Thương Hành sờ sờ cái mũi, hắn vất vả tìm một công việc lương cao còn chưa đâu vào đâu, thế mà đã rơi vào cảnh oan gia ngõ hẹp với chủ nợ nhanh như vậy rồi?
Hắn đang nghĩ làm thế nào để tránh mặt Cố Lẫm, phía sau bỗng nhiên vang lên âm thanh chua chua của Chu Đồng: “Đó là đại thiếu gia tập đoàn Cố thị, vừa sinh ra là đã ngậm thìa vàng, người như chúng ta chẳng thể nào mà so được.”
Thương Hành cười tủm tỉm gật đầu nói phải.
Chu Đồng uống đến say khướt, ánh mắt gã cứ lưu luyến trên khuôn mặt Thương Hành, lại còn phát ra âm thanh tỏ lòng đã ngứa ngáy khó nhịn, con mắt tam giác đảo tới đảo lui, cuối cùng không kiềm nén được kéo tay của Thương Hành:
“Đến đến đến, bọn họ chẳng liên quan gì tới chúng ta, không phải đang nói chuyện hợp đồng sao? Cậu nói một chút yêu cầu của cậu, tôi giúp cậu tham mưu tham mưu.”
Thương Hành mỉm cười càng thêm hiền hậu: “Thế này đi, tôi không ký hợp đồng toàn phần, hơn nữa tôi chỉ kí một năm, nhưng tôi cam đoan nhất định sẽ mang tới cho công ty số tiền lời cao hơn cả tiền đầu tư vào tôi.”
Chu Đồng sửng sốt, híp mắt, đồ ngông cuồng, gã chưa gặp người không biết trời cao đất dày như thế này bao giờ, nếu không phải nhìn trúng gương mặt người tình trong mộng kia thì gã nhất định sẽ không nhịn được mà mở miệng mắng người.
Chu Đồng nghĩ rồi lại nghĩ, cơ mà loại người trẻ tuổi chưa trải sự đời không hiểu lòng người hiểm ác này chẳng phải là càng dễ lừa hay sao?
Thương Hành thu hết vẻ biến ảo trên mặt gã vào đáy mắt, chậm rãi chờ đợi câu trả lời thuyết phục.
Chu Đồng ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi mở miệng: “Cậu là người mới, chưa hiểu rõ quy củ bên trong cũng không trách cậu được, tất cả người mới đều giống nhau, ấy là không có khả năng kí hợp đồng ngắn một năm, tối thiểu cũng phải là ba hoặc năm năm, ngoài ra còn phải nghe theo toàn bộ sự sắp xếp của công ty.”
Thấy đối phương không có phản ứng gì, Chu Đồng đành phải tiếp tục nói: “Nhưng mà, may mắn cậu lại gặp được tôi, nếu đổi người khác chắc chắn là cậu bị bỏ qua rồi, tôi đây này, chính là rất thích trợ giúp người mới. Có tôi thay cậu xoay vần, hợp đồng một năm ngược lại cũng không phải là hoàn toàn không thể suy xét, chỉ cần…”
Lời gã không nói hết, chỉ lấy ánh mắt hấp háy ý vị sâu xa mà nhìn Thương Hành, người kia ra vẻ không hiểu, tròn mắt nhìn, làm vẻ khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy tôi cần phải làm gì? Chỉ cần là việc tôi có thể làm được, tôi sẽ rất nghe lời, công việc có mệt một chút cũng không sao.”
Chu Đồng cười ha hả: “Có uống rượu không?”
Gã quay lưng về phía Thương Hành, lấy tới hai chén rượu đỏ trên bàn tiệc, đôi con mắt nhỏ xoay hai vòng, thấy không có ai chú ý bên đây, bèn lặng lẽ đưa tay vào túi áo trong, dùng ngón út lấy chút bột phấn, sau đó khẩy nhẹ vào một chiếc ly.
Thuốc này vốn là chuẩn bị cho tiểu mỹ nhân thanh tú kia, nhưng mà trước mắt bây giờ đã có mục tiêu tốt hơn.
Thương Hành cúi đầu nhận lấy chén rượu từ đối phương đang cười tủm tỉm, sắc rượu đỏ thẫm nhẹ nhàng xoay tròn trong chiếc ly chân dài, sủi lên vài bọt khí nho nhỏ.
