Vừa tiễn mấy vị cổ đông đi xong, Phương Dương thần sắc mỏi mệt, tê liệt ngã xuống ghế da sau bàn làm việc, từ từ nhắm hai mắt, nhẹ day huyệt thái dương.
Những ngày gần đây của cậu có thể nói là tương đối khổ sở, ý đồ liên hôn với Ôn gia đã hoàn toàn bị chặt đứt, Cố Lẫm thì tránh cậu như tránh nước lũ thú dữ, cục diện công ty thì rối rắm, đứng trước mặt ba Phương mẹ Phương thì như đi trên băng mỏng, sau lưng còn có vợ chồng họ Thương như quỷ hút máu kéo chân.
Điều duy nhất khiến cậu hào hứng là gài được một cái bẫy độc ác cho Thương Hành, thật sự cắn được khối thịt “Linh Sơn” từ trong tay hắn.
“Phương tổng, nhà sản xuất Linh Sơn Tống tiên sinh đến.” Thư ký gõ gõ cửa, báo cáo.
Phương Dương ngồi thẳng dậy, gật gật đầu: “Để anh ấy vào.”
Tống sản xuất mang theo cặp công văn bước nhanh đến trước mặt Phương Dương, kéo ghế ra ngồi xuống, cười nói: “Phương tổng, lần trước thương lượng với ngài việc mời một lưu lượng tai to mặt lớn tới diễn chính, ngài suy xét đến đâu rồi?”
Phương Dương nhíu mày: “Anh nhất định muốn mời Triệu Vũ Sanh sao? Anh ta đúng là minh tinh tuyến một, nhưng mà ra giá thù lao cũng quá cao, vừa mở miệng đã muốn 80 triệu?”
“Ngoại trừ diễn viên chính, danh sách anh đưa tôi, thêm thù lao của những diễn viên khác cũng không ít hơn so với anh ta, cao hơn ngân sách rất nhiều, tôi không có khả năng đầu tư thêm vào cho anh.”
Tống sản xuất mài giũa mồm mép: “Phương tổng, ngài có việc không biết, vốn là Thương tổng công ty Chúng Sinh đã hứa hẹn với tôi, nói hợp tác cùng với cậu ấy, Lâm Dư Tình sẽ diễn chính bộ này, sau lại đẩy đi, Lâm lão sư cũng không để ý đến chúng tôi.”
“Một diễn viên chính có khả năng gánh doanh thu phòng vé, đối với phòng bán vé có bao nhiêu ảnh hưởng, ngài không thể không biết đi? Triệu Vũ Sanh đã là lựa chọn tốt nhất hiện nay rồi.”
Thấy Phương Dương do dự, Tống sản xuất thần bí cười nói: “Tôi có một tin tức mật, nghe nói Thương Hành vì mong được Triệu Vũ Sanh hợp tác, đã chọn buông bỏ Lâm Dư Tình, hai người hiện tại cũng đã tách ra, người dưới tay cậu ta thường xuyên đến phục ở cửa nhà Triệu Vũ Sanh.”
“Cố Lẫm chủ tịch tập đoàn Cố thị cũng đã tự mình đến gặp Triệu Vũ Sanh, không tiếc đưa ra giá thù lao trên trời.”
“Ngài nói xem, người được hai vị này đồng thời nhìn trúng, khẳng định là có lý do đặc biệt.”
Phương Dương lòng khẽ động: “Tin tức mật của anh có thật không?”
“Ngàn lần chính xác, mấy ngày hôm trước tôi tới nhà Triệu lão sư tìm cậu ta, vừa lúc nhìn thấy người đại diện nữ dưới tay Thương Hành và chính chủ Thương Hành, hắn rõ ràng là một ông chủ, lại hạ thấp tư thái tự mình đến cửa bái phỏng nghệ sĩ, cho đủ mặt mũi, thế này còn không phải là thành tâm thành ý tìm kiếm hợp tác thì là gì?”
Ánh mắt Phương Dương lóe lóe: “Xem ra Thương Hành tương đối xem trọng người này… Chẳng lẽ là nóng lòng muốn quay phim mới, lên võ đài với Linh Sơn của chúng ta?”
