• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng hồ đã điểm qua mười một giờ, ánh trăng thoát khỏi tầng mây lộ ra một vòng cung mờ ảo.

Phòng của Dung Trí đối diện phòng Thương Hành, chỉ cách hai bước chân.

Thương Hành thay anh mở cửa, Dung Trí nắm kính mắt trong tay, cúi đầu yên lặng lau bụi dính trên thấu kính, đúng lúc sơ ý đứng không vững, gần như sắp ngã xuống, Thương Hành tay mắt lanh lẹ giơ tay giữ lấy người.

Một mùi hương nhè nhẹ xộc vào mũi, Dung Trí đã chiếm trọn lồng ngực hắn, hai tay nắm chặt ống tay áo hắn, tiếng hít thở chợt dồn dập bên tai, một khắc sau mới dần dần bình phục lại.

“Xin lỗi, có thể là do mệt, nhất thời không đứng vững.” Dung Trí chậm rãi đứng thẳng dậy từ trong lòng ngực của hắn, vẻ mặt tươi cười nhìn qua có chút miễn cưỡng.

Thương Hành mím miệng, không nói gì đỡ cánh tay của anh đưa người đến ghế sô pha.

“Để em lấy cho anh cốc nước. Anh tắm nước ấm thả lỏng một chút, nhanh chóng đi ngủ đi.”

Đợi hắn bưng một ly nước ấm trở về, Dung Trí vẫn an an tĩnh tĩnh ngồi trong sô pha, một tay chống má, cô tịch cong lưng cuộn mình, nghe thấy tiếng động vang lên, ngay lập tức ngước mắt lên nhìn phía hắn.

“Sao vẫn không đi tắm rửa?” Thương Hành ngồi xuống bên cạnh anh, dúi cốc nước vào tay đối phương.

Dung Trí rũ mắt, hơi nóng từ cốc nước bốc lên phủ một tầng sương nhạt trên mắt kính, con ngươi đen phía sau thấu kính trắng càng khó thấy đang suy nghĩ gì.

“Thương Hành.” Đầu ngón tay thon dài của Dung Trí nhẹ nhàng vuốt ve miệng cốc, do dự hỏi: “Em thích Lâm Dư Tình sao?”

Thương Hành kinh ngạc nhướng mày, năm đầu ngón tay đặt trên đầu gối chầm chậm kéo ra nếp nhăn trên bề mặt vải.

“Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?”

Dung Trí ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vừa chạm đã tách ra, bay nhanh sang chỗ khác, khóe miệng cong lên mất tự nhiên: “Ý anh là, nếu em thích anh ta, anh coi như hết hy vọng.”

Ngực Thương Hành chấn động, chợt rơi vào trầm mặc trường cửu.

Không biết dây thần kinh nào bị rách dưới da đầu, năm ngón tay lùa vào trong tóc, tìm thế nào cũng không thấy nguyên nhân, đành phải để mặc kệ cho nó đau nhức.

Hắn nhíu chặt đôi lông mày, ngọn đèn tái nhợt đổ xuống đỉnh đầu, mu bàn tay ngăn trở nguồn sáng hắt xuống khuôn mặt một cái bóng.

“Dung Trí, kỳ thật em chưa từng nghĩ tới chuyện này.”

Thương Hành từ trước khi xuyên vào sách cho tới bây giờ, chưa bao giờ suy nghĩ tới vấn đề yêu đương, hoặc là nói thứ xa xỉ phẩm xa vời ấy căn bản không có xuất hiện trong bản quy hoạch cuộc đời của hắn.

Cuộc sống vợ con ấm ấp nhìn như tốt đẹp đấy, nhưng hắn không có bị cảm lạnh.

Hắn luôn có thói quen đối đãi với tất cả bằng góc độ thương nhân, yêu đương sinh con dưỡng cái phải đầu tư nhiều tiền bạc, thời gian và tâm sức, cả tình cảm nữa, mà tiền lời ở đâu?