Đây không phải là tình tiết ký hợp đồng xong bị rơi vào bẫy về sau trong nguyên tác sao? Thế mà bây giờ đã tới rồi.
Lão háo sắc này, quả thực háo sắc đến không sợ trời đất! Cũng không biết đã gây họa cho bao nhiêu người mới…
Vì nội dung truyện đột nhiên thay đổi khiến người trở tay không kịp, Thương Hành đang vội nghĩ đối sách, chợt khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy một người phục vụ rượu đang bưng khay đâm đầu đi tới.
Thương Hành làm như không có việc gì bước lên nửa bước, mũi giày vừa vặn chạm phải chân người phục vụ kia!
“Cẩn thận!”
Khay rượu văng ra, Thương Hành tay mắt lanh lẹ nhanh chóng giữ được khay rượu, sau đó giữ lấy tay người phục vụ giúp người kia đứng vững.
Hai ly rượu chân dài trên khay lảo đảo, rơi mất vài giọt, may là ly không bị đổ.
Lần này chuyện xảy ra quá nhanh mà chấm dứt cũng nhanh như trò đùa, thế nên không có một ai chú ý tới, ly rượu trong tay Thương Hành đã được tráo với một ly trong khay.
“Xin lỗi, là tôi làm anh bị ngã.” Thương Hành xin lỗi người phục vụ còn đang sững sờ, cũng chưa đưa khay trả ngay, mà lại nâng lên, chuyển hướng, đưa ly rượu có vấn đề tới trước mặt Chu Đồng.
“Không bằng thử rượu này xem, càng thuần càng thơm.”
Chu Đồng không nghi ngờ, thế nhưng lúc nhận ly, gã lại ghét bỏ vì rượu đã bị rớt một chút ra ngoài, vì vậy bèn đưa trả lại cho người phục vụ.
“Tôi nên uống rượu của mình thôi vậy.”
Thương Hành không có vẻ gì chỉ cười cười, lòng thầm nghĩ đáng tiếc, dưới cái nhìn nóng bỏng của Chu Đồng, chậm rãi ngửa đầu nhấp một hơi rượu đỏ.
Không nghĩ tới, trong khoảnh khắc hắn lơ đãng nhìn lướt qua tân khách chung quanh, tình cờ va phải một ánh mắt sắc lẹm!
Thương Hành mặt hơi đổi sắc, bị Cố Lẫm phát hiện rồi!
Bên kia, Cố Lẫm hiển nhiên cũng không ngờ lần thứ hai chạm phải Thương Hành là ở ngay đây —— lấy tiền rồi còn không mau chạy, cứ thích làm âm hồn bất tán đến tận đây là có ý đồ gì?
Anh nhíu mày, thấp giọng phân phó gì đó với trợ lý đứng bên cạnh, sau đó nhấc chân đi tới vị trí mà Thương Hành và Chu Đồng đang đứng.
Không xong, Cố Lẫm sẽ không đuổi mình ra ngoài đâu nhỉ?
Thương Hành đột nhiên nhanh trí, làm bộ trượt tay, “không cẩn thận” làm nửa ly rượu đổ lên vạt áo của Chu Đồng, tây trang sang quý của đối phương bất ngờ được trang trí thêm một đóa hoa lựu đỏ bất quy tắc.
“Cậu làm cái quỷ gì?” Chu Đồng hoảng sợ, vừa tức vừa bực, suýt nữa cho rằng đối phương phát hiện ra mình đặt bẫy.
“Thật sự là ngại quá Chu tiên sinh, tại tôi không cẩn thận.” Thương Hành ra vẻ áy náy mà lấy khăn tay chà lau nước rượu trên người Chu Đồng: “Bây giờ không thể lau sạch ngay được, hay là Chu tiên sinh cùng tôi vào nhà vệ sinh chỉnh lý một chút?”
Chu Đồng đang định nổi giận, nghe thế thì sửng sốt, chậm rãi suy nghĩ, người mới này… Chẳng lẽ là muốn quyến rũ mình? Còn rất hiểu đạo đấy.