Cậu dừng một chút, mày nhăn lại: “Nhưng… Tôi quả thật không có đủ ngân sách thêm vào đầu tư.”
Tống sản xuất đang thất vọng, đúng lúc này, nữ thư ký mang một tập văn kiện nộp đến trước mặt Phương Dương, thấp giọng nói: “Phương tổng, Cố tổng tìm ngài, nói là muốn bàn chuyện hợp tác, đầu tư lần nữa.”
“Cô nói cái gì?” Phương Dương ngạc nhiên ngẩng đầu, thanh âm hơi run run vì kinh hỉ: “Cố Lẫm… Thế mà đồng ý tới giúp tôi!”
※※※
Phòng tiếp khách.
Cố Lẫm hai chân vắt chéo, ngồi trong ghế sô pha thủ công làm từ da Ý, bưng chén cà phê nhẹ nhàng thổi đi sương trắng trên mặt nước
Hương khí nồng nàn bay vào mũi, anh chẳng hề nâng mắt, hỏi: “Về hợp đồng đầu tư, ý của Phương tổng thế nào?”
Từ lúc Phương Dương tiến vào phòng tiếp khách, ánh mắt vẫn luôn dán trên mặt Cố Lẫm, mà người kia trước sau vẫn chẳng có biểu cảm gì, hoàn toàn là thái độ giải quyết công việc lãnh đạm, khiến lòng Phương Dương vui buồn lẫn lộn.
Nghe được câu hỏi, Phương Dương mới như bừng tỉnh từ trong mộng, vội vàng xem qua hợp đồng không có nhiều trang giấy lắm, mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Anh muốn em kí hợp đồng đánh cược?”
Cố Lẫm hất hất cằm: “Tiếp tục xem.”
Phương Dương một lần nữa lật xem cẩn thận, vẻ kinh ngạc càng đậm: “Tập đoàn Cố thị hứa hẹn đầu tư 1 tỷ vào giải trí Hoài Mộng, dùng để mua 10% cổ phần sở hữu, với điều kiện là trong năm nay kiếm được lợi nhuận ròng 500 triệu, nếu mục tiêu hoàn thành, sẽ đầu tư thêm 500 triệu tiền mặt.”
Phương Dương khiếp sợ liếc anh một cái: “Nếu thất bại, thì dùng 1 tỷ đổi lấy 40% cổ phần sở hữu, này…”
Cố Lẫm ngồi đối diện với cậu, uống cà phê bằng thần thái tự nhiên, bất động như núi.
Phương Dương ngồi thẳng lưng, nội tâm bắt đầu một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, số tiền kia không thể nghi ngờ chính là thứ mà cậu rất cần ngay lúc này, vô luận là dùng để ứng phó với tình trạng xuống dốc của công ty, khai thác thị trường mới, hay là dùng để ứng phó với vợ chồng họ Thương cũng đều là dư dả.
Càng quan trọng hơn là, còn có thể biểu hiện năng lực của mình trước ba mẹ Phương, sớm được xác lập quyền thừa kế tài sản.
Cố Lẫm đưa ra điều kiện là trong năm nay phải kiếm được 500 triệu lãi ròng, đây không phải là tổng doanh thu, mà là lợi nhuận sau khi đã khấu trừ toàn bộ các chi phí và thuế, trên thực tế lợi nhuận ròng của Hoài Mộng năm ngoái còn chưa đạt tới một nửa.
Nhưng hiện nay, cậu đã nắm trong tay con át chủ bài Linh Sơn, cậu ước chừng doanh thu phòng vé phải đạt từ 1,5 đến 2 tỷ, trừ hết phí chiếu rạp và phí quảng cáo, lợi nhuận ròng có lẽ cũng xấp xỉ 500 triệu.
Người đề xuất hợp đồng này, tính toán thật sự tinh chuẩn…
Gần như đưa ra một phương án không có cách nào từ chối, giá cả vừa vặn nằm ngay trên ranh giới có thể miễn cưỡng chấp nhận.
“Có cần tôi cho cậu vài ngày cân nhắc không?” Cố Lẫm đặt chén cà phê xuống, hỏi.