Nếu như vợ chồng hòa hợp tự nhiên mỹ mãn, nhưng nếu tình cảm tan vỡ, nghênh đón hắn chính là người của không còn, tất cả nỗ lực trước đó bỗng biến mất hết, trở thành chi phí chìm. (chi phí đã mất không lấy lại được)

Có thể nói là phí tổn cao, rủi ro cao, tiền lời thấp, đại khái dẫn đến thâm hụt tiền, vì sao thế nhân vẫn cứ siêng năng theo đuổi chuyện này như vậy? Chẳng lẽ là do bản năng sinh sôi của sinh vật thúc đẩy sao?

Hắn thì thích định ra cho mình mục tiêu cao hơn, sau đó hưởng thụ kích thích và lạc thú của việc trèo lên ngọn núi, còn củi gạo dầu muối bình thường sẽ chỉ làm hao mòn những đam mê cuộc sống mà thôi.

Vừa nghĩ tới nấm mồ hôn nhân nhìn mãi không tới hồi cuối, nhạt nhẽo như nước, tương kính như tân, Thương Hành nhịn không được ngứa hết cả da đầu.

Nghe lời ấy, Dung Trí không có lộ ra sắc mặt ngoài ý muốn, không vui vẻ, cũng không thất vọng, chỉ đáp lại bằng bình tĩnh.

Thương Hành liếm liếm môi khô khốc, ngữ khí uyển chuyển: “Chuyện tình cảm, em không am hiểu, rất khó có thể cân nhắc, thứ không thể nắm bắt, em luôn kính nhi viễn chi, có lẽ anh cứ ngủ thật ngon một giấc, ngày hôm sau tỉnh lại, sẽ có cảm giác khác.”

Dung Trí chậm rãi tháo kính mắt xuống, mắt nhu hòa như nước, cười nhạt nhẽo: “Đúng vậy, mỗi sáng tỉnh lại, thật mong em có thêm nhiều cảm giác hơn một chút.”

Nếu nói lời vừa rồi là uyển chuyển ám chỉ, thì những lời này chính là bày tỏ rõ ràng.

Thương Hành ngậm miệng, nhớ tới mấy tiếng đồng hồ say rượu nhỏ nhặt kia, lòng càng loạn như ma, há miệng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ rời tầm mắt đi.

Hắn không có khả năng dùng sức mạnh với Dung Trí, nhìn chút ánh sáng trong mắt đối phương bởi vì mình mà bị dập tắt, hắn căn bản không thể nào mở miệng ra hỏi hết những nghi vấn đáng ngờ vừa rồi ở trong phòng.

Lúc này, sự im lặng luôn là thứ khiến người ta khó có thể chịu đựng được nhất.

Dung Trí lấy một hộp thuốc lá trên bàn trà, châm bật lửa vài cái, mới vừa hít một hơi, đã ho khan sặc sụa.

Thương Hành hơi hơi nhíu mày: “Em nhớ anh không hút thuốc lá.”

Khóe mắt Dung Trí đã đỏ sặng, cuối cùng chỉ lưu lại một vẻ tươi cười miễn cưỡng, giải thích với hắn: “Quả thật rất ít hút, không có thói quen.”

Anh ngừng lại một chút, nhẹ nhàng lùi vào một góc sô pha, khuôn mặt bị ngọn đèn chiếu tới như một tờ giấy mỏng, mí mắt buông xuống cẩn thận che giấu sự cô đơn và mỏi mệt.

“Thật sự có vài việc, cứ từ từ sẽ thành quen.” Dung Trí nhẹ giọng nói.

Anh không nhìn Thương Hành, Thương Hành lại nhịn không được nhìn anh, Dung Trí hiện ra trước mặt hắn, tựa hồ vẫn luôn mang vẻ trầm mặc dịu dàng, mặc dù tỏ tình không được đáp lại, cũng vẫn nhã nhặn chấp nhận hoàn toàn.

Vĩnh viễn thiện giải nhân ý, có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Nếu mà Thương Hành bực bội dời tầm mắt đi, ánh mắt đối phương trong chốc lát lại bám dính lên hắn, như một con mèo nhỏ nhạy cảm và khao khát.

Thương Hành cau mày, ánh mắt rời rạc chú ý tới một quyển sách mở ra trên bàn trà, nói sang chuyện khác: “Đọc sách gì vậy?”