Nghĩ đến gian phòng nhỏ không người quấy rầy, vừa lúc rất thích hợp làm vài chuyện kích thích! Thằng nhóc này đã uống rượu mà gã bỏ thêm thuốc, nhất định không phản kháng được. Đến lúc đó… Không phải là mặc cho chính mình chơi đùa?
Lòng Chu Đồng nổi lửa, một đôi mắt cười cong vòng, không nói hai lời vui vẻ đáp ứng.
Thấy Cố Lẫm sắp tới chỗ này, Thương Hành nhanh chóng bôi dầu vào lòng bàn chân, trước khi đi không kịp nhiều lời, chỉ đơn giản nói với người phục vụ: “Đổi rượu trong ly này đi.”
Người phục vụ chưa lấy lại tinh thần, Thương Hành đã cùng Chu Đồng đi xa.
“Người kia trà trộn vào như thế nào? Vừa rồi bọn họ đứng đây nói gì?”
Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên, người phục vụ chợt kéo lại tinh thần, vội vàng xoay người, ngay lập tức nhìn thấy vẻ mặt lãnh lệ của Cố Lẫm phía sau lưng, con ngươi đen thâm trầm, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống mang tới cảm giác áp bách.
Người phục vụ ngập ngừng, vẻ mặt mờ mịt: “A? Tôi cũng không rõ lắm. Hình như là không cẩn thận làm đổ rượu…”
Ánh mắt Cố Lẫm hơi trầm xuống, dừng tại ly rượu trên khay mà người phục vụ đang bưng, tùy tay lấy một ly: “Không có việc gì, cậu đi đi.”
Cũng không biết là vận khí Thương Hành không tốt, hay là Cố Lẫm không tốt, ly rượu mà anh tùy ý chọn lại chính là ly rượu bị Chu Đồng bỏ thuốc, sau vài thao tác tức cười kia, cuối cùng lại có duyên phận đưa vào cổ họng Cố Lẫm.
Trợ lý thở hồng hộc đi tới: “Cố tổng, tôi đã hỏi bảo vệ, không có thiệp mời Thương Hành. Không biết hắn trà trộn vào như thế nào.”
Cố Lẫm nắm chặt ly chân dài nhẹ nhàng đảo quanh, hơi hơi nhíu mày: “Thật sự là âm hồn bất tán, đi nói với bảo vệ, đừng để mấy tên vớ vẩn xông vào gây rối nữa.”
“Vâng.”
※※※
Trong lúc Cố Lẫm đang buồn rầu vì Thương Hành “trăm phương nghìn kế tiếp cận mình hòng ý đồ bất chính”, thì trong phòng vệ sinh nam tầng 32 của đại khách sạn Bác Sơn đang diễn ra một vở tuồng “Vật lộn”.
Vừa vào toilet, xác nhận trong phòng không người, Chu Đồng lập tức khóa cửa lại, lôi kéo nửa người Thương Hành, không thể chờ đợi được thâm nhập vào nơi bé nhỏ nữa.
Mặc dù có ý thức đè thấp thanh âm, nhưng cũng không giấu được tiếng cười đáng khinh ngập mỡ:
“Tiểu Thương ơi, chỉ cần em nghe lời anh Chu nói, làm cho anh Chu thoải mái, anh cam đoan sẽ mang đến cho em hợp đồng tốt nhất, cho em tài nguyên tốt nhất để ra mắt, được không?”
Thương Hành miễn cưỡng ngăn lại cánh tay không quy củ của đối phương, như một con thỏ trắng bị dọa sợ, hắn mở lớn con mắt đen tuyền:
“Chu tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói cái gì? Như vậy không được đâu, nếu không thì tôi đi ra ngoài trước, ngài tự chỉnh lý bản thân, được không?”
“Em giả bộ làm gì?” Chu Đồng có chút không kiên nhẫn nổi, một tay đẩy ngã hắn lên nắp bệ bồn cầu: “Không phải em cố ý dụ anh tới sao?”
Gã ưỡn bụng, hai tay xoa xoa phấn khích, tươi cười sấn đến: “Chẳng lẽ em không cảm thấy toàn thân nóng lên, cơ thể bủn rủn sao? Không có cảm giác muốn bắn ra? Đừng thẹn thùng, nói ra, để anh giúp em…”
Thương Hành suy yếu thở dốc, chà lau cái trán đầy mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn gã: “Ông bỏ thuốc vào rượu của tôi? Ông đã dùng thủ đoạn hạ tiện này dụ dỗ bao nhiêu người rồi?”