Phương Dương hít sâu vào một hơi, nói: “Em có thể đồng ý với anh, nhưng với điều kiện đánh cược thất bại đổi 40% cổ phần sở hữu, em không cho được.”
“Vậy cậu muốn bao nhiêu?”
Cố Lẫm đối với chuyện này cũng không ngoài dự liệu, anh nhớ ngày đó Thương Hành đã nói lúc phân tích Phương Dương cùng Hoài Mộng: Phương Dương nắm giữ 70% cổ phần của Hoài Mộng, những cổ đông lớn nhỏ khác cộng vào mới được 30%, đây là nền tảng của Phương Dương trong Hoài Mộng.
Muốn cậu ta cam tâm tình nguyện đồng ý bỏ 40% cổ phần, tuyệt đối không có khả năng, nhưng nếu là 30% thì có hy vọng rất lớn, đến lúc đó Phương Dương nắm 40%, tập đoàn Cố thị sở hữu 30%, Phương Dương vẫn là cổ đông lớn nhất, được hưởng quyền lên tiếng lớn nhất, không sợ hư danh.
Quả nhiên, Phương Dương gạch bỏ một dòng trên hợp đồng, viết bên cạnh con số: “Nhiều nhất 30%.”
Môi Cố Lẫm nổi lên một ý cười cực nhạt: “Có thể.”
Trái tim thấp thỏm của Phương Dương rốt cuộc rơi xuống đất, thở phào một hơi: “Được, em ký với anh.”
Trải qua một thời gian bàn bạc chi tiết, hợp đồng kí tên giấy trắng mực đen chính thức có hiệu lực, Hoài Mộng lập tức có thêm tiền đầu tư vào Linh Sơn, đến lúc đó Tống sản xuất yêu cầu đội hình minh tinh nào cũng có thể thực hiện được hết, doanh thu phòng vé nói không chừng có thế lật tung một phen.
Nghĩ đến đây, đuôi mày khóe mắt Phương Dương lộ vẻ xuân phong đắc ý.
Nước cờ này của mình thật sự đi quá khéo, không những giẫm được Thương Hành một cước, phá vỡ hợp tác giữa Chúng Sinh và Cố thị, mà còn hấp dẫn Cố Lẫm tự đến chỗ mình nói chuyện hợp tác, một công ba việc, thật sự là niềm vui ngoài dự đoán.
※※※
Gần đây, ầm ĩ xuất hiện lời đồn đoán ảnh đế Lâm Dư Tình vì dưỡng thương mà trở nên mờ nhạt trong giới điện ảnh và truyền hình.
Đối với sự im lặng của Lâm Dư Tình, có người đoán là bởi vì bị tổn thương, dù sao năm ngoái trong lúc phát hành bộ phim “Ta: kẻ cấm kị”, anh và Thương Hành ông chủ công ty Chúng Sinh cũng đã sao tác cp đến ồn ào huyên náo, không ngờ vừa quay đầu đã chịu khổ cảnh bị Thương Hành vô tình vứt bỏ, đi nâng một ‘lưu lượng tiểu sinh’ khác.
Hiện giờ, Triệu Vũ Sanh gần như đã công khai mâu thuẫn với Lâm Dư Tình, cậu ta trở thành trụ cột thu hút tin tức giải trí, nhận được ưu ái của nhà tư bản.
Vị đàn em cùng trường này của Lâm Dư Tình, sau khi đi nước ngoài mạ vàng lấy quốc tịch Canada trở về, cực lực đắp nặn hình tượng người có nhân phẩm cao quý từ nước ngoài hồi hương.
Lúc trước “Hoa hồng tình yêu” tuy rằng thất bại ở doanh thu phòng vé, nhưng Triệu Vũ Sanh lại nhờ vào nhan sắc xinh đẹp và tính tình thật thà, tạo ra hình tượng dám nói thẳng đang là xu hướng, thu hoạch được một đám fan nhan sắc.
※※※
Triệu Vũ Sanh ngồi bắt chéo chân trong ghế sô pha, tiện tay lật xem hợp đồng và kịch bản người đại diện gửi tới.