Dung Trí thản nhiên nói: “Là tiểu thuyết gốc của bộ phim truyền hình Lâm lão sư từng biểu diễn.”

Thương Hành thuận miệng nói: “Thế mà anh cũng hứng thú với truyện tình cảm?”

“Cũng không phải.” Dung Trí tiện tay giở sách, nói: “Chính là Lâm lão sư nói với anh, thanh mai trúc mã vĩnh viễn thắng không được trời định, vĩnh viễn chỉ có thể là vai phụ, trong lòng anh không phục, cho nên lấy tới xem một chút.”

Thương Hành trầm mặc một khắc, xoa ấn đường: “Anh ấy nói như vậy?”

Dung Trí lật từng trang từng trang: “Kỳ thật anh cũng không rõ, vì sao tiểu thuyết luôn viết như thế, thanh mai trúc mã vĩnh viễn chỉ có thể là nam phụ thâm tình, vì sao nhất định phải an bài bọn họ làm nền cho bá tổng?”

“Vì sao bọn họ nhất định phải yên lặng bảo hộ, không tranh không đoạt, cho nữ chính ấm áp bất cứ lúc nào nàng yêu cầu, cam nguyện buông tay lúc nàng không cần nữa, vĩnh viễn bị động chờ đợi nữ chính không bao giờ có khả năng quay đầu lại như thế?”

Dung Trí không biết đã khép sách từ khi nào, con mắt đen nhìn thẳng vào Thương Hành:

“Vì sao nhân vật chính luôn lựa chọn kẻ bá đạo kia, mà không chịu quay đầu nhìn lại xem người thủy chung thương mình nhất là ai?”

“Em có thể giải thích nghi hoặc của anh không?”

Thương Hành gãi tóc, cười khổ nói: “Anh thật đúng là làm khó em.”

Dung Trí cũng không trông cậy sẽ có được đáp án gì, ném sách sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Thương Hành, em đã từng thích ai chưa?”

Thương Hành bắt đầu tự hỏi.

Nếu tương lai hắn may mắn có thể tìm được một vị bạn lữ linh hồn lý tưởng, vậy nhất định đó là người có thể khiến cho hắn không ngừng sinh ra động lực và tình cảm mãnh liệt.

Cái bóng dáng lý tưởng này mông mông lung lung tụ tán trong đầu, cuối cùng, hắn do dự một khắc, lắc đầu cười: “Anh hỏi sai người rồi, em là kẻ độc thân ngàn năm.”

Dung Trí không hỏi nữa, hai người nhìn nhau không nói gì một khắc, anh cúi đầu thản nhiên nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, em cũng sớm về nghỉ ngơi đi, hoặc là, nếu em muốn ở lại qua đêm, anh cũng không để ý.”

Thương Hành mím mím môi, lập tức đứng dậy cáo từ.

Trước khi đi hẳn, Dung Trí thấy trên mặt hắn mang theo chút do dự, hiểu thấu mà cười nhẹ: “Lời nói vừa rồi, em không cần để ở trong lòng, đây chẳng qua là một chút suy niệm cùng vọng tưởng của anh. Về chuyện vừa rồi trong phòng của em, anh đã nói, chuyện gì cũng không xảy ra.”

Anh hạ ánh mắt, chuyên chú nhìn hoa văn nơi góc tường, nơi đó vốn có một bức tranh, giờ phút này lại trống không, chỉ còn một cái đinh đính trên mặt tường.

Dung Trí thấp giọng nói: “Mọi việc đều là anh cam tâm tình nguyện, không liên quan đến em.”

Khuôn mặt anh nhợt nhạt, tựa như một con nai con chủ động xé toang ngực mình trước mặt thợ săn, hiến tế không oán trách không hối hận, như gợn sóng xuất hiện nơi tĩnh lặng yên ắng.

Thương Hành ngẩn ra, lại không biết nên nói cái gì, đưa tay quơ quơ, yên lặng chuẩn bị rời đi.

Lúc xoay người, ngón tay không cẩn thận miết qua cái đinh trên tường, ngón trỏ lập tức ứa ra một giọt máu.