Chu Đồng: “Đừng nói khó nghe như vậy chứ, anh Chu có lòng tốt cho em cơ hội mà, người mới muốn ôm đùi anh đoạt cơ hội ra mắt còn phải xếp hàng dài đến mười dặm, anh nhìn trúng em là phúc phận của em, không phải em muốn không kí hợp đồng mà vẫn phất sao? Anh có thể cho em tất, chỉ cần… hề hề…”
Đôi môi khép mở trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thương Hành, đôi con mắt đen tuyền thuần lương, mỗi một chỗ đều khiến Chu Đồng hưng phấn đến đỏ hết cả người, bao lâu rồi mới gặp được cực phẩm vừa ý gã như vậy.
Gã rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, nhào vào đối phương thật mãnh liệt ——
“Phanh”, một âm thanh vang lên, giống như tiếng vật nặng đập vào ván cửa, sau đó rơi xuống mặt sàn.
Trong gian phòng nhỏ, gã đàn ông trung niên thống khổ ôm bụng, cuộn mình thành một đoàn thịt mỡ, da mặt co rúm, run rẩy vươn ra một bàn tay chỉ vào mũi hung đồ: “Mày… Mày chán sống rồi! Lại dám đánh tao…”
Thương Hành cúi đầu nhìn xuống, phủ một cái bóng trên mặt sàn, nửa khuôn mặt hắn bị che đi trong bóng tối, hắn từ từ giơ điện thoại di động lên và nhấn nút phát lại ở giữa màn hình ——
Trên màn hình tràn ngập hình ảnh Chu Đồng háo sắc đáng khinh, đoạn đối thoại vừa rồi của hai người đã được ghi lại đầy đủ không lọt một câu.
Chu Đồng trừng to mắt, giống như vừa bị hất một chậu nước đá vào đầu, cảm giác say bay đi hơn một nửa, gã bùng nổ: “Cậu muốn thế nào? Không phải là cậu muốn hợp đồng sao? Tôi cho cậu ký, chuyện gì cũng từ từ, cậu xóa video trước…”
Thương Hành cất di động, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mỉm cười: “Không được, tôi chỉ tin giấy trắng mực đen, tôi cũng không phải là người tốt đâu, Chu tiên sinh, thỉnh ngài nhớ kỹ, đi đêm lắm có ngày gặp ma.”
Thương Hành mặc kệ gã đang kêu to, đẩy cửa phòng ra, bước qua gương mặt trắng bệch của đối phương, nhân tiện đi đến bồn rửa rửa tay.
Tấm gương trên tường không dính một hạt bụi, hắn đứng đối diện gương vuốt phẳng vạt áo cho khỏi nhăn, vặn tay nắm của nhà vệ sinh, trong chớp mắt, một bóng người to lớn đột nhiên rơi vào tầm nhìn của Thương Hành.
Người đàn ông kia chậm rãi tháo kính râm xuống, đôi mắt dài nhỏ xinh đẹp hiện ra, phảng phất mang theo ý cười tự nhiên, dưới đuôi mắt trái có một nốt nhỏ màu hồng, khi chuyên chú nhìn một người có vẻ như đưa theo ẩn tình, hấp dẫn không nói nên lời.
Thương Hành chậm rãi híp mắt lại, hai bên nhìn nhau một khắc, người này không biết đã đứng ở cửa bao lâu, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu rồi.
Tầm mắt Lâm Dư Tình xẹt qua vai hắn, chuyển một vòng vào phòng trong rồi mới thu hồi, lần thứ hai dừng ở trong mắt Thương Hành, khẽ cười một tiếng: “Xem ra, hình như cậu cũng không cần trợ giúp.”
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cố: Yêu cầu trợ giúp chính là tôi!
Ôn: Dù tôi không lên sân khấu, khu bình luận vẫn có truyền thuyết của tôi.【mỉm cười】
Dung: Cầu thêm đất diễn!
Lâm: guna! (editor không hiểu nghĩa là gì)