“Kỳ thật tôi cảm thấy rất hứng thú với kịch bản của Linh Sơn, nhưng rất không vừa lòng với vị trí nam thứ hai.” Triệu Vũ Sanh hất cằm, nhìn Tống sản xuất và Phương Dương ngồi đối diện: “Tôi nghe nói tình hình gần đây của Lâm Dư Tình không tốt lắm, tôi thân là đàn em, thấy rất đau lòng, muốn anh ấy có thể tới nhận vai nam thứ hai trong phim của tôi, tôi tin doanh thu phòng vé nhất định đại thành công.”
Phương Dương cười một tiếng, không nói gì.
Tống sản xuất xoa xoa mồ hôi trán: “Triệu lão sư, muốn Lâm lão sư nhận nam thứ, việc này chỉ sợ rất khó.”
Triệu Vũ Sanh lắc đầu: “Tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, ôi, Lâm lão sư đã như vậy, nếu còn không dám buông bỏ tư thái, nói không chừng ngay cả vai nam thứ cũng không được diễn mất.”
Người đại diện nói: “Triệu lão sư, Thương tổng công ty Chúng Sinh lại tới nữa, lần trước nói cậu không có nhà, hôm nay muốn tiếp đón cậu, bàn chuyện hợp tác điện ảnh mới.”
Tống sản xuất và Phương Dương liếc nhau, Triệu Vũ Sanh khoa trương cười một tiếng: “A, Thương Hành tại sao lại đến? Không phải đã nói với cậu ta, tôi có lịch trình rồi sao?”
Người đại diện cười nói: “Ai bảo Triệu lão sư của chúng ta nhân khí cao diễn xuất tốt, mọi người cũng không phải người mù, hơn nữa nghe nói vị Thương tổng này đã nhìn trúng kịch bản và diễn viên nào thì người và phim đó không thể không nổi, Thương tổng chấp nhất với ngài như thế, xem ra ánh mắt của hắn quả thật đúng như tin đồn.”
Mọi người cười to một trận.
Thương Hành mang theo chị Lý cùng với Ôn Thịnh Tề, ngồi chờ một lúc trong phòng khách, không ngờ từ trên tầng hai đi xuống ngoại trừ Triệu Vũ Sanh, còn có Phương Dương và nhà sản xuất Linh Sơn.
Thương Hành híp mắt, nhìn về phía mấy người, ngoài cười nhưng trong không cười: “Mấy vị, thật là khéo, các vị cũng ở đây?”
“Thương tổng, xem ra cậu tới muộn một bước.” Phương Dương cắm một tay trong túi quần, vênh váo tự đắc đi tới trước mặt hắn, quơ quơ hợp đồng trong tay: “Triệu lão sư đã kí hợp đồng với đoàn phim Linh Sơn, lịch trình tiếp theo đã kín, chỉ sợ, không có thời gian rảnh hợp tác với cậu.”
Thương Hành cười lạnh một tiếng, ngược lại nhìn về phía Triệu Vũ Sanh, nhất thời thay đổi một bộ mặt ấm ấp tươi cười: “Triệu lão sư, lần trước rõ ràng ngài cảm thấy rất hứng thú đối với việc hợp tác cùng chúng tôi.”
Triệu Vũ Sanh dựa ở đầu cầu thang, tiện tay vỗ nhẹ tay vịn, đùa cợt mà dò xét hắn:
“Thương tiên sinh, tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi, cậu tin thật sao? Có phải cậu đã quên rồi hay không, lần đó tại đoàn phim Hoa hồng tình yêu, cậu tìm người mở máy phun mưa quấy rối, còn cường chế tháo dỡ bối cảnh của chúng tôi, nếu trí nhớ của cậu không tốt, tôi có thể giúp cậu nhớ lại.”
Phương Dương cười đầy ẩn ý nói: “Không ngờ còn có chuyện như vậy, Thương tổng thế này là không đúng, không phải người nào cậu cũng có thể tùy tiện đắc tội được đâu.”