Thương Hành nhíu mày, cũng không thấy quá đau, chưa kịp xem xét, đã bị Dung Trí giành trước nắm chắc tay, thanh âm vội vàng thậm chí mang theo hơi thở hổn hển:

“Sao lại không cẩn thận như vậy? Nhỡ trên đinh có gỉ thì làm như thế nào?”

Dung Trí rất ít khi dao động cảm xúc, lúc này cẩn thận ngậm ngón trỏ của hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng mút qua giọt máu kia.

Thương Hành nhìn chăm chú vào động tác của anh, ánh mắt đầy phức tạp, chậm rãi rút tay về: “Cọ rách da một chút mà thôi, em sẽ về bôi thuốc.”

“Để anh tìm băng cá nhân cho em. Trong túi anh có.”

Bên cạnh tủ quần áo có chỉ chiếc túi leo núi nhỏ màu đen, Dung Trí vội vã tìm kiếm băng cá nhân trong túi, có lẽ có quá nhiều đồ linh tinh, không cẩn thận bay ra một tấm ảnh chụp, ảnh lững lờ hạ xuống trên thảm trải sàn.

Thương Hành cúi người nhặt lên: “Đồ của anh rơi…”

Một giây nhìn thấy rõ người trên ảnh chụp, biểu cảm của Thương Hành đột nhiên ngưng đọng, cánh tay định đưa trả lại cho đối phương dừng trong không khí.

Trong ảnh là một học sinh cấp ba mặc đồng phục, tuổi khoảng mười lăm mười sáu, bên trong vạt áo khoác rộng mở là một áo sơ mi màu trắng, vạt áo dính chút bụi đất, giống như vừa với đánh nhau một trận với người khác xong.

Ánh mắt nam sinh lạnh lùng, ngón cái quẹt qua khóe môi một mảnh màu hồng, lộ ra nét cười tùy tiện.

Bức ảnh nhìn giống như chụp lén, nhưng thứ khiến Thương Hành khiếp sợ cũng không phải việc này, mà là gương mặt nhìn quen mắt đến không thể quen hơn kia, không phải là chính mình hồi cấp ba sao?

Dung Trí một phen đoạt lấy ảnh chụp, nhanh chóng nhét vào trong túi, kín đáo đưa băng cá nhân cho hắn: “Xin lỗi.”

Xin lỗi cái gì?

Thương Hành cầm hộp băng cá nhân, không nói gì mà nhìn anh.

Dung Trí không nhìn hắn, trầm thấp nói: “Anh muốn đi nghỉ.”

Thương Hành nhìn anh một lúc lâu, thấy đối phương không hề có ý muốn giải thích, đành phải gật đầu rời đi.

Hắn nắm chặt tay nắm cửa, tâm tư vẫn còn ở trên bức ảnh kia, đây là bởi vì trong sách đặt ra tình tiết “thanh mai trúc mã” thời cấp ba nên mới có ảnh chụp? Hay là Dung Trí lén gạt chuyện gì?

Chẳng lẽ bọn họ trước khi xuyên sách đã quen biết? Chỉ là bản thân mình không có ấn tượng đối với anh…

Mang theo nghi hoặc đầy mình, Thương Hành kéo mở cửa phòng, chuẩn bị về phòng của mình chỉnh lý sắp xếp lại đống lộn xộn.

Vừa mới nhấc mắt, một bóng dáng cao lớn đã đứng ngược sáng bên hiên cửa, chiếc áo khoác măng tô kiểu dáng cổ điển hai vạt song song ôm lấy bờ vai rộng trầm ổn, một tay cắm ở trong túi, cổ tay lộ ra một chiếc đồng hồ đen giản dị.

Ôn Duệ Quân không biết đã đến được bao lâu, cứ đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Thương Hành đi ra từ phòng Dung Trí, âu phục trên người hắn nhàu nhĩ mang theo mùi rượu chưa bay hết.

Nam nhân chậm rãi rút tay ra, màn hình di động trong lòng bàn tay vẫn sáng, mỉm cười đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Thương Hành, thản nhiên nói:

“Thương tổng, đã trễ thế này, vẫn còn bận ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK