính cần 10 triệu, ngài chỉ cần đầu tư 9.99 triệu thôi, tôi cam đoan giúp ngài kiếm thêm gấp mười!”
Khóe miệng Thương Hành giật giật: “…”
Dù bớt đi một con số, đạo diễn Lục cũng phải liều mạng.
Đối mặt với đạo diễn Lục tràn đầy chờ mong, Thương Hành có chút ngại ngùng, hắn không có 9.99 triệu, hắn chỉ có 1 triệu tiền tài trợ, trong đó một nửa còn phải trả Cố Lẫm, cùng thù lao làm gương mặt đại sứ công ích không khác lắm cũng là 1 triệu.
Mà Thương Hành hiện nay vẫn là kẻ đáng thương không nhà không xe, toàn dựa vào Dung Trí tiếp tế.
Tài chính khởi động thiếu quá nhiều.
Đạo diễn Lục âm thầm quan sát vẻ mặt Thương Hành, thấy hắn mặt lộ vẻ khó xử, sợ bản thân dọa chạy một chút hi vọng mãi mới kiếm được này, bèn cắn răng một cái: “5 triệu! Có 5 triệu là đủ, coi như tôi không ăn không uống cũng phải làm được bộ phim này!”
Thương Hành đầy hưng trí mà nhìn người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi trước mặt: “Đạo diễn Lục, vì sao ngài phải chấp nhất với bộ phim này như thế? Nghe nói nhà ngài cũng đã bán, vậy ngài ở chỗ nào?”
Đạo diễn Lục lau lau mồ hôi trán, hai tay lo lắng đến mức không biết để đâu: “Tôi thuê một căn phòng con nhộng*, tuy hơi nhỏ nhưng không sao.”
“Kịch bản này do người vợ đã mất của tôi viết, bà ấy là một tiểu thuyết gia vô cùng tài hoa, lúc kết hôn, tôi đã đồng ý với bà ấy nhất định sẽ quay một bộ điện ảnh của bà ấy cho bà ấy, đáng tiếc…”
Đạo diễn Lục miễn cưỡng nâng khóe miệng, ánh mắt vừa sáng ngời lập tức đã ảm đạm đi, rất nhanh, ông một lần nữa lấy lại tinh thần, giống như một thanh niên tràn ngập sức sống, cười ha ha: “Không nói mấy lời giả dối này nữa, không có ý nghĩa.”
Khóe mắt Thương Hành nhìn thoáng qua giày da cũ kĩ của đối phương, mũi giày tuy rằng đã dùng sức chà lau, nhưng vẫn nhìn ra sự tang thương vì ngày ngày phải chạy đầu phố cuối ngõ.
Trước khi hắn và Lâm Dư Tình đến, đạo diễn Lục đã cầm kịch bản đi vòng quanh, khuôn mặt cố gắng tươi cười để đẩy mạnh thu hút đầu tư, nói tới rã bọt bép khô cổ họng, miệng cũng mọc lên cả mấy vết bỏng rộp.
Thương Hành nhìn ông một hồi, thở dài.
Nguyên tác chỉ miêu tả hào quang của nhân sĩ khi đã thành công và niềm vui khi có được thành quả, nào có tốn nhiều giấy mực cho nhân vật phụ có hoàn cảnh xót xa?
Đạo diễn Lục nhìn Thương Hành trầm mặc không nói, càng ngày càng thất vọng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười vui: “Không sao, coi như kết giao bằng hữu, tương lai…”
“Tôi đầu tư.” Thương Hành đột nhiên nói.
Đạo diễn Lục và Lâm Dư Tình đều sửng sốt, đạo diễn nhất thời trừng lớn hai mắt, gương mặt lộ vẻ không dám tin, hai gò má kích động đến mức run nhẹ: “Thương tiên sinh, ngài… Ngài nói thật?”
Lâm Dư Tình nghi hoặc nhìn Thương Hành, hắn lấy tiền ở đâu?
Thương Hành mỉm cười, khẳng định mà nói: “Tôi đầu tư, 5 triệu, nhưng hiện tại trong tay tôi chỉ có 2 triệu, ông có thể bắt đầu lập dự án phê duyệt trước, số tiền còn lại tôi sẽ nghĩ biện pháp. Nhất định bộ phim này phải được khởi quay.”
Đạo diễn Lục lắp bắp: “Vì, vì sao? Ngài chấp nhận mạo hiểm lớn… kịch bản này rõ ràng là kén khán giả…”
Thương Hành đương nhiên không thể nói cho ông ta biết tình tiết truyện, hắn liếc nhìn Lâm Dư Tình, cười nói: “Tôi xem trọng thực lực của Lâm lão sư, và cả đạo diễn Lục nữa.”
Hốc mắt đạo diễn Lục phút chốc hồng lên, cánh tay đưa lên gắng che khuất hai má, kích động đến gần như rơi lệ, khóc nức nở nói năng lộn xộn: “Cám ơn cậu, Thương tiên sinh, cám ơn cậu, tôi… Chưa từng có người xem trọng tôi như vậy, chưa có một ai khẳng định tôi…”
Thương Hành mỉm cười, rồi lập tức bắt đầu phát sầu, mạnh miệng thế này, cũng đâu thể đâm thủng da trâu của chính mình đúng không?
Lâm Dư Tình nhìn tròng mắt xoay vòng của hắn, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Cậu không định sẽ vay tiền Cố Lẫm đấy chứ?”
Thương Hành đập mạnh vào lòng bàn tay: “Ý này của Lâm lão sư không tồi.”
Lâm Dư Tình im im, híp mắt: “Không được.”
Thương Hành nghi hoặc nhìn anh: “Vì sao?”
Lâm Dư Tình luồn năm ngón tay vào mái tóc, vén vén mái tóc dài, đầu lưỡi đập xuống hàm răng, chậm rãi nói: “Tôi không thích nhìn cậu và Cố Lẫm ở cùng một chỗ, không được sao?”
Thương Hành còn chưa kịp nói, từ phía sau một chất giọng trầm thấp không vui đã bay vào tai hai người.
“Lâm tiên sinh.” Cố Lẫm một tay đút túi đứng ở sau lưng hắn, nhíu mày, ánh mắt lãnh đạm: “Thật là khéo, tôi cũng không thích.”