Trong khoảnh khắc đi ngang qua Thương Hành, cậu thấp giọng cười lạnh: “Thương Hành, thế sự đổi thay, từ hôm nay trở đi, ngày đắc ý của cậu kết thúc. Những thứ cậu cướp từ trong tay tôi, tôi sẽ đòi về từng thứ một!”
“À đúng rồi, tôi còn phải cảm ơn cậu đã kêu oan trên mạng xã hội, thay đoàn phim Linh Sơn chúng tôi tạo thêm đề tài.”
Phương Dương ý cười dạt dào, lấy từ trong ví da một tờ 100 tệ, nhét vào túi áo Thương Hành: “Đây là thù lao, cậu cầm lấy.”
Phương Dương nắm chắc phần thắng, vẻ mặt thoả thuê mãn nguyện mang người rời đi.
Thương Hành nhìn bóng lưng của cậu ta không nói được một lời, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt qua môi dưới, che khuất khóe miệng cong lên một độ cong không dấu vết.
Ôn Thịnh Tề tức giận ngứa răng: “Tên này, cũng thật quá đáng, anh Thương, anh biết rõ Triệu Vũ Sanh sẽ không nhận nợ của anh, sao phải đến đây đích thân chuốc lấy nhục nhã?”
Thương Hành vỗ vỗ vai cậu: “Thằng nhỏ ngốc, anh trai em không dạy qua, không bỏ đứa trẻ thì không bắt được sói* sao? Em nhìn —— ”
(*bất trứ hài tử sáo bất trứ lang: không bỏ đứa trẻ thì không bắt được sói?, ẩn dụ cho việc muốn đạt được mục đích phải trả một cái giá tương ứng)
Hắn lấy tờ tiền trong túi áo ra, vẫy vẫy: “Anh còn chưa cần làm gì, đã kiếm không 100 tệ, cầm lấy, cho em đi mua trà sữa uống.”
Ôn Thịnh Tề không lời gì để nói, than thở: “… em cũng không phải trẻ con! Rõ ràng tuổi anh cũng chẳng hơn em bao nhiêu!”
※※※
Hoa đăng bừng sáng.
Lúc Dung Trí trở lại chung cư, giống như thường ngày, theo lệ từ ban công nhìn sang gian phòng của Thương Hành ở phía đối diện, xem đèn sáng hay không.
Không ngờ hôm nay, cửa lớn rộng mở, không ngừng truyền đến tiếng vang loảng xoảng.
Dung Trí đứng ở cửa nhà gõ gõ, đã thấy Thương Hành ôm một cái thùng giấy lớn và hai cái rương hành lí to trên thềm cửa, phòng khách rõ ràng đã tìm người tới dọn dẹp qua, phủ cả bao chống bụi.
Anh nhíu mày, lòng đột nhiên trầm xuống: “Thương Hành, em thế này là… Muốn dọn đi rồi sao?”
Thương Hành bỏ thùng giấy qua một bên, quay đầu lại nhìn anh, cười nhẹ: “Dung Trí, anh về rồi, đang chuẩn bị nói với anh đây, em tìm được nhà mới, muốn dọn đi, cảm ơn anh đã cho em ở lâu như vậy, em rất ngại nếu chiếm nhà anh thêm nữa.”
Dung Trí nhìn chăm chú hắn thật lâu, sau đó than nhẹ một tiếng: “Nhanh như vậy…”
Thương Hành lần thứ hai tạm biệt anh, nhặt rương hành lý lên, đang muốn kéo ra ngoài, mu bàn tay lại bị đè xuống.
Hắn kinh ngạc mà quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen kịt từ Dung Trí, cách thấu kính lạnh lẽo, theo dõi hắn không hề chớp mắt: “Em cứ không thể không đi như vậy sao? Là vì Ôn Duệ Quân, đúng hay không?”
Thương Hành nhíu mày: “Dung Trí, em cũng không thể cứ ở nhà thuê mãi.”
“Anh chỉ muốn làm hàng xóm của em, cũng không được sao?”
Dung Trí khẩn khoản nắm tay hắn, còn muốn nói thêm vài câu, lại nghe sau lưng vang lên một giọng nói trầm thấp từ tính:
“Thật đáng tiếc, không thể.”